Không Thể Nói Dối Anh


30.【 Ngoại truyện: Cố Viễn】*Minh An: Ngoại truyện đầu này tác giả viết từ góc nhìn của Cố Viễn nên nhân vật xưng "tôi" là Cố Viễn nha mọi ngườiTôi tên là Cố Viễn.Người trong lòng tôi là Tống Phỉ.Đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng tôi vẫn nhớ rõ lần đầu mình gặp Tống Phỉ.Tôi vào lớp 10-7, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu ấy.Cậu ngồi ở chỗ mình nghiêm túc đọc sách.

Lúc cậu cúi đầu đọc sách thì lộ ra vầng trán cao cùng cái mũi nhỏ nhắn của mình.

Da cậu trắng như phát sáng vậy.Lúc ánh mắt cậu chạm ánh mắt tôi, lần đầu tôi cảm nhận được cảm giác rung động với một bạn nữ.Tống Phỉ đúng là một bạn nữ đặc biệt.Trong khối có rất nhiều bạn nữ theo đuổi, dõi theo tôi, khi đi qua tôi sẽ ghé tai nói nhỏ điều gì đó với bạn mình, khi gặp tôi thì mặt các cậu ấy đỏ bừng lên, ngại ngùng chẳng nói nên lời.Chỉ có Tống Phỉ là không giống vậy.


Cậu đối xử với tôi như cách cậu đối xử với các bạn bình thường của mình.Những năm tháng thanh xuân của chúng tôi trôi qua đẹp đẽ như vậy đấy.Trong khi các bạn nữ cùng tuổi liên tục thảo luận xem bạn nào đẹp trai, hôm nay nên thích bạn nào thì Tống Phỉ lại nói: “Độc thân vẫn là thích nhất.”“Có người yêu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ làm bài tập của tớ.”Khi người ta đơn phương ai đó, người ta thường hay lo được lo mất.Tôi chưa từng có được Tống Phỉ, nhưng tôi lại sợ lỡ mất cậu ấy hơn bất cứ người nào khác.Vì thế ngày nào tôi cũng đến gần chỗ Tống Phỉ, tìm hiểu cuộc sống, sở thích của cậu.Tôi trở thành người bạn tốt nhất của cậu.Tôi đã dùng rất nhiều năm để biến mình từ bạn bình thường thành bạn tốt của Tống Phỉ.

Giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là tôi có thể thực hiện được giấc mơ của mình rồi.Nhưng bước này đi khó quá.

Tôi không có dũng cảm.

Tôi sợ một khi mình ngỏ lời thì tất cả nỗ lực bao nhiêu năm qua của mình sẽ đổ sông đổ bể.Gần như trước mắt xa tận chân trời, có lẽ câu nói đó dùng để nói tôi.Có lẽ tôi chỉ có thể dùng cả đời để làm bạn với Tống Phỉ.31.【 Ngoại truyện: Đỉnh núi 】*Minh An: Ngoại truyện thứ hai này tác giả viết dưới góc nhìn của nữ chính nha mọi người, tức người xưng "tôi" là chị nữ chính áTôi vừa xoa eo vừa dọn đống đèn trên bãi cỏ.Hôm qua lãng mạn bao nhiêu thì hôm nay mệt mỏi mấy nhiêu.Không biết Cố Viễn đã trang trí chỗ này bao lâu, cả núi chỗ nào cũng có đèn.


Tối qua đẹp đến nhường này thì nay mệt đến nhường đó.Thu đã đi rồi, bây giờ ngọn núi này chỉ còn toàn tuyết.“A, tớ hết chịu nổi rồi.

Cố Viễn, cậu là đồ tồi.

Hai người muốn lãng mạn thì cứ lãng mạn với mỗi nhau đi, lôi cả chúng tớ vào dọn cùng làm gì chứ??”Trương Thải Vi hùng hổ lôi kéo dây đèn từ trên cây xuống.“Tống Phỉ, tối qua hai người có, ha ha ha ha…”Nhìn Trương Thải Vi nói với giọng điệu mờ ám, mặt tôi đỏ lên.“Tống Phỉ, nói thật với cậu, tớ mệt chết rồi.”Cố Viễn thở hồng hộc ngồi xuống cạnh tôi.“Đêm nay đến nhà tớ, ưm…”*Đoạn này là ông nam chính ổng nói cụm “Nói thật” nên bà nữ chính bả nói lời trong lòng mình.

Sau đó ổng mới bịt miệng bà lại á ~Lần này Cố Viễn lại chặn miệng tôi trước.“Hai người các cậu làm người đi chứ!!!”Tiếng kêu r3n của Trương Thải Vi vang khắp núi rừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận