Không Thể Nói Dối Anh
22.Thấy tôi tức giận, Cố Viễn đi vào trong nhà đóng cửa lại, đặt đồ lên bệ cửa.“Nói thế nào thì cậu cũng không được mặc như này ra ngoài!”Nhìn góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú của Cố Viễn cùng dáng người cao to rắn chắc của cậu, cơn giận của tôi vơi đi hơn nửa.“Cậu trúng gió gì vậy?” Tôi khó chịu nói.“Tống Phỉ ~”Cố Viễn tiến lên trước một bước ôm tôi, tựa đầu vào vai tôi.“Tống Phỉ, xin lỗi cậu, thật ra là tớ ghen.
Tớ không thích cậu mặc như vậy, để những người khác nhìn cậu như này, tớ cảm thấy khó chịu.”Cố Viễn ôm chặt tôi nghiêm túc xin lỗi tôi, sau đó lời xin lỗi này của cậu từ từ biến chất.Cậu chậm rãi hôn dọc theo xương quai xanh của tôi, cậu hôn nhẹ như cục bông nhẹ nhàng chạm vào bờ vai tôi vậy.“Tống Phỉ, nói thật, tớ…”“Hôn tiếp đi.”“Phụt.”Nhìn Cố Viễn ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi ngại muốn chết.“Tống Phỉ, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện.
Mấy lời lần trước cậu nói có phải là nói thật không? Ngay từ lần đầu tiên thấy tớ cậu đã thích tớ rồi?”Cố Viễn ngẩng đầu dùng tay nâng khuôn mặt tôi lên.
Trong mắt cậu tràn ngập sự mong chờ cùng sung sướng.Tôi thở dài một hơi từ tận đáy lòng.
Riêng chuyện này tôi sẽ kiên quyết không thừa nhận.Chỉ đành lấp kín miệng mình tiếp vậy.Trước khi nhắm mắt, dường như tôi thấy trong mắt Cố Viễn lóe lên khi đã thực hiện được gian kế.23.Tôi nghĩ là Cố Viễn đã biết gì đó.Gần đây tần suất cậu nói câu “Nói thật” càng ngày càng dày, dày đến mức thái quá.
Nói thế nào nhỉ? Cậu ấy cứ nói ba câu là sẽ có một câu có từ “Nói thật”.Hơn nữa cậu chỉ nói từ “Nói thật” khi hai chúng tôi ở riêng với nhau.Giữa thang máy, ở ngõ nhỏ không người, trong ô tô, ở rạp chiếu phim…Tôi sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình.
Hai ngày nay tôi hôn nhiều đến nỗi miệng tê hết cả rồi.
Hôm qua đồng nghiệp còn hỏi có phải tôi mới đi xăm môi không cơ.“Tống Phỉ, cậu xăm môi ở đâu mà lên màu đẹp thế? Với lại không cần phải đeo khẩu trang mấy ngày sao? Mau giới thiệu chỗ cho tớ đi, tớ cũng muốn môi mình vừa gợi cảm vừa lên màu đẹp như này!”Tôi muốn gợi ý cho cô ấy rằng cô ấy nên tìm một người bạn trai.Nhìn ghi chú trong điện thoại tôi, hôm nay là sinh nhật Cố Viễn.Tôi sẽ cố nốt hôm nay.
Qua hôm nay tôi sẽ tránh mặt cậu hai ngày.
Tôi không muốn phải tiếp tục dùng cách kia để bịt miệng mình nữa đâu.Lúc tôi tan làm, Cố Viễn đã đứng trước cửa công ty tôi được một lúc.“Hôm nay tới nhà tớ đi, tớ mua bò bít tết cùng rượu vang đỏ rồi.”Nhìn bờ môi mỏng cong cong của Cố Viễn, tôi hơi tức giận.Tại sao chỉ có môi tôi bị như vậy?Sau khi đỗ xe ở tầng hầm xong, vào trong thang máy, Cố Viễn lại giở trò cũ.“Tống Phỉ, nói…”Tôi trực tiếp dùng tay bịt miệng cậu lại.Đôi mắt phượng của cậu chớp chớp, vô tội nhìn tôi.Sau đó cậu hôn lòng bàn tay tôi.Mẹ nó?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...