Nghe Dư Tắc nói vậy, Lâm Đường lại không vui.
Cậu kinh ngạc lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt: “Cậu muốn ở lại à?”
Dư Tắc vươn tay muốn cầm tay người nọ, song lại bị cậu tránh đi.
Lâm Đường nhíu mày, hơi nghiêng đầu không dám nhìn vào mắt Dư Tắc: “Tôi không cần cậu ở lại.”
Dư Tắc tóm hụt, không khỏi sửng sốt: “Đường Đường, sao vậy?”
Lâm Đường lắc đầu: “Dư Tắc, cậu đi đi, dù đầu thai chưa biết sẽ thành hạng người gì, nhưng đâu thể bi bét hơn hiện giờ được chứ?” Cậu ngẩng đầu nhìn Dư Tắc, ánh mắt chất chứa vô vàn đau thương: “Cậu bảo muốn ở lại, nhưng tôi không cần cậu ở lại.
Tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không cần cậu bảo vệ đâu.”
Lâm Đường cắn môi nhìn Dư Tắc.
Trước giờ vẫn luôn là Dư Tắc bảo vệ cậu, nhưng riêng lần này, cậu quyết định bảo vệ Dư Tắc.
Hạ quyết tâm xong, cậu lại quay đầu nhìn Chử Khang Ninh: “Anh Chử, anh đã bảo sẽ giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy cơ mà?”
Đối diện với ánh mắt của Lâm Đường, Chử Khang Ninh giật môi song quai hàm lại cứng đờ.
Những lời nên nói như mắc kẹt trong cuống họng, khiến hắn cảm nhận được một loại đau đớn không thể diễn tả bằng lời – một cảm giác vô cùng xa lạ.
Tuy là quỷ, nhưng lúc này, hắn bỗng thấy trái tim run rẩy, hô hấp khó khăn hệt như một con người.
Thì ra đây là ghen tị.
Chử Khang Ninh đẩy lưỡi, há miệng muốn nói nhưng lại quên mất mình định nói gì, cuối cùng quyết định không vòng vo nữa, lạnh mặt bảo Dư Tắc: “Cậu ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, nghe lời Lâm Đường đi.” Giọng điệu của Chử Khang Ninh quá gượng gạo, đến Lâm Đường cũng phải liếc mắt nhìn hắn.
Chử Khang Ninh dừng lại một lúc mới nói tiếp, lần này giọng nói đã bình thản hơn: “Ý của tôi là, tôi sẽ dẫn Đường Đường xuống núi, vấn đề trong biệt thự, tôi cũng sẽ giải quyết.”
Dư Tắc nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị, cuối cùng vẫn lựa chọn nói chuyện với Lâm Đường: “Bảo bối, cậu làm sao vậy? Lúc trước chúng ta đã bàn kỹ rồi mà?” Hắn nắm tay Lâm Đường, lần này người kia không né tránh nữa.
Dư Tắc kéo cậu vào lòng, cố gắng đè thấp giọng: “Tôi không đi đâu cả, hai chúng ta ở bên nhau không tốt à? Tôi muốn ở lại cùng với cậu.”
Chử Khang Ninh không tỏ thái độ gì.
Từ giây phút Dư Tắc nắm tay Lâm Đường, hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gõ mũi chân xuống mặt đất.
Dư Tắc giương mắt nhìn hắn, nhíu mày: người này sao vậy?
Nghiền ngẫm trong giây lát, Dư Tắc đột nhiên đổi ý: “Vậy, bảo bối, chúng ta ở bên nhau được không?” Hắn kéo Lâm Đường ngồi xuống ghế rồi quỳ một gối xuống trước mặt cậu: “Những ngày tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì?” Nếu không Lâm Đường sẽ chẳng kiên quyết bảo mình đi đầu thai chuyển kiếp.
Lâm Đường không nói lời nào.
Dư Tắc vô cùng kiên nhẫn: “Tôi mà cũng không thể kể sao?”
Lâm Đường há miệng thở dốc.
Cậu nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới xoắn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Chử Khang Ninh đoán Lâm Đường sẽ không kể tất cả ra nên cũng không nói chen vào.
Hắn đang đứng phía sau Dư Tắc, tầm mắt dán chặt lên gáy đối phương, thầm nghĩ: nếu giờ hắn bất thình lình chặt đầu tên kia, có lẽ chẳng ai phản ứng kịp đâu.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng thực tế, Chử Khang Ninh lại lia mắt sang chỗ khác.
Nghe Dư Tắc thì thầm với Lâm Đường, tuy rất không kiên nhẫn nhưng hắn vẫn chẳng thể hiện: có cái gì để nhỏ to đâu chứ?
Rốt cuộc, hai người kia đã nói chuyện xong.
Dư Tắc không hỏi được gì từ Lâm Đường, đành phải bỏ qua.
Hắn vuốt ve mặt cậu, bảo: “Đường Đường, không cần biết ai nói với cậu rằng tôi nên đi đầu thai, nhưng tóm lại chắc chắn tôi sẽ không đi.”
Lâm Đường hít mũi, nước mắt lưng tròng: “Tôi biết rồi, nhưng tôi sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.”
Dư Tắc hôn lên trán người trước mặt: “Ừ, nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, cho nên Đường Đường không cần cố quá, phải không?”
Dứt lời, Dư Tắc quay người nhìn Chử Khang Ninh, vẻ dịu dàng trên mặt lập tức tan biến: “Anh Chử, có tiện nói riêng với anh vài cậu không?” Hắn không thể có được đáp án từ chỗ Lâm Đường, nhưng Chử Khang Ninh thì biết đâu được.
Ánh mắt Chử Khang Ninh lướt nhẹ qua Lâm Đường rồi chuyển lên người Dư Tắc.
Hắn chậm rãi đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn đối phương, nở nụ cười: “Đương nhiên là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...