Không Thể Phản Kháng FULL


Nước mắt của Chử Khang Ninh làm Lâm Đường trở nên mụ mị.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ người này biết khóc… Một người như thế mà cũng có thể rơi lệ sao?
Nhưng khi cậu còn chưa suy nghĩ kỹ càng, người kia đã tiếp tục nói với đôi mắt mờ hơi nước: “Xin lỗi, có phải lúc trước tôi quá hung dữ với em không? Tôi sợ em không thích tôi, lại sợ em không cần tôi, nên mới phải tỏ ra hung dữ để em không dám rời khỏi tôi.”
Chử Khang Ninh cúi đầu ghé lại gần Lâm Đường.

Nhìn nước mắt vương trên mặt hắn, Lâm Đường run lên, gần như lập tức nghiêng đầu tránh né.

Chử Khang Ninh lại tỏ ra đau khổ: “Em vẫn không chịu tha thứ cho tôi à?”
Bối rối vì nước mắt cùng lời nói của đối phương, Lâm Đường cảm thấy cực kỳ choáng váng.

Sự bày tỏ của quỷ nam cũng không khiến cậu khiếp sợ bằng việc Chử Khang Ninh nói thích cậu.

Lâm Đường muốn trốn chạy, cậu sợ mình lại rơi vào một cái bẫy khác của đối phương.


Hiển nhiên cậu cũng có trực giác của kẻ yếu, dù không đoán được Chử Khang Ninh định làm gì, nhưng cậu vẫn tinh ý phát hiện vài điểm kỳ quái.
Chử Khang Ninh kéo tay Lâm Đường: “Tôi biết sai rồi, em tha thứ cho tôi được không?”
Mặt hắn đã dán tới rất gần, Lâm Đường nín thở nhìn chằm chằm gương mặt đang to dần ngay trước mắt, đành cứng ngắc gật đầu.

Nhưng Chử Khang Ninh vẫn không thấy đủ, hắn chăm chú nhìn Lâm Đường, bảo: “Chính miệng em nói tôi mới tin.”
Lâm Đường mấp máy môi, một lúc sau mới đành chậm rãi mở miệng: “… Tôi tha thứ cho anh.”
Nghe được điều mình muốn, cuối cùng Chử Khang Ninh cũng lui về khoảng cách an toàn.

Hắn cười nhẹ, nói: “Chúng ta đã nói rồi đấy nhé, mọi chuyện trước đây đều xí xóa.” Chử Khang Ninh nắm tay Lâm Đường, cơ thể cậu cứng đơ, tay cũng không dám cử động, lại nghe hắn thì thầm: “Em vẫn sợ tôi à?”
Lâm Đường không dám đáp lời.

Chử Khang Ninh bỗng cầm tay cậu vả thẳng vào mặt mình.

Lâm Đường sợ đến trợn tròn mắt, liều mạng muốn rút tay về nhưng người nọ nhất quyết không buông: “Em sợ cái gì?”

Chử Khang Ninh còn định dùng tay Lâm Đường để đánh mình tiếp, nhưng lần này cậu đã kịp lên tiếng ngăn cản: “Đừng! Đừng!”
Bấy giờ Chử Khang Ninh mới ngừng tay.

Hắn chậm rãi đặt mu bàn tay cậu lên môi, hai mắt chăm chú nhìn vào mắt cậu.

Lần này Lâm Đường không rụt tay về nữa, chỉ thở dốc từng cơn, quan sát đối phương bằng ánh mắt lo sợ lại pha lẫn nghi ngờ.
Chử Khang Ninh cong môi cười: “Em xem, tôi đâu có đáng sợ, đúng không?” Hắn áp phần má bị đánh của mình vào lòng bàn tay cậu, tiếp tục hứa hẹn: “Nếu tức giận, em có thể đánh tôi, mắng tôi.

Ở trước mặt em, tôi vĩnh viễn không đáng sợ.”
Chử Khang Ninh ôm eo người bên cạnh, kéo cậu lại gần mình hơn: “Những lời tôi nói lúc trước không phải là lừa gạt, chờ thể trạng em tốt lên, chúng ta sẽ xuống núi ngay.

Em rời nhà lâu như vậy, người nhà cũng sẽ lo lắng, đúng không?” Chử Khang Ninh dán mặt vào má Lâm Đường, dịu dàng nói: “Chúng ta là người một nhà, em muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em.”
Lâm Đường vẫn chưa lấy lại tinh thần, vừa tựa vào ngực Chử Khang Ninh, vừa cố ổn định nhịp thở, nghe hắn nói thế thì đột nhiên mở miệng: “… Nhưng mà tôi đã có bạn trai.”
Nụ cười trên môi Chử Khang Ninh cứng lại trong giây lát, mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Nhưng em đã kết hôn với tôi rồi!”
Lâm Đường há hốc miệng: “Đó… Đó là em trai anh nhầm lẫn, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Chử Khang Ninh mở to mắt, bật cười: “Đường Đường, đây gọi là lương duyên trời ban.

Tôi thích em, em cũng thích tôi, chúng ta chung sống chẳng tốt à?”
Lâm Đường vừa định phản bác, lại nghe người nọ nói: “Kể cho tôi nghe về bạn trai cũ của em, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui