Lý Tuệ Hân không thêm Trịnh Bảo Châu làm bạn bè, sau đó có một ngày cô ta bỗng nhiên bị kéo vào nhóm lớp. Cô ta vốn còn vui vẻ cực kỳ, cho đến khi khung chat bật lên thông báo, Trịnh Bảo Châu tham gia vào nhóm.
Khóe miệng nhếch lên của Lý Tuệ Hân tức khắc sụp xuống.
Cửa phòng bỗng bị gõ hai cái, Ngụy Vũ đẩy cửa ra, nói với họ một tiếng: “Nghi lễ sắp bắt đầu rồi, các cậu vào bàn trước đi.”
Bạn học cấp ba tổng cộng tới mười người, Ngụy Vũ xếp họ vào một bàn. Trịnh Bảo Châu mang khẩu trang, cùng Khúc Trực ra ngoài. Bàn của bọn họ ở trong góc, kể cũng không khiến người ta chú ý.
Nghi lễ bắt đầu vào 12 giờ đúng, lưu trình cũng từa tựa như các hôn lễ mà Trịnh Bảo Châu từng tham gia, nhưng kể ra phòng tiệc được bày trí rất đẹp. Bắt đầu vào tiệc Trịnh Bảo Châu mới tháo khẩu trang, Mạnh Nhã Hâm ngồi cạnh cô, hỏi một câu: “Nữ minh tinh có phải không được ăn đồ nhiều calo như này không?”
Trịnh Bảo Châu trấn định tự nhiên: “Chỉ cần người đại diện không thấy, là có thể ăn.”
Mạnh Nhã Hâm cạn lời: “…… Sao mày không có tí phẩm chất nào của nữ minh tinh thế?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Khúc Trực bảo tao không cần so với các nữ minh tinh khác, anh ý bảo tao gầy lắm rồi.”
Mạnh Nhã Hâm thuận thế nhìn Khúc Trực đang ngồi bên tay kia Trịnh Bảo Châu.
Khúc Trực thản nhiên gật đầu: “Ừ, tôi bảo thế.”
“……” Rồi, mí người vui là được.
Lễ phục hôm nay Trịnh Bảo Châu mặc rất dễ lộ bụng, cô không dám ăn thả phanh, mỗi món chỉ ăn mấy miếng. Ăn được một nửa thì cặp đôi mới cưới lại mờiời rượu, vì bàn này nhiều con gái, mọi người cũng không ép uống rượu, có lòng là được.
Buổi chiều đôi tân hôn còn đặt phòng cho khách, có thể uống trà chơi mạt chược, thanh niên muốn hát karaoke, họ cũng có thể hỗ trợ đặt chỗ. Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực không ở lại chơi với mọi người, rời đi trước. Cô đi toilet dặm lớp trang điểm, lúc ra ngoài vừa khéo gặp Ngụy Vũ.
Trịnh Bảo Châu không biết Ngụy Vũ là tình cờ đi toilet, hay là cố ý ở đây chờ cô, cô cũng không hỏi. Cô gật đầu cười với Ngụy Vũ, đang chuẩn bị đi, lại bị Ngụy Vũ gọi lại: “Này, Trịnh Bảo Châu.”
Trịnh Bảo Châu dừng lại nhìn anh ta, Ngụy Vũ có vẻ co quắp, có thể là vì giữa trưa bị rót không ít rượu, mặt anh ta hơi đỏ. Anh ta nhìn Trịnh Bảo Châu, muốn nói lại thôi: “Tôi nghe bọn họ nói, cậu với Khúc Trực thành đôi?”
“Ừ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu thẳng tưng.
Ngụy Vũ lóe lên vẻ tự giễu trong mắt: “Thế nên năm đó cậu từ chối tôi, là vì Khúc Trực?”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta một cái, bỗng nhiên cong môi cười cười: “Ngụy Vũ, hôm nay tôi đã cố ý không nhắc tới việc này, cậu còn tự đụng vào họng súng. Sao nào, bây giờ thừa nhận năm đó là tôi từ chối cậu?”
Mặt Ngụy Vũ lại đỏ hơn vừa rồi mấy phần, anh ta mím môi, như muốn cùng cô giải thích gì đó: “Việc đó không phải tôi tung tin, lúc ấy có một bạn học thấy, cậu ta bèn hỏi có phải tôi bị cậu từ chối…… Tôi, tôi cũng không rõ lúc ấy bị làm sao, tôi cảm thấy bị cậu từ chối rất mất mặt, bèn thuận miệng nói là cậu bị tôi từ chối, không, không ngờ cậu ta kể chuyện đó cho tất cả mọi người.”
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, nhìn anh ta nói: “Cậu bị từ chối mất mặt, còn tôi thì không mất mặt đúng không?”
“Không, không phải, lúc ấy tôi chỉ……”
“Khỏi giải thích, cho dù là người khác tung hê ra, sau khi câu biết cũng không đứng ra làm sáng tỏ cho tôi mà.”
Ngụy Vũ mím môi không nói gì, Trịnh Bảo Châu lúc này cũng không muốn chấp nhặt với anh ta. Chuyện đã qua nhiều năm, nếu không phải dạo này gặp Lý Tuệ Hân, cô ta luôn lôi chuyện cũ ra nhắc, Trịnh Bảo Châu cũng mau quên có việc này.
Cô không có nói nữa, nhấc chân chuẩn bị rời đi, Ngụy Vũ duỗi tay muốn giữ cô lại, nhưng đưa ra một nửa cũng tự ý thức được không ổn, lại thu về: “Trịnh Bảo Châu, thực xin lỗi.”
Anh ta bỗng nhiên xin lỗi Trịnh Bảo Châu, có lẽ rốt cuộc có mở đầu, câu kế tiếp anh ta nói ra nhẹ nhàng rất nhiều: “Chuyện năm đó là tôi làm sai, tôi xin lỗi cậu. Tôi biết lời xin lỗi của tôi quá muộn, nhưng kỳ thật mấy năm nay tôi vẫn nhớ chuyện đó. Lúc trước đúng là tôi yếu đuối, lại sĩ diện.”
“Cậu biết là được.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta, “Hy vọng về sau cậu đối xử với vợ cậu, có thể giống một người đàn ông, có trách nhiệm hơn.”
Bị cô gái mình từng thích nói như vậy, mặt mũi khẳng định khó coi, bàn tay Ngụy Vũ đặt bên người hơi nắm thành quyền, lòng bàn tay ứa ra một lớp mồ hôi mỏng. Qua một lúc lâu, anh ta mới miễn cưỡng bật ra một câu từ cổ họng: “Ừ, tôi sẽ.”
Khúc Trực đứng ngay ngoài chỗ rẽ, chờ hai người nói xong, mới từ bên ngoài đi tới: “Ngụy Vũ, cô dâu đang tìm cậu đấy.”
“Ờ, được.” Ngụy Vũ lên tiếng, lại nhìn Trịnh Bảo Châu một cái, bước nhanh ra bên ngoài. Lúc sượt qua Khúc Trực, anh ta thoáng dừng bước, đứng lại nói một câu: “Hy vọng cậu đối xử tốt với Bảo Châu.”
Cảm xúc trong mắt Khúc Trực còn lạnh nhạt hơn vừa rồi, ánh mắt liếc qua người Ngụy Vũ, dường như có băng, thiếu chút nữa làm Ngụy Vũ lạnh đến rùng mình: “Cậu lấy tư cách gì để nói câu này?”
“Bạn, bạn học cũ.” Khí thế của Ngụy Vũ bỗng yếu hẳn xuống, hồi đi học anh ta đã không ưa Khúc Trực, Khúc Trực luôn mang cái vẻ kênh kiệu, giống như không thèm bỏ những thứ xung quanh vào mắt. Nhiều năm trôi qua rồi, cậu ta không hề thay đổi, vẫn làm người ta không ưa nổi.
Khúc Trực lãnh đạm cong môi, đứng tại chỗ chờ Trịnh Bảo Châu: “Lúc nào kết hôn sẽ nhớ mời bạn học cũ là cậu, để còn trả tiền mừng lại cho bọn tôi.”
“……” Ngụy Vũ cuống quít bỏ đi.
Khúc Trực dắt tay Trịnh Bảo Châu, bảo cô: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừ.” Trịnh Bảo Châu nghe lời anh vừa nói với Ngụy Vũ, tò mò hỏi anh, “Lúc kết hôn anh định mời Ngụy Vũ thật à?”
Trên mặt Khúc Trực rốt cuộc lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu: “Tiền đề là, chúng ta phải có một hôn lễ đã.”
Hai từ “Hôn lễ” làm tim Trịnh Bảo Châu đập nhanh một nhịp, rồi mau chóng khôi phục như thường: “Không phải anh cầu hôn đó chứ?”
“Đương nhiên không rồi.” Khúc Trực nói, “Anh cầu hôn sẽ qua loa vậy đâu.”
“Ờ……”
“Đúng rồi, chiều em có việc không?”
Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Không có, anh có kế hoạch gì à?”
“Thật ra anh cũng không.” Khúc Trực nhìn cô cười một cái, “Nhưng Mạnh Nhã Hâm nói, Sầm Đồng Đồng có kế hoạch.”
Trịnh Bảo Châu nghi hoặc nhướng mày. Trên đường về, cô đã hiểu ra.
Hồi trước Sầm Đồng Đồng đã hùng hồn tuyên bố, nếu Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực thành đôi, cô sẽ ăn hết bàn phím trong nhà. Tuy lúc sau cô nàng tuyên bố đã vứt hết bàn phím, nhưng Mạnh Nhã Hâm vẫn không tính để cô nàng thoát tội dễ thế được.
Sầm Đồng Đồng nói không có bàn phím, cô liền đặt cho Sầm Đồng Đồng một bàn phím đặc biệt.
Có thể nói là chị em cây khế.
Bàn phím đặt làm tốn chút thời gian, mấy hôm trước người bán mới giao. Ngày hôm qua Mạnh Nhã Hâm tra đơn hàng, thấy hiện đã nhận, vì thế cô nàng lập tức bày trò, bắt Sầm Đồng Đồng livestream ăn bàn phím cho mọi người xem.
Thời gian chốt vào chiều nay.
“Vui không, bất ngờ không?” Mạnh Nhã Hâm ở đầu kia điện thoại, giọng kiêu ngạo đến độ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý dào dạt của cô bây giờ, “Tao sợ hôm nay mày bị khinh bỉ ở hôn lễ của Ngụy Vũ, đặc biệt chuẩn bị tiết mục này cho mày! Tao đúng là chị em tốt của mày mà!”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Sầm Đồng Đồng nghe xong muốn đánh người.
“Bây giờ tao đang bị lôi đi chơi mạt chược, bọn họ ba thiếu một không cho tao đi.” Khi Mạnh Nhã Hâm nói chuyện, có thể nghe được tiếng mạt chược bên chỗ cô nàng, “Nhưng không vấn đề, việc này không chậm trễ tao xem livestream. Ai kêu Sầm Đồng Đồng đi!”
Khúc Trực chủ động nói: “Để tôi.”
Trịnh Bảo Châu: “?”
Cô nghi ngờ Khúc Trực vẫn mang thù trong lòng.
Cho nên mới nói, không thể đắc tội Khúc Trực hẹp hòi này! Đây toàn là kinh nghiệm xương máu của cô đó!
Khúc Trực tạo video call ba bên, bám riết không tha kêu Sầm Đồng Đồng lên. Sầm Đồng Đồng trên mặt cười hì hì, trong lòng toàn lời th.ô tụ.c: “Mấy người sẽ gặp báo ứng.”
Khúc Trực nói: “Cậu ăn bàn phím trước rồi tính.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Mạnh Nhã Hâm cười càn rỡ.
Sầm Đồng Đồng mỉm cười lấy cái bàn phím Mạnh Nhã Hâm đặt riêng cho cô ra. Coi như Mạnh Nhã Hâm còn có tí lương tri và thường thức, biết người ăn bàn phím sẽ chết, nên cô nàng tìm tiệm bánh ngọt, đặt họ làm cho một bàn phím bằng sô cô la.
Sô cô la là loại đen nguyên chất, ngoại trừ hơi đắng, mặt khác đều ổn. Sầm Đồng Đồng ở bên kia màn hình gặm hai miếng, Trịnh Bảo Châu và Mạnh Nhã Hâm đã cười điên rồi.
“……” Sầm Đồng Đồng mỉm cười, “Không nghĩ lần đầu trong đời tao làm mukbang, sẽ như này đây.”
Trịnh Bảo Châu cười đến lau nước mắt: “Tao cũng không ngờ, lần đầu trong đời tao xem người ta làm mukbang, lại hề hước như vậy, ha ha ha ha!”
Sầm Đồng Đồng nhẫn nhục gặm thêm hai miếng, dù là socola đen cũng bắt đầu ngán: “Ăn không vô, chó ăn socola sẽ chết.”
“……” Mạnh Nhã Hâm dựng ngón tay cái với bạn, “Không hổ là mày, co được dãn được, vì không ăn cả mình cũng mắng.”
Sầm Đồng Đồng nhìn cô nàng cười cười: “Mày cũng thế thôi, chó độc thân còn cười giề? Cũng muốn miếng thức ăn chó à?”
“……” Mạnh Nhã Hâm cười không nổi.
“Rồi cứ vậy đi.” Sầm Đồng Đồng bàn phím đã ăn, Trịnh Bảo Châu tính tha cho cô, “Hy vọng qua chuyện này, Đồng Đồng có thể ngã một lần khôn lên tí, về sau đừng tùy tiện lập flag.”
“Đó còn không phải do hai đứa mày quá chó!” Nhớ bọn họ trước kia ở trước mặt mình mắng đối phương thế nào, Sầm Đồng Đồng liền giận sôi máu, “Hai đứa trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, đừng bảo chỉ vì xem tao ăn bàn phím nhớ! Sầm Đồng Đồng tao có tài đức gì! Đệch!”
“Thôi thôi, Đồng Đồng, hai đứa nó đều tự vả mà.” Mạnh Nhã Hâm lông bông nói, “Rốt cuộc không ai trốn được luật hoa quả đâu.”
“Khụ.” Trịnh Bảo Châu khụ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói, “Nếu Đồng Đồng cũng ăn bàn phím rồi, tao tuyên bố hội nghị video hôm nay thành công tốt đẹp, ai về nhà nấy đi.”
Cô nói dứt liền cúp điện thoại, sau đó thở hắt một hơi. Khúc Trực ở bên cạnh nhìn cô, nhìn đến ngứa cả lòng cô, cô sáp lại, cười hỏi Khúc Trực: “Phỏng vấn đương sự này, có thấy hoa quả thơm không?”
Khúc Trực lơ đãng gợi lên một độ cung nơi khóe miệng, sau đó cúi người chụt một cái lên môi Trịnh Bảo Châu: “Thơm hay không không biết, nhưng mà rất ngọt.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Sau hôn lễ của Ngụy Vũ hôn không bao lâu, bạn sale bên Kim Ngọc Mãn Đườnggọi điện cho Trịnh Bảo Châu, báo cô lượt hai đã mở bán, có thể đến chọn phòng. Y như Trịnh Bảo Châu nghĩ, căn hộ thông tầng đã hết, cô đành chọn loại thứ hai.
“Biết thế này năm đó tốt nghiệp xong em cũng nghiên cứu khoa học.” Trịnh Bảo Châu cầm danh sách căn hộ nhân viên bán hàng đưa cô, vừa chọn vừa kèo nhèo với Khúc Trực. Khúc Trực cười cười, bảo cô: “Căn hộ của anh, anh trang hoàng làm nhà tân hôn đó.”
Trịnh Bảo Châu kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì? Tầm ấy mà anh đã tính đến chuyện kết hôn?”
Căn hộ của Khúc Trực đã trang hoàng được một thời gian, anh mà lại chuẩn bị chu đáo thé? Nếu thành anh chàng nào đấy, suy xét kết hôn cũng không kỳ quái, nhưng lúc trước không phải trong lòng Khúc Trực chỉ có tổ quốc thôi à! Sao lại nghĩ đến chuyện kết hôn!
“Hay là lúc ấy anh đã thích em rồi?” Trịnh Bảo Châu đá lông nheo với anh, “Bữa trước em nghe mẹ nói, anh đã sớm bộc bạch tiếng lòng với bà và mẹ rồi.”
“Ừ, đúng thế đấy.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Cô vốn định trêu Khúc Trực vài câu, kết quả anh thừa nhận đến là thản nhiên, lại làm cô hết cả hứng.
“Đúng là không biết xấu hổ gì cả.” Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm danh sách trong tay, lầm bầm một câu.
Khúc Trực nghe thấy cô nói, cười khẽ một tiếng: “Dù gì thì em cũng quan trọng hơn.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Cô muốn làm một tuyển tập lời yêu cho Khúc Trực.
Trước kia cô quả tình không biết Khúc Trực biết nói ngọt như vậy á.:)
“Mà anh đã mua nhà ở đấy rồi, em vẫn muốn mua cùng khu à?”
“Vâng, khả năng tăng giá rất lớn, cũng coi như đầu tư.” Trịnh Bảo Châu nói, “Hơn nữa nếu sau này mình cãi nhau, bỏ nhà đi trốn cũng tiện.”
“……” Khúc Trực im lặng một lát, thò lại gần xoay Trịnh Bảo Châu lại, đối mặt với cô, “Anh sẽ không cãi nhau với em.”
Lời này chọc Trịnh Bảo Châu bật cười: “Anh nói lại lần nữa? Anh có muốn đếm xem từ nhỏ tới giờ chúng ta cãi nhau bao nhiêu lần không?”
“Ờm……” Khúc Trực khó được lúng túng một lần, trầm ngâm, “Nếu về sau thật sự cãi nhau, em có thể đuổi anh đi, con em đừng đi. Anh sợ em đi sẽ không trở lại.”
Ánh mắt chăm chú, dịu dàng, khiến Trịnh Bảo Châu tim đập như trống nổi.
…… Phải nhanh nhanh chóng chóng ra tuyển tập lời yêu cho Khúc Trực thôi! Mỗi ngày thả thính như này ai chịu nổi!
Cuối cùng Trịnh Bảo Châu chọn một căn cùng tòa nhưng khác tầng với Khúc Trực, mặc kệ ai bỏ nhà đi trốn cũng rất là tiện.
Các loại thủ tục xử lý xong,bất giác mùa xuân đã đã gần kết thúc, thời tiết dần dần nóng lên. Phục trang cho bộ phim mới của Trịnh Bảo Châu đã xong hai bộ, Cao Bác Vân hẹn thời gian, kêu họ tới thử quần áo, thuận tiện chụp ảnh tạo hình.
Thời gian này Cao Bác Vân rất bận, ngoài việc chuẩn bị phim mới, còn phải theo sát công tác hậu kỳ của《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》. Hôm anh ta kêu Trịnh Bảo Châu và Lâm Tử Khâ m đến chụp ảnh tạo hình, trailer đầu tiên của《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 cũng chính thức lên sóng.
Trailer tổng cộng một phút mười bảy giây, độ dài không tính là ngắn, nhưng vì đây là một bộ truyền hình, nhân vật đông đảo, ngoại trừ nam nữ chính có màn ảnh nhiều một tí, các nhân vật còn lại cơ bản chỉ một, hai cảnh.
Trịnh Bảo Châu không ngờ, trong tình hướng mỗi phút mỗi giây đều phải giành giật như vậy, Diệp Linh lại có mười giây màn ảnh!
Cô được cắt vào đoạn cuối có tám giây là cảnh đánh đấm, dư lại hai giây là cảnh từ xa kéo lại gần mặt, quay đẹp cực kỳ.
Thực xin lỗi, cô đếm kỹ như vậy đó, ai biểu cô là con nhà quê lần đầu có trailer.
Nhân thời gian trống trước khi chụp ảnh tạo hình, cô share video của web chính thức trước. Cô bây giờ đã có hơn 500 vạn fans, lần trước đạt 500 vạn fans cô hưởng ứng fans kêu gọi, đăng bộ ảnh trước mười tuổi làm phúc lợi, hiện giờ mọi người lại bắt đầu đòi phúc lợi 600 vạn.
Dưới Trailer đương nhiên là địa bàn của nam nữ chính, nhưng mười giây của Trịnh Bảo Châu có một màn ảnh chung với Lâm Tử Khâm, hai người vừa đẹp vừa ngầu, bị fans CP mắt tinh như cú chụp lại.
Fans CP như được chí bảo, bắt đầu gặm đường, fans only của Lâm Tử Khâm liền không vui, vì thế hai bên có xô xát nhỏ.
—— sở dĩ nói xô xát nhỏ, là vì fans CP nhân số quá ít, căn bản không đánh lại fans only của Lâm Tử Khâm.
Nhưng vì các cô đăng trên super topic của mình, lại bị fans only oánh phủ đầu, trong lòng nghẹn cục tức, cho nên chiến lực bùng nổ một đợt nhỏ. Mắt thấy hai bên xô xát sắp thăng cấp, một blogger bỗng nhảy đưa tin nóng.
“Fans Cp của Lâm Tử Khâm và Trịnh Bảo Châu đang xé nhau với fans only, ngờ đâu Trịnh Bảo Châu đã có bạn trai. [ Ăn dưa ]”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...