Không Thể Ngừng Yêu Em

Bốn

Edit: Qing Yun

Phòng của Ứng Trì có nhiều khoa ghép vào, có hai đàn anh cùng ngành, còn có một người cùng giới nhưng khác ngành, mấy nam sinh đều không tồi. Trước kia vì bận huấn luyện nên Ứng Trì không ở phòng ký túc nhiều lắm, mỗi ngày về tắm rửa xong là gục xuống giường ngủ luôn, ngày hôm sau lại dậy sớm đi huấn luyện.

Cho nên, trước đó quan hệ của cậu với ba người bạn cùng phòng không tính là quen thuộc, nhưng cũng rất hài hòa.

Sau khi học kỳ này bắt đầu, thời gian cậu ngốc ở ở phòng ngủ nhiều lên, mọi người mới bắt đầu chậm rãi quen thuộc, hơn nữa vì tin tức phỏng vấn, bọn họ rất quan tâm cậu.

Đàn anh Lưu Trác thấy hắn ở giặt tất, chỉ có một đôi, nhịn không được nói: "Ai, không phải cậu hay để giặt luôn hai đôi à?"

Ứng Trì: "......"

Cậu có chút cạn lời mà nhìn về phía đàn anh: "Sao anh biết biết?"

Lưu Trác cười ha ha: "Bởi vì toàn ký túc xá chỉ có mình cậu giặt tất chăm chỉ như vậy, năm ngày tôi mới giặt một lần, Lý Thành Huy một tuần giặt một lần, Hàn Vũ là ba ngày giặt một lần. Ở cùng nhau lâu như vậy tất nhiên là biết rồi!"

Ứng Trì không còn lời gì để nói, cậu cúi đầu tiếp tục giặt: "Về sau mỗi ngày đều giặt."

Lưu Trác nhớ tới topic trên diễn đàn, anh đã gặp Chung Vi Vi rất nhiều lần ở dãy phòng học, đột nhiên có chút hoài nghi, có phải thằng nhóc này đang yêu đương không, nếu không thì tại sao đột nhiên ngày nào cũng giặt tất.

Nhưng mà, Ứng Trì đã nói qua, đó là bạn thân của chị gái.

Ngày hôm sau, vẫn là một mình Chung Vi Vi tới tìm cậu ăn cơm, Chung Vi Vi giải thích: "Chị em có việc."

Ứng Trì biết việc Từ Kính Dư trở về, tối hôm qua cậu thấy tin này trong nhóm, cậu nhìn về phía Chung Vi Vi, nói thẳng: "Chị Vi Vi, chị không cần gạt em, chị của em khẳng định là lại đi tìm Từ Kính Dư."

Chung Vi Vi nhướng mày: "Đúng vậy, Từ Kính Dư thật vất vả mới trở về một lần, bọn họ đã lâu không gặp, chị của em đi gặp anh ấy là đúng."

"Em lại chưa nói không cho chị đi gặp, chỉ là......" Cậu dừng một chút, "Chị cũng không cần gạt em mà."

Chung Vi Vi đi ở phía trước, hừ một tiếng: "Kia còn không phải là vì chiếu cố đến cảm xúc của em, sợ em gào to à."

Ứng Trì nhíu mày: "Em không có, em chính là sợ chị của em bị Từ Kính Dư bắt nạt."

Chung Vi Vi quay đầu nhìn cậu, cười một cái, bỗng nhiên giữ chặt cánh tay cậu: "Đi đi đi, ăn cơm đi, chị đói bụng."

Ứng Trì hơi cứng người lại, cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình, cậu biết chính mình rất trắng, rất nhiều nữ sinh không trắng bằng cậu. Thật ra cậu không thích mình trắng như vậy, lúc trước còn ở trong đội quyền anh thì có đen đi một chút, nhưng bây giờ lại trắng lại rồi.

So với những cô gái khác thì da Chung Vi Vi có trắng hơn, nhưng so sánh với làn da trắng trời sinh của Ứng Trì và Ứng Hoan thì vẫn còn kém hơn một chút.

Ứng Trì bị Chung Vi Vi kéo đi, vội vàng một bước một bước lớn đến bên cạnh cậu, có chút quẫn bách: "Chị Vi Vi......"

Chung Vi Vi giống như giờ mới nhận ra, buông tay cậu, cười tủm tỉm: "Em nhanh lên chút."

Ứng Trì ừ một tiếng, luôn cảm thấy cánh tay bị cô nắm đang nóng lên.

Hai người ăn cơm ở căng tin xong, Ứng Trì bị Chung Vi Vi bắt về phòng ngủ nghỉ trưa, hiện tại thân thể của cậu còn cần tĩnh dưỡng, yêu cầu nghỉ ngơi nhiều. Chung Vi Vi đưa cậu đến dưới ký túc xá, nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai cuối tuần, chúng ta đi thư viện đọc sách đi, chị giám sát em."

Ứng Trì: "......"

Cậu hơi lúng túng, gật đầu: "Vâng......"

Sao lại có cảm giác chị không ở đây, chị Vi Vi lại ôm hết việc chăm sóc cậu lên người?

Buổi tối ngày đó, lần đầu tiên Ứng Hoan đi qua đêm không về ngủ.

Lúc Chung Vi Vi nhận được tin nhắn, hơi sửng sốt, ai, Ứng Tiểu Hoan đều phải làm phụ nữ rồi...

Ứng Trì lại còn không chịu thông suốt!

Cô còn không có bạn trai!

Ban đêm 11 giờ, Lâm Tư Vũ nhìn về phía Chung Vi Vi: "Tiểu Hoan không trở lại?"

Chung Vi Vi đã nằm xuống, đặt báo thức 7 giờ 30, hàm hồ nói: "Ừ đêm nay có việc."

Lâm Tư Vũ cũng thấy tin tức, biết là Từ Kính Dư đã trở lại, cô cười hắc hắc: "Ừ, tớ đã hiểu."

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tư Vũ và Khương Manh còn đang ngủ nướng, sáng sớm Chung Vi Vi đã rời giường, đúng 8 giờ ra cửa.

Tháng tư, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cô mặc một cái áo vét màu vàng, bên trong là một cái áo voan mỏng, quần cao bồi, dáng người cao gầy, một đôi vừa dài vừa thẳng.

Thật ra dáng người cô rất đẹp, ngực to chân dài, mặc thành như vậy, tỉ lệ quay đầu rất cao.

Ứng Trì đeo ba lô màu đen đứng ở dưới ký túc xá, vừa quay đầu thì thấy cô, ánh mắt cậu thoáng dừng trên đùi cô, lại theo dịch chuyển bản năng.


Chung Vi Vi đi đến trước mặt cậu, muốn lấy ba lô cậu đang đeo.

Ứng Trì vội né tránh, nhìn về phía cô: "Chị Vi Vi, chị làm gì?"

Chung Vi Vi nhấp môi: "Thân thể em còn không tốt lắm, chị cầm giúp em."

Ứng Trì: "......"

Cậu túm chặt ba lô, một cái tay khác giữ chặt ba lô của cô, chuẩn bị lấy ba lô của cô xuống, mặt không cảm xúc nói: "Chị của em nói con trai không thể để con gái xách đồ giúp, nếu có xách cũng phải để con trai làm."

Chung Vi Vi làm sao nỡ để cậu tốn sức, túm chặt ba lô, vội la lên: "Được được được, em cầm của em, chị cầm của chị, được không?"

Ứng Trì cúi đầu nhìn cô, nhíu mày nói: "Vậy chị còn nói thân thể em không tốt nữa không?"

Cậu không thích người khác nói như vậy, cho dù là chị Vi Vi cũng không thể nói.

Chung Vi Vi sợ cậu, lui một bước về phía sau, vội nhấc tay đầu hàng: "Được, chị không nói, thân thể em rất tốt!"

"Ai, Ứng Trì, đứng ở chỗ này làm gì đấy?"

Có người cười gọi cậu.

Ứng Trì quay đầu lại, là Lưu Trác và Lý Thành Huy, "Đàn anh."

Lưu Trác cười cười, nhìn Chung Vi Vi, "Không giới thiệu một chút?"

Ứng Trì gãi gãi đầu, nhìn một cái Chung Vi Vi, nói: "Chung Vi Vi, bạn thân của chị em."

Lại giới thiệu cho Chung Vi Vi: "Bạn cùng phòng kiêm đàn anh của em."

Sau khi nói xong, chính cậu cũng cảm thấy là lạ, "Bạn thân của chị em" là cái quỷ gì?

Lưu Trác ý vị thâm trường mà đáp một tiếng, cũng không chọc phá, anh cười hì hì: "Chúng tôi đi trước đây."

Ứng Trì ừ một tiếng, bọn họ đi rồi, cậu nhìn về phía Chung Vi Vi, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước, ăn xong lại đi giữ chỗ."

Thật ra đang còn sớm, chỗ ngồi khẳng định vẫn còn.

Chung Vi Vi cười một cái, đi đến bên cạnh cậu, cố ý nói: "Ứng Trì, lần sau lúc giới thiệu chị với người khác thì em không cần phải nói chị là bạn thân của chị em đâu, cảm giác có chút quái quái."

Ứng Trì sửng sốt, cúi đầu nhìn cô: "Chị cũng cảm thấy quái sao?"

Đương nhiên quái! Có bạn của chị nào mỗi ngày đều cùng cậu ăn cơm? Có bạn của chị nào mà mỗi ngày đều cùng cậu đi thư viện?

Chung Vi Vi kêu gào trong lòng, trên mặt lại tươi cười: "Quái nha, em không phát hiện trên diễn đàn đều nói chị là bạn gái em sao? Mỗi lần em đều cường điệu quan hệ của chị với Ứng Hoan, giống như chị tự quấn lấy em, khiến em nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với chị......"

Cô thật sự sẽ có cảm giác như vậy.

Ứng Trì nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có chút quái, nhưng mà chị Vi Vi cảm thấy như vậy không tốt, kia cậu không làm như vậy nữa là được.

"Được, lần sau em không như vậy nữa."

"......" Chung Vi Vi có chút ngoài ý muốn, gần đây nhóc con này thật nghe lời!

Hai ngày cuối tuần, Ứng Hoan đều không trở về, Chung Vi Vi vui vẻ độc chiếm hai ngày của Ứng Trì, có đôi khi cô cũng muốn thẳng thắn nói cho Ứng Hoan, nói cô thích Ứng Trì, nhưng ngẫm lại vẫn thấy có chút khó có thể mở miệng......

Ít nhất, chờ Ứng Trì thích cô rồi nói sau.

Nếu Ứng Trì không thích cô, vậy để chuyện này vĩnh viễn trở thành bí mật đi.

Buổi tối chủ nhật, hai người đi ra từ thư viện, Ứng Trì thình lình hỏi: "Tối qua chị của em có trở về không?"

Chung Vi Vi: "......"

Không chỉ tối hôm qua, buổi tối hôm trước cũng không trở về.

Muốn cô nói thế nào đây?

Ứng Trì hừ một tiếng: "Em sớm biết, cầm thú Từ Kính Dư kia không có tâm tư tốt đẹp gì."

Chung Vi Vi nghĩ nghĩ, dừng bước chân, hai người đứng dưới bóng cây đại thụ, gió nhẹ phất qua, Ứng Trì giống như lại ngửi được mùi hương trên người cô, không biết có phải mùi nước hoa hay không, lúc ở thư viện cậu cũng ngửi thấy rồi.

Hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Chung Vi Vi nhìn cậu, khóe miệng cong cong: "Ứng Trì, Ứng Hoan và Từ Kính Dư là người yêu, bọn họ thích nhau, cho dù......" Cô có chút ngượng ngùng, dừng một chút, "Cho dù tối qua cô ấy không về ký túc xá, ngủ chung với Từ Kính Dư, làm bất luận hành động thân mật gì cũng là bình thường, là khó kìm lòng nổi, em hiểu không?"

Ứng Trì không nghĩ tới cô sẽ nói trực tiếp như vậy, bên tai nóng lên, thật ngượng ngùng, có chút ngượng ngùng: "Em, em biết...... em chỉ là...... em chỉ là cảm thấy chị em còn nhỏ, cho dù làm cái, cái kia......"


"Khó kìm lòng nổi sao?"

"...... Đúng."

"Em lo lắng cái gì?"

Ứng Trì có chút nói không nên lời, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt cô trong trẻo, tươi cười ôn nhu, giống như cậu nói cái gì, làm cái gì, cô đều có thể bao dung. Cậu ngăn chặn suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, thấp giọng nói: "Em sợ chị của em chưa kết hôn đã có thai......"

Chung Vi Vi: "......"

Cô thật không còn gì để nói, nghĩ thầm trong lòng: Mẹ nó, em nghĩ cũng quá nhiều rồi!

Sau một lúc lâu, nhìn thấy mặt cậu đỏ cả lên, nhịn không được duỗi tay sờ sờ tóc cậu, cười khẽ ra tiếng: "Ứng Trì, trên thế giới có một thứ gọi là áo mưa, nếu không thì còn có thể dùng thuốc tránh thai......"

Ứng Trì cứng đờ: "......"

Chung Vi Vi gật gật đầu: "Chị cảm thấy Từ Kính Dư hiểu chuyện này, sẽ không thương tổn Ứng Hoan."

Ứng Trì cảm thấy thẹn muốn chết, mặt đỏ bừng, cậu ngượng ngùng cúi đầu, né tránh tay cô, cả người thân thể và suy nghĩ đều bắt đầu cứng đờ.

Chung Vi Vi nghĩ nghĩ, hỏi: "Không phải em không biết đấy chứ?"

Đơn thuần đến mức này sao?

Ứng Trì cảm thấy mình bị xem thường, trong lòng rất khó chịu, mặt đỏ tai hồng mà cãi lại: "Em biết! Em đương nhiên biết! Em chỉ là cảm thấy... dù sao, em chính là không yên tâm Từ Kính Dư!"

Chung Vi Vi: "..."

Được thôi, cô đột nhiên có chút đồng tình với Từ Kính Dư, hoặc là nó đồng cảm vì bản thân cô cũng như vậy, lúc trước khi theo đuổi Ứng Hoan có phải cũng rất bất đắc dĩ không? Bất đắc dĩ nhưng cũng thích thú.

Hai chị em này...

Thật mẹ nó chọc người.

Cô cười cười: "Được được được, chị biết em hiểu."

Cô dừng lại một chút, nhìn cậu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nếu chị tìm bạn trai, chị cùng bạn trai như vậy như vậy, em có lo lắng không?"

Ứng Trì ngây người, yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên có chút không nói nên lời: "Em..."

Chung Vi Vi cười: "Lo lắng sao?"

Ứng Trì bỗng nhiên nhớ tới Lục Chu, cậu nhìn Chung Vi Vi, cô đẹp như vậy, có người theo đuổi là đương nhiên, yêu đương cũng bình thường... Chính là, không biết vì sao, cậu bỗng nhiên cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Cảm giác này, không quá giống cảm giác khi cậu biết Ứng Hoan và Từ Kính Dư yêu đương, nó làm cậu hít thở không thông chứ không phải là phẫn nộ và không cam lòng.

Cậu im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Lo lắng, em sẽ rất lo lắng, giống như lo cho chị của em."

Chung Vi Vi: "..."

Nếu cậu không nói thêm câu sau, không nhất định sẽ nhào lên hôn cậu.

Cô bĩu môi, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Ứng Trì có chút không hiểu, vội theo sau, cho rằng cô không tin, lại lặp lại lần nữa: "Em thật sự sẽ lo lắng!"

Chung Vi Vi không quay đầu lại, ném một câu: "Không cần em lo, chị sẽ sử dụng biện pháp an toàn."

Ứng Trì cứng người tại chỗ, bỗng nhiên có chút bực bội, cảm giác hít thở không thông này càng ngày càng mãnh liệt.

Đi gần đến nơi, ánh đèn dần sáng, cô quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: "Nhanh lên đi."

Ứng Trì phục hồi tinh thần, bước chân nhanh hơn, trầm mặc không nói.

Chung Vi Vi không biết có phải những lời mình nói có thành công kích thích cậu hay không, cô đưa cậu đến dưới ký túc xá, vẫy tay cười cười: "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ bậy bạ."

Ứng Trì ừ một tiếng, nhìn cô xoay người rời đi.

Buổi tối, Ứng Trì nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, cậu không nghe lời Chung Vi Vi, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cậu nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mỗi câu nói của cô khi đứng ở dưới bóng cây râm mát, người yêu làm bất cứ việc thân mật gì cũng là bình thường, Từ Kính Dư đưa chị của cậu về nhà, dù cậu khó chịu cũng không thể can thiệp được....

Hơn nữa, Từ Kính Dư cũng không kém cỏi như vậy.


Vậy nếu là Chung Vi Vi thì sao?

Cậu lại nghĩ tới Lục Chu, cũng không đẹp cho lắm, người còn không tốt, chị Vi Vi đã từ chối anh ta, vậy mà còn mặt dày mày dạn, nhìn là biết không phải người tốt lành gì...

Nếu chị Vi Vi quen bạn trai, nhất định không thể là Lục Chu.

Vậy bạn trai của chị Vi Vi sẽ như thế nào đây?

Cậu phát hiện mình càng nghĩ càng bực bội, nhịn không được ngồi dậy.

Lý Thành Huy đang chơi game, thấy cậu đột nhiên ngồi dậy thì nhìn cậu, "Ai, Ứng Trì, ngày thường không phải cậu ngủ sớm lắm sao? Đêm nay làm gì mà chưa ngủ, sắp đến 12 giờ rồi."

Lúc trước còn là vận động viên, mỗi ngày cậu nghỉ ngơi rất có quy luật, cũng không có sở thích gì cả, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ngoan như học sinh tiểu học. Ba người trong phòng ngủ không tồi, biết cậu ngủ sớm thì tự giác đeo tai nghe, nói chuyện cũng nói nhỏ lại.

Ứng Trì gãi đầu, bò xuống giường, "Không có gì, không ngủ được, em vào WC."

Lý Thành Huy: "..."

Sau khi cậu đi vào WC, mấy người túm lại nói chuyện, thấp giọng hỏi Lưu Trác: "Cậu nói, sau khi Ứng Trì mất một quả thận, có thận thận hư rồi không?"

Lưu Trác: "... Không thể nào?"

Lý Thành Huy: "Lúc nãy nó đã vào WC một lần rồi, giờ lại vào. Trước kia đều là 10 rưỡi đi ngủ, 6 rưỡi sáng dậy."

Lưu Trác: "..."

Không phải chứ? Thật sự thận sư sao?

Ứng Trì nào biết mấy đàn anh đang nghĩ cái gì, cậu đứng trong WC, có chút bực bội, căn bản không có nước tiểu, chỉ có một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại lạnh mặt kéo quần đi ra ngoài, rửa sạch tay.

Cậu bò lên trên giường, nhắm mắt đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...

Không biết đếm đến mấy ngàn con rồi, cuối cùng không địch lại nỗi buồn ngủ, ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Ứng Trì vẫn không nhịn được, gửi tin nhắn cho Từ Kính Dư.

[Cầm thú!!!]

Nếu chị Vi Vi yêu đương, bạn trai cũng chiếm tiện nghi như vậy, kia cũng là cầm thú!!!

Ứng Hoan và Chung Vi Vi đều không biết việc này, hai người vẫn làm bộ làm tịch ở trước mặt Ứng Trì, bữa trưa ngày hôm sau, ba người lại ăn cơm cùng nhau, Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, lại nhìn Chung Vi Vi, muốn nhìn xem hai người này có gì với nhau không...

Cô nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì.

Từ khi nói rõ chuyện Chung Vi Vi thích Ứng Trì, Ứng Hoan cẩn thận suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nhiều năm như vậy, nữ sinh thân cận với Ứng Trì nhất ngoại trừ mình cũng chỉ có Chung Vi Vi, có lẽ sẽ có cơ hội hơn?

Cô dùng hết khả năng, tạo cơ hội cho bọn họ, mỗi ngày lôi kéo Ứng Trì và Chung Vi Vi ăn cơm cùng nhau.

Cơm nước xong, Ứng Hoan muốn đến thư viện ôn tập, cô muốn du học, học tiếng Đức tốn không ít thời gian, còn phải chuẩn bị thi lên thạc sĩ.

Chung Vi Vi cũng muốn thi lên thạc sĩ, gia cảnh khác giả, vốn người nhà muốn cô đi du học nhưng cô không muốn. Một là vì Ứng Trì Ứng Hoan đi rồi, để lại một mình Ứng Trì cô không yên tâm, hai là cô thật sự không thích học ở nước ngoài, nếu Ứng Trì thật sự muốn quay lại thi đấu, cô ở trong nước, Ứng Hoan ở nước ngoài, hai người phối hợp, sẽ giúp đỡ Ứng Trì tốt hơn.

Hiện tại cô và Ứng Trì còn chưa xem bát tự, cũng không thể nói với Ứng Hoan: Tớ đi du học, cậu ở lại.

Chung Vi Vi nhìn về phía Ứng Trì: "Cùng đi sao?"

Ứng Trì gật đầu: "Được."

Qua mấy ngày, Trần Sâm Nhiên lấy được vé tham dự Thế vận hội, cũng là vận động viên quyền anh hạng cân 75kg duy nhất của Trung Quốc.

Lúc Ứng Trì cùng Ứng Hoan và Chung Vi Vi đi ăn trưa thì nhìn thấy tin tức này.

Cậu buông điện thoại, chỉ nói một câu nói: "Khá tốt."

Không còn đánh một trận với cậu ta, cũng không còn làm người dự bị cho cậu ta nữa.

Ứng Hoan vừa muốn mở miệng an ủi cậu, Chung Vi Vi đã ôn nhu nói: "Là khá tốt, chỉ là nếu như đó là em, khẳng định có thể lấy được vé thi đấu." Cô dừng một chút, cười cười, "Không cần nghĩ nhiều."

Ứng Trì ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Ứng Hoan mím môi cười: "Đúng vậy."

Từ sau lúc đó, Ứng Hoan luôn tìm cớ cho bọn họ ở riêng, nhưng cô cũng thật sự rất bận, có đôi khi bận làm thêm, có đôi khi là do đi học tiếng Đức...... Chung Vi Vi mơ hồ cảm giác được Ứng Hoan giống như đang giúp mình, không biết có phải hay ngẫu nhiên hay không.

Cô cũng không dám hỏi, yên lặng tiếp thu.

Trong khoảng thời gian này, Ứng Trì rất chăm chỉ, cậu vốn dĩ cũng thông minh, chỉ cần chịu bỏ thời gian và tinh lực đi học, thành tích không thành vấn đề. Chung Vi Vi học khác cậu, không thể giúp được gì cả, cũng may hai đàn anh cùng phòng thành tích không tệ, cũng rất nhiệt tình, Ứng Trì không biết gì đều có thể hỏi bọn họ.

Sau khi Chung Vi Vi, không còn ngày nào cũng kéo cậu đi thư viện nữa, chỉ cuối tuần mới đi cùng cậu.

Thời gian nhoáng cái đã đến tháng sáu, sắp tới kỳ thi cuối kỳ.

Cuối tuần, Ứng Hoan đi đến lớp học tiếng Đức, học xong sẽ đến câu lạc bộ làm thêm

Chung Vi Vi lại thành công độc chiếm Ứng Trì một ngày.

Hai người hẹn nhau cùng đi thư viện ôn tập, buổi sáng ngày hôm đó, Chung Vi Vi vừa xuống dưới được một lúc thì gặp Lục Chu. Anh ta còn mang theo bữa sáng, đứng ở dưới ký túc xá nữ nhìn xung quanh, nhìn thấy cô thì cười rạng rỡ đi đến.

Chung Vi Vi nhíu mi, đưa cơm sáng, cứ nghĩ cuối tuần sẽ dừng lại, không nghĩ tới vẫn tới nữa.


Lục Chu đưa bữa sáng cho cô, cười nói: "Vi Vi, hôm đó cậu nói không thích ăn bánh trứng, hôm nay tôi đổi loại khác."

Chung Vi Vi nhìn anh ta, cảm thấy mình cự tuyệt thật sự rõ ràng, anh ta cố ý giả ngu hay là ngu thật?

Chung Vi Vi nhìn giờ, sáng nay cô mất khá nhiều thời gian để trang điểm, giờ hẹn Ứng Trì sắp tới tới rồi, cô sợ Ứng Trì chờ, không nhận bữa sáng Lục Chu đưa, nói thẳng: "Cậu tự ăn đi, lúc trước tôi đã nói rồi, không cần mang bữa sáng cho tôi."

Lục Chu nhìn cô, cũng nói thẳng: "Bởi vì mỗi lần tôi mời cậu ăn cơm cậu đều từ chối, tôi chỉ có thể mang bữa sáng đến cho cậu."

Chung Vi Vi hít một hơi thật sâu: "Tôi từ chối là vì tôi muốn từ chối, còn không rõ ràng sao? Lục Chu, tôi thật sự không thích cậu, cậu cũng đừng đuổi theo."

Lục Chu nhíu mày: "Cậu không có bạn trai, tôi cũng độc thân, tại sao không thể theo đuổi? Cậu từ chối cũng không sao, tôi vẫn sẽ theo đuổi, một ngày nào đó......"

"Không có ngày này."

Chung Vi Vi thật sự cảm thấy Lục Chu không thể dùng một lời mà diễn tả hết được, cô cho anh ta mặt mũi, anh ta lại không cần.

Được, cô bèn nói lời khó nghe

"Tôi không có khả năng thích cậu, cậu hoàn toàn không phải mẫu người tôi thích, cậu theo đuổi tôi cả đời tôi cũng sẽ không thích cậu." Cô dừng một chút, "Cứ như vậy, tôi đi trước."

Lục Chu nắm lấy tay cô, sắc mặt rất khó coi: "Vậy cậu thích mẫu người thế nào? Giống như Ứng Trì? Mỗi ngày ở cùng cậu ta thật sự chỉ vì chăm sóc cậu ta? Cậu và em trai của bạn thân ở bên nhau, cậu không thấy khó coi sao?"

Chung Vi Vi hít một hơi thật sâu, dùng sức tránh thoát, lạnh lùng mà quay đầu lại nhìn anh ta: "Không liên quan đến cậu."

Cô nói xong thì nhanh chân chạy mất.

Chạy đến nửa đường thì đụng phải Ứng Trì.

Cô thấy cậu, khẽ cười, chạy đến trước mặt cậu, thật cao hứng: "Sao em lại tới đây?"

Ứng Trì nhìn cô, thấp giọng nói: "Chị đến muộn." Cậu nói xong câu này, cảm thấy không đúng, vội nói thêm một câu, "Bởi vì chị đến trễ, cho nên em lo lắng không biết chị có xảy ra chuyện gì không, bèn tới đây tìm chị."

Trong lòng Chung Vi Vi bỗng nhiên đau xót, như vậy có thể coi như cậu quan tâm cô không?

Cô vốn dĩ muốn nói Lục Chu giống như kẹo mạch nha, ném không ném được...

Nhưng là, nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy lúc này nói đến Lục Chu quá ảnh hưởng tâm tình, cười một chút: "Chúng ta đi ăn cơm sáng đi, chị muốn ăn bánh trứng."

Ứng Trì nhìn cô, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, gật đầu nói: "Được."

Buổi tối về phòng ngủ, vẫn là Chung Vi Vi đưa cậu đến dưới ký túc xá.

Lúc Ứng Hoan trở về, vừa lúc gặp được bọn họ, cô thế mới biết, mỗi ngày đều là Chung Vi Vi đưa Ứng Trì về phòng ngủ, tâm tình cô có chút phức tạp......

Tuy rằng là Chung Vi Vi theo đuổi Ứng Trì, nhưng loại chuyện đón đưa này vẫn là con trai đưa con gái mới là bình thường đi?

Chung Vi Vi thấy cô, vẫy vẫy tay, "Ai, vừa lúc chúng ta cùng nhau trở về đi."

Ứng Hoan cười gật đầu, nhìn Ứng Trì, thở dài trong lòng, nghĩ nghĩ, đợi lát nữa về phòng ngủ lại nhắn tin nhắc nhở một chút.

Ứng Trì nhìn về phía cô: "Chị, em lên lầu đây."

"Đi đi."

Ứng Trì đi được vài bước thì gặp Lưu Trác xuống lấy cơm hộp, cậu gọi to: "Đàn anh."

Lưu Trác nhìn về phía Chung Vi Vi và Ứng Hoan, anh không nhịn được nói: "Nhóc con mệnh thật tốt, mỗi ngày có người đón có người đưa, giống y như tiểu tổ tông."

Tiểu tổ tông....

Thật lâu cậu chưa nghe thấy xưng hô này, có cảm giác hoài niệm, cảm giác này khiến cậu khó chịu.

Lưu Trác xách theo cơm hộp, chậc vài tiếng: "Chung Vi Vi thật sự không phải bạn gái cậu?"

Ứng Trì giật mình, thấp giọng nói: "Thật sự không phải, đã nói với anh nhiều lần rồi."

Lưu Trác nhìn cậu, nhóc con này lớn lên thật đẹp, là kiểu đẹp sạch sẽ, là da tuy rất trắng nhưng có lẽ vì là vận động viên nên không khiến người khác có cảm giác cậu yếu ớt. Anh có chút hâm mộ mà nói: "Cậu và Chung Vi Vi mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, cuối tuần còn cùng đi thư viện. Lần nào cô ấy cũng đưa đón cậu, cậu không cảm thấy phương thức ở chung của hai người giống người yêu à?"

Ứng Trì: "...."

Cậu đột nhiên dừng lại, ngu người nhìn Lưu Trác.

Lưu Trác bị cậu nhìn chằm chằm đến ngại, nhịn không được nói: "Làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt này? Chẳng lẽ cậu không nhận ra?"

Ứng Trì mím môi, tim bỗng nhiên đập nhanh, cậu và chị Vi Vi ở chung giống như bạn trai bạn gái sao? Phòng ngủ bọn họ đều độc thân, lúc trước Lưu Trác cũng có bạn gái, nhưng đã chia tay.

Ngoại trừ Ứng Hoan và Từ Kính Dư, thật ra cậu không quá chú ý cách yêu đương của người khác.

Từ Kính Dư rất ít khi ở trường, anh và Ứng Hoan yêu nhau tự nhiên không giống mấy cặp đôi yêu nhau ở đại học, cậu không thể học tập được.

Cậu áp những cảm xúc sinh động xuất hiện đột ngột đó xuống đáy lòng, nhìn về phía Lưu Trác, do dự hỏi: "Mấy đôi yêu đương khác cũng vậy sao?"

Lưu Trác trợn trắng mắt: "Vô nghĩa, trước đây tôi và bạn gái mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau, cùng đi thư viện, buổi tối mỗi ngày đều đến rừng cây nhỏ?" Anh cười hì hì. "Rừng cây nhỏ có biết không? Đi hôn môi."

Ứng Trì: "...."

Cậu biết, cậu từng gặp phải.

Còn gặp cùng Chung Vi Vi, cô còn nói cậu đừng nhìn, có người đang hôn môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui