Có lẽ vì buổi tối được vận động đầy đủ, Trịnh Bảo Châu ngủ rất ngon, nếu không phải trời vừa sáng Chu Hiểu Nam đã gọi điện cho cô, cô có thể ngủ thẳng đến giữa trưa.
Trịnh Bảo Châu nghe thấy tiếng chuông, mơ mơ màng màng duỗi tay muốn sờ di động của mình, kết quả sờ đến một thứ cưng cứng còn âm ấm. Cô kỳ quái nhíu nhíu mày, mở mắt ra nhìn.
Tay cô đang sờ tới sờ lui trên ngực Khúc Trực.
Trịnh Bảo Châu: “……”
Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, Trịnh Bảo Châu vừa ngẩng lên, liền nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Khúc Trực.
“Xúc cảm có được không?” Anh hỏi.
Trịnh Bảo Châu mặt nóng lên, nhưng vẫn quật cường sờ ngực Khúc Trực một phen: “Cũng không tệ.”
Tiếng chuông điện thoại ngừng rồi lại vang, Trịnh Bảo Châu ôm chăn ngồi dậy, cuối cùng cũng sờ đến di động, bấm nhận cuộc gọi: “Alo, chị Hiểu Nam, chuyện gì thế ạ?”
“Tỉnh ngủ?” Chu Hiểu Nam ở bên kia hừ lạnh một tiếng, “Trong lúc em ngủ, Du Thành Uy cố gắng lắm đó.”
“……” Trịnh Bảo Châu im lặng một lát, chuyển cuộc gọi sang loa, mở Weibo, “Anh ta lại làm gì?”
“Không biết anh ta kiếm được ảnh lúc em quay《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 ở chỗ nào, có phóng viên chụp được em từ xe Cao Bác Vân xuống dưới, cùng cậu ta ra vào khách sạn, hiện tại Du Thành Uy đang cầm cái ảnh nát này làm rùm beng đấy.”
“…… Em thấy rồi.” Trịnh Bảo Châu đã ấn vào weibo của Du Thành Uy, thấy cái tút anh ta chuyển tiếp bài weibo lúc 5 giờ sáng.
Người viết ban đầu là blogger thương mại giới giải trí, thường xuyên tung drama trong giới, lần này anh đăng vào nửa đêm, cầm ảnh của Trịnh Bảo Châu và Cao Bác Vân để “chứng thực” quan hệ “không chính đáng” của họ.
Người này vừa nhìn là biết Du Thành Uy tìm tới, bài viết gần như vừa đăng đã được Du Thành Uy share.
Du Thành Uy V: @ Trịnh Bảo Châu, không phải nói không mập mờ với đạo diễn sao? Ra đây xem nào.
“A.” Trịnh Bảo Châu nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, chụp lại Weibo của anh ta. Trải qua một vòng battle tối qua, cô phát hiện một điểm mù, chính là fame của cô cao hơn Du Thành Uy! Cô làm gì phải chuyển tiếp weibo cho anh ta ké fame, một cái share cô cũng không cho anh ta!
Tải ảnh lên Weibo, Trịnh Bảo Châu nhanh nhẹn viết trên Weibo của mình.
Trịnh Bảo Châu V: Nha, sếp Du tổng 5 giờ đã dậy đăng Weibo cơ à, có phải tối qua tức giận cả đêm chưa ngủ hem? Tôi không giống anh, tôi có sinh hoạt của người trưởng thành, tối qua tôi ngủ ngon lắm [ 🙂 ] còn có cái ảnh nát này của anh, có thể chứng minh gì? Đầu tiên trên xe không chỉ có hai người bọn tôi, tiếp theo một người phụ nữ xuống từ xe một người đán ông, liền đại biểu bọn họ có quan hệ không chính đáng phải không? Nếu thật như vậy, về sau toàn bộ phái nữ cũng không dám ngồi xe khác phái nữa. Tỉnh lại đi, Đại Thanh đã vong rồi [ 🙂 ]
Trước khi quay 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, tôi vẫn là một diễn viên khách mời bình thường ở phim trường, tôi không có trợ lý không có công ty, mỗi ngày tự khiêng ghế diễn viên đi đoàn phim. Đạo diễn Cao thấy mình tôi mang theo nhiều đồ vật, bèn hàng ngày chở tôi về khách sạn sau khi kết thúc công việc, đúng, chính là khách sạn mấy người chụp đấy, rất nhiều diễn viên trong đoàn phim bọn tôi đều ở đó [ 🙂 ] cái ảnh chụp của anh chả có lấy một cử chỉ thân mật, anh liền dám lấy ra nhìn hình nói chuyện, hiện giờ paparazzi tiêu chuẩn đều thấp vậy sao? Nếu tôi là sếp anh, tôi đuổi anh lâu rồi.
Còn nữa tối qua tôi đã định nói rồi, lúc trước đúng là tôi làm diễn viên quần chúng ở phim trường đấy, thế thì sao? Tôi chưa bao giờ thấy mất mặt, anh có tư cách gì để khinh thường diễn viên quần chúng? Bất kể một bộ phim nào đều là thành quả của tất cả nhân viên công tác trong đoàn phim, không phải chỉ bằng vài diễn viên chính là có thể quay được một bộ phim truyền hình. Anh khinh thường diễn viên quần chúng, vậy sau này đầu tư phim ảnh đừng dùng diễn viên quần chúng nữa nhé???
Nói đến đầu tư, các khán giả đang đợi 《 Nơi trái tim hướng về 》 không cần lo lắng, tôi nói tôi sẽ đầu tư, thì tôi sẽ đầu tư, sẽ không để bộ phim này chết.
Đây là lần cuối cùng tôi công khai đáp trả @ Du Thành Uy, tối qua tôi đã liên hệ luật sư cũng đã báo cảnh sát, mọi chuyện sau này chúng ta theo trình tự pháp luật. Chứng cứ tôi đã giữ lại, vẫn là câu nói kia, ai không dám lên tòa đứa đó làm chó [ 🙂 ] ( không có ý nói chó không tốt)
Trịnh Bảo Châu đăng Weibo xong, liền ôm di động ngồi đó xem cập nhật, Khúc Trực ngồi cạnh cô, cũng không mặc quần áo nghiêm chỉnh, chỉ khoác cái áo ngủ, cúc cũng không cài, nơi ngực và vai còn có thể nhìn ra ít vệt đỏ, đều là tối qua Trịnh Bảo Châu cào.
“Trình độ viết văn của em tiến bộ hơn hồi tiểu học nhiều, cô Trương mà thấy thì vui lắm đấy.” Khúc Trực nhìn di động, nửa thật nửa giả nói, “Hẳn có thể kéo một ít phiếu từ phái nữ và diễn viên quần chúng.”
Trịnh Bảo Châu nhìn về phía anh: “Em lại không có ý đó, em nói đều là lời thật lòng! Phái nữ đã bị quy huấn đủ nhiều rồi, bây giờ ngồi xe khác phái thôi cũng bị lôi ra nhục nhã, cứ như nó là vũ khí thần kỳ, đúng là buồn cười. Còn diễn viên quần chúng, thật sự rất mệt đãi ngộ lại kém, nhưng đại thiếu gia như cha họ Du này, không hiểu cũng bình thường.”
“Anh cũng không có ý đó, anh chỉ nói về suy luận thôi.” Khúc Trực nhấc tay, vuốt cái đầu xù, “Anh chuẩn bị đi làm, hay em ngủ tiếp một lát?”
Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Em không ngủ được, không chừng Du Thành Uy còn muốn thừa dịp em ngủ lại chỉnh cái gì ra.”
Khúc Trực nghĩ nghĩ, bảo cô: “Vậy hay anh xin nghỉ hôm nay ở nhà với em.”
“Không cần.” Trịnh Bảo Châu sán lại, hôn môi anh một cái, “Tự em xử lý được, hơn nữa giờ em đâu chỉ có một mình, đằng sau em còn có đoàn đội mà.”
Khúc Trực nghe cô nói vậy, nhịn không được mà cười khẽ: “Đoàn đội của em không chừng đã bị em tức chết rồi.”
“Ặc……” Đoán từ ngữ khí của Chu Hiểu Nam trong điện thoại, chị ấy đúng là giận không nhẹ, “Thế họ cũng chịu thôi, ai kêu em là sếp của họ chứ!”
Khúc Trực lại cười cười: “Anh đi làm nhé?”
“Vâng!”
Khúc Trực nhìn cô: “Em hôn anh cái nữa đi.”
“…… Thật là, ghét ghê.” Trịnh Bảo Châu ngoài miệng phàn nàn, thân thể lại thành thật dán lại gần hôn Khúc Trực một cái. Khúc Trực cuối cùng cũng vừa lòng, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.
Trịnh Bảo Châu còn ngồi tại chỗ lướt Weibo, cô không ngờ mới sáng tinh mơ đã có dân mạng lên ăn dưa, dân mạng cũng không ngờ, sáng sớm đã có nhiều dưa để ăn như vậy.
Chuyện tối qua rất nhiều người làm nội dung đều theo độ nóng đưa tin, đứng về phía Trịnh Bảo Châu và đứng về phía Du Thành Uy đều có cả, nhưng mắt thường có thể thấy số người đứng về phía Trịnh Bảo Châu nhiều hơn một chút. Buổi sáng hai người lại battle một vòng xong, Cao Bác Vân rốt cuộc nhớ ra đăng cái Weibo, làm sáng tỏ quan hệ của anh và Trịnh Bảo Châu, còn nói anh ta đương là nam thanh niên độc thân vui tính, không duyên cớ bị bẩn danh dự, cũng muốn giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật với đối phương.
Anh đăng Weibo Trịnh Bảo Châu có thể hiểu, nhưng cô không ngờ là, Tôn Tịnh mà cũng bỗng nhiên đăng Weibo, móc máy Du Thành Uy một hồi, còn đăng lên ảnh chụp một đoạn chat của hai người, trong ảnh Du Thành Uy nói chuyện đ.ĩ hết sức.
Fans Weibo của cô ta còn nhiều hơn Trịnh Bảo Châu và Du Thành Uy cộng lại, bức ảnh này vừa đăng, fans nổ tung, nói Du Thành Uy thế này đã xem như quấy rối tình d.ục.
Trịnh Bảo Châu không biết Tôn Tịnh vì sao đột nhiên nhảy ra nã pháo với Du Thành Uy, nhưng vào lúc này, hành động này không thể nghi ngờ là đã giúp cô, từ một bên khác chứng minh Du Thành Uy không chỉ quấy rối một mình cô.
Cô nghĩ một lát, vẫn gửi tin nhắn wechat cho Tôn Tịnh: “Cảm ơn chị em [ 😁 ] không ngờ mới sáng tinh mơ mà mọi người dậy hết rồi ha [ 😁 ].”
Tôn Tịnh trả lời gần như lập tức: “Cô nói gì vậy? Weibo tôi vừa đăng cũng không phải là để giúp cô, tôi đã gai mắt Du Thành Uy lâu rồi. Đã có cô làm đầu tàu, tôi liền quạt gió thêm củi một chút thôi.”
Trịnh Bảo Châu: À
Tôn Tịnh: Với lại ai là chị em với cô?
Trịnh Bảo Châu: Hóa ra chị vẫn giữ sì tai ‘ngạo kiều’ nhỉ, ok nhé chị em
Tôn Tịnh:……[ 🙂]
Tôn Tịnh tuy ngoài miệng không nhận, nhưng xác thật đã dắt dư luận về phía bất lợi cho Du Thành Uy, hơn nữa sau khi Weibo này được đăng, lại có vài hot girl mạng nhảy ra nói Du Thành Uy cũng quấy rối các cô. Những người này có nhiều là bị Du Thành Uy quấy rối thật, cũng có chỉ vì ké fame, nhưng Du Thành Uy đã thành chó rơi xuống nước, ai nấy đòi đánh.
Du Thành Uy ở nhà tức giận đến muốn ném di động, không ngờ di động vừa ném ra ngoài, bố gã đã đánh điện thoại tới. Du Thành Uy nghẹn cục tức, lại nhặt điện thoại trở về: “Bố……”
“Mày đừng gọi tao! Tao sắp bị mày tức chết rồi!” Bố Du Thành Uy ở bên kia điện thoại cáu tiết rống lên, “Tối qua mày làm loạn cái gì hả? Mặt mũi nhà họ Du còn chưa bị mày ném hết sao?”
“Không phải, rõ ràng là Trịnh Bảo Châu ……”
“Mày đừng nói với tao về con bé đó nữa! Mày tưởng trong bụng mày nghĩ gì tao không biết?” Bố Du Thành Uy không đợi gã nói xong đã cắt ngang, “Mày làm loạn ở ngoài cũng thôi, mày nói cái gì mà rút vốn? Đây là chuyện mình mày có thể quyết định sao? Sớm hôm nay tao đã bị kêu lên họp hội đồng quản trị, nói là muốn trao đổi chuyện mày gây ra đấy!”
Du Thành Uy không phục: “Bố, Hoàn Vũ vốn là của nhà họ Du chúng ta, mấy người khác dựa vào cái gì mà định đoạt!”
“Dựa vào người ta có cổ phần công ty, dựa vào người là là đại cổ đông! Mày đúng là làm thì ít, phá thì nhiều!”
Điện thoại đột nhiên bị cúp, Du Thành Uy nghẹn một hơi, bất thình lình ném điện thoại ra ngoài, trực tiếp ném nó vỡ tan tành.
Chuyện Trịnh Bảo Châu và Du Thành Uy tranh cãi, nhiệt độ trên mạng vẫn tăng cao, người hai bên đều nhìn chằm chằm biến hóa tình hình. Du Thành Uy vốn cho rằng tình hình hiện tại đã tệ lắm rồi, ngờ đâu đó mới chỉ là khai vị.
Giữa trưa, bỗng có một đại V, nhảy ra đăng một bài Weibo dài. Anh ta là một chủ blog phổ cập khoa học, ngày thường thích đăng ít tin tức về internet và máy tính, đây vẫn là lần đầu anh ta cắt dưa giới giải trí.
“Dưa của Trịnh Bảo Châu mọi người đều ăn rồi nhỉ? Không thể không nói bạn này đúng là cứng, có lẽ anti-fan đều ngu người, chẳng là tôi tò mò tìm thông tin bạn này, phát hiện mấy thứ sẽ làm anti-fan ngu người hơn nữa[ ăn dưa ]
Căn cứ tư liệu tôi tra được, Trịnh Bảo Châu từ năm nhất đã mở một tiệm trà sữa gần trường học, kiếm phải gọi là đầy bồn đầy chén. Tiếp đó bạn này lần lượt mở nhà hàng Trung Quốc và khách sạn điền viên, tôi cố ý đi tra, trạng thái kinh doanh vẫn luôn tốt, hẳn là không bao lâu đã hồi vốn, hiện giờ nằm kiếm tiền. Bạn còn đầu tư mấy công ty, tôi cũng tra xét một chút, trên cơ bản là công ty start-up, mấy năm nay biểu hiện cũng không phải dạng vừa, có lẽ cũng kiếm cho bạn ấy không ít tiền.
Có thể nói là con gái cưng của ông trời.
Lúc tôi tìm tòi, còn phát hiện bạn ấy có cái video phỏng vấn với ABA, trong đó nhắc tới con đường bạn gây dựng sự nghiệp, anh em nào hứng thú có thể vào xem, tôi đặt link ở cuối bài ( vì tiêu đề và giới thiệu đều không có tên Trịnh Bảo Châu, cho nên video này đến nay không ai phát hiện [ Che mặt ]). Vì phỏng vấn nhắc tới bố Trịnh Bảo Châu, tôi lại đi tra bố bạn ấy …… U là trời, đúng kiểu hào môn thế gia luôn. [ Ăn dưa ]
Nói tóm lại là, sếp Trịnh đầu tư một bộ 《 Nơi trái tim hướng về 》 hoàn toàn không thành vấn đề, fans có thể yên tâm nhé.
Nhưng điều duy nhất tôi hiểu là, sếp Trịnh ngài có tiền như vậy, vì sao muốn đóng vai quần chúng ở phim trường? Chẳng lẽ là để trải nghiệm cuộc sống à? [ Che mặt ]
PS: Ngành trà sữa mấy năm nay không dễ làm như hồi mới bắt đầu, tiệm trà sữa ở cửa trường cũng thay đổi trang hoàng, nhãn hiệu với hình thức kinh doanh, có lẽ anh em sẽ cho rằng đổi người, nhưng thật ra thì không, bà chủ đắng sau vẫn luôn là Trịnh Bảo Châu.”
Dưới Weibo còn kèm rất nhiều ảnh, đều tư liệu anh ta tra được ở một nền tảng tra cứu doanh nghiệp, có thể show ra các công ty có liên hệ với Trịnh Bảo Châu.
Dân mạng ăn dưa lúc đầu, không thể ngờ hướng đi này.:)
“Đừng nói anti-fan ngu, tôi cũng ngu luôn [Tạm biệt ]”
“Mị hiểu rồi, cho nên không phải Trịnh Bảo Châu leo lên đạo diễn, là đạo diễn leo lên phú bà [ Che mặt ]”
“@ Du Thành Uy, anh gặp rắc rối rồi [ Đầu chó ]”
“Giật hết cả nhà [ Che mặt ] người ta năm nhất đã bắt đầu kiếm tiền, mình còn đang thích ứng cuộc sống đại học [ Che mặt ]”
“Tôi tra cứu một chút, Trịnh Bảo Châu 16 tuổi thi đại học…… Còn vào trường chọn……”
“A a a a a tôi yêu cô này!! Vừa đẹp vừa ngầu vừa có tiền!”
“Em thì khác, em chỉ muốn theo cô Bảo châu học đầu tư thôi [ Che mặt ]”
“Tôi đã nói trên mạng từ bao giở bao giờ rồi, Trịnh Bảo Châu là bà chủ khách sạn trước kia tôi ở mà! Nhưng có ai để ý đâu!!”
Hiện giờ có người chú ý tới anh ta, hơn nữa còn là rất nhiều người, họ không chỉ biết Trịnh Bảo Châu có khách sạn, còn lột ra địa chỉ khách sạn của Trịnh Bảo Châu, điện thoại của khách sạn đều mau bị gọi nổ.
Ngụy Trân khẩn cấp liên hệ Trịnh Bảo Châu, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Cô Bảo Châu cô bị lộ, nhanh rút lui khỏi khách sạn!”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Giám đốc Ngụy vừa mới xem phim điệp viên à?
Cô hít một hơi, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Khách sạn của mình bị bới ra, điện thoại ở lễ tân reo suốt, phòng cũng bị đặt full, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy tới xem cô, cô mau rút lui đi!”
“……” Cô đã nghĩ chờ tới ngày cô nổi tiếng, khách sạn của cô cũng nổi tiếng theo, nhưng không nghĩ ngày này tới nhanh như vậy, “Tôi biết rồi, tôi rời khách sạn ngay bây giờ, mọi người cũng phải chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp, gọi nhân viên nghỉ ở bộ phận bảo vệ về tăng ca khẩn cấp, mặt khác cũng báo một tiếng với quản lý của nông trường Ánh Sao.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp.”
“Vậy nhé.” Trịnh Bảo Châu vừa cúp điện thoại, Khúc Trực đã gọi tới. Trịnh Bảo Châu vừa tiếp điện thoại, thanh âm vội vã của Khúc Trực vang lên từ ống nghe: “Em còn ở khách sạn không?”
“Anh cũng biết chuyện trên mạng à? Em đang chuẩn bị dọn dẹp tí rồi rời khách sạn.”
“Vậy em chờ anh một chút, anh xin nghỉ với giáo sư La, anh về đón em.”
“A, được ạ.” Trịnh Bảo Châu thở dài, “Cuối cùng vẫn liên lụy anh phải nghỉ.”
“Giữa hai ta có gì mà liên lụy?” Khúc Trực thân mật hỏi ngược lại, “Anh đã trên đường rồi, tới ngay đây.”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu đáp, trên mặt toét ra một nụ cười.
“Nghĩ được đi đâu chưa? Về nhà bố mẹ?”
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, cùng anh nói: “Thôi, em không muốn quấy rầybố mẹ, kỳ thật ở Hoa Đô em còn có một căn biệt thự, chúng ta đi chỗ đó đi.”
Khúc Trực đầu bên kia nhịn không được nhướng mày: “Em còn tư tàng một bộ bất động sản hử?”
“Ha ha ha ha là bố mẹ em mua cho, em chẳng ở bao giờ.” Trịnh Bảo Châu giải thích với anh, “Thật ra em muốn cho bố mẹ ở, nhưng bạn bè của mẹ em đều ở bên nhà cũ, bà ấy không nỡ đi, nói ở khu biệt thự chẳng có ai nói chuyện với bà.”
Khúc Trực gật đầu: “Cũng đúng, họ ở bên kia có hơn ba mươi năm, có tình cảm.”
“Ừm, an ninh bên Hoa Đô cũng so tốt hơn bên bố mẹ em, ở đó thích hợp cho đại minh tinh em đây ẩn thân hơn.”
Khúc Trực nghe vậy liền cười rộ lên, anh cũng không biết vì sao dưới tình huống chưa có bộ phim nào phát sóng mà Trịnh Bảo Châu có thể khuấy đảo giới giải trí.
Lúc hai người họ chuyện phiếm, phía Hoàn Vũ cũng họp hội đồng quản trị xong, lập tức đăng bài thanh minh.
Ảnh nghiệp Hoàn Vũ V: Chính thức thanh minh, ngôn luận cá nhân trên mạng của ngài Du Thành Uy không đại biểu quyết sách của công ty, chúng tôi không rút vốn khỏi《 Nơi trái tim hướng về 》, đối với tất cả nhân viên đoàn phim và những người trên mạng bị chuyện này làm phiền, chúng tôi chân thành xin lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...