Sau khi dì Trần dẫn Yến Tây Minh tới thì rời đi ngay, để cho hai người ở một mình với nhau.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Lê Niệm mặc đồ thú bông cồng kềnh, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, nhìn thấy ánh mắt quái dị của Yến Tây Minh đang nhìn về phía mình, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng so với việc thân phận này bị bại lộ thì không có vấn đề gì cả.
Việc này không chỉ liên quan đến việc Yến Tây Minh có chấp nhận hay không, mà còn liên quan đến thể diện của cô nữa, sau kỳ thi giữa kì cô vừa mới nói sẽ vượt qua anh trong kỳ thi cuối kì, nhưng chớp mắt một cái cô đã không biết cố gắng mời anh làm gia sư, như vậy không phải sẽ bị vả mặt sao?
Tuyệt đối không thể để lộ thân phận!
Có chết cũng không!
“À thì.” Lê Niệm đưa tay vào đồ trùm đầu để chỉnh lại góc độ của máy đổi giọng nói, cố gắng không để lộ giọng thật, cô hỏi lại một lần nữa: “Cậu chính là gia sư mẹ tìm cho tớ sao?”
“Ừ, là tôi.” Yến Tây Minh không hổ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng thu hồi mọi cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cô Lý phải không, xin hỏi tôi nên xưng hô như thế nào?”
Lê Niệm dùng giọng nói trầm thấp hùng hổ để nói ra biệt danh của mình: “Gọi tớ Nữu Nữu là được.”
“…Cô Nữu Nữu.” Yến Tây Minh bình tĩnh gọi: “Tôi có thể hỏi một chút tại sao cậu lại mặc như vậy không?”
Lê Niệm nói: “Tôi bị bệnh tự kỷ, chỉ có thể mặc như vậy mới dám gặp mặt người ngoài mà thôi.”
“Không khó thở sao?”
“Tớ có thể chịu được.”
“…”
Yến Tây Minh nói tới việc chính: “Nghe mẹ của cậu nói, cậu đã có căn bản, sách giáo khoa và đề đã luyện tập có thể cho tôi xem một chút không.”
“Được.” Lê Niệm đã chuẩn bị từ sớm, chỉ vào chồng sách trên bàn: “Chính là nó.”
Vốn dĩ Yến Tây Minh định xem trình độ của cô như thế nào, nhưng vừa mở trang đầu tiên của sách bài tập ra thì lập tức câm nín.
“Vì sao tất cả đều trống?”
Cô nghiêng đầu gấu trúc đáng yêu thành thật nói: “Tớ không biết gì hết, nếu không tớ tìm cậu làm gì chứ?”
Yến Tây Minh gật đầu: “Cho nên cậu muốn tôi bắt đầu dạy cậu từ tiểu học?”
“…”
Lê Niệm nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, cảm giác nếu cô dám trả lời ừ, thì anh sẽ quay đầu rời đi ngay lập tức.
“Éc, cũng không tới mức như vậy…Tớ học ban tự nhiên, vật lý thì không giỏi cho lắm, còn có toán học cũng vậy, ngữ pháp tiếng Anh vẫn luôn bị nhầm…”
Bất tri bất giác Lê Niệm đã nói ra tình huống thật sự của mình, dù sao tiền cũng đã tốn, cho nên phải dùng cho đáng chứ.
Yến Tây Minh giống như đang suy nghĩ gì đó: “Hóa học thì sao?”
Lê Niệm không thèm suy nghĩ đã nói: “Môn này không cần cậu phải lo lắng.”
Cô vẫn còn ghim bài kiểm tra môn hóa của kỳ thi giữa kì, sỉ nhục, cực kỳ sỉ nhục!
Yến Tây Minh không nói gì nữa, anh ngồi vào bàn học, ngón tay thon dài cầm lấy giấy nháp và bút, cúi đầu xuống bắt đầu viết gì đó.
Lê Niệm ngó đầu lại gần, anh đang tự mình viết đề vật lý cho cô.
Cảm giác này rất quen thuộc, làm cho cô nhớ lại việc Chu Tử Duyệt gian lận lúc trước, anh cũng từng ra đề cho cô.
Không hổ là thanh niên từng làm gia sư, chuyên môn rất tốt.
Mười phút sau, Yến Tây Minh đưa đề đã viết xong cho cô: “Cậu làm đi, tôi muốn xem thử trình độ của cậu.”
“À.”
Sau khi Lê Niệm nhận được đề cô nhanh chóng xem qua, khuôn mặt dưới đồ bịt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đề này vừa đúng ngay phần cảm ứng điện từ cô không hiểu rõ nhất, cũng không thể nói là hoàn toàn không biết làm, chỉ có thể nói là cái biết cái không.
Câu hỏi của Yến Tây Minh ra nắm bắt rất rõ, giống như đều lấy từ điểm yếu của cô ra vậy.
Không phải chứ, anh cũng chỉ nói chuyện với cô mấy câu mà đã hiểu rõ vậy sao?
Lê Niệm nghĩ đến điều đó, nhưng vẫn thành thật cầm lấy bút giải đề.
Chỉ là cô viết bằng tay trái.
Bọn họ sớm chiều ngồi cùng bàn với nhau, nhất định Yến Tây Minh sẽ nhận ra chữ viết của cô, vì để không bị phát hiện, Lê Niệm còn tốn cả một tuần để luyện viết bằng tay trái.
Vốn dĩ mặc quần áo như vậy đã viết chữ không dễ rồi, lại còn dùng tay trái, nên có thể tưởng tượng ra được chữ viết sẽ như thế nào.
Độ xấu đã được nâng lên một tầm cao mới.
Khi Lê Niệm giải đề, Yến Tây Minh ngồi bên cạnh quan sát.
Cô xấu hổ, dùng tay che giấy lại: “Cậu đừng có nhìn, tớ sẽ khẩn trương.”
Yến Tây Minh thơ ơ nhìn mấy con số như vẽ bùa của cô: “Khẩn trương cái gì, dù sao cũng không ai hiểu.”
“…”
“Có lẽ cậu thật sự sẽ phải học lại môn ngữ văn từ tiểu học rồi.”
Lê Niệm không nói tiếng nào đổi lại viết bằng tay phải, bởi vì cô có đeo găng tay, nên chữ viết cũng không giống với lúc trước, vì vậy cô cũng không lo lắng nữa, nghiêm túc giải để.
Yến Tây Minh ngồi bên cạnh cô, nhìn cô thuần thục sử dụng công thức, lúc bắt đầu viết rất mượt tay, nhưng càng về sau lại càng ngập ngừng, bắt đầu dùng các định luật và công thức bản thân thích dùng, trình tự giải đề theo thói quen…
Yến Tây Minh hơi híp mắt lại.
Mười lăm phút sau, cuối cùng Lê Niệm cũng làm xong, cô đưa cho anh xem.
Yến Tây Minh nhìn một lần, dùng bút chỉ vào các ý chính: “Hướng giải đề của cậu đúng, nhưng công thức dùng sai rồi, cho nên phía sau đều sai hết.”
Anh cẩn thận giảng cho cô nghe.
Không biết có phải do ảo giác của Lê Niệm hay không, giọng nói của anh so với lúc nãy dịu dàng hơn rất nhiều, còn rất có kiên nhẫn, giảng một chút sẽ ngừng lại một chút, hỏi cô có hiểu hay không.
Mẹ nó, đây là đãi ngộ mà cô có thể nhận sao?
Lê Niệm ở trường học đã từng bị anh đả kích qua, vậy mà lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
“Đã hiểu đã hiểu, cậu tiếp tục đi.”
Yến Tây Minh nhìn cô một cái, tiếp tục, còn thả chậm tốc độ, đúng là rất tri kỷ.
Lê Niệm ngồi bên cạnh điên cuồng ghi chép, trong lòng lại cảm thán, đây chính là sức mạnh của nhân dân tệ sao? Có thể làm cho đóa hoa lạnh lùng khom lưng, cạy miệng anh ra, cung cấp dịch vụ tại nhà.
Thích thật đấy.
Sau đó, Yến Tây Minh lại ra đề các môn khác để kiểm tra trình độ của cô, cả hai dành cả buổi chiều để học tập, đến khi hết giờ, Yến Tây Minh đứng dậy chuẩn bị ra về, Lê Niệm ngẩng đầu hỏi anh: “Ngày mai cậu có tới không?”
Ngụ ý chính là hỏi anh có nguyện ý làm dài hạn hay không.
Yến Tây Minh rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Tới.”
Lê Niệm hài lòng nói: “Vậy tớ sẽ nói với mẹ, cậu đợi một chút, chúng ta ký hợp đồng.”
“Không cần.” Yến Tây Minh thờ ơ nói: “Ngày mai tôi sẽ tới đây đúng giờ, nhớ làm bài tập hôm nay.”
Trước khi Lê Niệm đứng dậy, anh đã rời khỏi phòng.
Cô không hiểu, ký hợp đồng là vì bảo đảm quyền lợi của anh, anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Cũng không phải là hợp đồng bán thân mà.
—
Thời gian Yến Tây Minh làm gia sư cho Lê Niệm là vào chiều thứ bảy và chủ nhật, mỗi tuần dạy hai buổi, cuối tháng sẽ nhận được 20.000 tệ.
Lê Niệm không hề lo lắng anh sẽ không làm, cách kiếm tiền chỉ cần nằm thẳng như vậy có ai mà không muốn chứ?
Quả nhiên, ngày hôm sau Yến Tây Minh đúng giờ tới, Lê Niệm còn cố ý đổi thành giọng nói loli chào đón anh: “Thầy giáo Yến, buổi chiều tốt lành nhé~”
Cực kỳ nũng nịu.
Suýt chút nữa cô đã tiễn Yến Tây Minh ra về: “…”
Lông mày của anh hơi giật giật: “Cậu có thể nói chuyện như bình thường không?”
“Tớ rất bình thường mà.”
“Ý tôi nói là giọng nói gốc.”
“Vậy thì tớ sẽ câm luôn đó.” Lê Niệm nói: “Tớ sợ hãi mà.”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm nói: “Tôi tình nguyện cậu bị câm.”
Lê Niệm: “…”
Nói tóm lại, ngoại trừ giọng nói, bọn họ ở bên cạnh nhau rất hòa hợp, Yến Tây Minh đối xử với cô giống như là một người khác hoàn toàn trên lớp học, nếu cô không giải được để anh sẽ cổ vũ, hoặc khen ngợi khi cô giải được đề.
Làm gì giống với lúc ở trường học, mỗi khi cô có đề không biết làm, rối rắm không biết có nên cúi đầu hỏi bài anh hay không, tuy rằng anh không nói gì cả, nhưng từ trong ánh mắt của anh cô có thể cảm nhận được sự khinh bỉ, cùng với biểu cảm thể hiện câu nói “Đề như vậy mà cậu không biết làm à”.
Lê Niệm tức giận tới mức không thèm để ý đến anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, Yến Tây Minh đã làm gia sư cho cô được gần một tháng, trong một tháng này, Lê Niệm đã có thói quen vào cuối tuần sẽ mặc đồ gấu bông cồng kềnh đối mặt với Yến Tây Minh, đồng thời cô cũng càng hiểu biết về anh nhiều hơn.
Ví dụ như anh không thích ăn đồ ngọt, so với trà sữa thì càng thích uống trà lạnh hơn, hoặc anh cũng sẽ chơi game, có đôi lúc khi cô giải đề, sẽ nhìn thấy anh nhàm chán chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, hoặc anh rất thích đọc các tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc hay nước ngoài, nhưng lại không thích đọc những cuốn sách cổ điển giáo viên đã yêu cầu bọn họ đọc sau khi học.
Lê Niệm hỏi anh tại sao.
Yến Tây Minh trả lời nếu xem hứng thú thành nghĩa vụ, vậy thì hứng thú đó sẽ mất đi.
Lê Niệm có chỗ hiểu có chỗ không, dù sao cái nào cô cũng không thích đọc.
Là do truyện tranh không đủ màu sắc hay ngôn tình không đủ ngọt, cô ăn no không có việc gì làm mới đi đọc sách của người nước ngoài viết.
Gần một tháng qua, dưới sự dạy dỗ của anh, Lê Niệm rõ ràng có thể cảm nhận được thành tích vật lý và toán học của mình đã có tiến bộ vượt bậc, có lần làm bài kiểm tra trắc nghiệm vật lý, vậy mà cô có thể thi được tận 89 điểm, là đột phá mới của lịch sử.
Sau đó Yến Tây Minh một lần nữa giao cho cô hai đề vật lý rất khó, vậy mà cô đều có thể trả lời đúng tất cả.
“Không tệ, đều đúng hết.” Sau khi Yến Tây Minh chấm bài xong, khóe môi anh nở một nụ cười hiếm hoi, nhìn tên hề Lê Niệm đang giả dạng gật đầu.
“Được rồi!” Lê Niệm vui vẻ cười híp mắt: “Vậy hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Yến Tây Minh lại bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ không tới.”
“Hả?” Lê Niệm sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Vì sao chứ?”
Yến Tây Minh đứng lên, rũ mắt thu dọn đồ đạc: “Những cái cần biết cậu đều đã biết, tôi không còn gì để dạy cậu cả.”
Lê Niệm giữ anh lại: “Cậu có thể dạy sách khác mà.”
Giọng nói thật của cô bị lộ ra nhưng cô vẫn không phát hiện.
Yến Tây Minh vẫn lắc đầu: “Xin lỗi.”
Lê Niệm tung ra đòn sát thủ: “Còn chưa tới một tháng, cậu không cần nhận tiền lương sao?”
Yến Tây Minh tỏ vẻ không sao cả: “Tùy tiện, tôi đi đây.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Lê Niệm không dám tin trợn tròn mắt, tình huống gì đây? Vậy mà anh bỏ cả tiền lương sao? Thế chẳng phải là không công cả tháng nay à?
Mắt nhìn thấy anh thật sự rời đi, cô không thèm quan tâm nữa, vội vàng đuổi theo anh: “Yến Tây Minh, cậu khoan đã!”
Nhưng trên người mặc đồ thú bông nên không tiện chút nào, cô còn chưa chạy được hai bước thì lại bị vướng gì đó, cả người ngã nhào về phía trước.
Yến Tây Minh quay đầu lại phát hiện, theo bản năng duỗi tay đỡ cô.
Âm thanh lớn vang lên, Lê Niệm ngã rất mạnh lên người anh, vốn dĩ trong phim thần tượng sẽ là một cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng cuối cùng lại bị Lê Niệm biến thành một cảnh có sát thương cực lớn —— đồ trùm đầu của cô đập thẳng vào mặt Yến Tây Minh, đau tới mức anh không nhịn được rên một tiếng.
“Cậu không sao chứ?” Lê Niệm hoảng loạn ngẩng đầu hỏi.
“…Ừ.” Yến Tây Minh nghe thấy giọng nói của cô, đột nhiên giọng điệu có chút kỳ lạ: “Cậu đứng dậy đi.”
Nhìn thấy anh không sao, Lê Niệm cũng không vội nữa, cười ha hả nói: “Tớ không đứng, trừ phi cậu đồng ý tiếp tục dạy cho tớ.”
Cô không muốn mất đi món bảo bối giúp cô nâng cao điểm số, chỉ có ma thuật mới đánh bại ma thuật mà thôi.
Giờ phút này, Lê Niệm đã quên mất ý định ban đầu của cô khi tìm Yến Tây Minh làm gia sư, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ muốn đánh bại anh vào kỳ thi cuối kì!
Yến Tây Minh im lặng một lúc, sau khi mở miệng giọng nói đột nhiên nghiêm túc hơn: “Lê Niệm, đứng dậy.”
“Tớ sẽ không…” Lê Niệm phản ứng sau vài giây: “Cái gì? Cậu kêu tớ là gì?”
“Lê Niệm.”
Yến Tây Minh đọc từng chữ rõ ràng, từng câu từng chữ, bình tĩnh mở miệng trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ.
“Hiện tại cậu có thể đứng lên khỏi người tôi không?”
“Tớ mới không phải…” Lê Niệm há miệng tính phủ nhận, nhưng không biết từ khi nào máy biến đổi giọng của cô đã rớt xuống.
Trong đầu cô ong một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...