Không Thể Nói


“Cậu chủ, ngài cho tôi xuất viện đi.

Tôi nằm trên giường cũng bức bối tay chân quá.”
“Chẳng phải là xuất viện về nhà rồi sao?”
“Ngài hiểu ý tôi mà.

Tuy là xuất viện nhưng cứ nằm trên giường sẽ mọc rễ mất.”
Tiêu Hạ An thật sự không hiểu nổi mạch não của cậu chủ mình.

Sau khi ở bệnh viện hơn năm ngày dù cho bác sĩ đã cho về nhưng Thẩm Sơ Phong vẫn bắt cậu nằm trên giường bệnh.

Phòng của cậu đã được chuyển lên cùng tầng với cậu chủ, trở thành nơi dưỡng bệnh của cậu.
Tiêu Hạ An biết cậu chủ quan tâm mình, cậu cũng đành nhận lấy “ân điển” này.

Bất quá, cậu nằm trong nhà hơn mười ngày không động tay động chân đi ra khỏi cửa làm cậu bức bối cả tay chân.

Ngay cả Vĩnh Tiểu La muốn đến thăm cậu cũng bị cậu chủ ngăn lại.
Vết thương trên đầu của Tiêu Hạ An ngày nào cũng có bác sĩ đến tận nhà xem, đã lành hơn rất nhiều rồi nhưng Thẩm Sơ Phong vẫn cứ không cho cậu làm việc hay đi học.

Đồ ăn uống tẩm bổ thì cực nhiều, điều này làm cậu thụ sủng nhược kinh.
“Cậu chủ..

ngài cho tôi đi làm đi mà.

Hay là chuyển về phòng cũ cũng được.”
Phòng cũ của Tiêu Hạ An nằm dưới tầng trệt, thuộc dãy phòng dành cho hạ nhân.

Tất nhiên nó không thể sánh bằng căn phòng nằm trên tầng cao của Thẩm Sơ Phong.
Thẩm Sơ Phong yên lặng ngồi bên cạnh xem tài liệu trong hòm mail, những lời Tiêu Hạ An nói dường như hắn không lọt tai được một chữ nào.
“Cậu cứ ở đây đi.

Chẳng phải cậu là vệ sĩ thân cận nhất của tôi sao?”
Vệ sĩ thân cận nhất.

Cái danh xưng này nghe có vẻ cao quý nhưng thật sự mang trên lưng rất nhiều gánh nặng.


Nhưng Tiêu Hạ An cũng biết, thế giới này có lẽ Thẩm Sơ Phong chỉ có thể trao cho cậu.

Tiêu Hạ An có không muốn gánh cũng phải gánh.
“Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
Thẩm Sơ Phong không đáp ứng thỉnh cầu được ra ngoài của Tiêu Hạ An.

Hắn quay lưng ra ngoài, đóng cửa phòng lại, sau đó ở góc mà Tiêu Hạ An không nhìn thấy, hắn khẽ gật đầu với hai vệ sĩ.
Tiêu Hạ An suốt ngày bị khuyên ở trong phòng nên không biết trước cửa phòng của mình lúc nào cũng có vệ sĩ canh gác 24/24.
Thẩm Sơ Phong không có ý giam giữ cậu, chỉ là lần đó hắn quá manh động khiến cho ông nội nghi ngờ.
Không.

Không gọi là nghi ngờ.

Ông nội chỉ có động thái cảnh cáo hắn mà thôi.

Hắn đã chỉa súng vào Thẩm Hàn Văn.

Ông tuy rằng không yêu thích hắn ta nhưng cũng không đồng ý với hành động đó của Thẩm Sơ Phong.
Thẩm lão gia tử không yêu mến Thẩm Hàn Văn bao nhiêu, nhưng lão cảm thấy hành động của Thẩm Sơ Phong quá mức tuyệt tình.

Vì một vệ sĩ hèn mòn mà anh họ mình cũng dám bắn.

Lão gia tử cuói cùng cũng thấy kiên dè.
Cho nên để phòng ngừa bất trắc, Thẩm Sơ Phong mới cho người canh giữ Tiêu Hạ An.

An ninh của biệt thự cũng tăng cao hơn rất nhiều.

Thẩm lão là một lão già cứng đầu nham hiểm, nếu không có chuẩn bị trước, e là không thể đối phó được.
“Cậu chủ, Thẩm lão gia đang đợi cậu dưới phòng khách.”
Vừa ra khỏi phòng ngủ, quản gia liền báo tin.

Nhìn sắc mặt khó coi của quản gia, Thẩm Sơ Phong liền biết e là ông nội cũng không vui vẻ gì cho cam rồi.

Nhưng điều đó nào quan trọng, trên đời này chỉ cần là điều hắn muốn làm thì không cần nhìn sắc mặt của ai cả.
Lão gia tử thấy đứa cháu nội mình chậm rãi đi xuống thì không giấu nổi sắc mặt tức giận.
“Con không có gì nói với ta à?”
“Nếu ông muốn nói đến chuyện của Thẩm Hàn Văn thì con không có gì để nói với ông cả.”
Thẩm Sơ Phong thả người xuống ghế sô pha.

Bộ dáng mười phần tuỳ tiện làm lão gia tử tức muốn hộc máu.

Ông thừa nhận ông xem trọng hắn nhưng không đến mức để hắn leo lên đầu ông ngồi.
“Đó là anh họ con đó.

Còn kia chỉ là một tên vệ sĩ vô dụng mà thôi.

Thẩm Sơ Phong, lần này con không biết nặng nhẹ.”
Thẩm Sơ Phong nhếch mép, trào phúng.

Thái độ dửng dưng của hắn càng khiến ông nội điên lên.
Thẩm Sơ Phong giống như một con ngựa hoang mất cương, không lúc nào nằm trong tầm kiểm soát của ông cả.
“Ông nội, Thẩm Hàn Văn đi quá lãnh địa của con.

Không cần biết là ai, đều đáng chết cả.

Con không giết hắn đã là may mắn của hắn rồi.”
“Láo toét.

Con đừng tưởng ta không biết con với thằng vệ sĩ đó có mối quan hệ gì.

Được thôi, con phải đưa ra cho bác của con một lời giải thích.


Đưa tên vệ sĩ đó ra.”
“KHÔNG ĐỜI NÀO.”
Thẩm Sơ Phong gầm lên tức giận.

Hắn biết đưa Tiêu Hạ An ra khác nào đẩy cậu vào chỗ chết.

Hắn không muốn.

Càng không muốn tạo ra tiền lệ cho người uy hiếp hắn sau này.
Là Thẩm Hàn Văn đụng vào hắn trước, hắn chỉ lấy đi có một cái chân của hắn ta thì có gì quá đáng đâu.
Thẩm lão gia lạnh mặt.

Ông biết đứa cháu này của ông mười phần là có tình cảm với tên vệ sic đó.

Có vết xe đổ của mười năm trước, ông không thể để mọi chuyện lặp lại thêm lần nữa.
Nhớ lại hình ảnh đứa con mà mình hằng yêu thương cuối cùng thân tàn ma dại rời khỏi nhà, biền biệt chục năm không quay lại, Thẩm lão gia đau lòng khôn xiết.
Con mất rồi, ông không thể mất thêm đứa cháu này nữa.
Thẩm lão gia nắm chặt cây gậy trong tay, chống mạnh xuống đất.

Vệ sĩ nhận được tín hiệu lập tức chạy ùa lên lầu bắt người.
Người của Thẩm Sơ Phong cũng không phải trái hồng mềm.

Hai băn giằng co cực kì khí thế.

Thậm chí là còn động tay động chân đánh nhau nữa.
“Thẩm Sơ Phong, con còn chưa cứng cánh đâu.

Con biết chống đối ta sẽ rơi vào kết cục như thế nào mà.”
Thẩm Sơ Phong không sợ lời đe doạ này một chút nào.

Nơi ông nội không biết, hắn đã xây dựng cho riêng mình một đế chế rồi.
Hắn không còn là một tên nhóc để lão già này thao túng nữa rồi.
“Mày học ai thế hả?”
Thẩm lão nộ khí xung thiên, cầm cây gậy chống của mình quất thẳng vào người của Thẩm Sơ Phong.
Bộp…
Thẩm Sơ Phong không định ngăn lại, cũng không định né tránh.

Dù sao từ nhỏ tới lớn hắn cũng ăn không ít trận đòn từ lão già mày.

Ăn thêm một gậy sau đó trả thù cũng không sao.
Nhưng hắn không tránh, không có nghĩa là có người ngồi yên nhìn Thẩm Sơ Phong chịu đòn.

Cuối cùng cây gậy cũng không quất được lên người Thẩm Sơ Phong mà bị một bàn tay vững chãi ngăn lại.

Tiêu Hạ An còn mặc quần áo ngủ, không biết chạy xuống tự lúc nào, vừa kịp lúc ngăn lại trận đòn này.
“Lão gia, xin người đánh con.

Cậu chủ không có lỗi gì hết.”
Bốp…
Thẩm lão gia đánh thật.

Một cái tát không quá đau nhưng cũng đủ làm Tiêu Hạ An lệch mặt.

Tuy nhiên, cậu vẫn đứng sừng sững trước mặt Thẩm Sơ Phong.

Cậu là vệ sĩ chuyên trách của người, cậu phải bảo vệ cậu chủ.
Tiêu Hạ An đã có mặt.

Tất nhiên Thẩm lão gia không có lý do gì gây khó dễ cho Thẩm Sơ Phong.

Dù sao mục đích chính hôm nay ông đến đây cũng là đưa Tiêu Hạ An về nhận tội, ông vẫn là dung túng cho Thẩm Sơ Phong.
Chỉ cần có người nhận tội, mọi việc làm của Thẩm Sơ Phong đều có thể xoá bỏ.
“Nếu cậu đã xuống đây thì theo tôi về nhà tổ, Thẩm Hàn Văn còn đang đợi cậu về nhận lỗi với nó.”
Tiêu Hạ An gục đầu.

Cậu biết đi chuyến này lành ít dữ nhiều nhưng cậu không thể không đi.

Cậu chủ vì cậu mà bắn nát chân Thẩm Hàn Văn.

Nếu cậu không đi, sau này Thẩm lão gia tử sẽ không để yên chuyện này.
“Không đi đâu hết.”
Thẩm Sơ Phong lúc này mới gầm lên.

Giọng nói của hắn lạnh nhạt cực độ, thể hiện sự tức giận không thể đong đếm.

Ánh mắt xanh càng thêm phần tàn nhẫn, nhìn không một chút độ ấm nào.
“Con..”
“Không là không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui