Lâm Uyển ngây ngốc, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại được, liền vội cúi đầu ăn cá, tim giống
như sắp nhảy ra ngoài, cảm xúc này, cô chưa từng được cảm nhận khi ở bên bạn trai cũ Vương Kiến.Rõ ràng chỉ là một câu nói nhạt đến không thể
nhạt hơn, nhưng từ trong miệng anh phát ra thì lại mang một hương vị
khác.
Cô cứ như vậy trốn tránh cúi đầu xuống ăn cơm, Tằng Tuấn
cũng không nói gì thêm.Anh là người có khả năng kiềm chế cảm xúc rất
tốt, thấy Lâm Uyển không lên tiếng, anh cũng im lặng, không gấp gáp.
Hai người tuy không nói gì, nhưng tốc độ ăn uống lại rất nhanh.Kỳ thật Lâm
Uyển cũng không biết là mình đang ăn gì, hơn nữa lại không cảm thấy thèm ăn, liền vội ăn vài miếng rồi ra vẻ như đã ăn no rồi.
Nghĩ đến
câu nói vừa rồi, nếu xem xét kỹ nội dung của nó, thì quả thật là vô cùng khó nghe.Hơn nữa cô cũng đã cố gắng không hãm sâu vào, cứ một mình mình sống là được rồi, sao cô phải để cho người ta hy sinh vì mình như vậy
chứ?!
Cho nên cảm xúc rung động chỉ gợi lên trong chốc lát rồi
lại vụt tắt.Cách nói kiểu tôi đây tuy cao sang quyền quý, nhưng sẽ hạ
mình, sẽ chịu thiệt vì em của Tằng Tuấn, có cái gì mà cô phải cảm động?!
Suy nghĩ xong, Lâm Uyển liền tỏ vẻ đã ăn no, chuẩn bị quay đầu chạy lấy
người.Nhưng Tằng Tuấn lại đột nhiên hỏi: “Cuối tuần em hay làm gì để thư giãn?”
Lâm Uyển đầu óc bấn loạn, tùy tiện nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, có thể là đi xem phim…”
Nói xong cô cũng không nghĩ nhiều.Lúc này còn rất sớm, lại còn là cuối
tuần, bên ngoài có rất nhiều người đi chơi, đặc biệt là các đôi tình
nhân trẻ.Những hình ảnh như nắm tay nhau, con trai giúp con gái cầm túi
xách, tất cả đều là những cử chỉ thân mật rất bình thường khi yêu
nhau.Lâm Uyển nhìn vào cũng không cảm thấy gì.
Tài xế lái xe tới
rồi ra ngoài mở cửa xe, sau khi cô và Tằng Tuấn lên xe, Lâm Uyển liền cố gắng trấn an bản thân, không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Thế nhưng khi xe dừng lại ở một nơi, vừa nhìn thấy biển hiệu, Lâm Uyển liền có chút buồn bực.
Bọn họ đang đứng trước một rạp chiếu phim lớn nhất vùng này.
Chẳng lẽ Tằng Tuấn muốn đưa cô đi xem phim?
Đang miên man suy nghĩ thì tái xế đã giúp họ mở cửa xe.Hơn nữa lần này rất
kỳ lạ, bên cạnh Tằng Tuấn lại không có ai đi cùng, bình thường lúc nào
cũng phải có trợ lý đi theo anh.Xe rời đi, nơi này chỉ còn lại mỗi mình
bọn họ.
Tằng Tuấn dáng vẻ rất tự nhiên, nhìn không ra vui
buồn.Lâm Uyển còn đang bối rối vì chuyện vừa rồi, thấy anh bình tĩnh như vậy, cô cũng làm ra vẻ thoải mái rồi cùng anh đi vào rạp.
Rạp
chiếu phim này rất lớn, nơi bán vé xem phim được đặt ở tầng một, nhưng
lúc này đang có khá nhiều người đứng xếp hàng.Lâm Uyển liếc mắt nhìn
quảng cáo, thì ra có một bộ phim bom tấn của Hollywood đang được chiếu,
cho nên rất nhiều người muốn đi xem.
Tằng Tuấn hiển nhiên là
không chuẩn bị trước, có vẻ như anh chỉ nhất thời nổi hứng nên mới đến
đây mà thôi.Đi vào rạp, anh liền cúi đầu hỏi cô: “Em muốn xem phim gì?”
Lâm Uyển miệng khẽ run rẩy, bởi vì ở nhà Tằng Tuấn cũng có chỗ chiếu phim,
mà cho dù anh có muốn đi xem ở rạp thì chẳng lẽ cũng phải tự mình mua vé sao?
Lâm Uyển chần chừ một lúc rồi nói tên của bộ phim Hollywood kia.Sau đó Tằng Tuấn thật sự đã đi tới xếp hàng mua vé.
Lâm Uyển ngơ ngác đứng im, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Cô thấy được là Tằng Tuấn không phù hợp với nơi này, anh quá mức nhã nhặn, ngay cả xếp hàng cũng phải giữ khoảng cách nhất định với người ta, hơn
nữa lúc anh đi tới, rất nhiều ánh mắt đều tập trung hướng vào anh.Một là vì anh mới còn trẻ mà đã chống gậy, hai là vì anh có một gương mặt vô
cùng tuấn tú.
Thấy anh một mình đứng đó, Lâm Uyển chợt cảm thấy
không nỡ.Cô nhanh chóng đi lên nói: “Anh đừng xếp hàng, cứ để em mua
cũng được.”
Tằng Tuấn không rời đi, chỉ nghiêng người dịch ra một chút, để cho cô đứng bên cạnh.Lâm Uyển đến gần anh rồi mới thầm nghĩ là hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều, người này sẽ không bao giờ để ý
đến ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm nhiều đến hoàn cảnh xung quanh.
Cô nghĩ không phải là anh cố tình giữ khoảng cách với bọn họ, mà là bọn họ tự động đứng cách anh một chút.
Nơi bán vé rất đông, nhưng chỉ một lúc sau là đã đến lượt bọn họ, nhưng
những suất chiếu sớm thì đã bán hết rồi, bọn họ đành phải xem vào giờ
khác.
Mua vé xong, vẫn còn khoảng một tiếng mới đến giờ.Lâm Uyển
nhìn Tằng Tuấn, anh mặc áo khá mỏng.Phỏng chừng là không có kinh nghiệm, nghĩ rằng ở đâu cũng ấm áp.
Lâm Uyển nhớ ở bên cạnh rạp chính là khu mua sắm, đồ ăn ở đó cũng không tệ, bên trong cũng rất ấm áp.Cô liền đề nghị: “Hay là chúng ta đến khu ẩm thực chờ đi.” Dù sao cô cũng chưa
ăn no, vừa may có thể lấp đầy bụng.
Song lúc ra ngoài, cửa hàng
nào cũng đã hết chỗ, cuối cùng đi tìm một lúc, Lâm Uyển mới có được một
chỗ ngồi trong quán thịt bò Lý tiên sinh.Nơi này hồi trước khi còn đi
làm cô đã ăn nhiều tới mức muốn nôn ra, nay đã lâu chưa ăn nên lại thấy
hơi nhớ nhớ.
Lúc bồi bàn đi tới, Lâm Uyển liền gọi một bát mỳ thịt bò và hai salad.
Trái lại Tằng Tuấn lại không có hứng thú muốn ăn.Lâm Uyển biết không phải là anh đang khách khí, người này có thể hạ mình đưa cô đi ăn nhà hàng mà
cô thích đã là tốt lắm rồi, còn để anh phải cùng cô ăn mỳ thịt bò nữa
thì cũng hơi quá.
Cô đã sớm biết là anh rất xuất chúng, nhưng ở
nơi này thì cô mới có thể hiểu hết được điều đó, cảm giác lúc này như
thể bọn họ chính là một món đồ đang được trưng bày trong viện bảo tàng
vậy.
Tuy rằng nơi này rất nhiều người, nhưng khí chất của anh lại vô cùng khác biệt.
Đồ ăn đã được mang tới, Lâm Uyển đã lâu chưa ăn, liền cúi đầu xuống ăn
ngon lành, dáng vẻ không có một chút nhã nhặn, hoàn toàn không quan tâm
đến ánh mắt của Tằng Tuấn.
Ăn được một lúc, Tằng Tuấn hỏi cô: “Em thường xuyên ăn món này ư?”
“Lúc đi làm ngày nào em cũng ăn.” Cô suy nghĩ một chút, cứ nghĩ là mình sẽ
không thích trò chuyện với hắn, nhưng lúc này lại giống như bị ma nhập,
liền nói một mạch: “Tuy chỗ em làm ngày trước tiền lương khá cao, nhưng
phòng làm việc lại rất nhỏ, bên trong lục đục đấu đá như Tam Quốc Diễn
Nghĩa vậy, mỗi lần ăn cơm đều ồn ào.Em cảm thấy rất phiền toái, thích ăn một mình hơn, chọn tới chọn lui mới quyết định sẽ đến đây ăn, nhưng quả thật hồi đó em ăn quá nhiều mỳ thịt bò, vừa nghe thấy ba chữ Lý tiên
sinh là đã thấy buồn nôn…”
Nói xong Lâm Uyển lại ngẩng đầu hỏi: “Anh có vẻ rất ít nói, có phải là vì có nhiều chuyện không thể nói được có đúng không?”
Cô nghĩ rằng, có thể vì bối cảnh gia thế của anh quá cao, nên có những chuyện không thể tùy tiện nói lung tung.
Tằng Tuấn nghe vậy chỉ cười nói: “Chỉ là do tính cách mà thôi.”
Lâm Uyển lại nhớ tới một chuyện, lẽ nào anh thật sự không mang theo trợ lý, “Anh không để ai đi bên cạnh thật sao?”
“Có.” Nói xong Tằng Tuấn chỉ tay về phía bên trái.
Lâm Uyển nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy có hai người đang ngồi rất tự nhiên, ánh mắt vẫn luôn theo sát bọn họ.
Cô hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy lúc nào bên cạnh anh cũng có vệ sĩ sao?”
“Không phải là anh.” Tằng Tuấn nhìn cô nói: “Bọn họ đi theo để phòng khi em chạy trốn.”
Lâm Uyển bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi đau.Cô vội uống ngay một ngụm canh, trong lòng có chút mất tự nhiên.
Có một điều cô không biết, chính là hình ảnh cô và Tằng Tuấn đi cùng nhau
đã bị một người chú ý tới.Đó chính là Lưu Viện Viện, người bạn thân đã
trở mặt với cô, lúc này đang đi dạo phố, từ rất xa đã nhìn thấy Lâm Uyển đi cùng một người vào quán Lý tiên sinh.
Lưu Viện Viện tự nhiên
nhìn thấy Lâm Uyển đến ăn ở một quán nhỏ như vậy, đương nhiên không thể
buông tha cho một cơ hội để bát quái, liền chăm chú nhìn về phía Lâm
Uyển.Chỉ thấy ngồi đối diện cô là một người đàn ông có diện mạo rất đặc
biệt.
Người kia không thể gọi là đẹp trai, mà phải nói là xinh đẹp mới đúng.
Lưu Viện Viện lại nổi lên tính tò mò, cô nhớ hình như Lâm Uyển đang được
một ông già bao dưỡng cơ mà, sao bây giờ lại ngồi cùng một người trẻ đẹp trai tuấn tú như vậy?
Nghĩ vậy, cô liền đi tới, tỏ vẻ rất thân mật, hỏi: “Trùng hợp quá, Lâm Uyển, cậu cũng ở đây sao?”
Lâm Uyển vừa thấy Lưu Viện Viện, trong lòng liền thấy vô cùng khó chịu.
Lưu Viện Viện cố tình không để tâm đến bộ mặt chán ghét của Lâm Uyển, lại hỏi: “Người này là ai vậy?”
Lâm Uyển bực mình trừng mắt nhìn cô ta, nếu không phải là Lưu Viện Viện
nhao nhao nói với mọi người là cô bị bao nuôi, thì bây giờ mẹ cô đã
không phải khổ như vậy!
Lưu Viện Viện vẫn không biết xấu hổ,
ngược lại quay sang nhìn vào bát mỳ trước mặt Lâm Uyển, dáng vẻ mỉa mai
nói: “Hai người ăn một suất có đủ no không?”
Lâm Uyển không khách khí nữa, liền đáp lại một câu: “Lần trước cô sinh non, tôi có mang một
cặp lồng cơm tới, cô ăn có no không?”
Lưu Viện Viện tức thì tái
xanh cả mặt, không ngờ Lâm Uyển lại đem chuyện cũ nói ra như vậy, tuy
rất tức giận nhưng cô lại không thể nói được gì.
Cơn tức này đúng là nuốt không trôi, đi ra khỏi quán, Lưu Viện Viện căm phẫn lấy di động ra, không nghĩ ngợi mà đăng ngay tấm ảnh cô chụp lên QQ, còn khoa
trương viết: “Mau xem đi, Lâm Uyển bị đại gia bỏ rồi, bây giờ đang ngồi
ăn mỳ thịt bò với một người đàn ông khác!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...