Không Thể Thành Người Yêu

Trịnh Bảo Châu không ngờ hôm nay Khúc Trực sẽ cầu hôn cô, cô cúi đầu nhìn cặp nhẫn đôi anh đặt làm, nghĩ thầm anh ủ mưu lâu rồi ha.

“Anh, anh cầu hôn chỉ đơn giản vậy sao? Một bông hoa cũng không có?” Trịnh Bảo Châu cố ý làm khó dễ một câu.

Khúc Trực im lặng một lúc, nhìn sàn phòng khách rải đầy hoa hồng: “Vốn là có hoa……”

Nhưng vừa rồi hai người hơi kịch liệt một chút, không cẩn thận đụng phải hoa…… Hoa bây giờ đã nằm rơi rớt tan tác trên sàn nhà.

Trịnh Bảo Châu theo ánh mắt nhìn qua, cũng ý thức được nửa câu anh chưa nói hết là gì, lập tức xấu hổ: “À, à….Vậy được rồi.”

Trịnh Bảo Châu ra vẻ thản nhiên duỗi tay trái của mình ra, Khúc Trực chậm rãi xỏ nhẫn vào ngón áp út của cô, kích cỡ không lệch chút nào.

Anh nhìn bàn tay đeo nhẫn của Trịnh Bảo Châu, cúi đầu hôn mu bàn tay cô một cái, nắm tay cô từ trên đất đứng lên: “Kỳ thật hôm nay anh vốn chuẩn bị cả pháo hoa.”

Như cũng cảm thấy nghi thức không đủ long trọng, Khúc Trực cố gắng nhắc tới pháo hoa. Trịnh Bảo Châu nâng mắt khỏi nhẫn, có vài phần bất ngờ nhìn anh: “Anh còn chuẩn bị pháo hoa?”

“Ừ.”

“Vậy sao không bắn?”

“……” Khúc Trực mím môi, mở miệng nói, “Hôm qua ở đoàn phim, Lâm Tử Khâm không phải đã bắn cho em sao?”

Trịnh Bảo Châu sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười: “Cái gì chứ, đó là đoàn phim bắn àm!”


Khúc Trực thần sắc hơi mất tự nhiên: “Có khác gì đâu, anh không muốn em nghĩ là anh sao chép sáng tạo của họ.”. Ngôn Tình Hài

Trịnh Bảo Châu cười nói: “Bắn pháo hoa thì có gì mà sáng tạo, ha ha ha ha ha!”

Khúc Trực: “……”

Cũng phải.:)

Trịnh Bảo Châu nhìn mặt của anh, tiếng cười đột nhiên im bặt: “Không phải, ý em là, đoàn phim bắn pháo hoa không sáng tạo gì, nhưng anh bắn pháo hoa rất sáng tạo, vì anh là Khúc Trực!”

Khúc Trực: “……”

Tạm thời coi đó là lời khen mà nghe vậy.

“Anh chuẩn bị bắn pháo hoa ở đâu?” Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi anh.

Khúc Trực nói: “Trước khi tới anh có hỏi khách sạn, bọn họ giúp anh tìm một nơi có thể bắn pháo hoa, ở khách sạn thấy được.”

“Ừm…… Nếu anh đã chuẩn bị, vẫn là bắn đi.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh chớp chớp mắt, “Em sẽ không chê anh quê đâu.”

Khúc Trực: “……”


Đồ đặt trước như pháo hoa không thể hủy đơn, hơn nữa pháo hoa vốn là đồ dễ cháy nổ, không nên gửi thời gian dài, cho nên kịp thời bắn là lựa chọn tốt nhất.

Khúc Trực gọi điện thoại cho người anh liên hệ lúc trước, Trịnh Bảo Châu chờ trên ban công chẳng mấy chốc đã thấy một quả pháo hoa bay lên không trung: “Tới tới! Cái này là anh chuẩn bị đó phải không?”

“Ừ.” Khúc Trực lên tiếng, cầm di động đi tới. Pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ trên bầu trời, Trịnh Bảo Châu hưng phấn như một cô gái nhỏ: “Oa, đẹp quá! Còn có hình trái tim này!”

Khúc Trực nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên theo thành một hình cung: “Em có thể thích, anh rất vui.”

Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn anh một cái, nụ cười trên mặt lại toe toét hơn: “Anh tốn công sức chuẩn bị cho em, đương nhiên là em thích rồi!”

Cô biết Khúc Trực bình thường công việc bận thế nào, nhưng dù vậy, anh vẫn chịu phí thời gian cùng công sức chuẩn bị những thứ này cho cô, sao cô lại không thích chứ.

Nơi m.ềm mại nhất trong tim Khúc Trực, bị một câu đơn giản của cô xúc động, lại nhịn không được lại gần, ôm eo cô, hôn môi cô.

Trịnh Bảo Châu thấy anh quấn lấy mình như con chó to, nhịn không được cười đẩy anh ra: “Anh đừng nghịch nữa, em muốn xem pháo hoa.”

“Ừm.” Khúc Trực lên tiếng, cứ như vậy ôm cô, cùng cô ở trên ban công xem màn pháo hoa chỉ thuộc về họ này.

Sáng hôm sau Trịnh Bảo Châu đúng giờ đến đoàn đóng phim, Khúc Trực cũng thu thập đồ đạc của mình, quay về thành phố A.

Đoàn phim cũng chuẩn bị riêng cho Trịnh Bảo Châu một cái bánh kem, phim trường còn có Tiểu Nguyên Bảo tới đưa một ít đồ ăn uống tiếp ứng, sinh nhật tuổi 26 này, là sinh nhật đặc biệt nhất, phong phú nhất mà Trịnh Bảo Châu từng có.


Sinh nhật Trịnh Bảo Châu qua đi, thật mau nghênh đón tháng 11. Tháng này là tháng cuối cùng trong kế hoạch quay《 Nơi trái tim hướng về》, 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》vào giữa tháng cũng rốt cuộc tuyên bố ngày phát sóng.

Thời gian phát tới ra tới, các fan tự nhiên là hoan hô nhảy nhót, đương nhiên cũng có không ít người chờ xem kịch vui —— Trịnh Bảo Châu dựa một khuôn mặt hot lâu như vậy, rốt cuộc là lật xe hay là tăng cấp, liền xem bộ phim này phát sóng.

Nhà đài trước khi phát sóng chính thức, lại thả ra một đợt tuyên truyền, còn làm mấy poster mới. Poster mới rất có cảm giác của phim võ hiệp thời kỳ đầu, lại tăng sự kỳ vọng của người xem lên một nấc.

Ngày 6 tháng 12, 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 đúng giờ phát sóng, không đến nửa giờ số click đã đột phá một trăm triệu, ở trên mạng dậy lên nhiệt liệt thảo luận. Tạo hình diễn viên và kỹ thuật diễn, còn có thủ pháp quay của đạo diễn, đều đạt được không ít khen ngợi, tuy rằng cũng có chỗ chưa đạt, nhưng lấy bộ phận đã chiếu mà nói, tóm lại là tì vết không che được ánh ngọc.

Trịnh Bảo Châu đóng vai Diệp Linh phải đến giữa phim mới lên sân khấu, mấy tập cô xuất hiện, xu hướng phát sóng nghênh đón một đỉnh cao mới, thậm chí vượt qua tập đầu.

Suất diễn của Diệp Linh không có khó khăn gì lớn, nhưng diễn xuất của Trịnh Bảo Châu tự nhiên, đi thoại xuất sắc, hơn nữa cảnh đánh nhau cực kỳ đẹp, cuối cùng cũng giao một phần bài thi vừa lòng những khán giả đã nghển cổ chờ đợi rất lâu.

“A a a a mị vĩnh viễn yêu Trịnh Bảo Châu!”

“Bảo Châu diễn khá thật, Diệp Linh trong bộ này là nhân thiết cao lãnh, nhưng Bảo Châu vẫn dùng diễn xuất từ chi tiết nhỏ nhặt ra những cảm xúc khác nhau của nhân vật! Ánh mắt vừa thấy là biết có luyện qua!”

“u1s1(*), rất nhiều người diễn cao lãnh diễn như robot, chính vì ánh mắt quá khô khan [ Che mặt ] Bảo Châu đôi mắt rất có thần, về sau ai lại nói Bảo Châu không có tác phẩm, tui liền đem Diệp Linh ụp vào mặt hắn.”

(*)1S1: 有一说一 /yǒu yī shuō yī/ = nói thật, thật sự mà nói.

“Xem đám anti-fan nổi điên tui vui chết đi được ha ha ha! [ Đầu chó ]”

“Tui thì khác, vẻ đẹp của Bảo Châu đã làm tui không thể nhìn được thứ gì khác [ Rơi lệ ]”

Nhà đài thấy mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, thuận thế đăng mấy video ngoài lề, là họ ghi lại hồi Trịnh Bảo Châu lần đầu treo dây thép.


“Tôi bay lên rồi ha ha ha ha!”

Trong hình Trịnh Bảo Châu hưng phấn cười ha ha giữa không trung, nom vừa đáng yêu vừa buồn cười, fans chuyên môn làm cho cô một cái meme, kèm chữ “Trịnh Bảo Châu nghe xong cũng phải bay lên”.

Meme này lập tức hot khắp toàn mạng, không thua gì “Thằng c.hó” lúc trước.

Trên mạng vô cùng náo nhiệt, đảo mắt lại đến ngày cuối cùng của năm. Năm trước Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực cùng nhau đón năm mới, năm nay hai người vẫn cùng nhau, hơn nữa bọn họ còn chọn vào ngày này, đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Kết thúc cũng ý nghĩa là khởi đầu mới, ngày này năm ngoái, bọn họ một lần nữa nhận thức lẫn nhau, ngày này năm nay, bọn họ sẽ nắm tay bước sang trang mới của cuộc đời, có thể nói là rất cảm giác nghi thức.

Thủ tục đăng ký kết hôn xử lý rất nhanh, nhân viên công tác tuy nhận ra Trịnh Bảo Châu, nhưng vẫn rất là chuyên nghiệp giúp bọn họ làm xong toàn bộ lưu trình.

Sau khi lấy sổ hồng, Trịnh Bảo Châu cả người vẫn còn hoảng hốt: “Kết hôn dễ dàng như vậy sao!”

“…… Dễ dàng?” Khúc Trực do dự, hai người họ một đường đi tới, trải qua 20 năm, cuối cùng mới đến với nhau.

“Em cảm thấy em phải đăng cái Weibo.” Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực nói. Khúc Trực không dị nghị gì: “Anh thì không sao, nhưng fans em không chấp nhận thì sao?”

“Chắc không vậy đâu…… Hơn nữa tin tức khẳng định không giấu được, cùng với bị người ta tung tin, không bằng tự chúng ta nói.”

“Được.”

Trịnh Bảo Châu chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn, đăng lên Weibo.

Trịnh Bảo Châu V: Năm mới, chờ mong vẫn là một anh tốt hơn. [ Hình ảnh ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui