Chuyện fans lập nhóm với nhau đi tới bệnh viện gây chuyện vừa xảy ra, Lê Niệm lập tức gọi điện thoại cho Yến Tây Minh, hỏi anh có sao không.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Yến Tây Minh bình thường, giống như không hề bị ảnh hưởng gì cả: “Không có, sau này anh cũng nghe mọi người nói mới biết, những hôm bọn họ tới anh đều không ở bệnh viện.”
Lúc này Lê Niệm mới nhớ ra Yến Tây Minh là bác sĩ có địa vị quan trọng của bệnh viện, là bác sĩ du học nước ngoài được mời về chữa bệnh, cho dù anh có ba ngày phơi lưới hai ngày đánh cá, tiền lương của anh vẫn được trả như cũ.
“Vậy công việc của anh không bị ảnh hưởng chứ?”
Cho dù bản thân anh không thèm để ý, nhưng cô cũng cảm thấy có lỗi.
“Không có.” Dường như Yến Tây Minh biết cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần trưởng khoa không bị mất não, thì nhất định sẽ không để anh đi, em không cần phải lo lắng.”
“Vậy là được rồi.”
Lê Niệm nghe thấy giọng điệu quen thuộc của anh, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giọng điệu kiêu ngạo bình tĩnh khi nói chuyện vẫn chưa thay đổi từ lúc học cấp ba đến giờ, tuy rằng anh đã rất kiềm chế và khiêm tốn, nhưng lòng kiêu ngạo đã khắc sâu trong xương cốt, vĩnh viễn hiên ngang kiêu hãnh.
Cô nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Cuối tuần anh có tới bệnh viện không?”
Yến Tây Minh: “Cuối tuần sẽ đi hai ngày, sao vậy em?”
Lê Niệm: “Không, em chỉ hỏi một chút thôi.”
Yến Tây Minh biết cô đã quay gameshow ở Hạc Thành, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, nên cũng không nghĩ nhiều: “Ừ, nếu có gì cứ gọi cho anh.”
“Em biết mà.”
Cả hai nói chuyện thêm một chút rồi cúp máy.
Lê Niệm không nói cho anh biết, thật ra cuối tuần cô phải về thành phố B tham dự một buổi diễn từ thiện, có thể dành chút thời gian đi thăm anh, nhưng không xác định được là lúc nào, nên cô tạm thời giữ bí mật, miễn cho anh phải đợi.
—
Khi công việc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái một tuần đã trôi qua, Lê Niệm cũng được về thành phố B mà cô mong đợi mấy ngày nay, chị Hồng không cho cô về nhà, mà đặt khách sạn riêng cho cô, sợ cô lại gây chuyện, còn kêu Trương Đóa Đóa canh chừng cô, bởi vì hoạt động bắt đầu vào buổi tối, nên cô có thể nghỉ ngơi cả buổi trưa.
Trong phòng khách sạn, khi chị Hồng rời đi, Lê Niệm nhìn Trương Đóa Đóa, cười nói: “Đóa Đóa, mông của em…”
“Nhờ phúc của chị, em đã khỏi từ lâu rồi.” Trương Đóa Đóa ngắt lời cô, mạnh mẽ nói: “Em không cần tới bệnh viện.”
Hai người im lặng đối mặt nhìn nhau một chút.
Đột nhiên vẻ mặt Lê Niệm đau khổ ôm bụng nói: “Tự nhiên chị đau bụng quá, mau lái xe chở chị tới bệnh viện đi!”
Trương Đóa Đóa câm nín nhìn kỹ năng diễn vụng về của cô: “Chị Niệm Niệm, không phải em đã nói với chị rồi à, hiện tại là thời điểm rất quan trọng, chị có biết hiện tại chị gặp anh ta chính là hại anh ta không?”
“Chị cũng chưa nói muốn gặp mặt anh ấy mà.” Lê Niệm cũng không giả vờ nữa: “Chị chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa thôi.”
“Làm vậy thì có ý nghĩa gì không?”
“Không có.” Lê Niệm hợp tình hợp lý: “Em chơi điện thoại cũng không có ý nghĩa, nhưng em có thể ngừng chơi không?”
“…”
Lê Niệm tiếp tục nhấn mạnh nói: “Hơn nữa chị tới bệnh viện, không đi tìm anh ấy, nếu bị chụp được thì cứ nói chị đi khám bệnh là được, thì ai có thể nói chị có quan hệ với anh ấy được chứ?”
Trương Đóa Đóa không còn lời gì để nói, thế nhưng cô ấy cũng cảm thấy có lý, cuối cùng dưới sự kiên trì của Lê Niệm, vẫn lái xe chở cô tới bệnh viện số 1.
Tuy rằng xong việc sẽ bị chị Hồng mắng, nhưng Trương Đóa Đóa không biết vì sao, so với chị Hồng hung dữ, thì trong lòng cô ấy vẫn sợ Lê Niệm hay tủm tỉm mỉm cười hơn, cô ấy cảm thấy nếu Lê Niệm thật sự không vui, hậu quả sẽ càng khủng bố hơn.
Lê Niệm đội mũ đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang di chuyển, vui vẻ cười híp mắt.
Đã lâu không được gặp anh.
Tuy rằng mỗi ngày đều liên lạc, nhưng vẫn không được nhìn thấy người thật.
Sau khi xảy ra chuyện, cô luôn lo lắng không biết anh có sao không, lo lắng có phải anh cố ý lừa gạt cô hay không.
Lần này đi, cô chỉ cần xác nhận anh bình an, cho dù không gặp mặt cô cũng rất thỏa mãn rồi.
Bất tri bất giác, cô đã thích anh nhiều đến vậy.
Có những lời cô không thể nói trên Wechat.
Cô thật sự rất nhớ anh.
—
Tại bệnh viện số 1.
Trong phòng khám khoa ngoại, hôm nay Yến Tây Minh là người khám, trước phòng khám bệnh vẫn xếp hàng dài như cũ, chỉ là so với trước kia đã ít hơn rất nhiều, không còn khoa trương như vậy nữa.
Từ sau khi xảy ra chuyện fan CP của Lê Niệm và Dư Nhẫn gây chuyện, viện trưởng không thể nhịn nổi nữa, lập tức đăng thông báo những ai không bị bệnh thì không được tới bệnh viện tìm người nữa, một khi bị phát hiện sẽ trực tiếp báo cảnh sát xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng, cũng vì nguyên nhân đó nên số nữ sinh tới tìm Yến Tây Minh khám bệnh đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại những người cần khám bệnh mà thôi.
Yến Tây Minh khám bệnh cho một ông cụ xong, đối phương nói cảm ơn rồi rời đi.
Anh viết vào hồ sơ bệnh án, đầu cũng không ngẩng chỉ nói với bên ngoài: “Người tiếp theo.”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo phán đoán là một người đàn ông, đối phương đóng cửa rất mạnh, một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên.
Yến Tây Minh nhíu mày, vừa tính ngẩng đầu lên, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới mức khiến người khác ngủ cũng mơ thấy ác mộng.
“Ai gu, văn phòng của mày không tệ chút nào, vừa lớn vừa sạch sẽ, còn có cả máy lạnh.” Đối phương trêu chọc nói: “Nhìn mày mặc áo blouse trắng cũng rất ra dáng đấy, về sau tao tới đây khám bệnh có phải sẽ không tốn tiền nữa không?”
“…”
Yến Tây Minh nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp kia, giọng nói lạnh xuống mấy độ: “Sao ông lại ở đây?”
“Đương nhiên là tới tìm mày rồi.” Yến Thành Chí cà lơ phất phơ nói: “Không nghĩ tới mày lại có tiền đồ như vậy, không chỉ làm bác sĩ, còn lên cả báo chí, gặp được mặt mày không dễ chút nào, tao đã ngồi ở đây đợi mấy ngày liền, đến tận hôm nay mày mới đi làm, tiền bác sĩ cũng thật dễ kiếm, đâu giống như tao mỗi ngày đều phải làm ca đêm.”
“Nói xong chưa?” Yến Tây Minh dần bình tĩnh trở lại: “Nói xong rồi thì cút đi, chỗ của tôi khám khoa ngoại, không phải khoa thần kinh, không trị được bệnh của ông.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Yến Thành Chí cười khà khà nói: “Chuyện lúc trước mày tống tao vào ngục giam tao vẫn chưa tính sổ với mày đâu, lần này tới đây, ngoại trừ tìm mày nói chuyện, còn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, tuổi tao đã lớn rồi, nhưng vẫn chưa có chỗ ở cố định, mày sẽ không đành lòng để tao ngủ ngoài đầu đường chứ? Hiện tại công việc của mày tốt đến vậy, cho tao mấy triệu cũng sẽ không quá phận phải không?”
Yến Tây Minh không muốn nhìn mặt ông ta nữa, ngay cả liếc mắt cũng không muốn, anh đứng dậy mở cửa, vẻ mặt vô cảm nói: “Cút, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa.”
Dường như Yến Thành Chí đã sớm đoán phản ứng của anh, uy hiếp nói: “Nếu mày không đưa tiền, tao sẽ gây chuyện ở đây, để mày không làm việc được nữa!”
—
Lê Niệm và Trương Đóa Đóa đi vào bệnh viện, dọc trên đường đi, Trương Đóa Đóa dặn dò rất nhiều lần, ngàn vạn lần đừng gặp mặt Yến Tây Minh, chỉ cần đứng từ xa nhìn là được rồi.
Đương nhiên Lê Niệm đồng ý liên tục: “Yên tâm yên tâm, chị sẽ có chừng mực.”
Các cô lên lầu, đi tới phòng khám của Yến Tây Minh, phát hiện bên đó có đám người đang vây quanh, chỉ trỏ bàn tán gì đó, xuyên qua khe hở của đám đông, Lê Niệm thấy được Yến Tây Minh đang mặc áo blouse trắng.
Cô có dự cảm không tốt, vội vàng chen vào đám đông để tìm hiểu, Trương Đóa Đóa không kịp giữ cô lại, vội tới mức dậm chân tại chỗ, đành phải đi theo sau cô giúp đỡ.
Sau khi Lê Niệm chen vào đám đông, tầm nhìn trở nên rộng hơn, cuối cùng cũng thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, người đứng đối diện Yến Tây Minh, vậy mà là Yến Thành Chí!
Cô hít một hơi thật sâu, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng người cha kế của Yến Tây Minh đã tạo cho cô bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cô nhớ mãi tới tận bây giờ.
Yến Thành Chí hất mặt, chỉ vào Yến Tây Minh nói to: “Lãnh đạo đâu? Lãnh đạo của bệnh viện này đâu? Tôi muốn tố cáo bác sĩ Yến của các người là một thằng con bất hiếu bỏ rơi cha mình, ngay cả phí nuôi dưỡng nó cũng không trả lại, hiện tại tôi ngay cả chỗ ở cũng không có, các người mau phân xử cho tôi đi, sao lại để một người máu lạnh lòng lang dạ sói như vậy làm bác sĩ chứ?”
Mấy người xung quanh sôi nổi bàn tán: “Không thể nào? Không nghĩ tới bác sĩ Yến là loại người này.”
“Dù thế nào đi nữa, cũng không thể mặc kệ cha mình được chứ?”
Có mấy y tá đang khuyên nhủ Yến Thành Chí, hy vọng ông ta không gây chuyện nữa, đi tới chỗ khác hẵng nói tiếp, nhưng ông ta không quan tâm, giống như một tên vô lại muốn Yến Tây Minh phải thân bại danh liệt.
Trong tiếng nói ồn ào, biểu cảm Yến Tây Minh lạnh băng, không giải thích gì cả, trực tiếp lấy điện thoại ra giống như muốn gọi điện báo cảnh sát.
“Mày muốn gọi cho ai?” Yến Thành Chí càng nhìn càng tức: “Mày lại muốn báo cảnh sát sao? Mày cho rằng gọi cảnh sát tới đây sẽ có tác dụng à? Mày là do tao nuôi lớn, đây là chuyện không thể thay đổi, mày làm vậy không sợ mẹ mày sẽ thất vọng sao?”
Ngón tay Yến Tây Minh dừng lại một chút, đột nhiên cười nhạo một tiếng, ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa châm chọc: “Ông vẫn còn mặt mũi để nhắc tới mẹ tôi?”
Yến Thành Chí bị tiếng cười của anh làm cho kinh ngạc, đã nhiều năm trôi qua, từ năm học cấp hai Yến Tây Minh chưa từng cười trước mặt ông ta, ánh mắt của thiếu niên luôn lạnh nhạt nhìn ông ta, vẻ mặt vô cảm, máu lạnh giống như sói tuyết, trên mặt không hề có chút dịu dàng nào.
Đó cũng là lý do Yến Thành Chí càng ngày càng chán ghét anh, lớn lên đã không giống ông ta, tính cách cũng càng lúc càng thay đổi.
Không chỉ có ông ta kinh ngạc, những người khác ở đây đều sửng sốt, ai cũng chưa từng nhìn thấy Yến Tây Minh như vậy, cả người toát ra hơi thở u ám, biểu cảm khiến người khác không rét mà run, càng thêm xác minh câu nói ‘máu lạnh vô tình’ trong miệng Yến Thành Chí.
“Ông thật sự cho rằng tôi không biết lý do ông và mẹ tôi cưới nhau sao?” Yến Tây Minh chậm rãi nói, trong đáy mắt không hề có ý cười, biểu cảm trên mặt càng lúc càng đáng sợ hơn: “Bà ấy không nói trong di thư, ông cho rằng tôi không điều tra ra à?”
Đồng tử Yến Thành Chí co lại, nhìn thấy anh không ngừng tới gần, vẻ mặt u ám tới mức giống như muốn dồn ông ta vào chỗ chết, Yến Thành Chí sợ hãi lùi về phía sau: “Mày, mày muốn làm gì?”
Yến Tây Minh dùng hành động thực tế nói cho ông ta biết, anh bước tới xách cổ áo ông ta lên, trông giống như muốn động thủ.
Cảnh tượng càng thêm rối loạn.
…
Lê Niệm chưa bao giờ nhìn thấy Yến Tây Minh như vậy, anh hoàn toàn mất đi vẻ lý trí bình tĩnh đó, giống như dã thú đang phát cuồng, cô dự cảm có chuyện chẳng lành, cơ thể cô theo phản xạ có điều kiện đi tới trước, lại bị Trương Đóa Đóa giữ chặt tay, mặt trắng bệch nói: “Chị đừng đi, đi qua là tiêu đấy, chị nhớ lại thân phận của mình đi!”
Lê Niệm ngẩn người, sau đó lại nhìn về phía Yến Tây Minh đang đứng trong đám người, sống lưng thon gầy thẳng tắp, vừa kiêu ngạo vừa cô độc, người xung quanh đều đang sợ hãi anh, ngay cả y tá cũng không dám tới gần, rất nhiều người bắt đầu chỉ trỏ anh, mắng anh là kẻ bất hiếu.
Từ trước tới nay anh luôn như vậy, không tranh không đoạt, không giải thích, cái gì cũng thích giấu trong lòng, cho dù có tủi thân cũng không nói ra.
Trái tim Lê Niệm giống như bị xé toạc, cực kỳ đau xót.
“Xin lỗi.” Cô chậm rãi rút tay ra, nói với Trương Đóa Đóa: “Bởi vì anh ấy, chị mới có thể tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, không có thì không có, không có gì đáng tiếc cả, từ trước tới nay ước mơ của chị không phải là minh tinh.”
Cô vội vàng nói xong, sau đó lao ra khỏi đám đông không chút do dự, ở trước mặt công chúng, ôm chặt lấy eo Yến Tây Minh từ phía sau: “Yến Tây Minh, anh bình tĩnh một chút, có gì đợi cảnh sát tới rồi hẵng nói, đừng xúc động mà!”
Giọng nói của Lê Niệm làm cho não Yến Tây Minh tỉnh táo hơn một chút, sửng sốt, vốn dĩ khuôn mặt lạnh như băng lại hiện thêm chút kinh ngạc, khàn giọng nói: “Sao em…lại ở đây?”
Lê Niệm xuất hiện giống như thần tiên hiện thân, hiện tại mỗi ngày cô đều có mặt trên TV, rất nhiều người đều nhận ra cô.
“Đó không phải là Lê Niệm sao? Là nữ minh tinh gần đây rất nổi đấy.”
“Tôi cũng nhận ra, con gái tôi có rất nhiều poster của cô ấy đấy.”
“Tại sao cô ấy lại ở đây? Còn thân mật với bác sĩ Yến như vậy…”
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự có quan hệ với nhau sao?”
…
Yến Tây Minh đã bình tĩnh trở lại, phản ứng đầu tiên là muốn che mặt Lê Niệm, trầm giọng quát: “Em tới đây làm gì? Mau về đi.”
“Không cần.” Lê Niệm ôm chặt anh, sợ anh xúc động sẽ làm ra những chuyện không thể cứu vãn được, đồng thời chỉ vào Yến Thành Chí lớn tiếng nói với đám người đang vây xem: “Mọi người đừng nghe ông ta hồ ngôn loạn ngữ, người này căn bản không xứng đáng làm cha, bảy năm trước ông ta và cùng kẻ khác bán con gái mình cho bọn buôn người, cũng may đã bị chúng tôi cản lại, ông ta cũng bị bắt giam, nếu không tin lời tôi nói mọi người có thể tìm tin tức lúc trước để đọc!”
“Mẹ nó mày là ai? Nói hươu nói vượn gì đó!” Yến Thành Chí giận tới mức không thể kiềm chế được, cổ áo bị Yến Tây Minh giữ chặt, không thể né được, vừa khéo bên chân ông ta có bình chữa cháy, ông cầm lên muốn đập vào đầu Yến Tây Minh.
Mấy người xung quanh đều kinh hãi hét lên
Yến Tây Minh nhíu mày, nếu anh muốn tránh có thể tránh được, nhưng Lê Niệm lại ở ngay sau anh nên anh không dám làm hành động thiếu suy nghĩ, cho nên không cử động, tính sẽ giơ tay lên đỡ, nhưng không ngờ Lê Niệm lại di chuyển, cô vươn tay phải che lấy đầu anh, bình chữa cháy đập thật mạnh lên cánh tay cô.
Lê Niệm đau tới mức muốn khóc nhưng vẫn ráng chịu đựng không phát ra âm thanh, móc trên bình chữa cháy cắt một vết lớn trên cánh tay cô, máu chảy xuống.
Mấy người xung quanh đều bị dọa sợ.
“Em xông lên làm gì?” Đầu Yến Tây Minh ong một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì thấy máu, lập tức cầm máu lại cho cô: “Đau không? Chịu một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Thật ra Lê Niệm không lo lắng chút nào, nhìn anh còn cười nói: “Vẻ mặt của anh sao đấy, em rất lợi hại mà phải không, cuối cùng cũng đỡ cho anh được một lần rồi.”
Đối diện, Yến Thành Chí thấy mọi chuyện có chút không đúng, tính bỏ chạy, nhưng lập tức bị mấy người vây quanh và nhân viên bệnh viện khống chế, sau cơn hỗn loạn cuối cùng cảnh sát cũng tới.
—
Cuối cùng Yến Thành Chí bị cảnh sát bắt đi, mọi chuyện cực kỳ hỗn loạn, Trương Đóa Đóa lo tới mức giống như kiến bò trên chảo nóng, gọi điện thoại nói chuyện này cho chị Hồng, tin tức này của Lê Niệm bị chặn lại nên không truyền ra bên ngoài, chỉ khiến mọi người bàn tán một chút.
Lê Niệm đang ở bệnh viện, được điều trị ngay lập tức, trên cánh tay trắng nõn có thể nhìn thấy vết bầm còn có cả vết máu, rất nhanh Yến Tây Minh đã cầm máu cho cô, còn chụp X quang kiểm tra xương, sau khi phát hiện chỉ bị thương ngoài da, lúc này thần kinh đang căng chặt mới dần thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn rất căng thẳng, hộ lý cũng không dám nói chuyện với anh, cũng chỉ có Lê Niệm mới dám trêu chọc anh: “Kết quả kiểm tra không sao rồi mà, vẻ mặt của anh giống như em sắp chết thế? Nào, mỹ nhân, cười một cái.”
Hộ lý cong khóe môi nín cười.
Khi Yến Tây Minh băng bó cho cô, lạnh lùng nhìn cô nói: “Em đừng nhúc nhích.”
…
Lê Niệm cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to, chỉ là chút vết thương nhỏ đã kích động đến vậy, còn chuẩn bị riêng một phòng bệnh cho cô, cô xua tay muốn từ chối nhưng Yến Tây Minh lại đồng ý thay cô, sau đó còn không để tâm cô đang phản đối bế cô dậy đi tới phòng bệnh.
Lê Niệm xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực anh: “Nhiều người nhìn như vậy, anh chú ý hình tượng đi.”
Yến Tây Minh lạnh mặt: “Không phải em còn ôm anh ở trước mặt rất nhiều người sao?”
“Tình huống không giống nhau được chưa?”
…
Mặc kệ như thế nào đi nữa, Lê Niệm vẫn bị cưỡng chế tới phòng bệnh nghỉ ngơi, Yến Tây Minh ở bên cạnh chăm sóc cho cô, không nói lời nào cúi đầu cầm dao gọt vỏ táo.
Bầu không khí im ắng tới mức kỳ lạ.
Lê Niệm hắng giọng nói: “Cái đó, em vẫn chưa hỏi anh, sao cha kế anh tìm tới được vậy?”
Yến Tây Minh nhẹ giọng nói: “Anh không rõ lắm, có thể ông ta nhìn thấy tin tức trên mạng.”
Lê Niệm nghe vậy, mím môi nói: “Thật xin lỗi, nếu không phải do em, thông tin của anh cũng sẽ không bị lộ.”
“Không liên quan tới em.” Yến Tây Minh cắt một miếng táo, đưa tới miệng cô: “Há miệng.”
Lê Niệm hưởng thụ được anh hầu hạ, há miệng ăn táo: “Chuyện đã tới bước này, ông ta tìm anh làm gì chứ, sẽ không phải tới đòi tiền đâu nhỉ? Ha ha ha không thể nào…”
Lê Niệm cười một lát, phát hiện vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm nhìn cô.
“…”
Lê Niệm lúng túng nói: “Em đoán trúng rồi sao? Éc, người cha này của anh đúng là trước sau như một, dạy mãi không sửa, anh đừng quan tâm tới ông ta, về sau gặp được cứ báo cảnh sát là được, không đáng cho anh phải tức giận như vậy? Em thấy suýt chút nữa đã ra tay với ông ta, làm em sợ muốn chết.”
Nói xong cô nhớ ra gì đó, hỏi: “Câu nói trước đó của anh là có ý gì? Không phải mẹ của anh và ông ta xem mắt rồi mới lấy nhau sao?”
Dường như sau khi Yến Thành Chí nhắc tới mẹ của anh, Yến Tây Minh mới bắt đầu mất bình tĩnh.
Yến Tây Minh im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: “Không phải, mẹ của anh bị ông ta cưỡng hiếp.”
“…Gì chứ?” Suýt chút nữa Lê Niệm đã bị miếng táo làm nghẹn, khiếp sợ mở to hai mắt.
Yến Tây Minh rũ mắt, chậm rãi kể mọi chuyện.
Bảy năm trước, anh đồng ý nghe lời Lạc Nghĩa Tu đi du học nước Anh, ngoại trừ cảm thấy nản lòng vì bị Lê Niệm từ chối, anh cũng muốn biết rõ chân tướng về mẹ mình, cũng chính là chân tướng về chuyện kết hôn của Diệp Lâm và Yến Thành Chí.
Lạc Nghĩa Tu, Yến Thành Chí, còn có cả Diệp Lâm, cả ba người năm đó đều cho rằng bản thân mình đúng, khiến cho mọi chuyện trở nên khó hiểu.
Yến Tây Minh cực kỳ muốn biết, lý do và chân tướng tại sao bản thân lại tồn tại.
Sau khi đi nước Anh, gặp được người nhà họ Lạc, chân tướng năm đó dần lộ ra, độ máu chó so với bộ phim truyền hình tình yêu Yến Tây Minh xem hồi cấp hai cũng không khác nhau cho lắm.
Chuyện yêu đương của Diệp Lâm và Lạc Nghĩa Tu bị nhà họ Lạc phản đối mãnh liệt, mẹ Lạc muốn dùng tiền đuổi Diệp Lâm, ép bà rời đi, Diệp Lâm không muốn, muốn gặp mặt Lạc Nghĩa Tu, đương nhiên là không thể gặp được vì mẹ Lạc đã nhốt ông ấy lại.
Diệp Lâm vừa dày vò vừa đau khổ chờ người yêu, nhưng cuối cùng lại chờ được thiệp mời kết hôn của Lạc Nghĩa Tu, đây cũng là kế hoạch mẹ Lạc đã thiết kế, mục đích muốn làm cho Diệp Lâm hết hy vọng.
Và bà ta đã thành công.
Diệp Lâm đã không thể liên lạc với Lạc Nghĩa Tu sau rất nhiều ngày, bà còn phát hiện bản thân đã mang thai một tháng, vì cơ thể yếu ớt nên không thể phá thai, lúc đó xã hội còn phong kiến, người trong nhà cực kỳ xấu hổ, sợ bà không gả được cho người ta, lập tức sắp xếp cuộc xem mắt cho bà, đối tượng đúng là Yến Thành Chí.
Diệp Lâm bị ép xem mắt với Yến Thành Chí, nhưng bà không thể chấp nhận được, từ chối ông ta, Yến Thành Chí lại thấy sắc nảy lòng tham với người xinh đẹp như Diệp Lâm, sau khi bữa cơm kết thúc, ông ta đã bỏ thuốc mang bà về nhà, cưỡng hiếp bà.
Về chuyện này, Yến Tây Minh từng đến gặp ông bà ngoại để đối chất, trong lời nói mập mờ che dấu của bọn họ, anh mới có thể xâu chuỗi lại được chuyện năm đó.
Sau khi Diệp Lâm bị cưỡng hiếp, bản thân cảm thấy rất xấu hổ và sợ hãi nên không dám báo cảnh sát, chỉ có thể nói với cha mẹ, nhưng ai cũng không hiểu cho bà, còn thừa dịp kêu bà nhanh chóng kết hôn.
Cứ như vậy, Diệp Lâm bị ép gả cho Yến Thành Chí.
Cuộc sống sau khi kết hôn không hề tốt, Yến Thành Chí chơi bời lêu lổng, lại còn la mắng Diệp Lâm, chỉ cần không hài lòng sẽ mắng chửi, khi biết bà mang thai, mới đối xử với bà tốt hơn một chút.
Dưới tình cảnh như vậy, Diệp Lâm cũng không dám nói cho ông ta biết đứa con trong bụng không phải của ông ta, nói không chừng sẽ một xác hai mạng.
Sau khi sinh Yến Tây Minh, Yến Thành Chí mới đứng đắn hơn, bắt đầu tìm việc nuôi gia đình.
Cho nên ký ức lúc nhỏ của Yến Tây Minh không tệ chút nào, ông ta cũng giống như những người cha bình thường sẽ cưng chiều anh, sẽ mua đồ chơi cho anh.
Ngược lại là Diệp Lâm đối xử với anh rất lạ, trong trí nhớ cũng rất ít khi ôm anh, cũng rất ít nói chuyện với anh, cơ bản đều là anh tìm bà, bà mới để ý tới anh, nhưng ánh mắt nhìn anh lại phức tạp không nói nên lời.
Tuy rằng bà là mẹ, nhưng Yến Tây Minh lại không cảm thấy gần gũi chút nào.
Sau đó mọi chuyện bại lộ, anh thật sự không phải con ruột của Yến Thành Chí, cuộc sống vốn dĩ rất khó để bình yên cuối cùng lại tan nát.
Còn Diệp Lâm, từ lâu đã bị trầm cảm nghiêm trọng, nhưng bà không nói cho bất kỳ ai biết, khi Yến Tây Minh phát hiện, bà đã uống một lượng lớn thuốc ngủ cuối cùng phải tới bệnh viện rửa ruột, vốn dĩ cơ thể của bà đã không tốt, cuối cùng không chịu được nữa rồi qua đời.
Trước đó Yến Tây Minh không nói cho Lê Niệm biết, thật ra mẹ anh đã tự sát, ra đi rất sạch sẽ, không hề luyến tiếc, chỉ để lại một lá thư và di sản, bên trong còn có chút manh mối để anh đi tìm lại cha ruột, nếu thật sự không chịu nổi nữa, có thể đi tìm ông ấy.
Ngoại trừ mấy lời đó, bà không còn nói gì nữa.
Còn về quan hệ của Diệp Lâm, đều là Yến Tây Minh nghe được từ Yến Thành Chí, cùng với những lời nửa thật nửa giả của đám họ hàng.
Mà chân tướng hiện tại, đã nhiều năm trôi qua, bọn họ ngại thân phận của anh, nên càng không dám tiết lộ thổ lộ sự thật.
Tất cả mọi người đều đang lừa anh, Lạc Nghĩa Tu ngoài miệng nói bản thân rất yêu Diệp Lâm, muốn đón anh về nhà, nhưng thật ra muốn kéo anh vào cuộc chiến của gia tộc, thay ông ấy giành vị trí đứng đầu.
Yến Thành Chí thì càng không đáng nói, hoàn toàn là một tên lưu mạnh, mười câu trong miệng không có câu nào là thật.
Tận cho đến khi Diệp Lâm chết, bà vẫn như cũ không nói gì cả, bà muốn những tủi thân vũ nhục mình chịu, cùng bà qua đời tan thành mây khói.
Có lẽ bà chấp nhận, cũng có lẽ bà không còn để tâm nữa, cũng có lẽ vì An Nguyệt, bà chừa cho Yến Thành Chí chút mặt mũi, không muốn nhìn đám con chưa thành niên chán ghét ông ta.
Chân tướng là gì, bà đã không còn nữa, không ai có thể biết được.
…
Sau khi Lê Niệm nghe xong, cô im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Anh có muốn lấy lại công bằng cho mẹ anh không?”
Yến Tây Minh lắc đầu: “Em nói về chuyện bà bị bỏ thuốc sao, anh đã từng hỏi, đã nhiều năm trôi qua, lấy được bằng chứng là việc rất khó, hơn nữa lúc đó bà không báo cảnh sát, cuối cùng còn lựa chọn kết hôn với ông ta, pháp luật không thể làm gì được.”
Lê Niệm nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, tuy rằng anh nói nhiều như vậy, nhưng biểu hiện giống như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, giống như mấy chuyện này không hề ảnh hưởng gì tới anh cả.
Nhưng nếu thật sự không sao, tại sao anh lại mất công điều tra mọi thứ chứ.
Lê Niệm không nhịn được duỗi tay xoa đầu anh.
Động tác gọt vỏ táo của Yến Tây Minh ngừng lại, vẻ mặt vô cảm nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
“An ủi anh đó.” Lê Niệm chớp mắt nói: “Rất khó chịu phải không? Mấy chuyện này về sau anh không cần phải chống đỡ một mình nữa, anh có thể chia sẻ với em.”
“…Em vẫn nên chăm sóc bản thân thật tốt đi.”
Yến Tây Minh xụ mặt, nghiêng đầu né tay của cô: “Anh vẫn chưa nói với em, tại sao lúc nãy lại xông ra, không sợ chết à?”
“Sợ mà.” Lê Niệm vẫn mỉm cười: “Chính là em càng sợ anh xảy ra chuyện hơn.”
Cô cười trêu chọc, trông không hề đáng tin chút nào.
Yến Tây Minh còn đang tính nói gì đó, đột nhiên Lê Niệm tới gần, bàn tay bị băng gạc băng lại đỡ lấy gáy của anh, ép anh nhìn về mình.
Trước mặt Yến Tây Minh tối sầm lại, cô áp trán của mình vào trán của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt cô sạch sẽ xinh đẹp, trong con ngươi màu nâu nhạt chỉ phản chiếu khuôn mặt của anh, cô gạt bỏ vẻ mặt không đứng đắn đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc.
“Yến Tây Minh, anh phải tin, em thích anh nhiều hơn những gì anh nghĩ, anh thử để bản thân bị thương trước mặt em nữa xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...