Không Thể Quay Đầu

“Anh uống nhiều rồi.” Du Duy Thu muốn đẩy hắn ra. . . . . .

“Bây giờ tôi đã biết rồi. . . . . . Cái gì là ‘thẳng’, cái gì là ‘cong’. . . . . .”

Thình lình phát ra một câu, khiến tay Du Duy Thu nhất thời dừng lại.

“‘Thẳng’ là chỉ đàn ông có xu hướng giới tính bình thường, ‘cong’ chính là chỉ người đồng tính luyến ái. . . . . . Lên núi là vì theo bộ phim 《 Brokeback mountain 》, nói một người lên núi, chính là chỉ người đó đã trở thành gay. . . . . . Du Duy Thu, tôi nói có đúng không? Tôi nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng đã hiểu được . . . . . . Thật con mẹ nó, còn mệt hơn cả viết luận văn tốt nghiệp. . . . . .” Lôi Khiếu cười khổ nói.

“Anh nghiên cứu chuyện này để làm gì?” Du Duy Thu hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.

“Bởi vì cậu. Chỉ vì cậu.” Lôi Khiếu nói giọng khàn khàn: “Tôi còn coi rất nhiều phim đồng chí, báo cáo văn học, còn đọc sang sách tâm lý học. . . . . . Bây giờ tôi mới biết được, đây không phải bệnh, chỉ là không cùng giới tính, cũng như tính cách của mỗi người, đều là lựa chọn của chính mình.”

“Anh cần gì phải làm như vậy?” Du Duy Thu run giọng nói.

“Tôi biết mình vẫn có thành kiến rất sâu, cho dù trong lòng hiểu được, nhưng ở hiện thực, ít nhiều vẫn có cảm giác mâu thuẫn. Dù sao tôi cũng là đàn ông có xu hướng giới tính bình thường, chưa bao giờ tiếp xúc với những điều này, phản ứng quá khích, hẳn có thểđược tha thứ chứ. . . . . . Du Duy Thu, năm đó tôi thật sự còn quá trẻ, quá ngốc, quá tự cho là đúng, chẳng hiểu cái gì hết, nhất thời ăn nói bạt mạng, đã khiến tôi vô cùng hối hận đến tận hôm nay. Tôi biết, trước kia làm sai quá nhiều, tổn thương cậu quá sâu. . . . . . Tôi vẫn muốn bù đắp. . . . . .”

Những lời bình thường do dự khôn xiết, hiện tại theo cảm giác say, chậm rãi nói hết ra. . . . . .

“Đừng nói nữa, vì sao anh không ghét tôi tới cùng?”

Thật sự không chịu nổi, Du Duy Thu khàn giọng ngắt lời hắn, lệ bất tri bất giác đã đong đầy viền mắt.

Lời hắn nói càng chân thành tha thiết, nỗi đau trong lòng cậu càng tràn lan như thủy triều.


Đây thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời! Yêu một người, đối phương rõ ràng không thểở bên cậu, lại cứ kéo cậu không buông.

Chẳng những không buông, còn thử đi vào nội tâm cậu lần nữa.

Vì sao không thể lẳng lặng mà buông tha cậu?

“Tôi nói rồi, chỉ vì cậu . . . . .”

Lôi Khiếu nâng khuôn mặt cậu lên, nơi đó lấp lánh ánh nước, khiến hắn đau lòng không thôi. Chăm chú nhìn một lát, hắn như bị mê hoặc mà cúi đầu, theo bản năng muốn hôn lên những giọt lệ nơi khóe mắt cậu. . . . . .

Du Duy Thu mở to mắt. . . . . .

Cậu nên tránh! Nên cho hắn một cái tát, trong lòng phát ra tiếng kêu gào lo lắng, thân thể lại như bị ma ám, không cách nào cử động.

Ngay khi đôi môi hai người tiếp xúc, đột nhiên, cửa bị mở tung ra, một đám người vui cười đi vào. . . . . .

Du Duy Thu lập tức bừng tỉnh, đẩy hắn ra, đi ra ngoài.

Bị cậu đẩy như vậy, Lôi Khiếu tựa hồ cũng thanh tỉnh vài phần, sờ sờ đầu, bước chân liêu xiêu, cũng ra ngoài theo. . . . . .

Lúc đi ra, Tạ Ngôn đã chẳng thấy đâu, để lại tin nhắn cho cậu, nói là tiễn khách về trước, bảo cậu không cần đi theo, về nhà nghỉ ngơi sớm.

Mượn nước lạnh kích thích, Lôi Khiếu chỉ thanh tỉnh một lát, vừa về chỗ ngồi, lại uống không biết sống chết, mới miễn cưỡng uống mấy ngụm đành bỏ, nằm lên sopha không thể động đậy, dáng vẻ sa sút chẳng khác nào tên du côn đầu đường.

Nhìn đám bạn bè chung quanh ngã trái ngã phải, tự thân khó bảo toàn, hoàn toàn không thể trông cậy vào bọn họ, Du Duy Thu thầm than mệnh khổ, đành phải xốc hắn lên, vẫy tay kêu xe.

Ra ngoài, bị gió lạnh thổi, Lôi Khiếu ngọ ngoạy nói địa chỉ nhà mình, sau đó gục đầu, gối lên đùi Du Duy Thu, ngủ khò khò.

Chẳng mấy chốc đã tới khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, Du Duy Thu đẩy hắn, “Này, tới nhà anh rồi, tôi sẽ không đưa anh lên đâu, anh tự đi được không?”

“Được.”

Lôi Khiếu mơ mơ màng màng gật đầu, ngọ ngoạy ngồi dậy, lúc bước ra cửa xe, vì động tác quá nhanh, ót bị đụng thật mạnh vào trần xe. . . . . .

Vang một tiếng rõ to, chắc chắn rất đau, có lễ hắn đã say đến hồ đồ rồi, không rên tiếng nào, chỉ dừng một chút, sau đó tiếp tục lảo đà lảo đảo, nghiêng ngả bước từng bước như chữ bát. . . . . .

Du Duy Thu ngồi trong xe, nhíu mày nhìn bóng lưng cao lớn của hắn. . . . . .


Lý trí lên tiếng cảnh cáo mãnh liệt, đừng lo cho hắn nữa, chuyện vừa rồi trong toilet đã rất nguy hiểm, nếu còn tiếp tục ở riêng với hắn như vậy nữa, thật có thể cậu sẽ rơi vào vực sâu không đáy, khiến lằn ranh giới cậu đã khổ tâm vẽ nên trong thời gian này bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hậu quả này thật rất nghiêm trọng!

“Bác tài, chúng ta đi thôi. . . . . .” Du Duy Thu quyết tâm.

“Cậu ơi, bạn cậu ngã rồi kìa.” Lái xe kêu lên.

Du Duy Thu quay đầu nhìn lại, quả nhiên, ngay lối vào khu nhà, Lôi Khiếu tứ chi duỗi thẳng nằm sấp dưới đất, không hề nhúc nhích. . . . . .

Bị kinh hoàng không ít, cậu vội vàng mở cửa xe, vọt tới bên cạnh hắn.

“Lôi Khiếu. . . . . . Lôi Khiếu. . . . . .”

Du Duy Thu nâng hắn dậy, vỗ vỗ khuôn mặt hắn.

Lôi Khiếu hơi hơi mở mắt, nhìn thấy là cậu, đột nhiên lộ ra biểu cảm thật trẻ con, ôm lấy eo cậu, vùi mặt thật sâu vào ngực cậu, không chịu buông tay. . . . . .

“Này. . . . . .” Du Duy Thu dở khóc dở cười.

“Cậu gì ơi, tôi thấy cậu nên ở lại chăm sóc bạn cậu đi, ít nhất đưa cậu ấy về tới nhà, tôi thấy cậu ấy say quá rồi, lỡ té ngã  hoặc bị đập vào chỗ nào, vô bệnh viện, cậu cũng khó xử có phải không?” Lái xe thấy không ổn, nói ra lời khuyên.

“Xin lỗi, bác tài, làm mất thời gian của bác.”

Du Duy Thu rút mấy tờ tiền, đưa cho lái xe, xe taxi lóe đèn đỏ, chỉ chốc lát sau, liền biến mất trên đường.

***


Ma men là một trong những sinh vật khó chơi nhất trên đời, nhất là con ma men cố tình say bí tỉ.

Du Duy Thu dùng hết sức chín trâu hai hổ, mới đưa được vị gia này an toàn vào nhà, mình thì mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

Đây là lần đầu tiên cậu vào nhà Lôi Khiếu.

Nhà nằm trong khu dân cư cao cấp, không gian rộng mở, ba phòng ngủ một phòng khách, một người ở dư dả, Du Duy Thu không kịp nhìn kỹ, chỉ lo dìu hắn vào phòng ngủ nằm.

Giữa phòng ngủ có một chiếc giường đôi xa hoa siêu lớn, đặt hai cái gối, chắc hẳn Sa Bội Oanh cũng thường xuyên đến qua đêm.

Lòng nhói đau, Du Duy Thu rời mắt, định vào bếp tìm ít lục trà hoặc cái gì khác có thể giải rượu, Lôi Khiếu lại sống chết lôi kéo cậu không buông.

“Buông ra.” Du Duy Thu quát.

Lôi Khiếu căn bản nghe không vô, y như bùn nhão, đeo lên người cậu.

“Đại thiếu gia, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi chỉ muốn vào nhà bếp tìm lục trà cho anh uống, anh đừng có dán lên người tôi nữa.”

Du Duy Thu nhấc chân bước đi, Lôi Khiếu kéo cánh tay cậu, nhất thời đứng không vững, cả người ngã xuống thảm, ôm lấy chân cậu không buông, y chang cây lau nhà, Du Duy Thu đi một bước, hắn ngay trên mặt đất kéo theo một bước. . . . . .

Du Duy Thu không khỏi đầu đầy hắc tuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui