Không Thể Phản Kháng FULL


Cả đoạn đường trở về, dù được Tiết Mục Mục dìu đỡ nhưng trán Lâm Đường vẫn vã không ít mồ hôi.
Càng tới gần biệt thự, vẻ mặt Tiết Mục Mục càng trở nên nghiêm túc.

Cô cảnh giác nhìn vào bóng tối, dìu Lâm Đường đi đường vòng rồi vào biệt thự từ một cửa nhỏ ở đằng sau.
Trong biệt thự tối đen như mực, không có một ánh đèn.

Lâm Đường thở thật nhẹ theo bản năng.

Tiết Mục Mục lại quen đường quen nẻo, đưa cậu rẽ trái rẽ phải tới căn phòng nhỏ dưới tầng một.
Cửa phòng vừa mở ra, Lâm Đường liền thấy Kiều Phỉ ngồi thẳng dậy.

Cô cau mày nhìn cậu, quay sang nói với Tiết Mục Mục: “Cậu ta sao vậy?”
Tiết Mục Mục đỡ Lâm Đường ngồi xuống ghế, bảo Kiều Phỉ: “Lấy hòm thuốc tới đây, chân cậu ấy bị thương rồi.”

Kiều Phỉ giật môi như định nói gì, cuối cùng vẫn im lặng đi lấy hòm thuốc đến.

Tiết Mục Mục nhận lấy cái hòm, ngồi xổm trước mặt Lâm Đường.

Lâm Đường bị động tác của cô dọa sợ, định né tránh lại bị đối phương tóm lấy mắt cá chân.
Lâm Đường đỏ mặt, vội nói: “Tiết Mục Mục, tôi, tôi tự làm được.”
Tiết Mục Mục ngước lên nhìn cậu, mỉm cười: “Không sao, tôi quen xử lý vết thương hơn mà.”
Tuy đối phương nói thế nhưng Lâm Đường vẫn cảm thấy rất lạ.

Chỉ là khi cậu còn đang lăn tăn, người kia đã thản nhiên dùng khăn tay lau chân cậu.

Cuối cùng, Lâm Đường đành ngậm miệng, xấu hổ cúi đầu nhìn Tiết Mục Mục nghiêm túc xử lý vết thương.
Quần áo trên người Tiết Mục Mục bị nước mưa thấm ướt, vải mỏng dính chặt lên người làm làn da bên dưới như ẩn như hiện.

Lâm Đường lia mắt sang chỗ khác, cảm thấy không được tự nhiên.
Tiết Mục Mục nói không sai, xử lý gọn gàng vết thương trên chân Lâm Đường xong, cô đứng dậy ném băng gạc dính máu vào thùng rác.
Từ lúc Lâm Đường vào cửa, Kiều Phỉ đã bắt đầu im lặng một cách khác thường.

Thấy Tiết Mục Mục xử lý vết thương xong, cô lại nhìn về phía đối phương, miệng cứ há ra rồi ngậm lại như thể muốn nói lại thôi.
Lâm Đường nhìn Kiều Phỉ, lại nhìn Tiết Mục Mục, cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ hơi kỳ quái.

Giũ cái chăn trên người, cậu mở miệng thăm dò: “À… Những người khác đâu?”
Kiều Phỉ lạnh mặt: “Chết rồi.”
Lâm Đường lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chu Trần Dật đâu? Chu Trần Dật cũng chết rồi à?”

“Chu Trần Dật?” Kiều Phỉ hơi nghi hoặc: “Ngày đó Chu Trần Dật đi cùng với cậu và Dư Tắc mà?”
Lâm Đường cũng bắt đầu hoài nghi, nhíu mày: “Ý cậu là, Chu Trần Dật chưa quay lại tìm các cậu?”
Tiết Mục Mục gật đầu: “Đúng, sau đó cậu có gặp lại cậu ta không?”
Lâm Đường do dự một lát, cuối cùng nói thật: “Có.

Khi đó cậu ấy bảo với tôi là đã tìm được cách thoát ra, có lẽ cậu ấy rời đi thật rồi.”
Tiết Mục Mục gật đầu như có điều suy nghĩ: “Ngoài cái đó ra thì sao, cậu ta còn nói gì khác nữa không?”
Lúc này đến phiên Lâm Đường chần chừ mấp máy môi.

Chu Trần Dật không nói gì khác, chỉ là đã làm rất nhiều chuyện khác.

Đến giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ thông, nếu ngay từ đầu Chu Trần Dật đã không có ý định đưa mình cùng đi, vậy tại sao còn muốn… làm chuyện đó với mình.
Chẳng lẽ đúng như lời Dư Tắc nói, Chu Trần Dật là một thằng khốn chuyên lừa gạt tình cảm của người khác?
Tiết Mục Mục vẫn mỉm cười nhìn Lâm Đường, thấy đối phương do dự không trả lời bèn khom lưng, cầm tay cậu, áy náy nói: “Cậu bị con quỷ kia giày vò không ít đúng không? May là giờ chúng ta đã tập hợp lại, nếu không tôi thật không dám tưởng tượng cậu sẽ còn gặp phải những chuyện gì.

Nếu biết cậu sẽ bị bắt, lúc ấy tôi đã ngăn mọi người, không cần đi tìm thuốc cho tôi nữa.”
Lâm Đường rút tay lại theo bản năng nhưng không rút được, bèn lắp bắp nói: “Không, không có gì, tôi vẫn ổn…”
Tiết Mục Mục lắc đầu: “Không phải, đều là lỗi của tôi.


Giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, nhất định chúng ta phải đoàn kết nghĩ cách rời khỏi nơi này.” Cô nhìn Lâm Đường bằng ánh mắt dịu dàng: “Cho nên Lâm Đường, cậu nghĩ kỹ lại xem, Chu Trần Dật còn nói gì hay làm gì đặc biệt khác thường không?”
Tiết Mục Mục cách quá gần, Lâm Đường mất tự nhiên, hơi ngả người ra phía sau.

Cậu vừa né tránh ánh mắt đối phương trong bối rối, vừa cố nhớ xem Chu Trần Dật có nói gì mà mình lỡ quên mất không.
Ký ức về lần gặp Chu Trần Dật cách đây không lâu chẳng mấy tốt đẹp, Lâm Đường chỉ có thể nhớ được tiếng thở nặng nề của đối phương cùng tiếng khóc đầy đè nén của mình.

Ngoài ra còn có dấu răng Chu Trần Dật để lại trên người cậu, vết tay hằn trên tứ chi cậu…
Trong đoạn hồi ức hỗn loạn, Lâm Đường chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt bỗng sáng ngời.

Cậu tròn mắt nhìn Tiết Mục Mục: “Chu Trần Dật nói đến… vật tế.”
Đúng vậy, hình như Chu Trần Dật nói: rõ ràng đã chọn được vật tế hợp mệnh, thế mà quỷ nam lại chọn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui