Không Thể Sống Thiếu Anh FULL


Sau khi bàn bạc với Lục Hạo Thiên, hai người quyết định đưa Lục Tử Minh ra đó hỗ trợ cho Trình Cảnh Dương, đồng thời có thể bảo vệ Lục Tử Hân.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Trình Cảnh Dương thở dài.
“Cậu ra đây làm gì.

Yên ổn ở nhà không thích lại thích ra đây chịu khổ”.
“Đích thân Đô đốc điều động, em chỉ có thể nghe theo thôi”.
“Triệu Tấn không phải dễ chọc đâu.

Cậu phải cẩn thận”.
Không phải anh không biết suy nghĩ của Lục Hạo Thiên, Tử Hân là viên ngọc quý của ông, điều Tử Minh ra đây mục đích chính là bảo vệ Lục Tử Hân.
Trong phòng ăn, đội y tế xì xào bán tán..
“Các cậu nhìn thấy đại uý Lục mới tới chưa?”
“Ôi anh ấy thật đẹp trai”.
“Bác sĩ Lục sướng thật.

Người yêu là đội trưởng Trình, anh trai là đại uý Lục, còn có bạn thân là bác sĩ Hàn nữa chứ.

Mỗi ngày chỉ ngắm 3 người họ là đủ no rồi”.
“3 soái ca tụ tập lại một chỗ, ai cứu tôi với.


Họ đẹp tới nỗi tôi không thở nổi”.
“Đúng là trai đẹp thường sống theo bầy”.
Lục Tử Hân nghe mọi người dòm ngó sắc đẹp anh yêu của cô thì khó chịu..
“Mọi người ăn nhanh còn đi làm việc nữa”.
Trình Cảnh Dương đáng chết, sao anh lại đẹp như vậy chứ.

Anh là của riêng cô thôi, không ai được ngắm anh hết.
Lục Tử Minh đi tới khoác tay lên vai Tử Hân.
“Em gái, anh tới mà không đón tiếp gì cả”.
“Anh biến về đất liền đi, ra đây làm gì”.
“Thấy em có vẻ nhàn rỗi, anh ra đây chơi với em”.
Trình Cảnh Dương đi vào thì thấy hai người ngồi sát vào nhau, tay còn choàng lên vai nhau nữa chứ.

Anh tức tối đi tới đẩy bàn tay trên vai cô ra.

Lục Tử Minh ngồi không vững liền ngã ngửa ra sau.
“Trình Cảnh Dương, anh quá đáng vừa thôi.

Tôi là anh trai của Tử Hân đấy.

Anh đánh tôi đừng mong tôi gả em gái cho anh”.
Tử Hân quay ra ôm chặt eo Cảnh Dương, lè lưỡi trêu chọc Tử Minh..
“Không cần anh phải đồng ý, em tự gả”.
Lục Tử Minh tức phun khói.
“Con bé mê trai, anh là anh mày đấy.

Không bênh anh thì thôi lại còn chọc tức anh”.
Trình Cảnh Dương nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cậu quát ai đấy hả?”
Lục Tử Hân được đà xông tới..
“Anh thử quát em câu nữa xem.

Em bảo bố đánh anh bây giờ”.
Lục Tử Minh nghiến răng ken két, ở nhà không thích, lại thích ra đây chịu khổ để hai người này chọc tức.
“Hai người các người, giỏi lắm.


Trình Cảnh Dương, anh cứ nhớ sau này gọi tôi một tiếng “anh vợ” là được”.
Trình Cảnh Dương gật gật đầu..
“Trước khi cậu là anh vợ của tôi thì tôi nên hành hạ cậu một chút”.
“Có ý gì?”
“Đại uý Lục Tử Minh nghe lệnh.

Mang đầy đủ quân tư trang chạy quanh doanh trại 10 vòng cho tôi”.
Lục Tử Minh tức đến đỏ cả mặt.

Tưởng quân hàm hơn anh là hay à.

Thù này không trả anh không phải Lục Tử Minh nữa.
Thấy anh trai rời đi, Lục Tử Hân lo lắng hỏi anh.
“Có ác quá không? Chạy xong liệu anh ấy có ngất luôn không”.
“Không sao đâu.

Cho cậu ta rèn luyện thân thể một chút”.
Trong phòng bệnh, Hàn Vũ đang khám cho mọi người thì Tiểu Tịnh bước vào.

Liếc qua thấy tay cô bị thương, anh không vui nhíu mày.
“Tay em sao thế?”
Tiểu Tịnh giấu vội tay ra sau..
“Không sao.


Vừa rồi em bất cẩn cắt trúng tay”.
Hàn Vũ đi tới kéo tay cô lên xem.

Vết thương không sâu lắm nhưng cũng cần băng bó lại.
“Em có phải y tá không? Bị thương thế này không băng bó lại? Nhỡ nhiễm trùng thì sao”.
Nói rồi anh lấy bông băng xử lý cho cô.

Thấy cô đau tới rụt tay lại, động tác của anh vô thức nhẹ nhàng hơn.
Mặc dù tay đau nhưng lòng Tiểu Tịnh lại vô cùng ngọt ngào.

Anh dịu dàng với cô như vậy! Không kiềm chế được cô cúi xuống hôn lên má anh.
Hàn Vũ mặt mũi đỏ bừng, anh nhanh chóng băng lại cho cô rồi luống cuống thu dọn.

Tiểu Tịnh thấy vậy mỉm cười cầm lấy khay thuốc.
“Để em phụ anh”.
Hàn Vũ cảm thấy bản thân thật mất mặt.

Lớn như vậy còn bị cô trêu chọc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận