Ngày mùng một tháng giêng là Tết Nguyên đán, ba ngày Nguyên đán lượng đặt chỗ ở khách sạn nhiều hơn bình thường, trước kia lúc bận rộn, Trịnh Bảo Châu đều ở lại khách sạn trông coi, nhưng hôm nay sáng sớm cô đã theo Khúc Trực ra ngoài.
Khúc Trực bảo muốn dẫn cô đi gặp dì Tiêu, cô đương nhiên phải đi xem xem. Tiểu Ngọc thấy hai người vừa sớm ra đã đi với nhau, lập tức gửi tin vào nhóm.
Tiểu Ngọc: Báo! Cô Bảo Châu và anh Khúc cùng nhau ra ngoài! Trông giống đi hẹn hò lắm!
Lương Tuệ Tuệ: Oa, mới sáng sớm đã ra ngoài chơi Tết rồi!
Lương Tuệ Tuệ: Bọn họ vừa nãy còn cùng đi ăn sáng cơ, tớ phát hiện ra, anh Khúc cứ thích chọn món cô Bảo Châu thích ăn ấy!
Ngụy Trân: Theo chị quan sát, khẩu vị của hai người họ rất giống nhau.
Tiểu Ngọc: Có câu nói thế nào nhỉ! Có ăn được với nhau, mới ngủ được với nhau!
Mạnh Nhã Hâm:?? Còn có câu như thế á?
Tiểu Ngọc: Có!
Sầm Đồng Đồng vừa ngủ dậy, liền phát hiện trong nhóm đã có hơn 100 tin nhắn, cô nàng giật mình ngồi phắt dậy, cơn buồn ngủ bay biến hết.
Đó là nhóm chuyên gặm CP, trong đó chỉ có thể gặm CP, những tin không liên quan khác không được nhắn trong đó. Hôm nay mọi người tám rần rần, chắc chắn Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực lại giở trò rồi!
Cô nàng mở lịch sử chat, lướt thật nhanh, toàn bộ ánh mắt bị câu “ngủ cùng nhau” chiếm cứ.
Tổn thọ! Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực ngủ với nhau rồi???!
Cô nàng gửi một chuỗi hỏi chấm cho Trịnh Bảo Châu.
Lúc này Trịnh Bảo Châu đã theo Khúc Trực tới chỗ của dì Tiêu, vốn không xem điện thoại. Dì Tiêu đã không còn ở ngõ Tân Hòa nữa, Khúc Trực mang cô đến một tiểu khu phổ thông.
Tiểu khu tuy không mới lắm, nhưng cũng có thang máy, dì Tiêu ở lầu sáu.
“Dì Tiêu, là cháu, Khúc Trực.” Khúc Trực gõ cửa phòng, nói với người ở trong một câu. Cửa nhanh chóng được người ở trong mở ra, dì Tiêu đứng sau cửa, hướng về phi Khúc Trực nở nụ cười: “Tiểu Khúc tới à?”
“Vâng, cháu còn dẫn một người bạn tới gặp dì ạ.”
Trịnh Bảo Châu nghe anh nói vậy, chủ động chào dì Tiêu: “Chào dì Tiêu ạ, cháu là Trịnh Bảo Châu.”
Dì Tiêu nghe tiếng một cô gái, sắc mặt đổi ngay: “Là bạn gái của Tiểu Khúc à? Tới tới tới, vào đây ngồi.”
Dì Tiêu nhiệt tình mời họ vào, không cho họ cơ hội giải thích. Đồ dùng trong nhà rất ít trên mặt đất cũng không để đồ, tận khả năng để không gian thoáng. Dì Tiêu quen đường tới trước sô pha, mời họ ngồi: “Hai cháu ngồi trước, dì đi rót nước.”
“Không cần phiền toái thế đâu ạ, dì Tiêu.” Khúc Trực không để dì ấy rót nước, đỡ dì ngồi lên sô pha, “Bọn cháu hôm nay tới thăm dì, ngoài ra là để đưa dì cái này.”
Khúc Trực mở cái hộp vẫn mang trên tay ra, lấy trong đó ra một cây gậy dẫn đường: “Đây là gậy dẫn đường thông minh công ty bọn cháu mới nghiên cứu ra, nó dùng sóng siêu âm để rà quét, có thể đồng thời rà quét bốn hướng là phía trước, trái phải và trên đầu, sau đó thông qua việc rung tay cầm để cảnh báo chướng ngại vật. Ngoài ra bên trong còn lắp đặt hệ thống dẫn đường bằng giọng nói, sau khi thiết lập điểm đến, có thể tự động hướng dẫn, có cả nhắc nhở đèn xanh đèn đỏ. Thêm nữa cháu còn lắp cho nó một nút khẩn cấp, gặp tình huống khẩn cấp, ấn nút khẩn cấp, có thể gửi định vị cho cục cảnh sát gần nhất.
“Hay thế à?” Dì Tiêu cầm gậy dẫn đường Khúc Trực đưa qua, vui sướng chậm rãi sờ sờ phía trên. Trịnh Bảo Châu ngồi cạnh cũng ngạc nhiên nhìn cây gậy dẫn đường, nếu không phải hôm nay nghe Khúc Trực nói, cô còn chẳng biết gậy dẫn đường bây giờ đã phát triển như thế.
“Thao tác nó cũng không phức tạp, cháu dạy dì một lần là biết ngay thôi.”
“Ừ ừ.”
Khúc Trực mở gậy dẫn đường lên, đứng bên cạnh dì Tiêu kiên nhẫn dạy bà ấy cách dùng. Dì Tiêu tuy không nhìn thấy, nhưng học rất nhanh, Khúc Trực nói một lần, bà ấy cơ bản đã nhớ hết: “Cái này dùng tốt, có cái này về sau ra ngoài tiện hơn rồi.”
Khúc Trực gật đầu, nói với dì Tiêu: “Ngay từ đầu cháu nghiên cứu gậy dẫn đường này, chính là hi vọng nó có thể thay thế chó dẫn đường.”
Số lượng chó dẫn đường cực kỳ ít, đào tạo và xin nhận đều khó, phần lớn quần thể khiếm thị không có chó dẫn đường, vẫn như cũ dựa vào gậy dẫn đường.
“Bây giờ khoa học tiến bộ thật đấy, nhớ hồi đó dì vừa bị mù, dùng vẫn là gậy dẫn đường đơn giản nhất, giờ cây gậy dẫn đường nho nhỏ, cũng có bao nhiêu là công năng, sau này chưa chừng chó dẫn đường cũng được giải phóng hết.” Dì Tiêu vừa cười vừa nói với Khúc Trực.
Khúc Trực nói: “Sau này sẽ ngày càng tốt thôi ạ.”
“Cái này dì tin, có những thanh niên như cháu, bọn dì nhất định sẽ ngày càng tốt.” Lúc dì Tiêu nói chuyện với Khúc Trực luôn tươi cười, có thể thấy dì ấy rất thích ‘anh thanh niên Khúc Trực’ này.
Khúc Trực tán gẫu với dì Tiêu thêm lát nữa, trong phòng vang lên tiếng báo giờ, dì Tiêu ngượng ngùng nói với Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu: “Buổi chiều dì phải đến công ty đi làm, hai cháu có ý tới chơi, dì lại không mời hai cháu ăn cơm được.”
“Không sao đâu dì Tiêu, hôm nay cháu tới chủ yếu để đưa gậy dẫn đường cho dì thôi.” Dì Tiêu vốn hành động không tiện, ngay từ đầu Khúc Trực đã không tính làm phiền dì ấy, “Thật ra cháu muốn tới sớm hơn, nhưng đợt này bận quá, mãi không có thời gian.”
“Tiểu Khúc cháu đừng nói thế, cháu đã giúp dì nhiều rồi.” Dì Tiêu đứng dậy, lại sờ lên cây gậy dẫn đường, “Cái này đắt lắm hả?”
Khúc Trực đáp: “Cũng tạm ạ, vì để nhiều người được dùng, cháu đã khống chế giá thành hết mức.”
Dì Tiêu nói: “Dì đưa tiền nhất định cháu không lấy, chỗ dì có ít quà quê, cháu với Tiểu Trịnh cầm về mà ăn.”
“Không cần ạ.”
“Vậy cháu đừng ăn, cho Tiểu Trịnh ăn.” Dì Tiêu nói đoạn, s.ờ soạng nắm lấy tay Trịnh Bảo Châu, “Dì vừa nghe giọng Tiểu Trịnh là biết ngay con bé chắc chắn rất xinh. Có thể tìm được bạn gái tốt thế này, cháu phải đối xử tốt với người ta nhé.”
Khúc Trực khẽ nhấp môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, Trịnh Bảo Châu cười với dì Tiêu một cái, nói với bà: “Dì Tiêu, dì hiểu lầm rồi ạ, cháu với Khúc Trực là bạn học cũ, cháu không phải bạn gái cậu ấy.”
Dì Tiêu hơi ngẩn ra, rồi quay đầu về phía Khúc Trực: “Hóa ra còn chưa theo đuổi được à, không được rồi Tiểu Khúc, cháu phải cố lên chứ!”
Khúc Trực: “…”
Vì buổi chiều dì Tiêu còn phải đi làm, hai người không quấy rầy lâu. Lúc họ đi dì Tiêu nhét một đống đặc sản vào tay Khúc Trực, bảo anh giúp Trịnh Bảo Châu xách về.
Để đồ vào cốp xong, Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi Khúc Trực một câu: “Dì Tiêu đi làm ở đâu vậy?”
Khúc Trực đáp: “Ở một công ty ngay gần đây, dì ấy làm nhân viên nối máy cuộc gọi.”
“À.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, mở cửa xe ngồi vào. Khúc Trực cũng ngồi vào ghế phụ lái, kéo dây an toàn phía sau cài vào. Trịnh Bảo Châu vừa khởi động xe, vừa nói với Khúc Trực: “Tôi thấy dì Tiêu sống rất tích cực, thật là tốt.”
Khúc Trực nói: “Hiện giờ đúng là tốt hơn nhiều, hồi tôi vừa gặp dì ấy, dì ấy còn chưa tiếp thu được sự thật mình bị mù, hơn nữa chồng dì ấy cũng vì chuyện này mà ly hôn, đối với dì ấy mà nói là hai lần đả kích. Lúc ấy tâm trạng của dì ấy rất bất ổn, tôi rất sợ dì ấy sẽ luẩn quẩn, nhưng may là dì ấy vẫn vượt qua được”
Trịnh Bảo Châu nghe tới đoạn chồng dì Tiêu là hết nhịn được rồi: “Ông là là chồng kiểu gì thế? Vợ bị mù thì mình chạy đầu tiên? Không có tí trách nhiệm nào! Đàn ông quả nhiên không ra gì!”
“…” Khúc Trực trầm mặc một lát, “Tôi đồng ý chồng dì Tiêu không ra gì, nhưng ông ta không thể đại biểu cho tất cả đàn ông.”
“Ừ, đúng.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Lại thêm gã tồi của năm Lý Dật Phàm nữa.”
Khúc Trực: “….”
Anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc bảo Trịnh Bảo Châu: “Tuy có không ít đàn ông tồi, nhưng trên đời vẫn còn đàn ông tốt mà.”
Trịnh Bảo Châu cười khẩy: “Đàn ông tốt y như ma ấy, ai cũng nghe nói, nhưng chẳng ai gặp được.”
Khúc Trực: “…”
“Tôi thấy cậu có thành kiến với đàn ông đấy.”
Trịnh Bảo Châu liếc anh một cái: “Ờ, đúng rồi, cậu cũng là đàn ông, chả trách cứ nói đỡ cho cánh đàn ông miết.”
“…” Khúc Trực mím môi, bị cô chọc tức cười, “Chuyện tôi là đàn ông chưa đủ rõ à? Hay tôi phải chứng minh với cậu một chút?”
“…” Trịnh Bảo Châu cứ thấy lời này hổ báo thế nào ấy, cô cảnh giác nhích ra phía cửa một chút, “Tôi đang lái xe nha, cậu tốt nhất đừng làm bậy.”
Khúc Trực ngồi bên kia ha một tiếng, Trịnh Bảo Châu vội chuyển đề tài: “Mấy năm nay cậu vẫn luôn liên lạc với dì Tiêu hả?”
“Ừ, nhưng vì tôi bận học, số lần liên lạc cũng không nhiều.”
“À…” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Thật ra bình thường tôi rất ít khi chú ý mặt này, nếu hôm nay không nghe cậu nói, tôi còn không biết gậy dẫn đường bây giờ đã tiên tiến vậy rồi.”
Bàn đến lĩnh vực của mình, quả nhiên đã thành công dời lực chú ý của Khúc Trực khỏi vấn đề “đàn ông”: “So với người máy dẫn đường, thời gian các nhà khoa học trên thế giới nghiên cứu gậy dẫn đường bắt đầu sớm hơn. Gậy dẫn đường truyền thống nhất chỉ có thể cảm ứng con đường phía trước có chướng ngại vật không, nhưng thực tế thì ngoài mặt đất, không trung cũng có khả năng có chướng ngại vật, khiến người khiếm thị rất dễ bị đụng đầu.”
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, đúng là như vậy.
“Theo sau liền sinh ra gậy dẫn đường điện tử, nó mở rộng phạm vi cảm ứng của gậy dẫn đường, suy xét đến cả phần đầu của người khiếm thị, mà theo mấy năm nay khoa học kỹ thuật phát triển, gậy dẫn đường thông minh cũng không ngừng cải tiến.” Khúc Trực nhìn những tòa nhà cao tầng san sát ngoài cửa sổ, giống như xuyên qua chúng nhìn một thứ gì khác, “Sự phát triển của khoa học kỹ thuật chưa bao giờ là độc lập, sự phát triển của vệ tinh nhân tạo, internet, trí thông minh nhân tạo, khiến những thứ gậy dẫn đường có thể làm được ngày càng nhiều.”
Trịnh Bảo Châu dừng lại trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Khúc Trực bên cạnh. Những lời giống thế trước kia Khúc Trực không phải không nói, nhưng lúc đó Trịnh Bảo Châu chỉ thấy anh lại bắt đầu tạo hình tượng, hôm nay cô mới phát hiện, khi Khúc Trực nói vẻ mặt anh nghiêm túc, thậm chí là thành kính.
Anh thật sự muốn thông qua khoa học để cải thiện cuộc sống con người.
Có lẽ tổ quốc là chân ái của anh.
“Đèn xanh kìa, không đi à?” Khúc Trực quay đầu nhìn Trịnh Bảo Châu một cái. Trịnh Bảo Châu như làm sai bị bắt quả tang, cuống quít thu mắt về, giả bộ như chả có chuyện gì lái xe đi.
Như sợ Khúc Trực phát hiện vừa nãy mình nhìn trộm anh, cô còn đặc biệt lanh trí tiếp lời: “Nghe rất tuyệt nhỉ, nhưng thực hiện người máy dẫn đường hẳn sẽ khó hơn cái này nhiều ha? Cậu nói xem người máy làm cách nào để phân biệt cậu có phải người mù không? Làm sao nó biết phải phục vụ ai?”
Khúc Trực đáp: “Vấn đề này đương nhiên bọn tôi có suy xét, biện pháp khả thi nhất bây giờ là sử dụng kỹ thuật nhận diện khuôn mặt.”
“Nhận diện khuôn mặt.”
“Ừ, chỉ cần đăng ký chứng nhận người khiếm thị với liên đoàn người khuyết tật, hệ thống có thể ghi lại thông tin của họ, đến lúc đó chỉ cần thông qua nhận diện khuôn mặt, người máy có thể nhận ra mục tiêu.”
“Ồ! Ra là vậy!” Trịnh Bảo Châu cảm thán một câu, “Nhưng tôi nghe nói hình như kỹ thuật này có khả năng bị người xấu lợi dụng ấy.”
Khúc Trực nói: “Bọn tôi đương nhiên sẽ bảo mật thông tin, bản thân kỹ thuật không có tội, xấu là do lòng người.”
“Ờ…vậy tôi có thể hỏi người máy dẫn đường chủ yếu dùng kỹ thuật gì không?”
“Kỹ thuật chủ yếu bao gồm cảm ứng hoàn cảnh, định vị và dẫn đường kèm giao tiếp người-máy. Ngoài đó ra, cách thức di chuyển của người máy cũng là một mục quan trọng.” Khúc Trực nói xong, có chút tìm tòi nhìn Trịnh Bảo Châu, “Sao hôm nay cậu đột nhiên hứng thú với mấy cái này vậy?”
“Nào có, là…tùy tiện hỏi vậy thôi.” Trịnh bảo Châu đánh trống lảng, điện thoại đặt một bên bỗng vang lên.
Màn hình hiển thị người gọi tới là Đàm Diệu.
Khúc Trực nhìn cái tên đó, bèn khẽ hừ một cái, Trịnh Bảo Châu nhìn anh, lấy tai nghe ra đeo: “Đàm Diệu, anh tìm tôi có việc gì à?”
Giọng Đàm Diệu vang ra từ tai nghe: “Cô chạy đi đâu thế? Không phải đã hẹn tết Nguyên Đán đi hẹn hò với tôi à!”
“…” Khóe miệng Trịnh Bảo Châu giật giật, “Hình như tôi đâu có hẹn với anh?”
Đàm Diệu ở đầu bên kia lẩm bẩm: “Đừng tưởng tôi không biết, tôi đã nghe nhân viên khách sạn cô nói rồi, mới sáng ra cô đã ra ngoài với Khúc Trực! Hai người đi đâu thế?”
“Đi gặp một người bạn, chuyện này đâu liên quan gì tới anh?”
“Sao lại không liên quan, tôi thấy anh ta có rắp tâm xấu xa với cô!”
Trịnh Bảo Châu dùng khóe mắt liếc Khúc Trực ghế bên, phủ định giả thiết của Đàm Diệu: “Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi.”
Đàm Diệu chắt lưỡi một tiếng, lại nói: “Vậy giờ cô ở đâu? Tôi đi tìm cô, chúng mình cùng ăn trưa nhé.”
“Ăn trưa?”
Trịnh Bảo Châu vừa nói hai từ này, Khúc Trực ở bên cạnh bảo ngay: “Lái xe mà gọi điện thoại gì? Chạy xe không đúng quy định, người nhà nước mắt rơi.”
Trịnh Bảo Châu:”..”
Vì anh nói rất lớn tiếng, Đàm Diêu phía bên kia cũng nghe thấy, tức đến kêu oai oái: “Tôi nghe thấy giọng Khúc Trực nhé, cô còn ở cùng anh ta à, quá nguy hiểm! Gã đó vừa nhìn là biết lòng dạ xấu xa!”
“…” Trịnh Bảo Châu im lặng một lát, “Nói cứ như anh không có ý xấu không bằng.”
Đàm Diệu: “…”
Anh làm sao? Anh chỉ muốn cua Trịnh Bảo Châu, anh có ý xấu gì đâu!
“Tạm thời tôi chưa về được, anh đừng chờ, khó được ngày nghỉ, anh đi chơi với anh em đi. Tôi đang lái xe, thế nhé.” Trịnh Bảo Châu nói xong bèn cúp điện thoại.
Thấy Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, Khúc Trực mới nhìn cô bảo: “Còn nhớ cậu vừa nói gì chứ? Đàn ông đều không ra gì, tên Đàm Diệu này cũng là một thành phần trong đó.”
“…” Trịnh Bảo Châu mí mắt giật giật, “Vậy còn cậu?”
“Tôi đương nhiên là đàn ông tốt rồi.”
“Ha ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu khoa trương cười mấy tiếng, “Cảm ơn, buồn cười đó.”
Khúc Trực: “…”
Anh trầm mặc mím môi, chỉ vào bách hóa Ánh Sao ở đằng trước: “Dừng xe ở kia đi.”
Trịnh Bảo Châu hỏi anh: “Sao? Cậu muốn mua đồ à?”
Khúc Trực đáp: “Chúng ta ăn trưa ở ngoài rồi về.” Tránh cho gã không so bốn kia còn chờ ở khách sạn không đi.
Trịnh Bảo Châu thì không sao cả, cô nhìn thời gian cũng đến tầm ăn trưa, bèn gật đầu, lái xe qua: “Cậu muốn ăn gì?”
“Tôi thế nào cũng được, cậu chọn đi.” Khúc Trực nhìn cô một cái, “Hôm nay tôi mời, coi như cảm ơn cậu theo tôi đi thăm dì Tiêu.”
Trịnh Bảo Châu liếc anh, những cũng không từ chối: “Được, vậy chúng ta ăn thịt nướng nhé?”
“Ừ.”
“Cậu phụ trách nướng.”
“…”
Quán nướng Lilith ở bách hóa Ánh Sao lúc nào cũng đông, hôm nay lại là Nguyên Đán, càng thêm kín chỗ. May mà Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực tới còn sớm, không phải chịu khổ xếp hàng.”
“Bình thường buổi trưa không có nhiều người thế này, không ngờ trưa nay kín hết cả chỗ.” Trịnh Bảo Châu ngồi vào ghế dài, quét mã QR gọi món, “Nếu cậu mời, vậy tôi gọi thoải mái nhé.”
“Ừ…”
Trịnh Bảo Châu đang vui vẻ chọn món, bỗng một giọng nữ vang lên bên cạnh: “Đây chẳng phải Khúc Trực sao? Cậu từ nước ngoài về rồi à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...