Trịnh Bảo Châu nói xong câu này, Khúc Trực lại rơi vào khoảng trầm mặc dài hơi hơn nãy. Mà Trịnh Bảo Châu hẵng còn ngồi ở bên hờn dỗi, đến ngày đó cô mới biết Khúc Trực thâm thế nào!
Từ nhỏ thành tích học hành của anh đã tốt, ấn tượng với những người khác rất cao, anh còn thiết lập hình ảnh nhà khoa học cho mình, ngày ngày treo Tổ quốc ở bên miệng, thử hỏi ai sẽ tin một bạn học thông minh, đáng yêu lại có chí như thế, sẽ đánh người trong ngõ chứ!
Nhạc Bất Quần gặp phải anh cũng tự ti không bằng!
Trịnh Bảo Châu tiện tay cầm chai nước khoáng chưa mở trên bàn, coi nó như đầu Khúc Trực mà vặn, sau đó ực ực uống hơn phân nửa.
“….” Khúc Trực ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô uống nước.
Trịnh Bảo Châu uống được kha khá, đặt chai nước xuống, nhìn Khúc Trực nói: “Phải nói là, cậu đúng là người dẫn đầu thời đại, tầm ấy giới giải trí còn chưa có trend thiết lập nhân cách đâu.”
“….” Khúc Trực mím môi, “Vừa nãy hình như có người nói, nếu cậu đã thấy, vì sao không trực tiếp hỏi? Cậu thầm mắng tôi bao nhiêu năm thế, lại không thể hỏi thẳng tôi sao?”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Hay chưa, đây chính là ‘cười người hôm trước, hôm sau người cười’ à?
“Tôi còn cần phải hỏi cậu à, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu đánh người, nhưng mẹ tôi và thầy cô đều không tin, tôi hỏi cậu cậu sẽ thừa nhận chắc?”
Khúc Trực khẽ nhấp môi, anh cũng cầm một chai nước khoáng trên bàn lên, vặn nắp ngửa đầu uống một ngụm: “Chuyện này có lý do.”
Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng: “Nào, để tôi nghe xem lý do cậu bịa ra có đủ cảm động không.”
Khúc Trực: “…”
Anh còn nhớ hôm đó thời tiết không được đẹp, bố mẹ anh đều ở lại sở nghiên cứu không về, một mình anh ở nhà cuối tuần. Tuy dì Tô kêu anh lúc nào cũng có thể qua nhà dì ăn cơm, nhưng anh với Trịnh Bảo Châu quan hệ không tốt, cho nên cũng không muốn qua phiền dì Tô.
Lúc tiểu học vì anh còn quá nhỏ, chỉ có thể qua nhà dì Tô ăn ké, nhưng lên cấp hai anh đã biết tự nấu cơm, thi thoảng lười, thì xuống lầu ăn tạm gì đó.
Ngõ Tân Hòa cách chỗ họ ở không xa, ở đó có một quán đồ kho rất ngon. Khúc Trực nấu cơm ở nhà, nhét ít tiền trong túi, rồi định ra ngõ Tân Hòa mua chút đồ kho ăn với cơm.
Vừa vào ngõ chưa bao lâu, anh liền nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, anh nhìn ra xa, là một cậu trai mặc đồ học sinh đang quấy rối một dì gái. Dì gái đó hình như không thấy đường, quỳ trên đất s.ờ soạng gì đó, dáng vẻ rất chật vật. Trong tay nam sinh xách cái túi bóng, đứng một bên cười hi hi ha ha không dứt.
Khúc Trực bước tới thật nhanh, đưa gậy dẫn đường rớt bên cạnh cho dì. Nam sinh nọ thấy anh xen vào việc của gã, không vui chất vấn: “Mày làm gì đấy? Ai cho mày nhặt?”
Khúc Trực thuận thế nhìn sang anh ta, đối phương trông cũng tầm tuổi anh, nhưng thân hình to lớn, thể trọng chắc có lẽ phải gấp đôi anh.
“Tôi muốn nhặt thì nhặt, còn phải được anh phê chuẩn chắc?”
Nam sinh vừa nghe anh nói thế, bèn nổi đóa, bước lên muốn giật gậy dẫn đường: “Mày thích chõ mõm vào chuyện người khác thế, thì mày thay bà ta đền tiền bánh cho tao đi!”
Trên mặt đất cách đó không xa, nằm chỏng chơ một chiếc bánh kem bị rơi nát, kem trộn lẫn rác rưởi trên đường, khiến người ta nhìn thấy gớm.
Khúc Trực đi xuống để mua món kho, không mang nhiều tiền, anh móc hết tiền trên người ra, đổi lại một tiếng cười khẩy của đối phương: “Có tí thế à, mày biết bánh kem của tao đắt thế nào không? Ăn mày thì đừng học đòi hành hiệp trượng nghĩa!”
Cậu ta nói xong lại đi giật gậy dẫn đường trong tay Khúc Trực, chẳng mấy chốc hai người đã quấn vào nhau vật lộn, vì khổ người của đối phương hơn mình nhiều, Khúc Trực phải gắng hết sức, mới đè được cậu ta ra đất.
Chẳng qua anh chẳng thể nghĩ tới, một màn này vừa vặn bị Trịnh Bảo Châu đi ngang qua bắt gặp.
“Chuyện chính là vậy, dì Tiêu ở trong ngõ Tân Hòa, hôm tôi gặp dì, dì mới xuất viện không bao lâu. Dì bị mù vì tai nạn xe cộ, còn chưa thích ứng cuộc sống không nhìn thấy gì, lúc dì ấy đi mua đồ, bất cẩn đụng vào nam sinh nọ, làm hỏng bánh kem của cậu ta.
Trịnh Bảo Châu nhíu mày: “Dù vậy, cũng không cần làm khó người ta chứ? Người ta đâu cố ý, đền tiền cho cậu ta là được rồi?”
Khúc Trực đáp: “Cậu ta vốn không định đòi tiền, cậu ta chỉ chờ cơ hội này, để bắt nạt kẻ yếu thôi.”
Trịnh Bảo Châu trầm ngâm một lát, bỗng phản ứng lại: “Không đúng, cậu vừa nói toàn là phiến diện thôi, ai biết có phải thật không?”
Khúc Trực khẽ hừ một tiếng, nói với cô: “Ngày mai tôi đưa cậu đi gặp dì Tiêu, vừa lúc tôi có đồ định mang cho dì ấy.”
Trịnh Bảo Châu cẩn thận quan sát anh: “Cậu tốt nhất đừng kiếm diễn viên quần chúng tới lừa tôi, bây giờ tôi là dân chuyên rồi, nhìn cái là biết đấy.”
Khúc Trực nói: “Ngày mai cậu tự đi xem, chẳng phải sẽ biết à?”
“Được thôi, ai không đi là con chó.” Trịnh Bảo Châu đồng ý. Cô liếc nhìn Khúc Trực đang uống nước, có chút tò mò hỏi anh: “Cậu quyết định làm người máy dẫn đường, có phải vì dì Tiêu này không?”
Trong câu chuyện của Khúc Trực, dì Tiêu xuất hiện với hình tượng một người mù, vừa khéo lại khớp với chuyên ngành của Khúc Trực.
Khúc Trực nói: “Không hoàn toàn, tôi muốn hỗ trợ là hàng nghìn hàng vạn người giống như dì Tiêu vậy.”
“Ờ…’
“Thật ra lúc đó tôi đang do dự tương lai mình nên chọn hướng nghiên cứu nào, trải qua sự kiện đó tôi đã biết rõ, không nhất định phải như bố mẹ tôi, đặt ánh mắt lên trời cao, mới là nghiên cứu có ý nghĩa. Quan tâm một ít việc nhỏ và quần thể thiểu số trong cuộc sống, góp chút sức cho họ, cũng có ý nghĩa.”
“…” Tuy lời này nói rất là Khúc Trực, từ nhỏ Trịnh Bảo Châu đã nghe biết bao lần, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi, “Không phải chứ, hồi đó cậu mới lớp 8, mà đã do dự về hướng nghiên cứu tương lai à?”
Khúc Trực trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Ừ, đúng là hơi muộn.”
Trịnh Bảo Châu:”…”
Khúc Trực nhìn sắc mặt của cô, bất giác cười khẽ một tiếng.
Trịnh Bảo Châu trừng anh: “Cười gì?”
Khúc Trực cong môi, hỏi cô: “Thế là lúc ấy cậu thấy tôi đánh nhau với người ta, không thèm tới giúp tôi, đã nghĩ về nhà mách lẻo hả?”
“…” Trịnh Bảo Châu ưỡn thẳng lưng, “Cậu dám đánh thì tự giải quyết chứ, còn hi vọng con gái tới giúp? Tôi không báo cảnh sát đã là giúp cậu rồi.”
“À, thế cảm ơn cậu đã thả tôi một ngựa?”
“Khỏi khách sáo.” Trịnh Bảo Châu đánh trống lảng uống một ngụm nước, nói với Khúc Trực với chút ghét bỏ, “Sao chỗ cậu chỉ có nước khoáng thế? Cậu không có trà sữa gì đó à?”
“Uống mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe.”
“Ai uống mấy thứ đó để khỏe đâu?”
“…” Khúc Trực nói, “Lần tới tôi để ở phòng một ít.”
Anh vừa nói xong, Trịnh Bảo Châu mới thấy có chút xấu hổ: “Ai thèm lần tới, nói như kiểu tôi còn muốn tới tìm cậu ấy.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng bắt đầu bắn pháo hoa. Trịnh Bảo Châu ngẩn ra, rồi mau mắn chạy ra ban công nhìn pháo hoa: “Pháo hoa kìa, sắp sang năm mới rồi!”
“Ừ.” Khúc Trực cũng đi ra theo, hai tay đặt trên lan can, ngửa đầu nhìn pháo hoa bừng nở trên trời đêm.
“Oa, cái này đẹp quá.” Trịnh Bảo Châu lấy di động ra, bắt đầu chụp ảnh và quay video pháo hoa. Khúc Trực nghiêng đầu nhìn cô, pháo hoa sặc sỡ làm gương mặt cô lúc sáng lúc tối, thoạt trông có chút không thật.
Cũng như nhiều năm qua, dường như anh chưa từng thực sự biết cô, hiểu cô.
“Trịnh Bảo Châu.” Anh gọi cô một tiếng, Trịnh Bảo Châu đang bận chụp pháo hoa, chỉ đáp một tiếng có lệ.
Khúc Trực nhìn cô, ánh sáng trong mắt cũng lúc chớp lúc tắt, “Chúng ta đã quen nhau gần hai mươi năm rồi, trừ đi chín năm tách ra ở giữa, cũng có mười năm. Tôi luôn tự nhận đã hiểu cậu, nhưng thật ra không phải, những năm qua tôi quả thật đã hiểu lầm, có thành kiến với cậu, ở đây, tôi xin lỗi cậu.”
Động tác của Trịnh Bảo Châu khựng lại, thoáng kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh. Tình huống gì đây, Khúc Trực lại xin lỗi cô? Chương trình chơi khăm đầu năm mới à?
Bên ngoài vang lên tiếng đếm ngược giao thừa, vào khoảnh khắc tiếng chuông năm mới vang lên, Khúc Trực vươn tay về phía Trịnh Bảo Châu: “Chúc mừng năm mới, Trịnh Bảo Châu. Năm mới, hi vọng sẽ được biết một Trịnh Bảo Châu tốt hơn.”
Trịnh Bảo Châu nhìn ngón tay thon dài thẳng tắp của anh, cũng vươn tay chạm vào lòng bàn tay anh một cái: “Chúng ta như nhau, coi như huề nha.”
Từ chỗ Khúc Trực về, Trịnh Bảo Châu vẫn thấy lòng bàn tay nóng nóng. Cô ngồi trên sô pha ngơ ngẩn một lúc, bỗng nhớ còn phải giải thích với Miêu Tư Vũ, lại móc di động ra.
Xóa xóa sửa sửa một lúc, cuối cùng cô gửi tin nhắn đã soạn xong đi.
Trịnh Bảo Châu: Chào cậu Miêu Tư Vũ, tớ là Trịnh Bảo Châu. Hôm nay ở buổi diễn về, tớ có hỏi Khúc Trực, nghe cậu ấy kể chuyện năm đó. Tớ không biết cậu có tin lời tớ không, nhưng lúc ấy tớ thực sự không biết cậu ở cửa sau. Hôm đó tiết sinh hoạt của bọn tớ vừa vặn dạy cách phối màu, cho nên mọi người mới nói đến chuyện đó. Tớ tưởng bọn họ thật tình hỏi cách phối màu, không ngờ lại đang nói về cậu. Nhưng chung quy là do tớ khiến cậu tổn thương, tớ vẫn phải nói với cậu một tiếng xin lỗi.
Trịnh Bảo Châu: Ngoài ra cậu không cần quan tâm người khác nói gì, cậu bây giờ rất ưu tú rất lóa mắt ^_^
Gửi xong, Trịnh Bảo Châu liền thấy tên của Miêu Tư Vũ phía trên biến thành “Đang nhập tin”. Có lẽ cô ấy cũng đang xóa xóa sửa sửa, qua một lúc, mới gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo Châu.
Miêu Tư Vũ: Chào cậu Trịnh Bảo Châu, thật ra cậu không cần xin lỗi tớ, cậu nói không sai, màu lam và đỏ có độ bão hòa cao phối với nhau rất đau mắt, tớ hay thấy dân cư mạng chê như thế trong bình luận dưới weibo tích V xanh đó [ha ha] Hôm đó thật ra là một bạn nam lớp tớ cố ý đổi đồng phục của tớ, tớ đi qua cửa lớp các cậu, nghe các cậu nói, mới theo bản năng nhìn lại đồng phục. Phát hiện đồng phục tớ mặc có thêu tên trường trung học thực nghiệm, tớ liền biết xảy ra chuyện gì. Việc này vốn cũng chẳng phải lỗi của cậu.
Miêu Tư Vũ: Hôm nay tớ cảm ơn cậu, cũng không phải châm chọc. Thật ra lúc đi học tớ vẫn hâm mộ cậu lắm luôn, tớ cực kỳ hi vọng mình có thể trở nên xinh đẹp thời thượng, được mọi người thích như câu. Giờ tớ làm được rồi, tuy tớ vẫn không phân biệt được màu sắc, nhưng tớ được mặc những trang phục thời thượng nhất, đứng trên sân khấu thời thượng nhất, khiến tất cả mọi người chú ý tới tớ. Tớ có thể kiên trì tới giờ, có lẽ vì trong lòng luôn muốn trở nên giống cậu.
Trịnh Bảo Châu đọc tin nhắn cô ấy gửi, trong lòng có chút xúc động: “Cậu không cần giống tớ, bản thân cậu đã là đẹp nhất rồi!”
Miêu Tư Vũ: Cảm ơn ^_^
Hai người không nói gì nữa, dường như cũng chẳng cần phải nói thêm. Trịnh Bảo Châu cầm di động lướt vòng bạn bè, trong một đống chúc mừng năm mới, nhìn thấy trạng thái Miêu Tư Vũ vừa cập nhật.
Miêu Tư Vũ: Tất cả những gì không khuất phục được tôi, đều khiến tôi mạnh mẽ hơn. [Ảnh]
Ảnh cô ấy đăng kèm là ảnh chụp cô ấy biểu diễn trên sân khấu chữ T hôm nay, cực giống một chú bướm phá kén.
Trịnh Bảo Châu bấm like cho cô ấy,
Qua một lúc, cô thấy Miêu Tư Vũ bình luận bên dưới: “Câu này lúc trước một bạn học cấp ba nói với tôi, luôn cổ vũ tôi tới ngày hôm nay. ^_^”
Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng mày, chụp bài vòng bạn bè này lại, gửi cho Khúc Trực. “Bạn học cậu ấy nói là cậu phải không? Hay là tôi giao cậu ấy cho cậu nhé, nói không chừng hai người còn có thể ‘tiếp tục tiền duyên’ á.”
Khúc Trực: ….Không cần, cảm ơn
Khúc Trực: Vốn cũng đâu có tiền duyên gì, như bây giờ rất tốt
Trịnh Bảo Châu: Á à, người đàn ông lạnh lùng [Cười mỉm]
Khúc Trực: ….
Trịnh Bảo Châu đang chat với anh, thì Mạnh Nhã Hâm gọi video call tới. Trịnh Bảo Châu ấn nghe, thấy bên kia ống kính xuất hiện bản mặt to bự của Mạnh Nhã Hâm. Lúc này cô nàng vẫn đang đi giao thừa với bạn ở ngoài, bối cảnh trông náo nhiệt ra trò.
“Chúc mừng năm mới nhé Bảo Châu, bọn mình lại dắt nhau qua một năm nữa rồi!”
“Ừ.” Trịnh Bảo Châu nhàn nhạt gật đầu, “Lại một năm chứng kiến mày thất tình.”
“…Sang năm tao chắc chắn sẽ không thất tình nữa!” Mạnh Nhã Hâm cau mũi với cô, “Lại nói, mày cũng FA, dựa vào cái gì mà khịa tao! Mày đón năm mới cũng có một mình, trông đáng thương quá nha!”
“Ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười khẩy, “Ai bảo tao đón năm mới một mình? Tao vừa ở chỗ Khúc Trực về.”
“???” Mặc dù không nói gì, nhưng Trịnh Bảo Châu vẫn nhìn thấy một đầu đầy hỏi chấm của Mạnh Nhã Hâm, “Hai đứa mày thế nào đấy? Hai người đã là bạn bè có thể cùng nhau đón năm mới rồi à!”
Trịnh Bảo Châu ngẫm nghĩ, rồi vẫn nói với cô nàng: “Hôm nay tao gặp Miêu Tư Vũ ở buổi diễn thời trang còn gì? Vì cậu ấy nói mấy lời khiến tao để tâm, nên tao qua hỏi Khúc Trực.”
“Nói gì vậy?” Mạnh Nhã Hâm tò mò hỏi cô.
Trịnh Bảo Châu đáp: “Cũng không có gì, chẳng qua sau khi tao nói chuyện với cậu ấy, mới phát hiện trước kia tao với cậu ấy có rất nhiều hiểu lầm.”
“Gì? Bây giờ bọn mày mới nhận ra bọn mày có hiểu lầm à!” Vẻ mặt của Mạnh Nhã Hâm cực kỳ khoa trương, “Lúc trước tao hỏi mày, mày lúc nào cũng thề thốt, không hiểu lầm, Khúc Trực là người như thế!”
“Ặc…” Trịnh Bảo Châu gãi đầu, “Từ năm lớp 3 tiểu học, Khúc Trực miệng tiện nói trước mặt mẹ tao rằng tao muốn làm minh tinh, tao đã hận cậu ấy rồi. Sau này tao hay nhắm vào cậu ấy, con người Khúc Trực ấy, bề ngoài trông dạng chó hình người, tươi sáng đẹp đẽ vậy thôi, thật ra ghi thù cực! Mấy năm đó không chừng ghim tao bao nhiêu lần rồi, thấy cơ hội là trả thù ngay. Từ lúc ấy bắt đầu, hai bọn tao đã định là không thể đối xử khách quan với nhau rồi.”
Mạnh Nhã Hâm an ủi: “Haiz, cũng không phải chuyện to tát, giữa người với người vốn là thế, không phải cứ quen thời gian dài, là nhất định hiểu rõ đối phương.”
Cô nàng nói tới đó, để tăng sức thuyết phục, còn cố ý đưa ra ví dụ: “Mày nhìn Sầm Đồng Đồng đấy, chơi với mày và Khúc Trực từ bé đến lớn, thời gian quen biết không ngắn ha? Nó cũng nghĩ đã hiểu bọn mày lắm rồi, cho nên mới dám ăn nói hùng hồn thế chứ, bảo hai người tuyệt đối không thể cặp với nhau. Đợi đến hôm nó ăn bàn phím, nó mới biết lòng người hiểm ác nhá!”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...