Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu

Khi Nhâm Niệm tỉnh lại, trên trán tinh mịn mồ hôi, cô nhớ mình mơ một giấc mộng, ở trong mộng, hình như cô đến một vùng nông thôn nhỏ, ngồi ở trên ghế tựa cũ kĩ, vây quanh một cái bàn cơm lớn, cô đang ăn cơm. Ở chỗ đó có rất nhiều, rất nhiều người, bên trong có một số cô quen biết, có một số người cô không biết, nhưng tất cả đều rất mơ hồ. không phân rõ một ai. Cô cảm thấy tay mình rất đau, thì ra là bị rắn cắn, có một người đàn ông nhanh chóng bước đến cầm máu cho cô, sau đó ôm cô chuẩn bị chạy đi tìm bác sĩ. Nhưng cô cảm thấy tay mình vẫn rất đau, rất đau, người đàn ông ấy, tựa hồ cũng nhìn thấy sự khác thường của cô. Vén tay áo cô lên, phát hiện một vết cắn nhỏ, nhưng trên mặt còn có một dấu rất lớn. giống như bị hai cái răng nanh nhọn hoắc cắm vào rất sâu. Ở trong mộng, cô cảm thấy có chỗ không bình thường, không phải rắn không có răng nanh sao?.
Nhưng ở trong mơ, cô nhìn thấy miệng vết thương lớn như vậy, máu không ngừng chảy xuống, cô nghĩ mình sắp chết rồi, không thể cứu được, sinh mệnh kết thúc ở đây
“Cô không có sao đâu, nhất định phải kiên trì lên, cho dù không phải vì cô, cũng là vì đứa bé trong bụng của cô” Giọng nói của anh ta vội vàng mà quen thuộc, cô dường như có thể đoán được anh ta là ai vậy
Đứa bé?
Cô thấy mình càng ngày càng lạnh, càng lúc càng đau, máu từ trên tay cô không ngừng chảy xuống!
Lạnh như vậy, khiến cô đột nhiên tỉnh lại
Bốn phía tất cả đều là màu trắng, giường cũng màu trắng, drap giường cũng màu trắng, ngay cả rèm cửa sổ đang bị gió thổi bay cũng màu trắng. Hình như cô có thể cảm giác được, tất cả đều là cảnh trong mơ, biết rõ cảnh giới là mộng, nhưng vẫn nhịn không được nhìn tay phải của mình, ở trong mơ, nó đau vô cùng
Trong hiện thực, cô ngã nhào từ trên thang cuốn xuống đất, trong nháy mắt lúc đó, trời đất quay cuồng, căn bản quên mất đau đớn. Cô giật giật, phát hiện ngoại trừ chân hơi đau, thì không có cảm giác gì khác, xem ra mạng mình cũng lớn
Có lẽ là người có lòng tốt đưa cô đến bệnh viện?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô nhắm 2 mắt lại
“Mẹ, cô ấy như thế nào rồi?”
Thanh âm của Chu Gia Trạch tràn ngập khẩn thiết, vừa hỏi vừa nhìn Nghê Vân đứng bên cạnh mình
Nghê Vân không có trả lời, sau khi vào cửa thì nhìn Nhâm Niệm một chút, phát hiện cô chưa tỉnh lại thì không khỏi thở dài, lại kéo Chu Gia Trạch đi ra ngoài, Chu Gia Trạch vốn không muốn, nhưng bị ánh mắt của Nghê Vân ra hiệu
Một vào một ra như vậy, Nhâm Niệm chỉ cảm thấy kì quái

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Cách một cánh cửa, âm thanh trở nên rất nhỏ, thật nhỏ, nhưng vẫn đủ để nghe được rõ ràng
“Mẹ còn muốn hỏi rốt cuộc giữa 2 đứa đã xảy ra chuyện gì đấy!” Hiển nhiên Nghê Vân có phần thở gấp: “Tiểu Niệm ngã từ trên thang cuốn xuống ở Ngu Giang lâu”
Giọng nói của Nghê Vân vừa dứt, sắc mặt của Chu Gia Trạch liền thay đổi
Nghê Vân phát hiện con trai mình khác thường, đại khái cũng đoán được phần nào, chỉ là không ngừng thở dài nói: “Gia Trạch, lòng dạ đàn bà, chỉ biết hại người hại mình, tiểu Niệm, con bé vừa mới sinh non…”
Ánh mắt của Chu Gia Trạch đờ đẫn
Nghê Vân vỗ vỗ bả vai của Chu Gia Trạch: “Đứa bé còn nhỏ, cũng chỉ mới 2 tuần, chỉ cần làm một cuộc tiểu phẫu, cũng không có trở ngại gì …”
Chu Gia Trạch rất lâu mới tìm về được thanh âm của mình: “Cô ấy….Cô ấy biết không?”
“Chắc là không biết, người trong nhà cũng không biết, chuyện này mẹ cũng không muốn nhiều lời, nên làm cái gì bây giờ, trong lòng của cô nên hiểu”
Anh tựa vào trên tường, sự thật cứ liên tiếp kéo đến, bóp nghẹn trái tim anh, quá mức đột ngột rồi. Anh còn nhớ, ban đầu khi anh không dùng bao, Nhâm Niệm sẽ uống thuốc, anh cảm thấy như vậy sẽ làm tổn thương thân thể của cô, nên nhận lấy việc tránh thai, vẫn luôn áp dụng biện pháp…Anh cũng không nghĩ tới phương diện này, dường như lần trước anh có phần xúc động, không lo lắng đến những thứ này
Trước đây có một nữ sinh oán hận, đàn ông chỉ vui vẻ trong chốc lát, nhưng lại khiến cho phụ nữ gánh vác nhiều trách nhiệm như thế, rõ ràng là không công bằng, lúc ấy anh chỉ cảm thấy buồn cười, không có người đàn ông cày cấy, người phụ nữ có thể mang thai và sinh con sao?. Bây giờ nghĩ tới lời nói ấy, ngực chỉ cảm thấy ê ẩm
Nghê Vân còn nói gì đó, nhưng tất cả anh đều không nghe lọt, chỉ đẩy cửa ra lần nữa. Người trên giường, ngủ rất an ổn, chỉ là đang ngủ, giống như không có bệnh tật gì cả
Ở chỗ anh không nhìn thấy, Nhâm Niệm gắt gao nắm chặt tay lại
Đứa bé, thì ra ở trong mộng, những lời người đó nói là thật, nhắc nhở đứa bé của cô không còn. Thật ra, cô không có bao nhiêu cảm giác, thậm chí khi nghe được đối thoại của anh với Nghê Vân, dường như chuyện xảy ra là của người khác, cô không có chút cảm giác đau nhức nào

Nhưng chỉ cần trong đầu nhớ lại cảnh tương đó, anh và Thẩm Tâm Dịch ngồi ở trong quán ăn cơm, cô lại giống như binh lính đào ngũ, thì một luồng giận dữ và bất mãn dâng lên trong lồng ngực của cô, không có cách nào tiêu tán được
Dù sao không thể giả bộ ngủ mãi được, cô phải tỉnh lại. Sau đó Nhâm Niệm không nói một lời, cho dù trong phòng còn có một người. Nhưng ngay cả liếc mắt, cô cũng không nhìn anh một cái
Nhâm Niệm được một người có lòng tốt đưa đến bệnh viện, mà bác sĩ bệnh viện lần trước có tham dự sinh nhật của bà nội Chu, khi nhìn thấy người được đưa tới là Nhâm Niệm thì lập tức gọi điện thoại cho Nghê Vân
Chu Gia Trạch cảm thấy mình thật là khốn nạn, anh cúi đầu qua thật lâu thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em đều biết rồi à?”
Nhâm Niệm cười như không cười nhìn anh, không biết anh hỏi việc cô sẩy thai, hay là nhìn thấy quá trình anh hẹn hò với người phụ nữ khác. Tóm lại, cô nhìn anh cũng không nói gì
“Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi, thật sự không có gì” Lời này nói ra, rất khó khăn, là vì từ chối nhiều lần lắm, từ từ trở nên hổ thẹn, vì thế không thể không nhận lời, có lẽ trong lòng vẫn còn chút nhớ nhung, muốn anh thừa nhận anh đã quên hết quá khứ giữa anh và Thẩm Tâm Dịch, thật sự chỉ là nói dối
Nhưng nghe Nghê Vân nói cô sinh non, ngực anh thật sự rất đau, giống như có ai đấm cho anh một trận vậy, nhưng toàn thân anh không có bất kì vết thương gì, chỉ cảm thấy rất đau, đau không có vết thương
Nhâm Niệm nhắm 2 mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác
Cô thật không ngờ, hóa ra chỉ qua mấy giờ, tâm tình của cô tựa hồ đã trải qua một đời
Chu Gia Trạch đứng dậy: “Em đói bụng không, em muốn ăn gì, anh đi mua”
Nhâm Niệm lại nghiêng đầu, chỉ nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở trên mặt anh, không phải nhìn kĩ, cũng không thu hồi tầm mắt. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Anh cho rằng cô muốn nói gì đó, nhưng môi của cô vẫn nhếch lên
Thanh âm của anh càng xuống thấp: “Ăn một ít cháo đi, anh đi mua”
“Không đói bụng” Cô rốt cục cũng mở miệng

“Ăn một chút gì đi!. Không đói bụng cũng phải…suy nghĩ cho sức khỏe một chút”
“Sức khỏe?” Cô dường như lĩnh ngộ được cái gì đó, “ Anh quan tâm sức khỏe của em sao?. Thật là buồn cười”
Anh cảm thấy ngực của mình buồn cực kì: “Em…”
“À, có phải anh bỗng nhiên cảm thấy em không giống lúc trước, hiền lành, tốt bụng hay không?. Chuyện gì cũng lấy anh làm trọng, Ừm, bây giờ mới là bộ mặt thật của em, chịu khúm núm ở trước mặt anh đủ rồi. À, nhớ rồi, anh nhắc nhở em trong lòng nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, nếu cứ giấu suy nghĩ ở trong lòng, thì sẽ phát điên mất”
Chu Gia Trạch chỉ nhìn cô, nửa ngày mới tiếp tục nói: “Em muốn ăn cháo gì?. Ở phía dưới bệnh viện có bán rất nhiều loại, hương vị cũng không tệ lắm”
Nhâm Niệm nhìn anh nở nụ cười: “Thì ra đây là cách anh bày tỏ áy náy sao?”
Thẩm Tâm Dịch tìm vài bệnh viện cuối cùng cũng tìm được chỗ này, sau khi Chu Gia Trạch nhận được điện thoại, sắc mặt biến đổi, trực tiếp rời khỏi, cô mơ mơ hồ hồ nghe được 2 chữ bệnh viện, suy đoán có lẽ là người nhà của anh ngã bệnh phải vào bệnh viện, cho nên liền liên lạc hỏi thăm người quen, vội vàng suốt mấy giờ, rốt cuộc có người nói nhìn thấy anh ở bệnh viện, lúc này cô mới chạy đến đây
Chẳng qua là khi biết người nằm trong bệnh viện là Nhâm Niệm, tâm trạng của cô trở nên phức tạp. Sau khi cô quay về, không phải không phát hiện một số thay đổi của Chu Gia Trạch, cô hẹn anh mấy lần, nhưng trước sau anh vẫn cự tuyệt, cô lợi dụng chút áy náy của anh, mới có thể hẹn anh ra ngoài. Trước đây, cô ghét nhất chính là sử dụng những thủ đoạn vặt như thế này, không ngờ có một ngày cô phải dùng đến chúng
Khi phát hiện Nhâm Niệm sẩy thai, thần kinh của cô như bị chấn động, cơ hồ suýt đứng không vững
Rất nhanh, cô lại an ủi mình, sinh non dù sao vẫn tốt hơn biết cô ấy mang thai, chẳng lẽ lòng kiêu hãnh của cô cho phép mình tranh giành một người đàn ông với phụ nữ mang thai?.
Sau khi an ủi mình, thì cô mới đến phòng bệnh của Nhâm Niệm, trước khi đến cũng hỏi thăm rõ ràng, tại sao Nhâm Niệm lại sẩy thai. Cô suy nghĩ nguyên nhân hậu quả một lần, mới phát hiện thì ra Nhâm Niệm chỉ là một con hổ giấy, ở biệt thự Chu gia, thì vang vang dội dội như vậy, chỉ là muốn hù dọa bản thân mình.
Cô chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm với Chu Gia Trạch, người phụ nữ ấy có thể xúc động ngã từ trên thang cuốn xuống, còn sẩy thai
Thẩm Tâm Dịch đẩy cửa phòng bệnh, thì nhìn thấy Nhâm Niệm nằm ở trên giường bệnh, không nhịn được cười nói: “Cô có khỏe không?”
Cô đem thuốc bổ vừa mới mua xong để ở trước giường: “Đây là một ít thuốc bổ tôi mua cho cô, cho cô bồi bổ thân thể, dù sao loại “bệnh” này cũng rất tổn hao đến sức khỏe”
Nhâm Niệm nhìn cô ta, nhanh như vậy đã chạy đến bỏ đá xuống giếng rồi
“Thật xin lỗi, người không có trở lại gì, xem ra còn phải ngại ánh mắt của cô” Khóe miệng của Nhâm Niệm cong lên, dáng vẻ như lơ đễnh nói

Thẩm Tâm Dịch híp mắt: “Giả bộ rất giống”
“À…” Âm cuối của cô cao lên
“Rõ ràng cô để ý như vậy, nhưng lại cố tình làm bộ như không quan tâm, thiếu chút nữa đã bị cô lừa rồi” Thẩm Tâm Dịch dừng một chút: : “Cô hẳn là nhìn thấy cảnh tượng tôi và Chu Gia Trạch ăn cơm, cho nên không chịu được, vì thế…”
Nhâm Niệm nhìn cô ta chằm chằm: “Cô nói, nếu như tôi nói với Chu Gia Trạch, có người gửi tin nhắn cho tôi, để cho tôi đi bắt kẻ thông dâm, cô nghĩ anh ấy sẽ như thế nào?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Liên quan gì?” Nhâm Niệm nhìn trần nhà: : “Tại sao Mạc Vĩnh Diễm lại gửi tin nhắn cho tôi, cô ta vô duyên vô cớ biết các người ở đó ăn cơm sao?. Nếu như Chu Gia Trạch biết, chắc chắn sẽ cho rằng là 2 người liên hợp lại…”
Thẩm Tâm Dịch lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi không có”
Nhâm Niệm nhún nhún vai: “Tôi còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất, vào lúc này cô phải nói là, người anh ấy yêu là cô, bất luận cô có làm gì, anh ấy vẫn đứng về phía cô. Xem ra tôi đánh giá cao cái gọi là tình yêu vĩ đại của 2 người, thật sự làm cho người ta tiếc nuối”
“Cô…”
“Được rồi, tôi thu hồi lời nói mới vừa rồi, cô có muốn tư vấn cho tôi một khóa không, nói cho tôi biết tình yêu của 2 người vĩ đại cỡ nào, xem xem có thể làm tôi cảm động không?” Dáng vẻ của cô tựa hồ như đang thương lượng một chuyện bình thường, nhưng mà lời nói lại làm cho người ta phát điên
“Cô quả thực giống như một người điên”
Nhâm Niệm nhún nhún vai: “Như vậy đi, tôi đánh cược với cô một chuyện, cho dù Chu Gia Trạch yêu cô sâu đậm cỡ nào, nhưng tôi sẽ giữ anh ấy bên mình, tôi cảm thấy giữ thân thể của một người đàn ông tốt hơn, tiền bạc của anh ấy cũng là của tôi, đói bụng thì kêu anh ấy ra ngoài mua đồ ăn, lạnh thì có thể ôm anh ấy ngủ một giấc, điều này so với những thứ gọi là tình yêu thì tốt hơn nhiều, còn cô, chỉ nhận được tình yêu của anh ấy, cho nên, cố mà giữ “tình yêu” đã qua đó đi”
Thẩm Tâm Dịch tức giận đến phát run: “Cô thật mơ mộng hảo huyền”
“Có phải là mơ mộng hảo huyền hay không, thử xem sẽ biết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui