Sau một tháng nỗ lực cố gắng, Lục Tử Hân đã đạt được ước nguyện.
Nhìn que thử 2 vạch trên tay, cô hét ầm lên làm Trình Cảnh Dương giật mình.
Anh từ trên giường lăn vội xuống đất chạy lại đập cửa nhà vệ sinh.
“Hân Hân, sao vậy.
Mở cửa cho anh..”
Lục Tử Hân từ từ mở cửa bước ra, khuôn mặt không cảm xúc càng làm Trình Cảnh Dương lo lắng, anh lật người cô kiểm tra kĩ, không chỗ nào bị thương..
“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Một lúc sau Lục Tử Hân mới giơ que thử lên trước mặt anh, cười híp mắt.
“Ông xã, anh được làm bố rồi..”
Trình Cảnh Dương đứng hình mất vài giây, ngay sau đó anh nhấc bổng cô lên, ôm cô cười vui vẻ.
“Cám ơn em.
Hân Hân, em vất vả rồi...”
Từ đó Lục Tử Hân là đối tượng được bảo vệ đặc biệt.
Anh cẩn thận đỡ cô ngồi xuống giường, sau đó luống cuống đi gọi bố mẹ vợ.
Vợ chồng Lục Hạo Thiên vội vàng vào xem xét, Tô Phương Nghi quay sang bảo con rể..
“Cảnh Dương, con đưa vợ con đi viện kiểm tra đi..”
Trình Cảnh Dương đập vào đầu mình một cái.
Sao anh lại quên mất chuyện này chứ.
Anh vội đỡ cô dậy đưa đi bệnh viện, lúc xuống cầu thang anh dứt khoát bế cô lên.
Lục Tử Hân nhìn anh cẩn thận thì vô thức mỉm cười hạnh phúc.
Bác sĩ nhìn cặp vợ chồng trước mặt, sau khi kiểm tra xong thì vui vẻ..
“Chúc mừng hai vợ chồng, đứa bé đã được 3 tuần rồi.
Thời gian đầu hai người phải cẩn thận...”
Sau khi lên xe, Trình Cảnh Dương cứ nhìn tờ giấy siêu âm cười ngây ngốc.
Tay anh run run chạm nhẹ vào bụng cô, lại sợ làm tổn thương bé con mà rụt ngay lại.
Lục Tử Hân phì cười với bộ dạng của anh.
“Anh cứ mạnh dạn lên, sao phải e dè thế..”
“Em thấy trong người sao rồi? Có mệt lắm không”.
“Em ổn mà.
Anh lái xe đi..”
Trình Cảnh Dương cẩn thận khởi động xe, anh lái chiếc Range Rover với tốc độ của người chạy bộ.
Phải mất gần 2 tiếng sau họ mới về đến Lục gia.
Lục Tử Hân cười không được mà khóc cũng không xong với bộ dạng của anh.
Trong bữa cơm cô không phải động tay động chân, hoàn toàn được anh đút cẩn thận.
Đến khi cô không ăn nữa anh mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Ăn được vài ba miếng thấy cô đứng dậy, anh vội vàng bỏ bát cơm xuống đỡ cô.
Một thời gian sau cô bắt đầu nghén, ăn cái gì cũng nôn ra.
Trình Cảnh Dương phải đích thân xuống bếp nấu nướng cô mới ăn được một chút.
Được vài ngày thì cô bắt đầu dị ứng với mùi sữa tắm của anh.
Bình thường đây là mùi cô thích nhất, nhưng giờ cứ ngửi thấy là cô buồn nôn.
Tối hôm đó cô ăn bao nhiêu là nôn hết ra bấy nhiêu làm Trình Cảnh Dương lo lắng.
Anh định tiến lại thì cô hét ầm lên..
“Trình Cảnh Dương, anh tránh xa em một chút.
Cái mùi sữa tắm trên người anh làm em không thở nồi..”
Bị vợ đuổi, Trình Cảnh Dương ấm ức đứng bên cạnh.
Anh không dám lại gần cô vì sợ cô ghét bỏ.
Được một lúc Lục Tử Hân ôm gối nhìn anh với vẻ đáng thương..
“Cảnh Dương, anh không thương mẹ con em nữa sao?”
Câu nói này làm Trình Cảnh Dương dựng đứng lên, anh đứng từ xa an ủi cô.
“Hân Hân, anh vẫn thương mẹ con em mà...”
“Vậy sao anh không ôm em..”
Trình Cảnh Dương đỡ trán bất lực, chả phải vừa rồi cô đuổi anh hay sao.
Anh vội ngồi xuống ôm cô vào lòng, nhưng Lục Tử Hân ngửi thấy mùi lại bắt đầu nôn.
Cảnh Dương vừa định buông tay ra thì cô giữ chặt lấy..
“Không được buông tay..”
“Nhưng em có vẻ rất khó chịu..”
“Em không sao.
Anh mà buông tay chứng tỏ anh không thương em..”
Đôi mắt cô đỏ lên làm Trình Cảnh Dương sợ hãi, anh vội ôm chặt cô, hôn lên mặt cô..
“Được được, anh không buông..”
Sáng hôm sau Trình Cảnh Dương đem toàn bộ sưC tắm vứt đi.
Anh cẩn thận còn vứt luôn cả dầu gội đầu đi nữa.
Từ đó anh dùng chung sữa tắm và dầu gội với cô.
Yên ổn một thời gian, cô lại bắt đầu giở chứng.
Cô thích ôm hôn anh mọi lúc mọi nơi.
Lần này Trình Cảnh Dương vui vẻ chấp nhận, anh để mặc cô hành hạ.
Như bây giờ đây, cô đang ngồi lên đùi cô ôm mặt anh hôn lung tung.
Cảnh Dương không đẩy cô ra mà vui vẻ ôm cô vào lòng.
Hành hạ anh bấy nhiêu chưa đủ, ngày vào phòng sinh, cô nắm chặt tay anh không buông.
Không còn cách nào Trình Cảnh Dương đành thay đồ bảo hộ vào phòng sinh cùng cô.
Trong lúc đau đớn Lục Tử Hân cắn chặt tay anh, hét lên..
“Trình Cảnh Dương, lần sau anh đi mà sinh.
Em không sinh nữa..”
Cảnh Dương hôn lên mặt cô dỗ dành..
“Được được, không sinh nữa...”
Hai đứa trẻ lần lượt ra đời, bé gái ra trước bé trai chỉ 5 phút.
Trình Cảnh Dương không quan tâm đến con, chỉ lo dỗ vợ..
“Hân Hân, anh xin lỗi, lần sau chúng ta không sinh nữa...”
“Em muốn nhìn con..”
“Ngoan, ngủ đi.
Hai đứa được ông nội ông ngoại bế rồi.
Em ngủ một chút để lấy lại sức, chút nữa anh để em gặp con..”
Nhìn hai đứa trẻ nằm bên cạnh, Trình Cảnh Dương hạnh phúc ôm lên môi vợ mình, rồi lại hôn lên trán hai con.
Cuộc đời anh có vợ, có con gái con trai, vậy là đủ rồi!
—————————
Hoàn chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...