Đột nhiên Lê Tiêu tỏ tình, giọng nói còn to rõ, không chỉ có Yến An Nguyệt nghe được, ngay cả Lạc Kiệt đứng phía sau, cùng với các học sinh ra vào cổng trường cũng nghe thấy.
Hiện tại đã năm giờ rưỡi chiều, trường trung học đã tan học, những con quỷ nhỏ lùn hơn hai người một chút đeo cặp sách đi ngang qua, các khuôn mặt nhỏ ngây thơ trong sáng, tò mò ngẩng đầu lên nhìn cả hai.
Yến An Nguyệt ngẩn người, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn Lê Tiêu: “Cậu, cậu.
.
.thích gì chứ?”
“Cậu nói thử xem?”
Lê Tiêu trước hay sau khi tỏ tình đều kiêu ngạo như vậy, cười lạnh nói: “Cậu giả vờ gì chứ, chỉ nhớ rõ năm đó tôi bị chị gái tát hai bạt tai, không nhớ rõ câu tỏ tình của tôi à?”
Yến An Nguyệt há hốc miệng nhưng lại không nói nên lời.
Đương nhiên là cô nhớ rõ, nhưng cô chỉ cho rằng đó là lời nói vui đùa của trẻ con, cho dù lúc đó cậu thật sự thích nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao cậu có thể thích cô tới tận bây giờ chứ?
Cô im lặng nên đỡ rắc rối hơn, Lê Tiêu nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Khoan đã.
.
.”
Lạc Kiệt định thần lại, còn đang tính chạy tới ngăn cản, chỉ thấy Yến An Nguyệt vẫy tay với hắn, ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, A Kiệt, em biết cậu ấy nên anh đừng lo lắng, anh về trước đi, ngày mai chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Lạc Kiệt dừng chân lại, nhìn theo bóng lưng đi xa của hai người, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cũng không xen vào nữa, nếu An Nguyệt đã tự mình nói vậy, chắc hẳn sẽ không có việc gì.
Bên kia, Lê Tiêu nghe thấy Yến An Nguyệt nói như vậy, tức giận tới mức siết chặt cổ tay cô: “Ngày mai cậu còn muốn gặp mặt anh ta?”
“Cậu hiểu lầm rồi, A Kiệt thật sự là anh trai của tớ.” Yến An Nguyệt không biết phải nói sao: “Anh ấy là anh trai.
.
.là em trai cùng cha khác mẹ của Yến Tây Minh, chúng tớ làm gì xấu xa giống như cậu nghĩ chứ!”
Từ nhỏ cô đã biết Yến Tây Minh không phải là con ruột của Yến Thành Chí, cho nên khi cha ruột của Yến Tây Minh tìm tới cửa, cô không hề cảm thấy kinh ngạc tí nào, thậm chí còn cảm thấy chỉ có người cha như vậy mới xứng với anh trai.
Sau khi cô bị Yến Tây Minh dẫn tới nước Anh, cô đã sống ở nhà họ Lạc một khoảng thời gian rất dài, mãi cho đến khi Yến Tây Minh mua được nhà ở đó cô mới dọn ra ngoài, trong lúc đó, cô và Lạc Kiệt lớn hơn mình hai tuổi có quan hệ không tệ.
Lạc Kiệt có ngoại hình ưa nhìn, tính cách hướng nội, đối xử với cô giống như em gái ruột, lần này hắn tới Trung Quốc chơi, còn cố ý lại đây xem cô sống thế nào.
“Anh trai à.” Lê Tiêu giễu cợt nói, hiển nhiên là không nghe vào đầu: “Cậu có quan hệ huyết thống với hắn không?”
Yến An Nguyệt: “Không có.”
“Vậy thì không phải.” Lê Tiêu nói: “Không có quan hệ huyết thống còn gọi là anh em, không phải là đang giở trò lưu manh à.”
“.
.
.”
Yến An Nguyệt không thể nào thông não được cho người như cậu: “Cậu có tư cách gì quản tớ chứ? Một giây trước vừa cãi nhau với tớ, một giây sau lại nói thích tớ, cậu cho rằng tớ sẽ tin à? Mấy ngày qua biểu hiện của cậu làm gì có chỗ nào giống đang thích tớ đâu?”
Lê Tiêu nói: “Dựa vào cái não bé chỉ thi được 50 điểm môn ngữ văn của cậu, nhìn ra được mới là lạ.”
Yến An Nguyệt nghe vậy lập tức nổi giận: “Này, nếu tớ mà thích cậu thì mới là não bé!”
Cô tức giận nói xong, còn đang tính mắng tiếp, nhưng khi nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Lê Tiêu, âm thanh dừng lại, bỗng nhiên cô không thể nói được lời nào nữa.
Đây là lần đầu tiên Yến An Nguyệt nhìn thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt kiêu ngạo đó của Lê Tiêu.
Cô chớp mắt, nhìn lại lần nữa, biểu cảm của cậu đã bình thường trở lại, còn cúi đầu cười một tiếng.
“Cậu nói phải.”
Lê Tiêu kéo cô tới một góc vắng vẻ, sau đó thả tay cô ra, quay đầu lại nhìn sâu vào mắt cô, khóe môi nở nụ cười tự giễu: “Tôi cũng không trong đợi cậu sẽ thích tôi.”
.
.
Thật ra Lê Tiêu chưa bao giờ quên Yến An Nguyệt, thậm chí một khoảng thời gian dài cô chính là nguồn gốc nỗi đau của cậu.
Vào năm học lớp ba, khi ý thức được chuyện nam nữ, không biết gì về tình yêu, Lê Tiêu đã hơi để ý tới Yến An Nguyệt.
Khi đó, có lẽ Yến An Nguyệt cũng không biết, cô là nữ thần của rất nhiều nam sinh trong lớp.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, ánh mắt trong veo ngấn nước, đôi môi hồng hào, mũi vừa nhỏ vừa cao, đáng yêu giống như là búp bê Barbie, tuy rằng cô chỉ mặc đồng phục giống như những học sinh khác nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
Cô học tập tốt, thần kinh vận động phát triển khá, chỉ là tính cách có chút kỳ cục, rất thích ở một mình.
Vì vẻ ngoài xinh đẹp nên các nữ sinh trong lớp cũng không thích cô, còn luôn nói xấu sau lưng cô, mặc dù có rất nhiều nam sinh thích cô, nhưng tất cả đều vì mặt mũi mà không dám thừa nhận, còn hùa theo nữ sinh cùng nhau cười nhạo cô, ức hiếp cô.
Lúc đó Lê Tiêu cũng là một trong số đó, vừa nhìn thấy Yến An Nguyệt, lòng bàn tay sẽ ngứa không chịu được, muốn xoa bóp khuôn mặt mềm mại đó, muốn nghe cô dùng giọng nói trong trẻo đó nói chuyện với cậu, muốn trong mắt cô chỉ có mỗi mình cậu.
Đại ca Lê Tiêu không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, cho nên cậu bắt tay vào thực hiện ngay.
Vừa khéo cậu ngồi sau lưng Yến An Nguyệt, mỗi ngày đều kéo tóc đuôi ngựa của cô, khiến cho cô tức giận quay đầu lại.
Bởi vì ghen tị cô mỗi ngày đều nhắc tới anh trai, cậu còn cướp đi cây bút Yến Tây Minh tặng cô.
“Lê Tiêu, cậu bị bệnh thần kinh hả?” Yến An Nguyệt tức tới mức sắp khóc, đôi mắt trong veo ngấn nước trừng mắt với cậu, cố gắng kiễng chân cướp lấy bút bị Lê Tiêu giơ lên cao.
Lê Tiêu cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô gần ngay trước mắt, cả hai chưa từng gần nhau đến như vậy, mùi sữa thơm nồng phà vào mũi cậu.
Khiến cho đầu óc cậu chấn động, nhưng miệng lại rất ác ý: “Nếu không thì cậu có thể làm gì được tôi?”
Lúc đó cậu thật sự rất thích ức hiếp cô, thích cãi nhau với cô, chính là vì muốn thu hút sự chú ý của cô.
Nhắc mới nhớ, cậu còn từng xử lý rất nhiều tên từng ức hiếp cô.
Tuổi còn nhỏ, cậu đã nảy sinh lòng chiếm hữu và bảo vệ mạnh mẽ với một cô gái.
Nhưng Yến An Nguyệt không hề biết những điều đó, chỉ cho rằng hiện tại còn mỗi mình Lê Tiêu ức hiếp mình, cho nên càng lúc càng ghét cậu hơn.
“Tớ.
.
.tớ muốn giết cậu!”
Con thỏ tức giận cũng sẽ biết cắn người, huống chi Yến An Nguyệt đã rất nóng tính rồi, cô cắn răng dùng hết sức đá lên người Lê Tiêu, còn dùng móng tay cào mặt của cậu.
Lê Tiêu không nghĩ tới cô gái nhìn thì yếu ớt nhưng khi tức giận lại hung dữ đến vậy, rất nhanh cậu đã bị cô đè xuống mặt đất, đồng thời còn bị ăn thêm mấy bạt tai, đau tới mức cậu mở to mắt.
Đây là lý do cả hai bị mời phụ huynh, thật ra cậu chả làm gì cả, muốn đánh lại nhưng không nỡ, chỉ có thể chịu đựng, nếu không lúc ở văn phòng, sao Yến An Nguyệt có thể thoải mái như vậy được, làm gì giống với mặt cậu, cực kỳ thê thảm.
Mặc dù bị Lê Niệm ép buộc, Lê Tiêu mới bất đắc dĩ nói ra tiếng lòng của mình, nhưng cậu thật sự cảm thấy mình đã sai, trong lòng cảm thấy rất hối hận, trước kia không nên ức hiếp cô như vậy.
Cho nên, từ đó về sau, Lê Tiêu hối cải suy nghĩ lại, cố gắng đối xử tốt với cô, làm chó cho cô, gọi thì tới đuổi thì đi.
Ngoại trừ cậu muốn bù đắp lại lỗi lầm lúc trước, cũng muốn dùng cách này để theo đuổi cô, hy vọng sẽ có ngày cô nhìn về phía cậu, thích cậu.
Nhưng nguyện vọng nhỏ bé đó, đã bị mai một hoàn toàn kể từ ngày Yến An Nguyệt đột nhiên biến mất.
Khoảng thời gian đó cực kỳ âm u, sa sút, Lê Tiêu không hề muốn nhớ lại, đến khi lên cấp hai, cậu ép bản thân mình phải quên được cô, như vậy cuộc sống mời dần thoải mái hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay lúc Lê Tiêu tưởng rằng bản thân đã quên đi mối tình đầu đơn phương đó, thì Yến An Nguyệt lại xuất hiện.
Cô chào hỏi cậu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giống như tất cả thương tổn cô gây ra đều đã biến mất, tất cả cảm xúc tủi thân, khó hiểu, tức giận của cậu, đều chỉ là trò cười.
Đến tận bây giờ cô chưa từng nói thích cậu, chính là không nỡ mất đi một tên sai vặt mà thôi.
Lê Tiêu rất tức giận, cảm xúc tức giận vì bị phản bội, thậm chí làm lu mờ cả cảm xúc vui mừng khi nhìn thấy cô.
Cậu cố ý giả vờ như không biết cô, hạ quyết tâm lần này sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa, đã nhiều năm trôi qua, vợ chồng còn có bảy năm ngứa ngáy, sao cậu có thể vẫn còn tình cảm với cô được chứ?
Vốn dĩ Lê Tiêu tưởng rằng bản thân có thể duy trì cảm xúc lạnh lùng đối xử với cô, nhưng ánh mắt lại không chịu nghe theo, cứ hở chút là không nhịn được nhìn theo từng cử động của cô.
Giống như vừa mới đây, rõ ràng không muốn để ý tới cô, nhưng lại không nhịn không được nhìn lén cô, làm những chuyện ngây thơ hấp dẫn sự chú ý của cô.
Hiện tại Lê Tiêu đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không còn ngây thơ giống như trước, cho nên cậu tự khép mình lại, cách xa cô, cố ý nói nặng lời đuổi cô đi.
Nhưng vừa nhìn thấy cô chuẩn bị lên xe người khác, cảm giác khó chịu trong lòng trước đó của Lê Tiêu giống như chưa từng có, cuối cùng không nhịn được, nói lại những lời bị ép nói năm xưa ——
CMN, ông đây thích cậu.
.
.
Quay trở lại hiện tại, hoàng hôn đang dần buông xuống, tươi đẹp rực rỡ, dường như bầu không khí xung quanh của cả hai đã bị đông cứng, áp lực tới mức khiến người ta không thể nào thở nào.
Ít nhất đó chính là cảm giác của Yến An Nguyệt.
Cô ngước mắt cẩn thận nhìn Lê Tiêu, cảm giác khí chất của cậu không giống như mọi khi, mọi thứ kỳ lạ tới mức đáng sợ.
“Yến An Nguyệt, cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi.”
Lê Tiêu bắt gặp được cô nhìn lén mình, hơi mỉm cười một chút, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Rốt cuộc cậu có thích tôi hay không? Không thích về sau cũng đừng quấn lấy tôi nữa, tôi cũng sẽ không quấy rầy cậu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau.”
Giọng điệu của cậu quá bình tĩnh, giống như đã thật sự mệt mỏi, chỉ muốn biết được kết quả của mối tình đơn phương mười năm qua.
Yến An Nguyệt không hề biết, lúc cô đi, cậu đã gọi điện thoại cho cô như điên, thường xuyên cúp học chạy tới nhà cô, mỗi ngày đều đi tìm Lê Niệm, cố tình gây sự với Lê Niệm muốn biết cho bằng được cách liên lạc với anh em Yến Tây Minh.
Lê Niệm cũng không có, cô nói không biết nhưng Lê Tiêu không hề tin, không chịu nghe lời cứ quấn lấy cô, mãi cho đến một ngày, khi cậu đi tới phòng Lê Niệm, nhìn thấy cô nằm trên giường khóc thầm.
Từ đó về sau, Lê Tiêu không còn nhắc tới anh em nhà họ Yến trước mặt Lê Niệm nữa.
Yến An Nguyệt dần tỉnh táo lại, khó xử nhìn cậu: “Thật xin lỗi, tớ chưa từng nghĩ tới chuyện đó, chúng ta không thể làm bạn bè sao? Như bây giờ rất tốt mà.”
“Không tốt.” Ánh mắt Lê Tiêu u ám, nhấn mạnh từng chữ phá vỡ ảo tưởng của cô: “Chúng ta không thể làm bạn bè, không phải là người yêu thì chính là người qua đường, cậu chọn đi.”
Yến An Nguyệt không trả lời được, trong lòng rất lộn xộn, không ngừng lắc đầu: “Không biết, tớ không biết! Lê Tiêu, sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu nói cắt đứt là cắt đứt.”
Trong mắt Lê Tiêu hiện lên chút châm chọc, cười nhạo: “Ai mới là người tàn nhẫn đây?”
Dưới ánh mắt né tránh của cô, dường như cậu đã biết được đáp án, không tiếp tục ép cô nữa, mà chỉ thản nhiên nói: “Đi đi, vài ngày nữa cậu cho tôi câu trả lời cũng không muộn, giờ đã trễ rồi nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về.”
“Không cần, tớ có thể tự mình về.
.
.” Yến An Nguyệt nói.
Lê Tiêu đã xoay người rời đi, hai tay đút vào túi quần, ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Đi thôi.”
“.
.
.”
Yến An Nguyệt đành phải chậm rãi đi theo sau cậu.
Lê Tiêu gọi xe đưa cô về nhà trước.
Trên đường đi cả hai không nói chuyện với nhau câu nào.
—
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của Yến An Nguyệt và Lê Tiêu có chút kỳ lạ, tuy rằng là bạn cùng bàn nhưng không hề nói chuyện với nhau, khác hoàn toàn với bầu không khí chiến tranh lạnh trước đó, trong không khí tràn ngập xấu hổ.
Mấy ngày liên tục đều như vậy.
Trong tiết ngữ văn, tay trái Yến An Nguyệt chống cằm, im lặng nhìn bảng đen thất thần, mất tập trung, ánh mắt bất giác dừng trên người Lê Tiêu.
Khuôn mặt của thiếu niên trắng nõn lạnh lùng, khi chuyên tâm thật sự rất quyến rũ.
Yến An Nguyệt nhìn cậu, trong lòng vẫn rối bời như cũ, không suy nghĩ gì, cô cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Cô thích Lê Tiêu không?
Yến An Nguyệt đặt tay lên ngực tự hỏi.
Chắc chắn là cô không chán ghét, không muốn cắt đứt quan hệ với cậu, nhưng có phải là tình cảm nam nữ hay không thì cô cũng không biết.
Đúng lúc này, dường như Lê Tiêu phát hiện ra, nhướng mày nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Yến An Nguyệt đập mạnh, vội vàng dời ánh mắt, khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi.
Hình như tim cô đập nhanh hơn.
Không ổn, rất không ổn!
Trước kia sao cô không biết tên này đẹp trai vậy chứ?
Sau khi tan học, Yến An Nguyệt thật sự không chấp nhận nổi cảm giác kỳ là giữa cô và Lê Tiêu, thu dọn đồ đạc chạy nhanh như bay, ngay cả Lê Tiêu đứng đằng sau gọi, cô cũng không nghe thấy.
“Gần đây cậu ấy sao vậy? Có chút kỳ lạ.” Chu Văn Quang nhìn thấy bóng dáng bối rối của Yến An Nguyệt, nghi ngờ nói.
Lê Tiêu lên tiếng, một tay cầm cặp sách, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi tỏ tình với cậu ấy.”
“À, tỏ tình, đúng là chuyện.
.
.Hả?” Chu Văn Quang phản ứng chậm nửa nhịp, giật mình mở to mắt nhìn cậu: “Cậu, cậu tỏ tình sao?”
“Thì sao?” Lê Tiêu khịt mũi, hơi cau mày, cậu còn đang tính hỏi Yến An Nguyệt trả lời như thế nào, nhưng cô chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, chắc chắn sẽ không có câu trả lời dễ nghe, cho nên cậu đã hy sinh một chút, nói cho người khác biết.
Ít nhất, cho mọi người biết cậu thật sự thích cô.
“Đừng cho là tôi không được đồng ý thì các cậu sẽ được.”
Cậu lạnh lùng nói mấy lời này với Chu Văn Quang, đeo cặp rời đi.
Vẻ mặt Chu Văn Quang ngơ ngác nhìn cậu, không ngừng lẩm bẩm : “Con mẹ nó, đúng là đàn ông.”
—
Yến An Nguyệt về đến nhà, phát hiện cửa phòng Yến Tây Minh đang mở, cô nhìn vào bên trong, nhìn thấy Yến Tây Minh đang sắp xếp lại quần áo, anh lấy một ít quần áo khỏi tủ rồi xếp vào vali, còn có cả những đồ dùng hằng ngày.
Yến Tây Minh thấy cô đã về, động tác trong tay vẫn không ngừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Em ăn cơm đi, trên bàn đó.”
Yến An Nguyệt không đi, mà có chút bất an hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu sao?”
Tuy rằng trước kia Yến Tây Minh cũng thường xuyên đi công tác, nhưng không soạn nhiều đồ đến như vậy, hiện tại cả phòng đều trống không.
Giống như là.
.
.sắp dọn khỏi nhà vậy.
Yến Tây Minh cũng không che giấu: “Anh chỉ đề phòng mà thôi, anh tính về sau sẽ ở chung với Lê Niệm.”
Quả nhiên là vậy.
Trong đầu Yến An Nguyệt bùm một tiếng, ngây ngốc hỏi: “Vậy em thì sao?”
Yến Tây Minh nói: “Nơi này để lại cho em, nấu ăn và dọn dẹp vẫn sẽ thuê giúp việc giống như trước đây, em chỉ cần chăm chỉ học tập là được.”
Anh đứng dậy, lau tay nói: “Một tuần anh sẽ về một lần, kiểm tra bài tập của em, đừng có mong được lười biếng.”
Yến An Nguyệt nhìn anh, đôi mắt dần đỏ ửng, đó không phải là câu trả lời cô muốn.
Dường như Yến Tây Minh biết cô đang nghĩ gì, anh khẽ thở dài, đi tới xoa đầu cô: “Sớm muộn gì em cũng phải độc lập mà thôi.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng: “Đi ăn cơm.”
Yến An Nguyệt sụt sịt mũi, không trả lời anh.
Đúng vậy, cô biết.
Dù sao Yến Tây Minh cũng không phải cha mẹ của cô, về sau anh sẽ kết hôn, sẽ sống chết, sẽ có gia đình hạnh phúc của mình, anh không có khả năng cả đời đều mang cô theo.
Điều tốt nhất anh có thể làm là cho cô cuộc sống có điều kiện, đảm bảo cô không lo về ăn mặc.
Yến An Nguyệt biết mình không thể tùy hứng được, Yến Tây Minh đã vì cô mà phải trả giá quá nhiều, cô không thể lại cướp đi cuộc sống của anh nữa.
Tuy rằng là biết là như vậy.
Cô và Yến Tây Minh đã sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm qua, đột nhiên anh sẽ rời khỏi cô, trong lòng không thể không cảm thấy khủng hoảng, giống như con chim non vừa mới học bay, không tìm được hướng đi cho mình trong tương lai.
—
Lê Tiêu về đến nhà, không có ai hết cậu cũng đã quen rồi, cha mẹ bận làm việc, bình thường đều về rất khuya, vì tính chất công việc của Lê Niệm, phần lớn thời gian cô đều ở bên ngoài.
Mấy năm nay, dì nấu cơm trong nhà đã đổi mấy lần, trong đó có một người đã trộm đồ trong nhà, vì vậy Lê Quảng Minh không cho bọn họ tới nhà nữa, khi nào người trong nhà về mới bắt đầu nấu ăn.
Lê Tiêu tùy tiện vứt cặp sách lên sô pha, xỏ dép lê lười biếng đi vào phòng bếp, nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hổi, nhưng không hề cảm thấy ngon miệng.
Cậu xoay người cầm lấy chìa khóa trên bàn trà, tính sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bánh mì lót dạ.
Cậu rời khỏi nhà, lúc đi tới phòng bảo vệ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở gần đó.
Cô ngồi xổm ven đường, cầm nhánh cây chọt mấy con kiến bò trên mặt đất, bảo vệ đứng bên cảnh hỏi cô hai câu, cô chỉ lắc đầu không lên tiếng.
Lê Tiêu cau mày, nhấc chân đi trước mặt người đó, từ trên cao nhìn cô, cứng ngắc hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Yến An Nguyệt cứng đờ, một lúc lâu sau mới đáng thương ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, khóc lóc kể lể nói: “Anh trai không cần tớ nữa rồi.”
“? ? ?”
Trạng thái của Yến An Nguyệt thật sự không ổn, nên Lê Tiêu dẫn cô về nhà, rót cho cô ly nước rồi hỏi cô có chuyện gì xảy ra.
Cô vừa khóc lóc vừa kể lại, cuối cùng Lê Tiêu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra, Yến Tây Minh đã có suy nghĩ ở chung với Lê Niệm, sau này sẽ dọn đi, mà Yến An Nguyệt lại cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, sau khi ăn cơm xong càng đau lòng hơn, lén rời khỏi nhà, bất tri bất giác lại đi tới nhà cậu.
Cô không tính gặp Lê Tiêu, nghĩ thầm chỉ muốn ngồi đó một lúc rồi đi ngay nhưng không nghĩ tới cậu lại ra ngoài.
Lê Tiêu không hiểu tại sao cô lại thấy khổ sở: “Tại sao phải khóc chứ? Anh trai cậu dọn đi không tốt sao, về sau trong nhà cũng sẽ không có ai quản cậu, thích làm gì thì làm thôi.”
Đôi mắt đỏ hoe của Yến An Nguyệt trừng mắt với cậu: “Chị cậu ở chung với người khác, cậu cảm thấy khó chịu chút nào sao?”
Lê Tiêu không hề do dự nói: “Không có.”
Cho dù Lê Niệm không ở chung với người khác, thì số lần về nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Yến An Nguyệt: “Cậu không có cảm giác bị vứt bỏ sao?”
“Không có.”
Yến An Nguyệt câm nín, mắng: “Cậu đúng là động vật máu lạnh!”
“Mấy người các cậu đều như nhau, chê tớ phiền, không cần tớ.”
“Còn có cậu, cậu là đáng ghét nhất, tớ tốn công quay về tìm cậu, cậu thì hay rồi, ngày nào cũng bày vẻ mặt xấu xí đó cho tớ xem, cái gì mà thích hay không thích, còn nói đột nhiên như vậy, tớ cũng không biết mà!”
Cô càng nói càng tủi thân, khóc lóc nói: “Ngay cả theo đuổi tớ, cậu cũng không làm.
.
.”
Nhìn thấy cô khóc, Lê Tiêu lập tức hoảng sợ, rút mấy tờ giấy trên bàn trà, luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa dỗ dành nói: “Thật xin lỗi, là do tôi sai, cậu đừng khóc .”
Tiếng khóc Yến An Nguyệt nhỏ dần, nức nở nói: “Vậy cậu còn rời khỏi tớ không?”
“Không rời đi.”
“Vậy có thể làm bạn không?”
“.
.
.Không thể.”
Đôi mắt đỏ ửng của Yến An Nguyệt không thể tin nhìn vào cậu, không nghĩ tới mọi chuyện đã như vậy, mà cậu còn tuyệt tình đến vậy!
Lê Tiêu không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu về phía cô.
“Cậu làm gì đấy?” Yến An Nguyệt nghĩ rằng cậu muốn hôn mình, sợ tới mức nhắm mắt lại, vậy mà phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là đẩy cậu ra.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên mang, cảm giác tay mình bị cầm lấy.
Giây tiếp theo, một đôi môi mềm mại đặt lên mu bàn tay của cô.
Yến An Nguyệt kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Lê Tiêu cúi đầu, hôn lên tay cô.
“Yến An Nguyệt, cái này là cậu thiếu tôi.” Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt kiềm chế nhẫn nhịn, giọng nói khàn khàn.
“Cho dù hiện tại cậu không thích tôi, tôi vẫn sẽ theo đuổi, theo đuổi tới khi nào cậu thích mới thôi, chúng ta không thể nào làm bạn được.”
“Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Yến An Nguyệt lúng túng nghe anh tuyên bố, khuôn mặt trắng nõn dần ửng đỏ, tươi tắn mê hoặc giống như quả đào tươi.
Đột nhiên trong lòng cô ngứa ngáy, ma xui quỷ khiến nhướng người về phía trước, hôn lên mặt cậu một cái.
Lê Tiêu sững sờ, đột nhiên mở to mắt.
Yến An Nguyệt cũng bị hành động của mình dọa sợ, nhưng nhìn thấy cậu cứng đờ, cùng với dáng vẻ ngây ngốc đó, nên cô không hề cảm thấy thẹn thùng chút nào, còn mỉm cười nhìn cậu.
“Sau khi tốt nghiệp, nếu cậu còn thích tớ, chúng ta có thể thử xem có được hay không ~”
Lê Tiêu vẫn đang sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng như điên, kích động ôm lấy cô: “Đây là do cậu nói, không thể đổi ý!”
Yến An Nguyệt bị cậu ôm tới mức không thở nổi, xấu hổ và giận dữ mắng:
“Tớ chỉ nói là thử mà thôi, với lại chúng ta chưa tốt nghiệp đâu!”
“Mẹ nó, cậu còn hôn nữa, tớ cảnh cáo cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu, phải xem biểu hiện của cậu đấy!”
.
.
Cả hai ở trên sô pha đùa giỡn với nhau, lập tức khiến phòng khách đang im lặng trở nên gà bay chó sủa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...