Nhâm Niệm chưa từng nghĩ sẽ trở về thành phố này lần nữa, nơi này là quê hương của cô, nhưng cũng là nỗi đau không thể chạm vào trong lòng cô, một thành phố đã đưa cô đi qua đau thương, nước mắt, chỉ riêng không có hận. Cô cũng muốn hận, nhưng cô không biết nên hận ai, nếu như muốn hận, người cô nên hận nhất thực ra chính là bản thân cô
Cô luôn hy vọng cuộc sống của mình giống như đường cong của ngọn sóng nhấp nhô, để đến khi cô già đi, cô có thể để cho những chuyện cũ trở về đúng vị trí của nó, nhưng khi trời xanh vẽ ngọn sóng đầu tiên trong cuộc đời của mình, lúc đó cô mới hoàn toàn sụp đổ, khi đó, cô mới hiểu, hóa ra, cuộc sống của mình chỉ thích hợp là một đường thẳng, tốt nhất là từ lúc bắt đầu có thể nhìn thấy kết cục, mà hiện tại, sở dĩ cô trở lại thành phố này, là muốn vẽ lên dấu chấm hết cho đường thẳng này, sau đó cô có thể chân chính tìm một người đàn ông bình thường cùng cô đi tiếp nửa quãng đời còn lại, cả ngày bận rộn vì cuộc sống, sau đó sẽ cố gắng làm việc vì con cái, cuộc sống đơn giản như thế, chớp mắt một cái, cô đã già đi rồi
Ừ, đúng vậy, sở dĩ cô trở lại thành phố này chính là muốn bản thân hết hy vọng. Bởi vì hôm nay là ngày đính hôn của người ấy
Cô gấp rút trở về từ thành phố khác, ngồi máy bay suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Lúc nhìn thấy truyền thông thi nhau đưa tin về tin tức ấy, lòng của cô bắt đầu lo sợ bất an. Không ngừng khuyên nhủ chính mình, người ấy đính hôn không có liên quan gì đến cô. Nhưng bất luận cô tự an ủi mình như thế nào, cũng vẫn ăn ngủ không yên, đến nỗi lúc làm việc còn mang nhầm bữa sáng cho khách, bị quản lý mắng ột trận, khi đó, cô không có cách nào tự lừa gạt chính mình. Cho dù thời gian đã qua 4 năm, cô cũng không thể bình tĩnh khi nghe tin tức về anh. Dù cho có vô số lần cô tự nói với chính mình, cô và người đàn ông ấy sớm đã trở thành người của 2 thế giới
Quá khứ cô vẫn còn là một nàng công chúa, anh cũng không xem cô ra gì, bây giờ cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, càng không có tư cách đứng bên cạnh anh. . . Nhưng, từ đầu đến cuối trái tim vẫn không cam lòng. Nhất là, truyền thông đưa tin, cô cứ nghĩ đối tượng đính hôn với anh phải là Thẩm Tâm Dịch, vì cô ấy căn bản không biết mình chính là cái gai sinh trưởng trong trái tim của Nhâm Niệm nhiều năm qua, muốn nhổ cũng nhổ không được
Nhâm Niệm vĩnh viễn không quên thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời mình, lúc đó, cô lấy dũng khí đến gặp Chu Gia Trạch, nhưng lại nhìn thấy một màn, trước mặt tất cả bạn học, giữa đám đông, anh quỳ xuống trước mặt Thẩm Tâm Dịch: “Hôm nay, anh muốn em trở thành cô dâu của anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho đến khi chúng ta già đi, vẫn nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại”
Nữ chính trong truyện cổ tích vui đến phát khóc, ôm chặt vai nam chính, một đám người bên cạnh giơ lên băng gôn thật lớn với khẩu hiệu: Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch mãi mãi ở bên nhau
Không có ai biết, ngày đó, Nhâm Niệm đứng trong đám đông, nhìn bọn họ hạnh phúc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, một nữ sinh bên cạnh vẫn còn đang lau nước mắt: “Cô cảm thấy rất cảm động, phải không?”
Nhâm Niệm cười rơi lệ, gật đầu. Khoảng khắc ấy cô mới hiểu rõ, sự đau lòng của cô, không liên quan gì đến Chu Gia Trạch, cô ở trong thế giới của mình đau đến đứt từng khúc ruột, anh vẫn ở trong thế giới của mình diễn câu truyện cổ tích rung động lòng người, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, bọn họ cũng không phải là người của một thế giới
Ngày đó là ngày 20 tháng 5, cũng là ngày giỗ cho tình yêu của cô
Mà hôm nay đối tượng Chu Gia Trạch đính hôn không phải là Thẩm Tâm Dịch, cô đã từng ảo tượng rất nhiều, nếu như người ấy không phải là Thẩm Tâm Dịch, có thể nào là mình hay không? Một giấc mộng tầm thường như vậy, cô cũng không dám thực hiện, bởi vì cô biết, cho dù người kia không phải là Thẩm Tâm Dịch, cũng là người khác, vĩnh viễn không phải là Nhâm Niệm cô
Nhiều năm trước, ngay cả giấc mộng cô cũng không có tư cách thực hiện, nên cô đã hết hy vọng rồi, lần này trở về, chỉ muốn nhìn xem, anh với người ấy hạnh phúc cỡ nào mà thôi
Nhâm Niệm vuốt bàn tay có chút thô ráp của mình, đứng ở trước cửa chính cửa hàng bách hóa, thật lâu sau mới đi vào bên trong. Lúc trước, cô thường đến những khu mua sắm như thế này chỉ để chọn những loại quần áo mình thích, rồi trực tiếp đi thử. Mà cô bây giờ, thật cẩn thận nhìn giá trên quần áo, xác định mình có thể mua nổi nó hay không? Cô cần một bộ quần áo hoa lệ, quần áo trong tủ kính đẹp đẽ, xa lạ, khiến cho cô không có cách nào tưởng tượng, cô bé trong quá khứ có phải là mình hay không? Khi đó, chỉ cần cô vừa ý bộ quần áo nào, thì trực tiếp quẹt thẻ, hoặc nếu lười không muốn đi mua, thì để nhân viên cửa hàng chuyển đến tận nhà. Có những bộ vẫn còn mới chưa tháo mác xuống, lặng yên nằm trong tủ áo. Bây giờ, cô phải lựa chọn quần áo thích hợp ình, vừa lựa, vừa chống lại ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, mặt dày đi vào
Cuối cùng khi cô mua được một bộ lễ phục, liền vội vội vàng vàng rời khỏi giống như đang trốn chạy, nhưng cô biết phía sau không có người đuổi theo mình
Mặt trời lên cao, cô khẽ cắn môi, chọn một quán cà phê chờ Lương Tây đến, Mộc Lương Tây là bạn học thời đại học của cô, gia thế hai người tương đương, sau khi tiếp xúc với nhau thì trở thành bạn tốt. Chỉ là, sau này gia đình Nhâm Niệm gặp biến cố, tất cả bạn học trong quá khứ đều cắt đứt liên lạc, lúc này cô sử dụng không ít biện pháp mới có thể liên lạc được với Mộc Lương Tây
Mộc Lương Tây cũng vội vã chạy tới, sau khi nhìn thấy y phục của Nhâm Niệm cũng không lộ ra ánh mắt khác, chỉ khẽ thở dài: “Cậu gầy đi nhiều”
Mộc Lương Tây ngồi vào chỗ đối diện với cô: “Ban đầu tớ nghĩ, nếu như gặp lại cậu nhất định sẽ mắng cho câu một trận, nói đi là đi, cũng không để lại cho tớ bất kì phương thức liên lạc nào, bây giờ nhìn thấy cậu, lại không nỡ mắng”
Nhâm Niệm cắn môi, có chút chua xót nói: “Tớ chỉ định ở lại một ngày, ngày mai sẽ về” Nói xong, cô cười cười, có lẽ ánh mắt của Mộc Lương Tây làm cô cảm thấy an ủi, cũng không quan tâm tình trạng của mình hiện tại nói: “Tớ chỉ xin nghỉ một ngày, nếu trở về chậm sẽ bị quản lý mắng”
Trên mặt Mộc Lương Tây lộ ra một tia chua xót, trong quá khứ, các cô là bạn tốt của nhau, đương nhiên hiểu rõ lẫn nhau, bọn họ đều là đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, hơn nữa tiêu xài hoang phí, tính cách cũng không hòa đồng, nên thường bị đám con gái trong lớp cô lập, nhưng lúc đó quan hệ của các cô cũng rất tốt, bây giờ, Nhâm Niệm cũng đi làm công cho người khác, vì sinh tồn mà bỏ xuống lòng kiêu ngạo của bản thân, có lẽ đây chính là cuộc sống, có thể từ từ mài mòn góc cạnh của con người
“Nếu như không phải vì Chu Gia Trạch, có lẽ cậu không muốn trở về đây đúng không? Cậu quả thật không có lương tâm” Mộc Lương Tây mắng đi mắng lại, nhưng vẫn lấy một tấm thiệp mời từ trong túi xách của mình: “Đây là thiệp mời đính hôn” Nói xong, không dấu vết thở dài: “Cậu vẫn không thể quên được anh ta sao?” diendan
Lúc này Nhâm Niệm mới nhớ, Mộc Lương Tây đã kết hôn, không kiềm được cười hỏi: “Bây giờ cậu thế nào?” Có thể gả cho người đàn ông mình yêu là một chuyện may mắn cỡ nào
Mộc Lương Tây lại cười đến mức ý vị thâm trường: “Tiểu Niệm, nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng hâm mộ người khác” Cô cho rằng cô đã gả ột người đàn ông tốt, nhưng không ngờ đó lại là một ác ma
Nhâm Niệm cũng nhìn ra Mộc Lương Tây không muốn nhắc đến chồng của mình, cho nên ngừng đề tài này, Mộc Lương Tây rất quan tâm đến cuộc sống vài năm nay của Nhâm Niệm, lúc trước, gia đình Nhâm Niệm gặp biến cố, tài sản đều bị thân thích cướp đoạt, cô được một người cô nhỏ bà con xa nhận nuôi, nhưng người cô này không được tốt lắm, bình thường hay tính toán, cho nên sau đó cô ấy bỏ học và đi làm thuê
Các cô nói chuyện một hồi lâu, lúc này mới chia tay
Nhìn theo bóng lưng của Mộc Lương Tây, cô thật lòng hy vọng cô ấy có thể được hạnh phúc, những xui xẻo của cô ấy nên để cô gánh chịu, để cho cô tiếp tục đi xuống, dù sao cô cũng không sao cả, cũng không còn gì để mất, bởi vì cô vốn đã không còn gì cả
Trước khi buổi lễ đính hôn bắt đầu, Nhâm Niệm trang điểm thật lâu, lúc trước cô rất ít khi trang điểm, bởi vì nghĩ bản thân vẫn còn trẻ, không cần trang điểm màu mè. Nhưng bây giờ cô nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, chỉ cảm thấy đẹp giống như một bức họa, nhưng lại thiếu sức sống, cho dù khóe miệng cô lộ ra nụ cười, nhưng không cách nào che giấu được sự tang thương trong đáy mắt của mình, thì ra có rất nhiều thứ, bất luận che giấu như thế nào cũng không có tác dụng. Mặc lễ phục, đeo túi xách, lúc này cô mới ra ngoài
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cô lại tự giễu cười cười, cho dù cô có trang điểm đẹp đẽ đến đâu thì trong mắt Chu Gia Trạch, cô cũng không là gì cả, tựa hồ cô vì anh mà trả giá tất cả, dù cho cả thế giới đều biết Nhâm Niệm cô đối với Chu Gia Trạch tâm tâm niệm niệm nhưng anh vẫn có thể thờ ơ xem cô như người vô hình
Lễ độ của một thục nữ cô vẫn chưa quên, cho dù cô ngồi xe taxi đến có vẻ không hợp lắm. Ở cửa lớn khách sạn 6 sao, đậu rất nhiều xe thể thao nổi tiếng, chỉ liếc mắt một cái cũng làm cho người ta nảy sinh ảo giác, tưởng là họ đến xem triển lãm xe. Cô vẫn không lộ ra ánh mắt kinh ngạc, lúc trước cô đã từng là một thiên kim tiểu thư, chỉ là trước khác nay khác mà thôi
Cô giao thiệp mời, thuận lợi đi vào
Ánh đèn huyền ảo, rượu ngon như vậy, buổi lễ đính hôn của xã hội thượng lưu, khiến cho cô cảm thấy mình cơ hồ xuyên không đến. Cảnh tượng hoa mỹ như thế này từng xuất hiện trong giấc mộng của cô, cô thừa nhận, từ năm 17 tuổi lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh. Cô đã nhận định anh là giấc mộng cả đời cô, ở trong mộng có hôn lễ của bọn họ, còn cô là cô dâu của anh
Cô nở nụ cười, chỉ là vẻ u sầu trong mắt thật lâu cũng khó tan, trên thế giới này người đáng thương và đáng buồn nhất chính là người không chịu buông thứ không thuộc về mình
Có người bắt chuyện với cô, khéo léo hỏi gia thế của cô, cô chỉ cười cười cũng không đáp lại, cô vốn định nán lại chỗ này một lúc, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó sẽ trở về thành phố của mình, không bao giờ suy nghĩ về giấc mộng không thực tế nữa, quay về với cuộc sống hiện thực, hà cớ gì ở lại chỗ này làm gì
Nhân vật chính của tiệc đính hôn Chu Gia Trạch và Tô Địch vẫn chưa xuất hiện, cô cũng khẩn trương, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi,người đàn ông bốn năm cô tâm tâm niệm niệm, lúc trưởng thành dáng vẻ trông như thế nào?
Kỳ thật cũng không phải không gặp qua anh, khi đó vừa vặn anh đến thành phố cô ở đề công tác, ở tại khách sạn cô làm việc. Không ít nhân viên đều bàn luận về người đàn ông có gia thế, thân phận cao quý, chỉ có cô trốn ở một góc khuất, cô không thể để mình xuất hiện trước mặt anh trong bộ quần áo lao động, còn anh thì mặc âu phục cao cấp, có lẽ trong giờ phút ấy cô đã hiểu được sự chênh lêch giữa bọn họ
Lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, cô nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay của mình, cười giễu chính mình: Mày khẩn trương cái gì?
“Tiểu….Tiểu Niệm?” Một giọng nói ko xác định xuất hiện sau lưng của cô
Cô xoay người, rượu đỏ trong tay sóng sánh, vốn để che giấu sự khẩn trương và bất an của mình, Chu lão phu nhân lớn tuổi, nghi hoặc đánh giá cô, lúc nhìn thấy cô xoay người mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật là Tiểu Niệm”
Bà nội Chu lôi kéo hai tay của Nhâm Niệm: “Đã nhiều năm như vậy, cũng không nhớ bà nội, cháu đã đi đâu a, đã gầy đi rất nhiều rồi”
Nhâm Niệm nén lại xúc động muốn khóc, để ly rượu trong tay xuống: “Bà nội cháu sống rất tốt, không phải bây giờ cháu đã trở về thăm nội sao?”
Cô hiểu, trong quá khứ, chỉ có bà là thật lòng thích cô, thậm chí sau khi nhìn ra tâm tư của cô, còn chủ động tác hợp cho cô và Chu Gia Trạch, khi đó bà nội Chu thường thích mở miệng nói: “Nếu như tiểu Niệm trở thành cháu dâu nhà chúng ta, ngay cả nằm mơ bà nội cũng mỉm cười”
Bà nội Chu lôi kéo tay Nhâm Niệm hỏi rất nhiều chuyện, lập tức nghĩ tới cái gì đó, nên nhìn về phía bên kia gọi to: “Tiểu Vân, Trị An, các con lại đây xem ai này”
Nhâm Niệm cắn cắn môi, bản thân cô không muốn ai chú ý đến sự tồn tại của mình, chỉ muốn lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, nhưng….
Nghê Vân và Chu Trị An cùng nhau đi tới, sau khi nhìn thấy Nhâm Niệm cũng không nhịn được hỏi tình hình mấy năm nay của cô, cô không thể không thuật lại lời vừa nói với Chu lão phu nhân một lần, chỉ là qua loa nói bị người thân dẫn đi, sau đó cũng không tệ lắm, cảm ơn bọn họ đã quan tâm
Nghê Vân và Chu Trị An lúc trước cũng rất thương cô, chỉ có điều con trai và vị hôn thê của nó quen nhau lúc du học, cho nên đối với chuyện tình yêu của con trai cũng không có thái độ can thiệp, biết Chu Gia Trạch không có tình yêu với cô, cũng không có tâm tư gì khác
Nhâm Niệm dè dặt cẩn trọng hàn huyên với bọn họ, nghĩ lại qua hôm nay là tốt rồi, tất cả sẽ trở lại nguyên trạng không ai ảnh hưởng đến ai nữa
“Hả, ai vậy, thế nhưng có thể làm cho bà nội vui vẻ như vậy?” Người tới rất thân thiết kéo cánh tay của Bà nội Chu nói: “Bà nội, cháu ghen tỵ”
Chu Gia Trạch khoa trương ôm trán của mình: “Bà nội, cũng thật nhẫn tâm”
Chỉ có Nhâm Niệm tự mình biết, lòng của cô giống như bị rút bị kéo rất đau đớn, cô tìm 4 năm, nhưng vẫn không có cách nào đưa anh vào quên lãng, sau khi anh nhìn thấy cô cũng không nhìn ra cô
Cô từng nghĩ tới, anh đối với cô, kết quả tệ nhất chỉ là sau khi anh nhìn thấy cô thì nhớ cô là ai, bởi vì không nhìn thấy mới không nhớ nổi đó là ai, hóa ra cô đã tự đánh giá cao bản thân mình, cho dù sau khi nhìn thấy cô cũng không biết cô là ai
Chu Gia Trạch nhìn Nhâm Niệm liếc mắt một cái: “Cô gái nhỏ lớn lên lại biến thành người đẹp, tôi suýt nữa nhận không ra, về tình có thể tha thứ”
Sau khi nói ra lời này , mọi người cười ra tiếng, chỉ có Nhâm Niệm nhẹ nhàng cắn môi, cô nghĩ đau đi, tốt nhất đau triệt để một lần đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...