Không Thể Sống Thiếu Anh FULL
Trình Cảnh Dương lái xe rời khỏi thành phố ồn ào, chiếc xe không về Lục gia mà đi thẳng vào khu biệt thự ở ngoại thành.
Xe dừng lại tại một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, Lục Tử Hân bị anh kéo xuống xe, cô tò mò nhìn trước nhìn sau, hai mắt mở to hết cỡ.
“Cảnh Dương, đây là đâu?”
“Đây là nhà của chúng ta.
Bây giờ đứng tên anh.
Sau này sẽ đứng tên em”.
Lục Tử Hân khó hiểu nhìn anh.
“Cái gì mà tên anh tên em”.
“Thì bây giờ đang đứng tên anh.
Sau này cưới em về rồi nó sẽ thuộc quyền sở hữu của em”.
Lục Tử Hân đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh..
“Ai thèm lấy anh”.
“Có thật là em không thèm lấy anh không?”
“Không thèm”.
Trình Cảnh Dương nhìn cô mặt mũi đỏ bừng, anh ôm chặt cô vào lòng.
“Em không thèm nhưng anh thèm”.
Sau khi tham quan một hồi, Lục Tử Hân nảy ra ý định làm người con gái dịu dàng nết na..
“Em nấu cơm cho anh ăn nhé”.
Trình Cảnh Dương nhìn cô hoài nghi.
“Em có biết nấu không?”
“Đừng có coi thường em.
Chờ đó”.
Nói rồi cô xắn tay vào bếp.
Cảnh Dương nhìn cô hào hứng thì vui vẻ chạy vào theo nhưng bị cô đuổi ra.
Không còn cách nào khác, anh đành ra ngoài phòng khách đọc báo.
“Aaa...”
Trình Cảnh Dương nghe thấy tiếng kêu của cô thì chạy vội vào bếp.
“Hân Hân, sao thế?”
Lục Tử Hân ấn chặt ngón tay đang chảy máu, nhìn thấy anh vội giấu tay ra sau.
Nhưng vẫn không qua mắt được anh.
Trình Cảnh Dương cau mày, kéo tay cô ra xem.
Cũng may vết thương không sâu.
Anh kéo cô ra ngoài xử lý vết thương cho cô.
Suốt thời gian đó anh lạnh lùng không nói câu nào.
Lục Tử Hân thấy mặt anh đen lại thì ngoan ngoãn không dám thắc mắc.
Thấy anh bỏ mặc cô đi vào phòng bếp, Lục Tử Hân vội đuổi theo, liền bị ánh mắt anh doạ sợ.
“Từ nay về sau cấm em vào phòng bếp, nghe rõ chưa..”
“Em muốn nấu cơm cho anh mà..”
“Còn dám cãi”.
Lục Tử Hân chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như vậy, vội lắc đầu.
“Không vào nữa..”
Bấy giờ mặt anh mới dãn ra, anh bắt đầu cầm dao thái thịt.
Lục Tử Hân bị anh cấm nên chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào.
Bàn tay anh cầm dao điêu luyện, từ thái thịt đến thái rau củ rồi lại bỏ lên bếp xào.
Cảnh Dương nhìn ra cửa thấy cô gái anh yêu lấp ló bên ngoài ngó vào, anh vừa thương vừa buồn cười.
Quan sát thấy mặt cô xị ra, anh bất lực thở dài.
“Vào đây..”
Lệnh cấm vừa ra được vài phút đã xoá bỏ, Lục Tử Hân nhào vào ôm chặt eo anh từ phía sau, mặt dụi dụi vào lưng anh.
Cảnh Dương cũng để mặc cho cô ôm, bàn tay tiếp tục xào nấu.
Sau cùng bữa cơm được cả hai đánh chén ngon lành.
Lục Tử Hân lại ôm chặt eo anh xem anh rửa bát.
Cô tặc lưỡi khen anh.
“Anh đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”
Cảnh Dương quay lại nhéo mũi cô..
“Anh chỉ lên được giường ngủ xuống được phòng bếp thôi”.
Hiểu ra ý anh, mặc cô đỏ bừng, tay đánh vào lưng anh.
“Lưu manh..”
“Anh nói gì mà em kêu anh lưu manh”.
“Anh nói gì anh tự biết”.
Trình Cảnh Dương rửa bát xong, quay lại nhấc bổng cô lên.
Lục Tử Hân giật mình ôm chặt cổ anh.
Anh nhìn cô cười đầy ẩn ý.
“Vừa rồi nấu cơm cho em người toàn dầu mỡ thôi.
Đi tắm nào”.
“Anh tự tắm một mình đi”.
“Không thích, anh muốn em tắm cho anh”.
“Còn lâu em mới tắm cho anh”.
“Vậy thì để anh tắm cho em”.
“Aaa...!cứu mạng...”
“Ở đây em cứ kêu cứu thoải mái.
Không ai tới cứu em đâu.
Trên địa bàn của anh đố ai dám tới cướp người”.
Tiếng cười nói của hai người nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trong phòng tắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...