Mấy ngày kế tiếp, Nhâm Niệm cũng không liên lạc với Chu Gia Trạch, cũng không chủ động gọi điện cho anh, nhưng cũng có mấy cuộc gọi đến, có đôi khi cô nhận, có đôi khi cô không tiếp, cũng không chủ động gọi lại. Nội dung nói trong điện thoại cũng đơn giản: “Hết giờ làm chưa?. Ăn cơm chưa?”
Những lời cô muốn nghe cho tới bây giờ không phải là những lời nói này
Cô biết, bây giờ anh không kiên định như cũ, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nỗ lực để mình tâm bình khí hòa, như thường lệ đi làm, sau khi tan tầm thì cùng bạn đồng nghiệp đi dạo phố, để cho cô trông như không có việc gì, dường như không có chuyện gì có thể làm cô tổn thương
So sánh với cuộc sống sóng yên biển lặng của Nhâm Niệm, thì hiển nhiên Chu Gia Trạch sẽ “muôn màu muôn vẻ hơn”. Đám bạn học cũ của anh, cứ sử dụng đủ mọi chiêu bài, để kéo anh ra ngoài, uống rượu, tán gẫu, ôn chuyện…Sau đó lại không tránh khỏi thử dò xét chuyện của anh và Thẩm Tâm Dịch, hỏi ý kiến của anh. Hỏi anh dự định làm cái gì. Trước đây quá mức quyết đoán, cho rằng anh và Thẩm Tâm Dịch sẽ cùng nhau đi tới cuối, lúc ấy hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kết cục như ngày hôm nay
Nếu thời điểm đó, có người nói cho anh biết, e rằng anh và Thẩm Tâm Dịch sẽ không cùng nhau đi đến trọn đời, có lẽ anh sẽ cho kẻ đó ăn đấm, để đối phương câm miệng lại. Cho dù quyết đoán như thế, dễ dàng ưng thuận, hứa hẹn cả đời, cho rằng sau này sẽ không gặp được người kia, nghĩ rằng, sẽ không có một ngày bọn họ không ở bên nhau nữa
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên tất cả bạn bè của anh đều biết sự tồn tại của Thẩm Tâm Dịch, giống như một kí hiệu cố định ở chỗ nào đó, ai cũng biết rõ ràng bọn họ là một đôi
Buồn cười!. Tự mua dây buộc mình
Chu Gia Trạch cảm thấy mình rất vô dụng, hoặc là nói rất cặn bã…Từ khi Thẩm Tâm Dịch trở về, anh không nghĩ muốn gặp cô nói chuyện, hoặc giả trong lòng anh còn có ý nghĩ xấu xa, hợp lại thôi, bị người ta mắng chửi thì cứ mắng chửi đi. Dù sao từ trước đến nay anh cũng không để ý. Nhưng mà, khi ý niệm này dâng lên trong lòng, lại xuất hiện một cảm giác bài xích, không muốn như vậy
Không phải anh không nhớ đến những kỉ niệm đã qua của anh và Thẩm Tâm Dịch, chỉ là không làm đến nơi đến chốn. Những kỉ niệm ấy cứ xuất hiện trong đầu, giống như những thước phim quay chậm, tua lại từng chút một như nhắc nhở anh, anh đã hạnh phúc bao nhiêu, và khoảng thời gian ấy, tươi đẹp khiến người ta hoài niệm. Muốn niêm phong chúng lại, giấu vào trong góc, nhưng có lẽ anh không làm được
Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, có lẽ rất nhiều đàn ông đều đáng xấu hổ, đều muốn bảo vệ những thứ tốt đẹp, sau đó lại lựa chọn xem nhẹ những thứ không vui
Hai loại cảm xúc, không ngừng đấu tranh trong lòng anh, khiến lần đầu tiên anh nghĩ, nếu như mình phản kháng, sẽ như thế nào
Lúc giữa trưa, Nhâm Niệm nhận được một tin nhắn. Đối phương quá mức kiêu ngạo, ngay cả số điện thoại nhắn tin cũng không thay đổi. Vừa thấy nội dung tin nhắn, là Nhâm Niệm có thể tưởng tượng bây giờ Mạc Vĩnh Diễm kiêu căng đến mức nào. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, viết địa chỉ nhà hàng Thẩm Tâm Dịch và Chu Gia Trạch hẹn ăn cơm buổi chiều, đương nhiên Mạc Vĩnh Diễm dùng 2 từ: “hẹn hò”.
Nhâm Niệm nghĩ, bây giờ Mạc Vĩnh Diễm vui sướng khi người khác gặp họa, khó trách, trước cửa nhà ăn dưới lầu công ty, cô ta đã dùng ánh mắt cười như không cười nhìn mình
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác mình đã trở thành trò cười trong mắt người khác
Nhâm Niệm không đoán sai, Mạc Vĩnh Diễm cố tình chọc cô khó chịu, Trong khoảng thời gian này, cô ta vô cùng siêng năng gọi điện thoại cho Thẩm Tâm Dịch, thậm chí chỉ bảo cho Thẩm Tâm Dịch rất nhiều thủ đoạn, để cô ta đoạt lại Chu Gia Trạch. Hôm nay trong điện thoại, Thẩm Tâm Dịch vô tình đề cập đến mình sẽ cùng đi ăn cơm với Chu Gia Trạch, điều này làm cho Mạc Vĩnh Diễm lập tức vui vẻ, lập tức gửi tin nhắn cho Nhâm Niệm, muốn biết bây giờ đối phương đang cảm thấy như thế nào
Nhâm Niệm biết rõ Mạc Vĩnh Diễm cố tình chọc tức mình, cho nên sau khi tan việc, cô đứng ở trạm xe bus, suy nghĩ xem mình nên ngồi xe gì, thì một chiếc lại một chiếc lái đi mất. Cuối cùng, cô quyết định mình phải đến đó xem thử. Cô cảm thấy mình rất thích ngược, hoặc là nói rất nhiều phụ nữ rất thích ngược, rõ ràng biết cảnh tượng đó sẽ làm mình khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, muốn tìm ra kết quả cuối cùng, có lẽ đối với phương thiết cục, tất cả đều là như vậy
Tìm cho bản thân vô số lý do, để ình có thể tìm được một cái cớ chống đỡ, cũng không biết có phải là một loại tự ngược hay không
Sau khi lên xe, cô gọi điện thoại cho Chu Gia Trạch, hy vọng anh hôm nay sẽ đến chỗ của cô. Trước khi điện thoại, cô nói với chính mình, nếu như anh lập tức chạy tới chỗ cô, thì cô coi như không có chuyện gì xảy ra
Không như mong muốn, Chu Gia Trạch nói hôm nay anh bề bộn nhiều việc, đi không được
Sau khi cúp điện thoại, Nhâm Niệm nhìn di động trong tay, tâm trạng bất định
Chu Gia Trạch vốn không nghĩ sẽ gặp Thẩm Tâm Dịch trong khoảng thời gian này, hoặc là nói anh không muốn hai người các cô gặp nhau, chân đứng hai thuyền là hành vi quá mức xấu xa, anh không có suy nghĩ như vậy, cũng sẽ không như vậy. anh chỉ thấy mình cần thời gian. Mà bạn bè, bạn học, đều hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh về sự tồn tại của Thẩm Tâm Dịch, thậm chí còn hữu ý hay vô ý giáo huấn ở trước mặt anh, nói Thẩm Tâm Dịch vì anh làm những gì, ủy khuất chính mình ra sao
Anh vốn muốn phản bác, nhưng bọn chúng cứ hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, khiến anh trở nên yếu ớt vô lực. thậm chí có người trực tiếp vỗ bờ vai anh: “Nếu như có một người phụ nữ đối với tôi như thế, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy, cho dù là ông trời có phản đối đến cùng”
Nhắc nhở hết lần này đến lần khác, giống như một loại tẩy não, ví dụ như khi Thẩm Tâm Dịch hẹn anh ra ngoài, anh không có từ chối, rõ ràng biết ý định của cô ta, nhưng không nỡ cự tuyệt. Nhìn thấy điện thoại của cô gọi đến, đột nhiên những hình ảnh thời đại học chợt ùa về, nụ cười tự tin của cô, trước giờ cô luôn là tiêu điểm của mọi người, chưa từng phải dè dặt cẩn trọng như thế
Cân bằng trong lòng người, vẫn thủy chung nghiêng về kẻ yếu, bất luận là trong lòng có bao nhiểu bất bình
Địa điểm nhà hàng là “Ngu Giang Lâu” nổi tiếng của thành phố An Xuyên, cũng không phải là địa điểm hướng sông mà là, tiệm này nằm trên tầng cao nhất của khu thương mại. Mấy tầng bên dưới là cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo, giày dép, đồ trang điểm, ….Vô số đồ dùng, nhà ăn, thì tập trung ở trên tầng cao nhất. Trên tầng cao nhất tất cả đều dùng cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy bao quát thành phố, và nước sông chảy cuồn cuộn, dường như có thể đem cả thành phố đặt ở dưới chân
Lúc trước, Thẩm Tâm Dịch rất thích chỗ này, cảm thấy ăn cơm ở chỗ này rất ngon miệng, cúi đầu nhìn cả thành phố, lòng hư vinh mãnh liệt biết bao nhiêu, hơn nữa hương vị đồ ăn chỗ này rất không tệ, nổi tiếng nhất ở đây chính là món cá, nó làm cho bạn nhận ra, thế giới này giống như một người trơn mềm, làm cho những người không thích ăn cá nhìn thấy cũng nhịn không được muốn thử một lần
Chuyện cũ đã qua, anh tựa hồ có thể nhìn thấy nụ cười vô ưu vô lo của Thẩm Tâm Dịch
Cười đẹp như vậy, đến nỗi anh âm thầm hứa hẹn với chính mình, anh muốn mãi mãi nhìn thấy nụ cười của cô như thế
Lời thề thông thường đều bị chứng thực, chỉ là một lời nói dối hoa lệ mà thôi
Chu Gia Trạch đi ra từ trong thang máy, nhân viên phục vụ đứng ở cửa nói lời chào mừng, anh không để ý, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch ngồi ở chỗ gần cửa sổ
Đó là vị trí lúc trước bọn họ thường ngồi, thậm chí có một lần khi bọn họ đến, chỗ ấy đã bị chiếm mất, nhưng Thẩm Tâm Dịch khăng khăng chờ sau khi bàn đó ăn xong mới ngồi ở chỗ đó gọi món ăn, khi đó anh vô cùng không hiểu tại sao cô lại cố chấp như vậy, nhưng mà cũng chiều theo cô, anh cũng không nói gì
Anh đi về phía cô, loại cảm giác này rất kì diệu, dường như giống như lúc trước, chỉ có 2 người bọn họ, bên trong không có thứ gì khác
Lúc anh đến gần, Thẩm Tâm Dịch lập tức mở miệng: “Đã lâu như vậy, em còn có thể nhận ra tiếng bước chân của anh”
Khi anh đi đến trước mặt cô, cô mới xoay người lại
Bỗng nhiên, anh không biết mình phải nói gì, cảm thấy cổ họng của mình khô khốc
Anh ngồi xuống, không nói một lời, cầm thực đơn đẩy về phía cô, Thẩm Tâm Dịch vì động tác này của anh, bất giác nở nụ cười, ngày xưa anh cũng như thế, anh luôn nhường cho cô gọi món, sau đó lại nói cô là một cô gái ích kỉ, lúc nào cũng gọi những món cô thích, oán giận như vậy nhưng anh vẫn nở nụ cười
Sau khi ngồi xuống một giây, anh không khỏi thở dài, dường như giật mình về với thực tại, anh nhìn cô, thật ra cũng không có nhiều thay đổi, tâm tình cũng trở nên nhiều như vậy
Cô chỉ gọi 2 món ăn, sau đó đem thực đơn đặt ở trước mặt anh: “Anh gọi đi, khỏi giống như lúc trước mắng em độc tài”
“Thù dai như vậy, em vẫn còn nhớ…” Anh cười cười, cũng bởi vậy mà thoải mái lên
Anh gọi món ăn, vẫn gọi những món mà cô thích, điều này làm cho tâm tình của cô không khỏi tốt lên
Sau khi dặn dò bồi bàn, hai tay Thẩm Tâm Dịch đặt ở trên bàn, nghiêm túc đánh giá người mà cô kiên định muốn ở cùng một chỗ. Lúc trước là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió, vì sao không thể ở bên nhau?.
Thậm chí Thẩm Tâm Dịch cảm thấy, bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió ngược lại càng làm cô an định. Trước đây, bọn họ rất thuận lợi, rất hạnh phúc, khiến cho cô nhiều khi cảm thấy không chân thực, bây giờ xuất hiện trắc trở, trái lại làm cô có cảm giác yên tâm, dường như đây mới là thử thách của Thượng đế, thử thách tình yêu của bọn họ, chỉ cần cô vượt qua lần thử thách này là được rồi
Tình yêu của bọn họ vẫn giống như lúc trước, cái gì cũng không thay đổi
Cô chủ động hỏi chuyện công ty của anh, anh cũng trả lời từng cái, từ từ, cô mới xin lỗi anh: “Trước đây là em quá ngây thơ nên làm hại công ty anh tổn thất nghiêm trọng như vậy, là lỗi của em”
Chu Gia Trạch nhẹ nhàng nhíu mày, những chuyện đã xảy ra, đều chân thực tồn tại: “Đã qua rồi, em không cần nhắc tới, anh cũng quên rồi”
Như vậy sao?. Thẩm Tâm Dịch đánh giá anh:
“Anh không trách em?”
“Có gì kì lạ sao?”
Phát hiện anh không phải lừa gạt, cô rốt cục cũng yên lòng: “Vậy thì tốt, lúc ở Mỹ, em thường nghĩ tới những tháng ngày lúc chúng ta còn đi học, mỗi ngày đều đợi nhau cùng đi, còn bị bạn học nói, chúng ta dính nhau như sam…”
Nghĩ đến quá khứ, cô nhịn không được cười rộ lên: “Khi đó nhớ lại lại không nhịn được bật khóc, kì thật em không muốn khóc, nhưng nước mắt không nghe theo sai bảo, vẫn lặng lẽ rơi xuống…”
Chu Gia Trạch nhìn cô, kiềm chế xúc động muốn nói chuyện
“Khi đó em nghĩ đến anh, sẽ rất đau khổ, muốn cười, nhưng trong mắt chỉ toàn nước mắt, …Nhớ đến tên của anh, lại khó chịu, vừa vui, vừa buồn, đó là toàn bộ động lực giúp em tiếp tục sống”
Chu Gia Trạch nhắm mắt lại: “Tâm Dịch, tất cả đều đã…”
Vào lúc này, bồi bàn bưng thức ăn lên
Thẩm Tâm Dịch cầm đũa, rất vui sướng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của anh: “Anh nếm thử đi, có phải hương vị vẫn thế không, vẫn giống như lúc trước?”
Nhìn cô cười, đột nhiên Chu Gia Trạch cũng không muốn nói nữa, tựa hồ trước mặt anh bày một viên thủy tinh, cho dù sau đó sẽ rơi xuống mặt đất vỡ vụn, nhưng anh không hy vọng người ném nó xuống đất là mình
“Khi đó, ở trong mơ, em cũng đều hy vọng có thể cùng anh ngồi ở chỗ này”
Thẩm Tâm Dịch nghĩ đến khoảng thời gian đen tối đó: “Em thật sự rất sợ, ngày đó sẽ không xuất hiện, cảm ơn trời, em còn có thể có được cơ hội như vậy”
Cô cười, xinh đẹp, thong dong trước sau như một
Chu Gia Trạch lại không nói được cảm giác của mình lúc này là gì, đột nhiên trong ngực cảm thấy rầu rĩ, trên trán cũng đổ mồ hôi
Thẩm Tâm Dịch nhìn anh, cầm lấy khăn giấy chủ động lau mồ hôi cho anh
Ánh mắt của cô ta quá mức chăm chú, anh vốn muốn đưa tay ra để từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt ấy, anh có chút giật mình
Nhâm Niệm đứng ở tại chỗ, nhìn một đôi thân mật như thế, động tác tựa hồ không có gì không hợp, nhưng cô nghĩ, nếu tùy tiện kéo một người đến, hỏi anh ta đôi này có quan hệ gì, chắc chắn anh ta sẽ trả lời, họ là người yêu
Cô nhịn không được cắn môi, đứng ở tại chỗ hồi lâu, nhưng vẫn yếu đuối lựa chọn xoay người
Khi đi vào trong thang máy, cô tựa vào trên vách thang máy bóng loáng, Nhâm Niệm, mày vẫn thua, thua triệt để như vậy, phải không?. Bất luận mày có cố gắng cỡ nào cũng không thể sửa đổi được kết cục
Trên kịch bản, từ trước đến nay đều không có phần diễn của mày, vì sao phải đau khổ giãy dụa
Cô đi theo người cuối cùng trong thang máy đi ra ngoài, phát hiện thì ra không phải là tầng cuối cùng, mà đang ở khu lầu 4, trang phục dành cho nữ, cô cảm thấy phiền muộn, đứng ở cửa thang máy, cô đợi rất lâu, nhưng phát hiện không có ai ở thang máy lầu 6 tiến vào, không khỏi cảm thấy buồn bực
Cô tìm rất lâu, mới tìm được tay vịn thang cuốn, đi giày cao gót cô bước nhanh xuống dưới, mọi người bên cạnh đều nhịn không được dùng ánh mắt đánh giá cô
Có cái gì đẹp?
Cô nghĩ về nhà thôi, nhưng chỗ nào là nhà?
Cô càng muốn, thì lồng ngực càng cảm thấy ngột ngạt, cuối cùng ở bậc thang cuốn cuối cùng, cô bị chợt gót chân, cô thuận thế ngã lăn xuống đất. Cô chỉ nghe có người thét chói tai, đứa bé, người lớn….Cô thậm chí đang cười, người đau là cô, tại sao người thét chói tai lại là người khác?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...