Không Thể Ngừng Cưng Chiều
Mạc Uyển Đình rất mừng cho hai người nhưng nghĩ lại bản thân và anh cũng hai năm sau khi đứa bé đầu tiên của hai người âm thầm rời đi từ đó cái bụng của cô chưa từng có tín hiệu gì mặc dù Phó Huy Nhân vẫn luôn chăm chỉ cầy quốc trên mảnh đất của mình mỗi đêm.
Vì Khả Di Di mang thai cô nhất quyết đưa cô nàng về tận nhà sau khi tạm biệt cô làm mới rời đi.
Cứ tưởng có đứa bé hôn nhân hai người cuối cùng có thể phát triển xa hơn nào ngờ đêm đó Mạc Uyển Đình cùng Phó Huy Nhân tập thể dục xong lại nhận điện thoại của Khả Di Di.
Tiếng cô nàng khóc trong điện thoại khiến cô không khỏi đau lòng.
Phó Huy Nhân không đồng ý cho cô nửa đêm chạy ra ngoài đón vợ người khác lên cô chỉ có thể ở nhà đợi anh đi đón Khả Di Di.
Vừa nhìn thấy cô nàng cô không khỏi bất ngờ.
Đôi chân trần xước xát cùng với bộ ngủ mỏng đôi mắt xưng đỏ nhìn cô tiến tới ôm lấy cô.
Khả Di Di sau khi lấy chồng gia đình cô đã nhận số tiền để ra nước ngoài phát triển giờ cô nàng không có người nhà.
"Anh ấy không cần mình nữa mình phải làm sao đây.
Anh ấy có người khác rồi họ còn có một đứa con một tuổi."- Khả Di Di không kìm nổi lòng bật khóc nức nở.
Cô coi anh là người thân duy nhất bây giờ có thêm con anh lại muốn ly hôn với cô mang đứa con ngoài giá thú về nhận tổ tông mà bố mẹ anh lại đồng ý hơn nữa muốn nhanh chóng nhận cháu để đặt tên.
Dù sao hai năm nay cô cũng chả có động tĩnh gì khiến họ rất thất vọng.
Mạc Uyển Đình sắp xếp chỗ ngủ cho Khả Di Di xong trở về phòng ngủ thấy Phó Huy Nhân đang nói chuyện sau khi tắt máy anh mới về giường của hai người.
"Anh vừa gọi cho anh ta sao."
"Ừ , cậu ta đi tìm cô ấy cả tối nay rồi! Giờ vẫn đang ở ngoài đường."- Phó Huy Nhân bất đắc dĩ nói.
Nghe hắn kể lại buổi tối nay bữa cơm gia đình họ, Khả Di Di đi làm về mệt đã lên phòng ngủ lúc cô nghe tiếng ồn ào đi xuống thấy bố mẹ hắn đang ôm đứa bé trai khoảng một tuổi bên cạnh hắn là cô thư ký mà cô nàng gặp vài lần.
Khi cô xuống nhà hắn mới nói đó tình nhân và con trai hắn gần một tuổi.
Hắn còn yêu cầu Khả Di Di ly hôn trong hoà bình dù sao họ cũng không có tình cảm với nhau.
Hơn nữa năm đó họ bỏ số tiền mua con dâu lên giờ cô nàng chỉ có thể ra đi trong tay trắng.
Khả Di Di quá xúc động đã chạy ra ngoài mà không mang theo gì vì vậy họ cũng lo lắng cho cô làm việc dại dột mới đi tìm.
Sau khi nhận điện thoại của Phó Huy Nhân, Đông Quân đã lái xe đến cổng nhà họ nhưng vì nửa đêm đã ngồi trong xe đợi.
Hắn không hiểu hai người không tình cảm bên nhau cũng vì hai bên chèn ép cô xúc động chuyện gì không biết nữa.
Mạc Uyển Đình nằm trên giường năn qua năn lại một hồi vẫn chưa ngủ nổi Phó Huy Nhân chau mày kéo cô vào lòng.
"Ngủ đi."
"Em không ngủ được."
"Sao lại không ngủ được có phải chuyện của em đâu."
Mạc Uyển Đình nhìn anh thở dài.
"Được rồi, nếu em không mệt chúng ta có thể tiếp tục tập thể dục một lúc nữa."
Mạc Uyển Đình nghe xong giật nhảy mình nhắm mắt lại luôn.
Phó Huy Nhân cũng không dễ dàng tha cho cô anh tiến tới hôn cô nụ hôn nồng nhiệt khiến cô chút muốn tắt thở.
"Được rồi ngủ đi."- Anh vừa nói vừa vuốt lưng cô.
Năm giờ sáng người làm mới dậy bật đèn chuẩn bị bữa sáng thì Đông Quân chạy tới bấm chuông cửa.
Tiểu Đào vội vàng chạy ra mở cửa.
"Xin hỏi thiếu gia cậu tìm ai?"
"Tôi tìm Di Di."
"Tiểu thư Di Di không có ở đây!"
"Vậy tôi muốn gặp Phó Huy Nhân."
"Thiếu gia nhà chúng tôi còn chưa có dậy."- Tiểu Đào bực bội nói mới năm giờ sáng ồn áo cái gì không biết nữa.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Đào."- Phó Huy Nhân từ trên lầu đi xuống.
"Thiếu gia, Đông thiếu gia muốn gặp cậu."
Phó Huy Nhân đi ra cửa ra hiệu cho Tiểu Đào đi vào trong nhà.
"Có biết giờ mấy giờ không cậu làm loạn cái gì? Đừng để bảo bối của tôi tỉnh giấc cậu vào trong đợi đi."- Phó Huy Nhân nói xong xoay người lên cầu thang mặc kệ Đông Quân ngồi trong phòng khách.
Vừa lên tầng thấy Mạc Uyển Đình nhắm mắt mò ra đầu cầu thang.
"Thiếu gia chuyện gì vậy?"
"Không có gì chúng ta ngủ tiếp."- Anh liền bế cô lên trở về phòng ngủ hai người.
Mạc Uyển Đình trước khi xuống nhà đi tới phòng Khả Di Di trước.
"Khả Di Di cô dậy chưa."
"Uyển Đình, tôi dậy rồi!"
"Di Di à! Đông Quân đang ở dưới nhà! Nếu cô muốn tôi bảo Tiểu Đào mang bữa sáng lên cho cô."
"Không sao, Uyển Đình cám ơn cô, tôi sẽ đi về cũng anh ta."
"Không được , lỡ có chuyện gì thì sao? Cô cứ ở đây mấy ngày có gì giải quyết."
" Cô nói gì vậy họ cũng đâu có thể ăn thịt tôi đâu hơn nữa còn có nó mà."- Khả Di Di cười dịu dàng nắm lấy tay cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...