Không Thể Nào Quên


Mùa đông của Luân Đôn thật sự rất lạnh, lại không có máy sưởi, nhưng biệt thự nhà họ Lạc cũng không quá lạnh, bên trong biệt thự lấy màu nâu và đỏ làm chủ đạo, phong cách cổ điển, nội thất và sàn nhà đều được làm từ gỗ lim, trên tường treo đầy các bức tranh tinh xảo, cách bố trí ấm áp sáng sủa, là phong cách điển hình của nước Anh.
Trong phòng khách có một lò sưởi kiểu cũ đặt âm tương, ngọn lửa màu cam nhẹ nhàng đung đưa, sưởi ấm bầu không khí trong biệt thự.
Giờ phút này, tất cả mọi người trên bàn ăn đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác ăn cơm, nhìn về phía Yến Tây Minh, ánh mắt có chút không thể tin được.
Trong đó, biểu hiện của Lê Niệm càng rõ ràng hơn, không nói nên lời nhìn anh.
Giống như Yến Tây Minh đã bị đả kích rất lớn, ấm ức ngẩng đầu lên hỏi cô: “Anh và WC, em yêu ai hơn?”
“.

.

.”
Lê Niệm xác định được Yến Tây Minh đã say rồi, nếu không sao có thể hỏi một câu thiếu năng giết chết trí tuệ của loài người như vậy được chứ.
Nếu ép cô phải chọn một trong hai thì đương nhiên là.

.

.
Lê Niệm không chút do dự gạt tay anh ra: “WC!”
Vừa dứt lời, cô giống như thỏ con linh hoạt, chạy nhanh về phía phòng vệ sinh.
Vợ chồng Lạc Nghĩa Tu nhìn thấy trò hề này, nhìn nhau, đều cảm thấy có chút buồn cười.
WC nhà họ Lạc rất dễ tìm, ở ngay tầng một, Lê Niệm vừa đi lên là thấy ngay.
Bởi vì lo lắng Yến Tây Minh đang say rượu chỉ có một mình ở đó, cô tốc chiến tốc thắng giải quyết nhanh chóng rồi về ngay, vừa ngồi xuống vừa cười, dịu dàng nói với Yến Tây Minh: “Em về rồi.”
Giải quyết vấn đề sinh lý xong, cô trở nên cực kỳ kiên nhẫn.
Yến Tây Minh hơi mím môi, không thèm nhìn cô, hàng mi đen dài rũ xuống tạo thành cái bóng nhỏ hình quạt.
“Không phải em yêu WC hơn sao, còn quay về để làm gì?”
Giọng điệu anh rầu rĩ, còn thể hiện rõ ràng anh đang giận dỗi.
“.

.

.”
Lê Niệm không biết phải nói gì nữa, sao anh vẫn chưa chịu bỏ qua chứ?
Cô nhẫn nại nói: “Đã nói rồi, em muốn đi WC.”
Cuối cùng Yến Tây Minh cũng ngước mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt đầy bi thương, giống như cô đã nói ra những lời tán tận lương tâm, đồi phong bại tục vậy.
“Vậy mà em còn đi với nó sao?”
“???”
Lê Niệm bị anh dùng ánh mắt đó nhìn mình, vẻ mặt ngơ ngác, suy nghĩ hơn nửa ngày mới hiểu được anh có ý gì, trong đầu cô có hàng ngàn chữ CMN đang chạy lòng vòng.
Này.

.

.
Làm thế nào mà hai chữ “đi WC” qua não anh lại có nghĩa như vậy chứ?
“Ha ha ——”
Lạc Nghĩa Tu ngồi đối diện nghe hai người nói chuyện với nhau, thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng, ông chưa từng được nhìn thấy Yến Tây Minh như vậy, tính cách trẻ con lại rất thích làm nũng.
Cho đến bây giờ ở trước mặt ông, Yến Tây Minh luôn biểu hiện rất trưởng thành, lúc mới tới nước Anh cũng vậy, không hề cảm thấy không kích động hay không tự nhiên, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thấy sợ hãi, là người trời sinh có tính lãnh đạo.
Còn hiện tại.

.

.
Lạc Nghĩa Tu nhìn Yến Tây Minh đang say rượu, nổi hứng chọc anh: “Tây Minh, còn nhớ rõ cha không?”
Yến Tây Minh liếc mắt nhìn ông ấy, khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng như bình thường: “Không biết.”
“.

.

.”
Lê Niệm ngượng ngùng giải thích cho Yến Tây Minh: “Chú à, thật có lỗi quá, khi anh ấy uống say đều như vậy, lục thân không nhận, chỉ số IQ của trẻ mẫu giáo.”
Lạc Nghĩa Tu lắc đầu nhẹ: “Chú cũng không biết khi thằng bé uống rượu sẽ biến thành như vậy.”
Phải nói là, Yến Tây Minh chưa bao giờ để lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt ông ấy.
Tuy rằng bọn họ từng sống với nhau một thời gian, nhưng thật ra ông không quá hiểu biết về đứa con này.

Còn hiện tại vì sao Yến Tây Minh dám uống rượu, nguyên nhân ông cũng đã đoán được đại khái.
Là bởi vì bên cạnh có người khiến cho thằng bé cảm thấy yên tâm nhỉ.
Nhìn thấy Yến Tây Minh đã say, Vương Thanh Duyệt dịu dàng nói với Lê Niệm: “Nếu Tây Minh say rượu, các con cứ ngủ ở đây một đêm đi? Phòng đã chuẩn bị xong rồi.”
Lê Niệm do dự vài giây, bởi vì trước khi tới cả hai chỉ tính ăn xong bữa cơm là đi ngay.
Nhưng Yến Tây Minh đã biến thành như vậy, đúng thật là không tiện đi thuê khách sạn, cô không quen đường ở đây, tiếng Anh cũng không tốt cho lắm.
“Vậy làm phiền dì rồi.” Lê Niệm gật đầu nói.

Cô sợ chút nữa Yến Tây Minh sẽ nói ra mấy lời đáng sợ hơn, Lê Niệm chỉ có thể đỡ anh về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên vợ chồng Lạc Nghĩa Tu không có ý kiến gì hết, Vương Thanh Duyệt dẫn hai người tới phòng cho khách nghỉ tạm.
Trên đường đi Yến Tây Minh không hề gây rối, im lặng bị Lê Niệm dẫn đi.
Lê Niệm vẫn không thả lỏng cảnh giác, cô vẫn chưa quên lần say rượu đó của anh, cả đường đi đều im lặng nhưng khi tới khách sạn lại bắt đầu nổi điên, cô bị giày vò không ít.
Phòng ngủ là căn phòng trên tầng lầu, sau khi Vương Thanh Duyệt mở cửa ra, Lê Niệm bị cách trang trí bên trong làm cho kinh ngạc, giấy dán tường màu xanh lá rực rỡ, giống nhau đang ở trong rừng rậm, ở giữa phòng đặt một cái giường đôi, bên cạnh còn đặt ghế sô pha nhỏ và bàn trang điểm, tuy rằng không gian nhỏ, nhưng không hề cảm thấy chật chội xíu nào, ở bên tường có hai cái giếng trời nhỏ, nằm trên giường có thể ngắm bầu trời đêm và các vì sao.
Lê Niệm luôn ao ước có một căn phòng như vậy, không nghĩ tới lúc này đã thực hiện được.
Vương Thanh Duyệt mỉm cười nói cô có thể thoải mái sử dụng chỗ này, vốn dĩ là chuẩn bị cho hai người.
Nói xong, dường như bà còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lê Niệm đỡ Yến Tây Minh đi tới giường nằm, quay đầu nhìn thấy bà vẫn còn đứng đó: “Cảm ơn, cháu rất thích phòng này, xin hỏi còn có chuyện gì không?”
“Không có, hai đứa nghỉ ngơi đi.” Cuối cùng Vương Thanh Duyệt vẫn không nói gì cả, lắc đầu bước đi .
Lê Niệm suy nghĩ gì đó nhìn theo bóng lưng của bà, cúi đầu xuống nhìn Yến Tây Minh đang nhắm mắt bắt đầu ngủ, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, môi ướt át, nhìn qua giống như vẫn chưa tỉnh rượu.
Cô đắp chăn bông cho anh, sau đó rời khỏi phòng, đi xuống phòng vệ sinh dưới lầu rửa mặt, thuận tiện lấy một khăn bông tính lau mặt cho Yến Tây Minh.
Khi Lê Niệm đi tới cửa phòng vệ sinh, phía sau có người gọi cô.
“Cô Lê.”
Lê Niệm dừng chân xoay người lại, Lạc Nghĩa Tu đi về phía cô.
“Đây là bàn chải và khăn mặt mới của cháu.” Ông cầm một cái túi đưa đồ cho cô: “Suýt chút nữa quên đưa cho cháu.”
Lê Niệm lễ phép nhận lấy: “Cảm ơn, vừa đúng lúc con đang cần.”
“Tây Minh không sao chứ?”
“Không sao, vừa vào phòng đã ngủ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lạc Nghĩa Tu cười nói: “Tôi có thể gọi cháu là Niệm Niệm chứ?”
“Đương nhiên.” Lê Niệm gật đầu.
“Niệm Niệm.” Lạc Nghĩa Tu dừng lại một chút, nói: “Không biết cháu có từng nghe Tây Minh nhắc tới chuyện gia tộc của chú không, nếu có thể chú hy vọng cháu có thể giúp chú khuyên nhủ thằng bé quay về nhận tổ quy tông, thằng bé hoàn toàn có năng lực để thừa kế gia tộc, sẽ rất có lợi để thằng bé phát triển cho tương lai.”
Lê Niệm im lặng nghe ông nói xong, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ: “Nếu là chuyện này thì anh ấy đã nói cho con biết rõ mọi chuyện từ lâu, con sẽ không khuyên anh ấy.”
“Vì sao chứ?” Lạc Nghĩa Tu không hiểu.
Lê Niệm hỏi lại: “Con cũng muốn hỏi ngài một chút, vì sao không để cho A Kiệt cùng với các anh chị em của ngài tranh giành quyền thừa kế chứ? Thân phận của thằng bé so với Tây Minh càng hợp hơn, cũng sẽ khiến cho người khác tin tưởng.”
Ánh mắt Lạc Nghĩa Tu trốn tránh: “Thằng bé còn nhỏ, không thích hợp.”
“Là vì ngài không muốn thằng bé bị cuốn vào cuộc chiến gia tộc đúng không.” Lê Niệm thẳng thắn nói: “Bởi vì so với lợi ích, ngài càng muốn thằng bé có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, nhưng lại luyến tiếc lợi ích bên phía gia tộc, cho nên mới để cho Tây Minh đi cạnh tranh.”
Suy nghĩ bị đâm thủng, ngược lại Lạc Nghĩa Tu lại thoải mái hơn, mỉm cười nói: “Cháu thật sự rất nhạy bén, là Tây Minh nói với cháu sao?”
Lê Niệm lắc đầu: “Không, đây chỉ là ít suy đoán của con, hôm nay sau khi nhìn thấy bầu không khí nhà các người, chỉ càng thêm xác định suy đoán này mà thôi, khó trách Tây Minh không muốn quay về.”
Lạc Nghĩa Tu nhướng mày: “Có thể cho chú biết không? Chú thừa nhận bản thân đối xử với thằng bé không tệ.”
“Cho dù như vậy thì vẫn kém hơn so với A Kiệt.” Lê Niệm thản nhiên nói: “Nếu ngài thật sự có lòng yêu thương anh ấy, vậy cũng sẽ đợi anh ấy giống như đợi A Kiệt, không nỡ để anh ấy phải đấu tranh với gia tộc, hơn nữa trời sinh anh ấy có tính cách mẫn cảm, đã sớm nhận ra suy nghĩ của ngài rồi, ở trong nhà các người anh ấy giống như một người ngoài, đương nhiên sẽ không muốn quay về.”
“Thằng bé luôn nghĩ về tôi như vậy sao?”
Vẻ mặt Lạc Nghĩa Tu phức tạp, thở dài nói: “Tuy rằng động cơ của tôi không trong sáng, nhưng cũng không tới mức như vậy chứ? Vốn dĩ tôi đề cử thằng bé, chủ yếu là coi trọng năng lực đó.

.

.Quên đi, nếu hai đứa đã không đồng ý, cứ xem như tôi chưa nói gì vậy.”
Ông mỉm cười bất đắc dĩ: “Hôm nay gọi hai đứa tới đây, thật sự chỉ là muốn ăn mừng lễ Giáng Sinh mà thôi, cháu không cần phải đề phòng như vậy.”
Lê Niệm nhẹ giọng nói: “Thất lễ rồi, lúc nãy con nói chuyện có chút nghiêm trọng.”
“Không sao, ngược lại tôi cảm thấy yên tâm hơn không ít.” Lạc Nghĩa Tu dịu dàng nói: “Có thể có người như cháu toàn tâm toàn ý bênh vực thằng bé, tôi rất yên tâm, hơn nữa cháu còn là nữ sinh duy nhất được thằng bé dẫn về nhà, trước kia khi học đại học, thằng bé giống như bị dị ứng người khác phái, chỉ lo tránh xa các nữ sinh, Thanh Duyệt còn lén hỏi tôi, chắc là thằng bé không bị đồng tính đâu nhỉ.”
Lê Niệm nghĩ tới cảnh tượng đó, không nhịn được nở nụ cười: “Đúng là có chút giống.”
“Lúc trước tôi còn rất lo lắng, nhưng lần thằng bé lại dễ dàng đồng ý trở về như vậy.” Lạc Nghĩa Tu nhìn cô nói: “Hiện tại tôi đã hiểu được rồi.”
“Vì sao chứ?” Lê Niệm hỏi.
Lạc Nghĩa Tu trả lời thẳng mà nói: “Luân Đôn là nơi tôi cầu hôn mẹ thằng bé, địa điểm là khách sạn Vicksburg nơi đó còn có biệt danh là thành phố tình yêu, nghe nói nhà trai dùng bữa và cầu hôn ở đó, tỷ lệ thành công sẽ cao tới 90%.”
Lê Niệm ngẩn người.
Lạc Nghĩa Tu cười nói: “Ngủ ngon, chúc hai đứa có giấc mơ đẹp.”
Nói xong ông rời đi ngay.
Lê Niệm đứng tại chỗ một lát, đột nhiên khuôn mặt ửng hồng, cô mím môi, bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó làm ướt khăn mặt mới, cầm về phòng ngủ trên lầu.
Cô mở cửa phòng ra, Yến Tây Minh đang dựa vào đầu giường, hơi cúi đầu, tóc đen rũ trên trán, nhíu mày mắt khép hờ, giống như không thoải mái cho lắm.
Lê Niệm cho rằng anh đã tỉnh rượu, nhanh tay đóng cửa lại: “Anh tỉnh rượu rồi sao?”
Cô vừa xuất hiện, Yến Tây Minh lập tức mở to mắt nhìn sang, ánh mắt còn chứa chút tủi thân.
“Em lại đi với WC sao?”
“.

.


.”
Bị anh ảnh hưởng, hiện tại Lê Niệm càng cảm thấy từ này thêm kỳ lạ.
Xem ra anh vẫn còn say.
Chút tưởng tượng viển vông trong đầu về lời cầu hôn của anh đều tan thành mây khói.
Cô tức giận đi tới, ném khăn mặt lên người anh.
“Phải đấy, em còn đại chiến hơn ba trăm hiệp với nó.”
Ánh mắt Yến Tây Minh nhìn cô thay đổi, vẫn không cử động nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám không nhìn thấy đáy.
“Anh mau lau mặt đi, còn đi ngủ nữa.” Lê Niệm lười cãi cọ với anh, chỉ vào khăn mặt ra lệnh nói.
Ai ngờ giây tiếp theo, đột nhiên anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã về phía anh
Đầu Lê Niệm đập vào ngực anh, cái mũi nhỏ bị đập vào vào lòng ngực cứng rắn, đau tới mức cô rên nhẹ một tiếng, rất nhanh nước mắt đã chảy xuống.
Thắt lưng cũng bị siết chặt, bàn tay anh dùng sức rất mạnh, giống như khảm cô vào tận xương.
Cả người Lê Niệm bị giam chặt, không thể cử động, hơi thở nóng rực như lửa đốt bao trùm lấy khắp người cô.
“Anh làm gì đấy?”
Lê Niệm tức giận, vừa mới ngẩng đầu lên, miệng đã bị anh lấp kín
Trong khoang miệng đều là mùi rượu nho.
Yến Tây Minh không hề tiết chế cắn môi cô, xúc cảm mềm mại ấm áp, hấp thụ hết mùi hương hoa lài thơm ngát trên người cô, hơi thở trở nên dồn dập, mút đầu lưỡi của cô, quấn quýt triền miên, lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Bàn tay anh dọc theo sống lưng cô di chuyển lên phía trên.
Cơ thể cô mảnh mai mềm mại, làn da bóng loáng nhẵn nhụi như tơ lụa, khiến cho anh thích tới mức không muốn buông tay.
“Yến, Yến Tây Minh.

.

.” Lê Niệm bị hôn tới mức không chịu nổi, cơ thể giống như bị điểm huyệt, cả người dần nóng lên, tay chân đều mềm nhũn.
Nếu còn tiếp tục chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đó.
“Anh đừng vậy mà, đây là nhà người khác đó.

.

.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lê Niệm ửng hồng, thở hổn hển đẩy anh ra, không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ tai vách mạch rừng.
Lần nào cũng như vậy, mỗi khi uống rượu anh đều nổi điên.
Yến Tây Minh nghe thấy vậy, nghe lời rời khỏi môi cô, nhưng không thả người cô ra, anh ôm chặt cô, đầu vùi vào cổ cô, mấp máy môi thấp giọng nói: “Em là của anh.”
“Ừ, là của anh.” Lê Niệm đã sợ lắm rồi, vỗ lưng anh, dỗ dành để anh ngủ nhanh một chút.
Yến Tây Minh nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Vậy về sau em đừng đi với WC nữa được không?”
“.

.

.”
Anh là đang ‘tranh sủng’ với WC sao?
Lê Niệm nói lời trái lương tâm: “Không làm nữa, anh mau ngủ đi.”
Lúc này Yến Tây Minh mới chịu an phận, ngoan ngoãn cầm khăn lau mặt, cởi áo nằm xuống ngủ.
Sau khi tắt đèn, Lê Niệm lo lắng đề phòng nằm bên cạnh anh, sợ anh không nói lời nào lại bắt đầu lên cơn, cô cũng không muốn dây dưa với anh mãi.
Nhưng may là Yến Tây Minh chỉ ôm cô ngủ, nhắm mắt lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không làm gì khác cả.
Lê Niệm thở phào nhẹ nhõm, cũng nhắm lại mắt.
Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Lê Niệm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, bên giường trống rỗng có chút nếp nhăn.
Lê Niệm dụi mắt vẫn đang buồn ngủ, chống giường chậm rãi ngồi dậy, phát hiện giếng trời nhỏ đã được mở ra, Yến Tây Minh đứng bên cạnh cửa sổ, quần áo chỉnh tề, dáng người cao ráo, ánh nắng ban mai vàng nhạt phác họa lên sườn mặt của anh.
Người đàn ông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một tay đặt lên bệ cửa sổ, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, hiện đốm lửa nhỏ, làn khói theo không khí bay ra bên ngoài cửa sổ, anh híp mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, biểu cảm giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lê Niệm vừa cử động là anh phát hiện ngay, tắt điếu thuốc xoay người lại: “Em dậy rồi sao?”
“.

.

.Ừ.” Lê Niệm không hỏi anh dậy sớm vậy để làm gì, chỉ nói: “Anh tỉnh rượu chưa? Còn nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Yến Tây Minh nói: “Không nhớ rõ.”
Vẻ mặt Lê Niệm nghi ngờ.

Yến Tây Minh tránh ánh mắt của cô, sải bước chân đi ra ngoài: “Nếu dậy rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng thôi.”
Lê Niệm vừa mặc áo khoác vừa nói: “Anh đi đâu vậy?”
Yến Tây Minh: “Đi WC.”
Lê Niệm nhỏ giọng nói thầm: “Không cho em đi, nhưng bản thân lại có thể đi.”
Yến Tây Minh không nhịn được quay đầu nói: “Đó là do lúc đó anh không được tỉnh táo.”
Lê Niệm thờ ơ nói: “Không phải anh nói là không nhớ rõ à?”
“.

.

.”
Sau khi ăn sáng ở nhà họ Lạc xong, Yến Tây Minh và Lê Niệm nói tạm biệt.
“Thật sự không ở thêm mấy người nữa sao?” Lạc Nghĩa Tu bất đắc dĩ nhìn Yến Tây Minh, thở dài nói: “Cha sẽ không ép con làm gì hết, hiếm khi con mới về một lần, chúng ta vẫn chưa tâm sự với nhau được gì.”
“Tôi sẽ ở nước Anh thêm mấy ngày nữa, đã đặt khách sạn rồi, nơi này không tiện cho lắm.” Yến Tây Minh dừng một chút, nói: “Nhưng trước khi về nước tôi sẽ tới gặp ông.”
Lạc Nghĩa Tu biết anh đã dần chấp nhận ông, tâm trạng dần tốt hơn: “Vậy được rồi, lúc nào cũng có thể liên lạc với cha, sau này con nhớ tới đây nhiều một chút.”
“Ừ.” Yến Tây Minh khẽ gật đầu.
Sau khi Lê Niệm nói tạm biệt với Vương Thanh Duyệt, rồi cùng anh rời khỏi nhà họ Lạc, trên đường đi cô hỏi Yến Tây Minh: “Anh nói chúng ta ở Luân Đôn thêm vài ngày, chúng ta đi đâu nữa sao?”
Yến Tây Minh lười biếng nói: “Không phải em nói muốn đi tham quan các địa điểm nổi tiếng sao?”
Lê Niệm vui vẻ nói: “Đúng vậy, đi thôi!”
Cả hai tìm khách sạn gần đó để gửi vali, sau đó Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm tới London Eye, bảo tàng Sherlock Holmes, còn có cung điện Buckingham và các địa điểm nổi tiếng khác, chụp được không ít hình.
Cả hai chơi hết một ngày, từ sáng cho đến chiều, cơm trưa dùng bữa tại nhà hàng thức ăn nhanh, sau đó tiếp tục tham quan các địa điểm gần đó, Yến Tây Minh lại hỏi Lê Niệm muốn đi tới chỗ nào nữa.
Lê Niệm suy nghĩ: “Em muốn tới trường đại học của anh xem thử.”
Yến Tây Minh ngẩn người.
Lê Niệm hỏi: “Rất xa sao?”
“Không, vừa khéo ở ngay bên cạnh.” Yến Tây Minh cười khẽ, dắt tay cô: “Đi thôi.”
Trường đại học mà Yến Tây Minh theo học là Imperial College London, là trường đại học ưu tú đứng top 1 Luân Đôn, với thế mạnh về kinh tế và dàn giảng viên chất lượng hàng đầu nước Anh.
Tuy rằng xin vào rất khó, nhưng năm đó Yến Tây Minh vẫn được trúng tuyển với thành tích xuất sắc.
Lê Niệm nắm tay Yến Tây Minh, mang theo lòng tôn trọng đi vào thăm quan trường học, cô nhìn thấy một tòa tháp cao ngất ngay trung tâm, được gọi là tháp nữ hoàng, nghe nói đây là tòa tháp biểu tượng ở đây.
Các tòa nhà dạy học rải rác xung quanh, cây xanh tươi tốt, ngoại trừ bảng hiệu bằng tiếng Anh thì phong cảnh cũng không khác với trường đại học ở Trung Quốc cho lắm.
Lê Niệm cười nói với anh: “Phong cảnh trường học của anh không tệ.”
Yến Tây Minh tùy tiện nhìn xung quanh: “Cũng tạm được.”
“Cảm giác của anh quay về chốn xưa như thế nào?”
“Chỉ có vậy thôi.”
“Không thể nào chứ, anh đi học ở đây bốn năm, chẳng lẽ không có chút cảm tình nào sao?”
Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Bốn năm ở đây cũng không có em.”
“.

.

.”
Lê Niệm câm nín nói không nên lời, nhìn thấy nét mặt bình thản của anh, trong lòng bắt đầu chua xót, cảm xúc này tới không đúng lúc chút nào, phía sau người gọi anh.
“Yến Tây Minh?”
Ở một nơi chỉ toàn nói tiếng Anh, một câu Hoa ngữ càng thêm thân thiết.
Lê Niệm và Yến Tây Minh quay đầu lại, nhìn một người đàn ông cao ráo, tóc húi cua, khuôn mặt phương Đông đi tới.
“Trời ạ, Yến Tây Minh, thật sự là cậu!”
Anh ta kinh ngạc nhìn Yến Tây Minh.
“Người này là?” Lê Niệm hỏi.
“Bạn cùng phòng thời đại học.” Giọng điệu Yến Tây Minh có chút kinh ngạc.
“Này, đã nhiều năm không gặp như vậy, sao cậu vẫn còn lạnh lùng như vậy? Rõ ràng lúc học đại học chúng ta là bạn thân tốt nhất!” Triệu Tự cười nói thoải mái, nhìn Lê Niệm hỏi: “Đây là bạn gái của cậu sao?”
“Ừ.” Yến Tây Minh gật đầu.
“Thật hay giả?” Triệu Tự chỉ thuận miệng hỏi thôi, không nghĩ tới Yến Tây Minh lại thừa nhận, anh ta vừa ngơ ngác vừa cẩn thận đánh giá Lê Niệm: “Mẹ nó, cũng có ngày cây hoa vạn tuế như cậu nở hoa sao, xin hỏi tên của người đẹp? Sao tôi lại cảm thấy cô có chút quen mắt vậy.”
“Tôi tên Lê Niệm, xin chào.” Lê Niệm cười nói.
“Xin chào xin chào, tôi tên Triệu Tự.”
Triệu Tự lập tức nói: “Không chỉ quen mắt, tên cũng có chút quen tai, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Yến Tây Minh lạnh lùng nhìn anh ta: “Gì chứ?”
“Không phải không phải, tôi không có ý đó!” Triệu Tự vội vàng xua tay nói: “Thật sự tôi từng nhìn thấy bạn gái của cậu ở đâu rồi mà.”
Yến Tây Minh và Lê Niệm đương nhiên biết vì sao, Lê Niệm làm minh tinh lâu như vậy, có nổi tiếng cũng cũng là chuyện thường.
Yến Tây Minh không muốn nói tiếp chuyện đó: “Cậu vẫn còn dạy ở đây sao?”
Triệu Tự: “Đúng vậy, nhưng có thể tôi sẽ về nước.”
Bọn họ vừa đi vừa nói.
Lê Niệm thông qua câu chuyện của họ biết được, sau khi Triệu Tự tốt nghiệp thì anh ta ở lại trường học làm giảng viên, mãi cho đến hiện tại, quê quán của anh ta là ở Hà Bắc, tới Tết mới về nước, nhưng theo lời anh ta nói, có lẽ năm nay anh ta sẽ về nước luôn, vì cha mẹ anh ta buộc anh ta phải kết hôn.
Triệu Tự còn nói khi Yến Tây Minh học đại học có rất nhiều chuyện thú vị, mặc dù đang ở nước Anh, nhưng hoa đào theo đuổi anh cũng không giảm, nữ sinh theo đuổi anh rất nhiều, hơn nữa các em gái ở Luân Đôn cực kỳ nhiệt tình,khiến người ta không thể chống đỡ nổi, có một khoảng thời gian Yến Tây Minh chỉ trốn trong ký túc xá không muốn ra ngoài.
Không chỉ có các em gái, còn có cả nam sinh coi trọng khuôn mặt của Yến Tây Minh, vừa đùa giỡn xong lập tức bị Yến Tây Minh quật ngã.
Triệu Tự nói xong cười tới mức bả vai run rẩy, nói nhỏ với Lê Niệm: “Lúc sắc mặt của cậu ấy tái xanh, không chụp được hình đúng là rất đáng tiếc.”
Lê Niệm cũng không nhịn được cong khóe môi.
Yến Tây Minh không thể nhịn được nữa: “Cậu nói đủ chưa?”
Vừa khéo Triệu Tự không có tiết dạy, vì vậy anh ta dẫn cả hai đi tham quan trường học, nói cho Yến Tây Minh mấy năm nay trường học đã thay đổi những gì.
Trên đường đi, cả hai đi ngang qua một quán cà phê.
Triệu Tự thuận miệng nói: “Lúc trước tôi và anh Yến thường xuyên tới đây uống cafe.”
Vừa khéo Lê Niệm đang khát nước, lập tức đi vào: “Chúng ta ngồi nghỉ một chút đi.”
Triệu Tự hét to nói: “Khoan đã!”

Nhưng không còn kịp nữa rồi, Lê Niệm đã đẩy cửa nhìn vào trong, sau đó kinh ngạc một lúc.
Nếu xem qua cách trang trí bên trong và hương thơm cà phê thoang thoảng trong không khí thì nơi này thật sự là một quán cà phê.
Nhưng nhân viên đều là thiếu nữ, mặc đồng phục cùng màu với nhau, màu ren trắng bồng bềnh, giống như trang phục hầu gái, chân xỏ vớ lụa đen.
“Các nhân viên.

.

.Đều mặc đồ đặc biệt như vậy sao?” Vẻ mặt Lê Niệm có chút quái dị, nhìn về phía Yến Tây Minh: “Trước kia anh cũng thường xuyên tới đây?”
Yến Tây Minh theo bản năng lắc đầu: “Trước đây khi anh tới, nơi này vẫn là quán cà phê bình thường.”
“Nơi này đã đổi chủ rồi, gia đình đó buôn bán không tốt lắm nên đã đóng cửa, sau đó nhượng quyền cho người khác, bởi vì ông chủ sau thích Nhật Bản, nên đã biến thành như vậy.” Triệu Tự cười giải thích: “Không phải nói chứ, sau khi thay đổi ông chủ, nơi này kinh doanh tốt hơn không ít.”
Đúng vậy.
Lê Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, đa số các vị trí đều không còn chỗ ngồi nữa.
“Hơn nữa, được nhìn thấy bạn gái mặc đồ như vậy, chính là giấc mơ của đám đàn ông đấy.”
Triệu Tự đụng khuỷu tay vào người Yến Tây Minh, cười đầy ẩn ý: “Nơi này có thể mặc thử miễn phí, sẽ có phòng riêng thay quần áo, để cho một mình cậu xem thôi.”
Tuy rằng Yến Tây Minh kêu anh ta cút, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lê Niệm, có chút động lòng.
Không thể kiềm chế được tưởng tượng dáng vẻ của cô khi mặc trang phục hầu gái, vòng eo thon nhỏ, đôi chân trắng nõn, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, môi hồng răng trắng mỉm cười nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.
Ánh mắt Yến Tây Minh trở nên u ám, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Như vậy thì ai có thể kiềm chế được chứ?
Tuy rằng Triệu Tự nói với Yến Tây Minh, hơn nữa còn nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lê Niệm nghe thấy, mắt cô sáng rỡ, hỏi: “Nơi này có cho mượn mặc thử sao?”
“Phải, đúng vậy.” Triệu Tự không nghĩ tới cô lại vui như vậy: “Cô muốn mặc sao?”
Lê Niệm lắc đầu, nhìn về phía Yến Tây Minh, đôi mắt đen sáng ngời: “Em muốn xem anh mặc.”
Yến Tây Minh: “.

.

.”
Trong chớp mắt, những suy nghĩ trong đầu anh đều biến mất, biểu cảm không thay đổi.
Triệu Tự câm nín, một lúc sau mới nói: “Bạn gái này cậu tìm đâu ra vậy? Trâu bò thật.”
Nói xong, anh ta cũng hiếu kỳ nhìn Yến Tây Minh: “Thật ra, tôi cũng muốn xem thử.”
Trên trán Yến Tây Minh hiện gân xanh, lạnh lùng nói: “Cút.”

Vốn dĩ Triệu Tự tính mời cả hai ăn cơm tối, nhưng lại bị điện thoại của cấp trên gọi đi, chỉ nói sau khi về nước gặp lại rồi vội vàng đi ngay.
Sau khi tách khỏi anh ta, cả hai cũng rời khỏi trường học, Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm tới khách sạn ăn cơm tối.
Vừa khéo chính là khách sạn Vicksburg, nơi Lạc Nghĩa Tu đã nhắc vào tối hôm qua, cũng là nơi cầu hôn mẹ của Yên Tây Minh thành công.
Sau khi cả hai vào trong.
Yến Tây Minh xem thực đơn, hỏi cô muốn ăn gì.
Lê Niệm làm gì có tâm trạng ăn cơm, lắc đầu nói sao cũng được.
Vì vậy Yến Tây Minh chọn những món cô thích ăn.
Sau khi trả lại thực đơn cho phục vụ, anh nhận ra tâm trạng cô có chút kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì đâu.”
Lê Niệm xấu hổ lắc đầu, trong lòng lại rất kích động, tới rồi, tới rồi, anh thật sự muốn cầu hôn!
Tuy rằng Yến Tây Minh cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi lại.
Khách sạn được trang trí theo phong cách phương Tây, sô pha màu đỏ rượu, bức tường vàng điêu khắc thành các tác phẩm nghệ thuật, trên sân thượng đặt hoa hồng, tiếng nhạc đàn Piano nhẹ nhàng du dương trong không trung.
Cả hai ngồi bên cạnh cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp tuyệt vời, nhìn từ trên cao xuống, đèn dưới mặt đất được thắp sáng, xe cộ qua lại tấp nập, giống như có thể thu hết cả Luân Đôn vào trong mắt.
Khi phục vụ bưng thức ăn tới, còn cố ý châm nến trên bàn ăn cho cả hai, bốn ngọn nến lặng lẽ bùng cháy, giúp cho bầu không khí xung quanh càng thêm lãng mạn.
Tim Lê Niệm đập nhanh như trống đạp, lo tới mức sắp không chịu được nữa, ngay cả beakstead có mùi vị như thế nào cô cũng không biết.
Uổng cho Yến Tây Minh còn giúp cô cắt cẩn thận.
Cả hai câu có câu không nói chuyện với nhau, tất cả đề tài đều không liên quan tới nhau.
Lê Niệm vẫn đang chờ Yến Tây Minh cầu hôn, nhưng ăn xong beakstead, gà nướng, cuối cùng ngay cả món tráng miệng cũng dùng xong, Yến Tây Minh vẫn không có động tĩnh gì.
Thấy cô ăn nhiều như vậy, anh còn khen một câu: “Em ăn uống thật tốt.”
Da mặt Lê Niệm co giật, thật tốt đấy!
Dạ dày bà đây sắp bùng nổ vì tức giận đấy?
“Cũng không phải.”
Lê Niệm cười miễn cưỡng, cho rằng anh đang thẹn thùng, nên chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ, mãi cho đến khi anh nói: “Em ăn nó chưa? Nếu nó rồi thì về thôi.”
Lê Niệm không thể tin được nhìn anh: “Hiện tại đi sao? Anh không có gì muốn nói với em à?”
Yến Tây Minh ngây người: “Em chưa no sao?”
“Không phải!” Lửa giận của Lê Niệm bùng nổ: “Chính là cầu.

.

.”
Yến Tây Minh: “Hửm?”
Lê Niệm nghiến răng, mãnh liệt ám chỉ nói: “Nếu! Nếu anh mặc trang phục hầu gái để cầu hôn em, nói không chừng em sẽ đồng ý với anh đó.”
Sau khi cả hai im lặng một lúc lâu.
Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Nếu em không muốn kết hôn, thì có thể nói thẳng.”
Lê Niệm: “.

.

.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận