Không Thể Nói


Tràn cảnh này có chút ngại ngùng.

Ở đây bốn người đi ăn nhưng ba người không phú thì quý, chỉ riêng Tiêu Hạ An là người hầu kẻ hạ trong nhà nên cậu có chút tự ti.

Bất quá, ánh mắt cùng cử chỉ của Vương Kính cực kì thân thiết nên cũng khiến cậu thoải mái hơn đôi chút.
Quán ăn Vương Kính chọn khác xa với tưởng tưởng của Thẩm Sơ Phong và Vĩnh Tiểu La.

Không phải nhà hàng cao cấp gì, chỉ là một quán ăn gia đình nho nhỏ, thậm chí còn không có phòng riêng nữa.
“Chỗ này…”
“Lần trước Hạ An nói thích ăn canh sườn bò cho nên anh đặc biệt dẫn em đến đây ăn.

Canh sườn bò chỗ này làm ngon lắm.

Chỉ có người dân địa phương mới biết thôi.

Hai người không ngại quán nhỏ chứ?”
Vĩnh Tiểu La lúc này mới há hốc mồm.

Hoá ra là vì Hạ An thích nên mới đến đây ăn sao?
Xem ra Vương Kính cũng dụng tâm thật sự.

Chỉ vì một câu nói của Tiêu Hạ An thì ngay lập tức tìm đến quán ăn không hợp chút nào với phong cách của hắn này.

Vĩnh Tiểu La cười thầm trong bụng.

Tuyệt lắm, cậu đã tìm được đối tượng hoàn hảo cho thằng bạn của mình rồi.
Tiêu Hạ An có chút xúc động, ngẩng mặt lên.

Nói không ngoa thì đây là lần đầu tiên có người mời cậu một món mà cậu thích đến vậy.


Hoá ra cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tuyệt.
Bát canh sườn bò nóng hổi được bưng lên vẫn còn bốc khói lan toả, hương thơm thanh nhẹ tràn ra khắp không gian, chui vào mũi khiến cơn đói bụng trở nên cồn cào hơn bao giờ hết.
Tiêu Hạ An kề sát ngửi mùi thơm lừng, hai gò má đỏ ứng, miệng có hơi nhếch lên mỉm cười rạng rỡ.

Cái dáng vẻ thích thú này của cậu vẫn là lần đầu tiên Thẩm Sơ Phong được nhìn thấy.
Hay nói đúng hơn, trong hôm nay hắn đã được biết rất nhiều chuyện về người vệ sĩ đi theo mình chục năm nhưng lại từ miệng của một người lạ.
Hoá ra Tiêu Hạ An thích canh sườn bò.

Nhưng thường ngày ở nhà hắn chưa bao giờ thấy cậu ăn món đó.

Món ăn truyền thống như vậy chưa từng xuất hiện trên bàn ăn đầy món phương Tây.

Hạ An cũng chưa một lần nói với hắn.
Để ngày hôm nay, hắn biết được chuyện cậu thích canh sườn bò từ một người lạ.

Cái cảm giác thất bại nặng nề khiến Thẩm Sơ Phong cảm thấy mình tụt dốc không phanh.

Hoá ra mối quan hệ của bọn bọ chưa bao giờ gần gũi đến thế.

Hoá ra cậu thích tâm sự với người lạ hơn là một người chủ nhân như hắn.
Thẩm Sơ Phong nhìn chén canh sườn bò đầy ắp thịt, hắn cầm chiếc muỗng quấy quá mấy phát chứ không bỏ vào mồm.

Bởi vì tâm trạng của hắn cũng đang đi theo câu chuyện của Vương Kính.
Trong một cái bàn ăn bốn người, Vương Kính nói chuyện hăng say, dẫn dắt tâm trạng của Tiêu Hạ An đi theo một cách tự nhiên và khéo léo.

Anh ta cũng cực kì tinh ranh khi bỏ Thẩm Sơ Phong qua một bên, tựa hồ hắn không tồn tại trên bàn ăn này vậy.
Ngay cả Vĩnh Tiểu La cũng bị anh ta thu hút triệt để.

Cuộc nói chuyện xoay vần ba người.

Chỉ có Thẩm Sơ Phong là người ngoài cuộc.
“Cậu chủ, cậu không ăn được hay sao?”
Thấy Thẩm Sơ Phong còn chưa ăn được chút canh nào, Tiêu Hạ An vội vã dừng câu chuyện lại, quay sang hỏi thăm.
Nhắc mới nhớ, dường như cậu chưa bao giờ thấy cậu chủ ăn món này bao giờ, thứ mà cậu chủ ăn nhiều nhất là cơm Tây.
“Nếu cậu chủ không muốn thì..”
“Không cần.

Tôi ăn được.”
Giọng nói của Thẩm Sơ Phong đều đều không nghe ra vui buồn gì trong đó.

Bất quá một người tinh ranh như Vương Kính sao có thể không biết được người kia đang giận.

Che dấu cảm xúc rất giỏi nhưng vẫn chưa đủ tốt.
Kết thúc bữa ăn, số câu mà Thẩm Sơ Phong nói không đủ một bàn tay.

Nhìn Tiêu Hạ An mỉm cười tiễn Vương Kính đi, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc cực kì tồi tệ.
Một thứ gì đó cảnh bảo hắn tên Vương Kính này rất nguy hiểm, y sẽ cướp đi Tiêu Hạ An ra khỏi bàn tay hắn.
Nhưng hắn chỉ có thể đứng đó trơ mắt ra nhìn không làm gì được.
“Hạ An, cậu thích canh sườn bò, tại sao không nói cho tôi biết?”
Trong xe, khi mà Tiêu Hạ An đang tập trung lái xe thì bỗng nhận được một câu hỏi không đầu không đuôi của cậu chủ.

“Tôi thấy không quan trọng lắm ạ.”
Tiêu Hạ An là trẻ mồ côi, trước khi được Thẩm gia nhận nuôi đã bữa đói bữa no thì làm sao có thể kén cá chọn canh được.

Từ khi đi theo Thẩm Sơ Phong thì càng là cho gì ăn nấy không chút đòi hỏi.

Mà cậu chủ cũng không hỏi nên cậu không nói.
“Thế tại sao cậu lại nói điều đó với Vương Kính?”
“Chỉ là vô tình thôi ạ.”
Câu trả lời của Tiêu Hạ An tất nhiên không làm hài lòng Thẩm Sơ Phong.

Hắn cảm thấy cậu chỉ trả lời lấy lệ cho mình.
Thẩm Sơ Phong nắm chặt bàn tay.

Suy nghĩ trong đầu hắn lúc này đảo lộn ngược xuôi.

Một mặt muốn mắng cậu vì tuỳ ý nói chuyện với người ngoài.

Một mặt lại không nỡ làm cậu bị thương.
Từ kính chiếu hậu, Tiêu Hạ An có thể nhìn thấy cậu chủ đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt cực kì tò mò.

Lòng bàn tay của cậu đã rịn mồ hôi.
Thẩm Sơ Phong khoanh tay, nhìn một lúc lại nhắm nghiền đôi mắt lại nghỉ ngơi.
...***...
Khác với suy đoán của Tiêu Hạ An là cậu chủ sẽ tức giận hoặc bơ cậu ít nhất một tuần.

Thẩm Sơ Phong lần này lại dễ tính hơn hẳn.

Nhưng mà có vẻ như, ngài ấy có gì hiểu lầm ở đây thì phải.
“Quản gia trưa nay…”
Quản gia lấy khăn lau mồ hôi đáp lời Tiêu Hạ An.
“Trưa nay cậu chủ lại ra lệnh nấu canh sườn bò.

Hạ An, cháu đi theo cậu chủ lâu vậy, có biết cậu ấy có thù hằn gì với bò không vậy?”
Tiêu Hạ An đầu đầy hắc tuyến.

Đừng nói là người hầu ở nhà, ngay cả người nghiện canh sườn bò như cậu còn cảm thấy khó tiêu khi ăn một lần bảy bữa liên tiếp nữa kìa.


Bất quá, dường như cậu chủ không có ý định dừng lại thì phải.
Ngồi trên bàn cơm thấy Tiêu Hạ An chần chừ không động đũa, Thẩm Sơ Phong mới ngờ vực hỏi.
“Hạ An, sao vậy? Sao không ăn? Cậu khó chịu ở đâu à?”
Nếu trước kia nhận được lời hỏi thăm của cậu chủ sẽ làm Tiêu Hạ An vui vẻ cực kì nhưng lúc này thì khác.

Cậu chủ hỏi là chuyện cơm nước đấy? Sao cậu có thể trả lời là không muốn ăn canh sườn bò nữa cơ chứ?
Bây giờ chỉ cần ngửi mùi thôi thì cậu đã muốn nôn rồi.
“Cậu chủ à, chúng ta đã ăn canh sườn bò một tuần rồi.

Chẳng lẽ, không thể đổi món khác sao?”
Thẩm Sơ Phong nhướng mày.

Hắn nghĩ Hạ An thích ăn nên một tuần nay đã liên tục dặn dò nhà bếp làm món này chỉ với một suy nghĩ duy nhất.

Nếu cậu ấy ăn no ở nhà rồi thì sẽ không có cơ hội cho tên Vương Kính đó mời đi ăn nữa.
Thật ra, Thẩm Sơ Phong trong mấy chuyện này đều có suy nghĩ rất giản đơn.
Cậu ấy thiếu thứ gì thì cứ cho thứ đấy.

Mặc kệ là có quá nhiều hay quá ít hay không.
Hắn có thể cho Tiêu Hạ An rất nhiều vật chất nhưng có lẽ tự do lại hạn chế cậu đến tối thiểu.

Điều nay khiến mối quan hệ của bọn họ xích mích và xa cách nhau hơn.
Nhưng Thẩm Sơ Phong hoàn toàn không chút nào thấu hiểu điều đó.

Hắn chỉ sợ hãi một ngày, nếu thả cậu ra thì cậu sẽ bỏ hắn đi mất.
Thẩm Sơ Phong biết bản thân chỉ có Tiêu Hạ An mà thôi.

Cho nên hắn nắm rất chặt, bất kể người trong lòng bàn tay có đau đớn hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui