Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu

Nhâm Niệm nói xong câu đó, lồng ngực không vì vậy mà cảm thấy vui, ngược lại như có luồng gió lạnh thổi vào, nơi đó trống trơn, lành lạnh, chính cô cũng không chạm thấy bất kì độ ấm nào. Cô không biết có nên đánh giá câu nói của mình là vịt chết còn cứng mỏ hay không?, hoặc giả cũng có thể nói là lừa mình dối người. Cô có thể hiểu được, mình mãi mãi không thể tự tin giống Thẩm Tâm Dịch, tự tin tình yêu của bọn họ ko có gì địch nổi, tự tin giữa bọn họ không thể có người thứ ba chen vào, thậm chí có thể đem từng hồi ức trong quá khứ của họ làm luận chứng
Cô tự hỏi chính mình, cô và Chu Gia Trạch, có những hồi ức tốt đẹp để nhớ lại sao?
Hồi ức trong đầu dần hiện ra, lúc đầu là do cô thầm mến, sau đó trong lúc anh nằm viện cô chăm sóc cẩn thận, có lẽ vì cảm động nên anh cho cô một cơ hội, sau đó lại phát triển như ngày hôm nay, nhưng bọn họ là vì yêu nhau nên mới ở bên nhau sao?.
Là vì yêu nhau sao?.
Phải không?
Cô không thể trả lời mình, trong lòng cô biết, cô cũng không muốn nói cho người khác biết. thậm chí cũng không muốn thừa nhận, cho dù là giả vờ an bình cũng được. cô không muốn làm một người tốt bụng, đi tác thành cho người khác
Cô đi từng bước một ra ngoài, mới vừa đến miệng sân, Chu Gia Trạch đã vội vã đi tới. Sau khi nhìn thấy cô thì thần sắc lo lắng trên mặt đột nhiên thả lỏng, đang chuẩn bị nói với cô gì đó, thì anh nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch ở sau lưng cô cách đó không xa
Nhâm Niệm không nói lời nào cũng không quay đầu nhìn người phía sau mình, chẳng qua chỉ nhìn Chu Gia Trạch chằm chằm
Thẩm Tâm Dịch cũng không di chuyển, ánh mắt dừng ở trên mặt của Chu Gia Trạch, bốn mắt nhìn nhau, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu
Chu Gia Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nhâm Niệm: “Bà nội bảo anh đưa em về”
Nhâm Niệm ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái: “Không còn sớm nữa, nên trở về thôi”
Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô dò xét hồi lâu, không nhìn thấy bất kì không ổn nào, anh nhíu mày, hình như là thở dài, Nhâm Niệm nhận thấy được cảm xúc của anh, nhẹ nhàng cười: “Nếu như anh có việc, em có thể tự mình trở về”
Ánh mắt của cô quá mức thản nhiên, ngực Chu Gia Trạch bỗng nhiên đau nhói một chút, giống như có ai hung hăng đâm vào tim anh một nhát, phần do dự rất nhanh tan thành mây khói: “Anh không có chuyện gì”
Nhâm Niệm cúi đầu cười cười, cô thật sự muốn quay đầu nhìn biểu cảm của người phía sau như thế nào.
Khi ngồi ở trong xe, Nhâm Niệm vẫn không nói một lời, bầu không khí bên trong xe hơi lạnh, anh lại quay đầu nhìn về phía cô hết lần này đến lần khác, phát hiện cô chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, hai bên ngã tư đường đã lên đèn từ sớm, xe lướt qua cực nhanh, từng dãy đèn màu vàng nhạt lướt nhạt nhanh chóng bỏ lại phía sau. Lực chú ý của cô tập trung cao độ, tay nhẹ nhàng chống cằm lên

Anh cảm thấy yết hầu của mình hơi khô khốc, do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Các em đã nói chuyện gì?”
Cùng nhau đi ra từ sân sau, nói là ngẫu nhiên, cũng không hợp lắm. anh không phải không biết Thẩm Tâm Dịch muốn trò chuyện riêng với anh, trong khoảng thời gian này, cô đã tìm cơ hội để nói chuyện với anh, nhưng anh đã từ chối, không muốn vào lúc này có nhân tố gì khác ảnh hưởng đến mình, bởi vì như vậy, cô ta mới có thể mượn dịp sinh nhật bà nội mà đến đây
Một số trưởng bối cũng hỏi anh về quan hệ với các cô, chuyện này nếu tiếp tục nói sẽ càng lung túng, làm sao anh dám trả lời?. Anh và Thẩm Tâm Dịch đã chia tay, chỉ có điều vẫn là bạn bè. Nhưng mà sau khi rời khỏi đây, tâm trạng lại cảm thấy khó chịu
Nhâm Niệm chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên ngón tay của anh trước, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, một đôi tay rất đẹp, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía trước, sau đó nhìn thẳng vào mặt anh: “Ai, với ai?”
Thái độ của cô, và nét mặt bình tĩnh quá mức không bình tĩnh, trong khoảng thời gian này đến nay cô vẫn luôn như vậy khiến trong lòng anh không khỏi cảm thấy tức giận: “Còn có thể là ai?”
Người đàn ông này…Nhâm Niệm hơi thở ra một hơi, cô chỉ muốn biết bây giờ anh xưng hô với Thẩm Tâm Dịch như thế nào, gọi thẳng tên hay là vô cùng thân thiết gọi Tâm Dịch…có lẽ còn có cách gọi khác, ngay cả một chút lòng hiếu kì này, anh cũng không muốn cho cô biết
“Chúng tôi có thể nói chuyện gì?” Liên hệ duy nhất giữa các cô chính là anh, ngoại trừ anh còn có thể nói cái gì, cô nhìn sắc mặt của anh tựa hồ càng ngày càng kém, nhưng lại giống như đứa trẻ đạt được kẹo mà cười cười: “Trò chuyện ánh trăng hôm nay không đủ tròn, ko đủ sáng, anh cảm thấy bọn em có thể nói chuyện gì khác sao?”
Cô nói xong tựa lưng vào ghế ngồi, thể hiện rõ cô không muốn nhiều lời
Chu Gia Trạch như nghẹn ở cổ họng, thái độ của cô bây giờ khiến người ta không thể nắm bắt được
Đến dưới lầu nhà trọ, anh dừng xe lại, cô lại xuống xe trước, nhịp chân vững vàng, cũng không quay đầu lại, Chu Gia Trạch nhanh chóng xuống xe, đuổi theo cô
Nhâm Niệm đi ở phía trước, cũng không quay đầu, Chu Gia Trạch nhịn không được kéo cánh tay của cô: “Em lại tức giận”
“Không có” Cô nhanh chóng phản bác, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nhưng không tỏ ra yếu kém nửa phần
Cánh tay anh nắm tay cô hơi dùng sức một chút: “Vậy em có chuyện gì muốn hỏi anh hay không?”
Mặt anh đến gần cô, muốn nhìn cô cho rõ ràng. Hơi thở của anh càng ngày càng đậm, lúc này cô mới nhíu mày, thu hồi ánh mắt của mình, nghiêng đầu qua một bên, chống lại sự tiếp cận của anh. Dáng vẻ của cô vừa quật cường vừa mang theo chút ủy khuất mỏng manh, khiến anh không thể nào xuống tay được, anh ngổn ngang trăm mối bỏ tay cô ra, khó chịu luân phiên suốt mấy ngày, làm cho tâm tình của anh nổi giận:
“Em xem, em chính là như vậy, dáng vẻ của em mãi mãi thản nhiên, mãi mãi đều cảm thấy mình ủy khuất, nhưng hết lần này đến lần khác không chịu nói ra cho anh biết. Lần đó là Thái Lan, nếu không phải bị ép buộc đến nóng nảy, chắc em cũng không sẽ không nói ra những lời như vậy”

Nhâm Niệm mím môi, cong cong khóe miệng nhưng vẫn không nói lời nào
Bộ dạng này của cô nhìn qua càng thêm oan ức, giống như bị anh ăn hiếp, anh càng bực mình: “Mỗi khi em cảm thấy bất mãn với điều gì, bao giờ cũng trưng ra bộ dạng này, người khác luôn phải suy đoán em đang nghĩ gì…Anh cũng sẽ mệt mỏi, sẽ cảm thấy bất an, vừa rồi, rõ ràng biểu hiện của em không thích hợp, nhưng em lại không nói gì cả” Anh thực sự tức giận đến cực điểm:
“Nói chuyện dưới trăng sao?. Em coi anh là thằng ngốc sao?”
Nhâm Niệm mở to 2 mắt nhìn anh: “Đúng, đương nhiên bọn em sẽ không bàn luận với ánh trăng, anh có biết nói về cái gì không?. Cô ta nói trước đây 2 người yêu nhau cỡ nào, tình cảm giữa 2 người sâu đậm vô cùng, cảm động người khác như thế nào?. Lúc tình cảm của 2 người sâu đậm nhất thì cô ấy bị bệnh, bất đắc dĩ phải rời khỏi, vì không muốn anh đau lòng, khổ sở, tự mình rời đi. Bây giờ cô ấy về rồi, muốn tiếp tục ở bên anh, muốn nối lại tình yêu vĩ đại của 2 người” diendan
“Đây chính là nội dung chúng tôi nói chuyện đó, anh hài lòng chưa?”
Vài ngày nay, tâm trạng Chu Gia Trạch không được tốt lắm,chỉ có điều cũng không có người đến gây phiền phức cho anh, bởi vì mọi người đều biết cảm xúc của anh không ổn định, hiếm khi người nhà không có ý định tìm hiểu, chỉ có điều không khiến anh cảm thấy thoải mái, ngược lại càng cảm thấy phiền chán
Cho nên, khi bạn học gọi điện thoại đến hẹn anh tụ họp, anh cũng không chút do dự
Trong lúc đàn ông tụ họp, không có phụ nữ tham dự, lúc Chu Gia Trạch đến, mọi người cũng đã đến đông đủ, anh đến cuối cùng, vì thế bị phạt mấy ly rượu, chính anh cũng không để ý, dù sao anh đến đây cũng vì uống rượu
Anh ngồi ở chính giữa, rượu quá 3 tuần thì có người xuất hiện nói: “Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, lần trước gọi cậu như vậy, cậu cũng không nể mặt. Nào, uống đi, uống đi, nếu không uống thì không nể mặt rồi”
Chu Gia Trạch bưng ly rượu lên uống cũng không từ chối
“Lần trước, đám bạn học cũ chúng ta tụ họp một lần, đương nhiên còn có mấy đại my nữ tham gia, cậu không đến, thật là đáng tiếc”
Chu Gia Trạch quơ quơ ly rượu trong tay: “Lần đó mới đi công tác về, phải trở về nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi”
Hôm nay anh rất ngoan ngoãn, làm ọi người không có ý tốt, tiếp tục chèn ép anh
Lại hàn huyên một lát, Trương Văn Long ngồi xuống bên cạnh anh, mà người bên cạnh dùng sức nháy mắt với Trương Văn Long, Trương Văn Long ra hiệu ok, sau đó cầm rượu đối ẩm với Chu Gia Trạch

Mọi người ở một bên ngồi xích ra, tựa hồ muốn tạo cho 2 người bọn họ một chút không gian
Một tay Trương Văn Long để ở trên vai của Chu Gia Trạch, bộ dạng giống như anh 2 đang nói chuyện với em út của mình
“Tâm Dịch đã về rồi, rốt cuộc cậu quyết định như thế nào?”
Mày của anh hơi nhíu lại, thể hiện rõ không muốn nói đến chuyện này, anh vốn muốn tìm một chỗ để thả lỏng, nhưng cuối cùng vẫn chạy không khỏi
Trương Văn Long thấy anh không nói lời nào, không nhịn được vỗ vỗ tay anh: “Chuyện của các cậu, mọi người đều nhìn thấy, cũng không phải là chuyện lớn gì, Huống chi Tâm Dịch cũng không để bụng chuyện cậu có bạn gái khác, cậu còn không thông suốt cái gì?”
Chu Gia Trạch đem ly rượu đặt lên bàn, Trương Văn Long lại tiếp tục: “Tớ bảo này, cậu đừng kéo dài với cô gái kia nữa, nên nói rõ ràng với cô ta đi, sau đó tái hợp với Tâm Dịch, mọi chuyện lại hòa hảo giống như trong quá khứ”
Trong lòng Chu Gia Trạch càng cảm thấy buồn bực, chuyện của anh, khi nào đến phiên người khác quyết định dùm anh, hơn nữa bây giờ mọi người đều biết chuyện của anh với Thẩm Tâm Dịch, Thẩm Tâm Dịch vĩ đại, vì không muốn anh đau khổ nên tự mình xuất ngoại trị bệnh, bây giờ cô ấy đã trở về, mọi người đều cảm thấy anh nên tái hợp lại với Thẩm Tâm Dịch, dường như cũng không có gì sai
Loại áp lực vô hình này, làm cho anh rất không thoải mái…
Thẩm Tâm Dịch….Lúc trước khi cô ấy quyết định, có nghĩ đến anh sẽ như thế nào không?. Cô không có, cô chỉ nghĩ cách của cô là tốt nhất thôi
Anh cười khổ một tiếng, đứng lên, lấy cớ có việc trực tiếp rời khỏi, cũng không quan tâm biểu cảm của mọi người như thế nào
Anh đi đến trước xe, cũng chưa tỉnh táo lắm, anh suy nghĩ một chút, ngày mai bảo tài xế đến lái xe về. chính anh đi ở trên đường, đầu óc hỗn loạn, anh theo quán tính không nghĩ đến những chuyện phức tạp đó nữa
Đi được một đoạn, lại thấy hơi mệt, sờ sờ ví da trên người, chuẩn bị gọi xe
Trong túi quần, có một đồng tiền xu
Anh đem tiền xu đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn hồi lâu, dường như muốn đưa ra quyết định trọng đại, anh ném đồng xu lên không trung. Nhưng mà anh không chụp được đồng xu đó, đồng xu đó lăn đi, sau đó rơi vào rãnh nước. Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào chỗ ấy, mùi hôi bốc lên mũi, có dòng nước đen thui đang chảy trong rãnh
Một cảm giác không nói nên lời
Anh vẫn ngồi chồm hỗm hồi lâu, có người vỗ bờ vai anh, là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, nhưng không biết là cai quản cái gì, hình như giống cảnh sát
“Cần giúp đỡ không?” Người đàn ông nhìn anh một chút, rồi nhìn rãnh nước, tựa hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì

Chu Gia Trạch chau mày, không muốn quan tâm, chỉ là một đồng xu thôi, cần giúp cái gì?
“Nhẫn cầu hôn bị rớt sao?. Đây là chuyện nghiêm trọng đó” Đối phương tự cho là thông minh đoán
Chu Gia Trạch rốt cục mở miệng nói: “Chỉ là một đồng xu mà thôi”
“À..”
Đối phương sửng sốt 2 giây: “Sưu tầm tiền xu 5 đồng bây giờ rất có giá trị, rớt cũng thật đáng tiếc”
Chu Gia Trạch đứng lên: “Đồng xu một đồng”
Người đàn ông sau khi nghe được, liếc mắt nhìn anh một cái, rồi tiêu sái rời đi
Chu Gia Trạch không có trở về nhà trọ của mình, mà trở về nhà, bà nội Chu nhìn thấy anh, không tránh khỏi dặn dò anh mấy câu, anh chỉ đáp vài câu cho có lệ, sau đó trở về phòng của mình trên lầu 2, ban nãy Nghê Vân, Chu Trị An và em gái đều dùng ánh mắt sâu xa mà liếc nhìn anh, anh thở dài, trở về nơi này, hoàn toàn là một sai lầm
Trở về phòng, anh nằm trên giường
Đồng tiền xu ấy rốt cuộc là mặt úp hay mặt ngửa?.
Anh suy nghĩ hồi lâu, từ trên giường đứng lên, anh nhớ anh có một cái ống tròn, anh thường đem một vài vật nhỏ ném vào trong đó, khuy áo hoặc là tiền xu. Anh tìm trên bàn làm việc, ống tròn vẫn còn, bên trong vẫn còn một ít vật nhỏ, có một số là do Chu Gia Dao ném vào
Anh lật qua lật lại, vẫn còn một ít tiền xu
Anh tùy tiện lấy một đồng, nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị ném lên
Động tác của anh dừng lại, anh chăm chú nhìn một mặt, mặt bên có chữ viết, anh dùng tay ma sát cũng không biết dùng cái gì để mài, nếu như không nhìn kĩ, cũng không phát hiện
Gia Trạch…Tên của anh
Anh dường như có thể nhớ lại, sinh nhật 20 tuổi của anh, ngày đó rất trễ anh mới về nhà, vậy mà nhìn thấy Nhâm Niệm, tiêu sái đi lại trong sân, ném tiền xu vào trong tay của anh. Anh cầm lấy nhìn thoáng qua, mặt bên hình hoa cúc, anh cũng không xem trọng lắm, sau khi vào phòng mình. Anh trực tiếp ném tiền xu vào trong ống tròn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui