Tiêu Hạ An không ngờ có ngày mình sẽ có một mối quan hệ “ngoài luồng” một cách bất ngờ như vậy.
Một buổi sáng tỉnh dậy, cậu bỗng dưng nhận được tin nhắn từ số lạ.
“Xin chào, tôi là người ngồi kế bên cậu lúc ở quán bar Hot Night ngày xx.
Cậu lúc đi có làm rơi một chiếc khăn tay.
Tôi có nhặt được nhưng hôm nay mới nhớ ra.
Tôi có thể gặp cậu để trả nó được hay không?”
Một cách làm quen vụng về quen thuộc thường xuất hiện trong các câu chuyện ngôn tình.
Nhưng chiếc khăn tay trong ảnh đúng là khăn tay của cậu thật.
Một chiếc khăn tay caro màu nâu, ở dưới góc có thêu tên của cậu.
Đây chính là quà khuyến mãi mà dì giúp việc mua đồ gia dụng có được, sau đó dì đã đưa lại cho cậu.
Tên của cậu cũng chính là do dì thêu.
Nó đã đi theo cậu được năm năm rồi.
Một chiếc khăn tay năm năm tuổi đời thì có hơi cũ, nhưng nó lại chứa đựng những kỉ niệm ấm áp duy nhất của Tiêu Hạ An trong căn nhà này.
Cho nên đến tận bây giờ cậu vẫn giữ lấy nó.
Lần trước cậu tìm không thấy, hoá ra là rơi ở quán bar à.
“Sao anh có được số điện thoại của tôi vậy?”
“Nếu tôi muốn thì sẽ có được thôi.
Cậu có sẵn lòng cho tôi một cuộc hẹn hay không?”
Câu trả lời tất nhiên làm Tiêu Hạ An cảm thấy khó hỉu.
Ý tứ đeo đuổi trong lời nói của đối phương rất rõ ràng.
Tuy nhiên, cách nói chuyện của người này lại có một cái gì đó rất cuốn hút làm Tiêu Hạ An không dứt ra được.
“Cậu nói chuyện với ai thế?”
Tiêu Hạ An cắm cúi nhắn tin mà không biết cái nhếch miệng cười rất khẽ của mình đã lọt vào mắt của cậu chủ.
Nụ cười ấy tuy nhẹ nhưng rất đẹp đẽ, rất thật lòng và tất nhiên nó khiến Thẩm Sơ Phong không mấy hài lòng.
Hắn ghét cách cậu cười với một câu chuyện nào đó mà không có sự tồn tại của hắn.
Tiêu Hạ An vội vã cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt trốn tránh xin lỗi người đang ngồi đối diện.
“Xin lỗi cậu chủ, chỉ là người ta nhắn nhầm mà thôi.”
Thẩm Sơ Phong tiếp tục coi như không có chuyện gì mà xem tiếp tài liệu của hội sinh viên.
Nhưng trong lòng hắn đang nổi bão đây.
Nhầm số? Nhầm số mà có thể khiến một người mải mê nhắn tin đến hơn 10 phút sao? Một câu nói dối vụng về làm sao.
Nhưng dường như Tiêu Hạ An rất ít khi nói dối nên câu trả lời của cậu tràn đầy những sơ hở để người khác moi móc.
Thẩm Sơ Phong không tính vạch trần ngay tại đây.
Nhưng hắn đang cực kì có hứng thú.
Hắn tự hỏi bản thân có nên tổ chức ăn mừng không nhỉ.
Chúc mừng lần đầu tiên người vệ sĩ thân cận này của hắn có bí mật giấu hắn.
Một cái bóng lúc nào cũng đi sau hắn nay lại bắt đầu có hình dạng riêng của mình.
Phát hiện này khiến hắn phấn khích điên rồ hơn bất cứ cái gì hết.
Nhìn bàn tay của Tiêu Hạ An chốc chốc lại sờ sờ điện thoại trong túi quần một cách không kiên nhẫn, Thẩm Sơ Phong liền cười nhếch mép.
Hắn cảm tưởng như những nhộn nhạo trong tim muốn nhảy ra ngồi vậy.
Một mặt hắn muốn cướp chiếc điện thoại ấy xem kẻ nào dám cả gan nhắn tin cho người của hắn.
Một mặt hắn muốn yên tĩnh xem cậu tiếp theo sẽ hành động như thế nào.
Lén lút yêu đương, kết bạn chăng? Hoặc không thông báo cho chủ nhân mà ở sau lưng hắn lén lút vụng trộm.
Dù cho kết quả như thế nào cũng đều khiến Thẩm Sơ Phong không hài lòng.
Nhưng hắn chờ từ trưa đến chiều vẫn chưa nghe Tiêu Hạ An nói gì về mấy tin nhắn đó.
Hắn không chủ động hỏi nhưng hắn muốn cậu chủ động báo cáo tình hình.
Con người quả nhiên là loài động vật tràn đầy mâu thuẫn mà.
Tiêu Hạ An lại thực hiện hành trình thường nhật của mình, cầm thẻ của cậu chủ đi mua cà phê cho những thành viên của hội học sinh.
Trong lúc cậu đang chờ lấy món thì bất thình lình có một cánh tay quàng vai cậu một cách thân thiết.
“Hey hey….
Nhận được tin nhắn đó chưa?”
Thì ra là Vĩnh Tiểu La.
Tiêu Hạ An thở phào một cái, đánh nhẹ vào tay thằng bạn của mình.
“Số của tao là do mày cho anh ấy sao?”
“Ể?! Vậy là đã liên lạc với nhau rồi đúng không? Tiểu An, không hổ là bạn thân tao.
Chỉ mới đến gay bar một hôm đã có người xin số điện thoại rồi.”
Giọng điệu trêu đùa của Tiểu La khiến Tiêu Hạ An có hơi ngượng ngùng.
“Người ta trả khăn thôi.
Mày cứ làm quá.”
“Trả khăn gì chứ? Có dùng ngón chân nghĩ cũng biết người đó muốn làm quen với mày.
Nếu chỉ đơn thuần muốn trả khăn thì đã gửi lại quán bar rồi.”
Vĩnh Tiểu La bĩu môi.
Rada của cậu rất chuẩn, hoàn toàn nhận ra được hảo cảm mà người đàn ông ở quán bar đó dành cho Tiêu Hạ An.
Khác với cậu chủ mình, Tiêu Hạ An không hề ghét gay, khi có chàng trai nào đó tỏ tình với mình cậu cũng từ chối rất lịch sự.
Điều đó khiến cậu và Vĩnh Tiểu La vừa gặp liền thân.
“Tao cho người điều tra rồi.
Nam nhân đó tên Vương Kính, năm nay ba mươi tuổi.
Là nam nhân thanh đạt lão luyện.
Tiểu An à, trúng mánh rồi.”
Tiêu Hạ An nhìn người bạn đu bám trên người mình rồi điên cuồng lắc lắc.
Rõ ràng cả hai chưa có gì thậm chí chưa gặp nhau mà khiến cho Vĩnh Tiểu La phấn khích cỡ này rồi.
Điều này cũng khiến cho Tiêu Hạ An có chute chờ mong.
Thật ra, không nói đến chuyện yêu đương, cậu cũng mong muốn kết thêm bạn.
Cậu thật sự thèm cảm giác nói chuyện với ai đó thâu đêm, như những người con trai khác ở độ tuổi đôi mươi bàn luận về game, về những món đồ chơi lắp ráp đắt tiền quý hiếm.
Vĩnh Tiểu La chỉ mải yêu đương, không thường nói chuyện với cậu.
Khi nam nhân này xuất hiện, chỉ thông qua tin nhắn đã dễ dàng thu hút cậu.
“Sao nào, hẹn được ngày nào chưa?”
Cả hai tay xách nách mang cà phê cho mọi người, tung tăng trên đường vào trường.
Cũng may là có Vĩnh Tiểu La chứ bình thường Tiêu Hạ An phải đi hai ba lần lận.
“Hẹn gì chứ.
Tao bảo anh ta gửi chuyển phát nhanh cho tao rồi.
Mày cũng biết tao đâu có rảnh ngày nào.”
Tất nhiên là trên danh nghĩa, Tiêu Hạ An làm vệ sĩ cho cậu chủ thì vẫn có ngày nghỉ.
Nhưng chưa bao giờ cậu có một ngày trọn vẹn cả.
Cậu chủ không gọi đi làm cái này thì cũng đi làm cái kia.
Người hầu như bọn họ, tính mạng thời gian và cả linh hồn đều thuộc về chủ nhân.
“Chẹp… mày xin Thẩm Sơ Phong nghỉ một buổi đi gặp người ta.
Dù sao mày cũng phải kết bạn chứ, không thể sống như thế này được mãi đâu.”
Lời nói của Vĩnh Tiểu La đã đả động đến tâm tư của Tiêu Hạ An.
Đùng vậy, cậu không thể sống mãi trong sự kiểm soát của cậu chủ được.
Cậu cũng muốn có cho mình một không gian riêng, nơi mà cậu có thể tự do hít thở, không bị đè nén bởi những áp lực mệnh lệnh của chủ nhân.
Nguyên cả một buổi tối hôm đó, Tiêu Hạ An liên tục bứt rứt, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Biết rõ tính cách của cậu chủ, nên cậu càng không có dũng khí để nói.
Thẩm Sơ Phong sao có thể không cảm nhận được.
Hắn biết Tiêu Hạ An có chuyện muốn cầu cạnh mình, và hắn cũng linh cảm được là chuyện đó sẽ khiến hắn không vui.
Cho nên vừa hết bữa cơm, anh liền bảo Tiêu Hạ An về phòng không cần ở bên cạnh nữa.
Cốc..
cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Sơ Phong liền ngẩng đầu.
“Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói.
Ngài có thời gian không ạ?”
Thẩm Sơ Phong rất muốn nói là không, nhưng cuối cùng không chịu được trước ánh mắt buồn bã của cậu dạo này, hắn đành lên tiếng.
“Vào đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...