Lâm Đường chỉ thử vặn tay nắm cửa, không ngờ cánh cửa đáng lẽ đang bị khóa lại có thể mở ra.
Sau cánh cửa chính là gương mặt bình tĩnh của Chu Trần Dật.
Trực giác sắc bén giúp cậu lập tức nhận ra có gì đó không thích hợp, nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy đã bị vui sướng lớn lao đè bẹp.
Cậu không hề e ngại, bổ nhào lên người Chu Trần Dật: “Chu Trần Dật, Chu Trần Dật…”
Để người nọ ôm một lát, Chu Trần Dật mới đặt tay lên tâm lưng trần trụi của đối phương: “Ừ, tôi đây.” Hắn ngừng một lát rồi hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Nghiêm túc mà nói, cơ thể Lâm Đường không có thương tổn gì, chỉ là hoảng sợ quá độ mà thôi.
Cậu vừa vịn vai Chu Trần Dật nhìn ra bên ngoài, vừa hoảng hốt quan sát xung quanh: “Chúng ta đi đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Chu Trần Dật bị động tác của người kia làm cho chao đảo, lùi về phía sau mấy bước mới ổn định được cơ thể.
Hắn giữ chặt cánh tay Lâm Đường, cúi đầu nhìn cậu, nói: “Không sao, tạm thời hắn sẽ không trở về.”
Lâm Đường ngơ ngác nhìn gương mặt bình tĩnh đến lạ lùng của Chu Trần Dật, nhận ra hắn đang nói về quỷ nam.
Nhưng… làm sao hắn biết được?
Chu Trần Dật nắm tay Lâm Đường, dắt cậu ra ngoài.
Lâm Đường vớ tạm một chiếc chăn che lên thân thể.
Cậu đạp từng bước chân trần trên hành lang, giọng điệu cũng mang theo vài phần do dự: “Chúng ta đi đâu thế, có tìm những người khác không?”
Bước chân Chu Trần Dật thoáng dừng lại trong giây lát, hắn không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp: “Không, không có những người khác.”
“Không có những người khác…” Lâm Đường ngơ ngẩn lặp lại.
Cậu mở to hai mắt, run môi, nói: “Những người khác, Tiết Mục Mục, Kiều Phỉ, bọn họ… sao lại…”
Đây là tầng ba, Chu Trần Dật không dắt Lâm Đường xuống lầu mà đưa cậu tới gian phòng gần cầu thang nhất.
Sau khi hắn mở đèn, chiếc giường nhỏ và cái giá sách dựng đứng trong phòng lập tức hiện ra.
Chu Trần Dật đóng cửa, vặn khóa, quay người nhìn về phía Lâm Đường: “Đây là phòng ngủ nhỏ trong phòng sách.” Hắn chỉ vào cánh cửa ở hông phòng: “Nhưng cửa thông đã bị tôi khóa lại rồi.”
Lâm Đường còn chưa lấy lại tinh thần, như không tiếp thu được mà hỏi lại lần nữa: “Những người khác… bọn họ sao rồi?”
Chu Trần Dật bình tĩnh nhìn cậu không nói.
Vì thế, Lâm Đường đã tự có đáp án.
Cậu ngồi bệt xuống đất như mất hồn, một lát sau mới nức nở bật khóc: “Sao lại như thế chứ…”
Nhìn Lâm Đường khóc một lúc, Chu Trần Dật mới chậm rãi đi đến trước mặt cậu, quỳ một chân xuống, ngón tay gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má đối phương: “Không sao, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Lâm Đường ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, bờ môi không ngừng run rẩy: “Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?”
Chu Trần Dật “ừ” một tiếng, trượt tay xuống cổ Lâm Đường: “Cậu không tin tôi à?” Ngón tay hắn mơn trớn bên cổ cậu, đụng đến hàng loạt dấu hôn cũ mới chồng chéo lên nhau, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Mấy ngày nay, con quỷ kia đã làm gì cậu?”
Dường như bất cứ lúc nào Chu Trần Dật cũng bình tĩnh như vậy.
Nhìn vẻ mặt gần như chẳng có chút lo lắng nào của đối phương, Lâm Đường cảm thấy yên tâm hơn: “Tôi, hắn không làm gì tôi cả…” Lâm Đường chợt nhớ đến Dư Tắc, cậu nắm chặt tay Chu Trần Dật, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Dư Tắc… hu hu hu… Dư Tắc…”
Chu Trần Dật khẽ nhéo gáy Lâm Đường, nói như đã thấy rõ tất cả: “Không sao, không phải lỗi của cậu.” Dù đang an ủi người khác, nhưng giọng điệu của hắn vẫn không hề lên thay đổi.
Vừa vuốt ve phần gáy Lâm Đường, hắn vừa nói: “Tôi là bạn của Dư Tắc, ra ngoài tôi sẽ chăm sóc cậu, được không?”
Lâm Đường nhìn chằm chằm Chu Trần Dật.
Qua làn nước mắt, gương mặt người nọ đẹp đến mức không bình thường, đồng thời cũng chẳng có lấy một chút đau thương nào.
Hắn lạnh lùng, bình tĩnh hệt như một người ngoài cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...