Trong văn phòng, bầu không khí yên tĩnh tới mức đáng sợ, Yến Tây Minh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm trà.
Lê Niệm cúi thấp đầu, giả vờ dùng ngón tay nghịch điện thoại, trong lòng vừa hoảng vừa lo, tại sao miệng cô lại nhanh như vậy chứ! Vốn dĩ bầu không khí đang tốt, nói lời hay thì không nói lại đi nói cái này, nhưng mà cứ thừa dịp này nói hết ra cũng tốt.
“Cái đó.” Cô hắng giọng nói, nhưng vẫn không dám nhìn anh: “Về lá thư lúc trước anh viết…”
Yến Tây Minh nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Tôi chưa từng viết.”
Lê Niệm dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Thật ra…”
“Tôi chưa từng viết.”
Lê Niệm khó tin nhìn anh, cắn răng nói: “Yến Tây Minh, anh nói vậy là có ý gì?”
Đối diện với lời chất vấn của cô, vẻ mặt Yến Tây Minh cực kỳ bình tĩnh lặp lại từng câu từng chữ: “Tôi chưa từng viết.”
“…”
Lê Niệm không nghĩ tới anh có thể chó như vậy, xem ra bảy năm thật sự có thể thay đổi một người, ví dụ như phẩm chất tốt đẹp của Yến Tây Minh đã bị thay thành khuôn mặt dày đó.
Cô còn tính nói gì đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một nữ bác sĩ đẩy cửa bước vào, cười nói: “Bác sĩ Yến, tới giờ tan làm rồi, anh có muốn về chung không?”
Cô ta nhìn thấy Lê Niệm, vẻ mặt có chút cứng đờ: “Anh có khách sao?”
Yến Tây Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần, vào thì phải gõ cửa.”
Nữ bác sĩ xấu hổ cười nói: “Thật ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”
Cô ta biết điều rời đi.
Lê Niệm nhìn dáng vẻ này là biết ngay cô ta có ý với Yến Tây Minh, đột nhiên không thèm suy nghĩ, cong khóe miệng cười lạnh nói: “Anh vẫn giống như trước đây rất được hoan nghênh đó.”
Yến Tây Minh thản nhiên “Ừ” một tiếng, vậy mà lại thừa nhận, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn, đứng lên dậy nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Lê Niệm ngạc nhiên.
“Không phải em muốn đi ăn à?” Yến Tây Minh nhìn cô từ trên cao: “Chọn ngày chi bằng làm liền, hôm nay đi luôn đi.”
“À, được thôi.”
Lê Niệm mím môi, cố hết sức để khóe môi không mỉm cười.
Bọn họ một trước một sau rời khỏi văn phòng.
Khi xuống lầu, Lê Niệm nhớ tới Trương Đóa Đóa, tính đi xem tình trạng của cô ấy nên cô kêu Yến Tây Minh chờ mình dưới đại sảnh một chút.
Yến Tây Minh không có ý kiến.
Lê Niệm lại đi ngược lên trên, đi vào phòng bệnh của Trương Đóa Đóa, nhìn qua sắc mặt của cô gái nhỏ cũng không tệ, còn nhìn cô mỉm cười, mẹ của cô ấy đã ngồi xe lửa tới đây, nhìn thấy Lê Niệm cực kỳ cảm kích nói: “Những chuyện xảy ra dì đều đã nghe Đóa Đóa kể rồi, con bé có được một bà chủ tốt như con đúng là có phúc, đứa bé này cực kỳ ngoan cố, bị bệnh cũng không chịu hé răng, nếu không nhờ có con, dì thật sự không biết con bé sẽ ra sao nữa.”
Lê Niệm nhìn thấy trên khuôn mặt già nua đều tràn ngập lòng cảm kích, cô không nhịn được nghĩ tới Chu Mai, đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Lê Niệm an ủi nói: “Không sao đâu ạ, dì ơi, đây chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì, con đi trước đây, dì cứ ở chỗ này chăm sóc Đóa Đóa thật tốt là được.”
Mẹ Trương gật đầu liên tục, còn nói hôm nào muốn mời cô ăn cơm, Lê Niệm mỉm cười từ chối khéo, sau đó rời đi ngay.
Cô chạy như bay xuống lầu, đi tới cửa đại sảnh, cô nhìn thấy Yến Tây Minh đang yên lặng chờ đợi, anh đút tay vào túi nhìn về phía cửa, dáng người cao gầy, hơn nửa người hoàn toàn chìm trong bóng tối, vì đứng dưới ánh đèn càng khiến bóng của anh trông dài hơn, còn có chút cô đơn.
Bỗng nhiên thế giới trở nên yên tĩnh.
Còn có, anh thật sự đang đứng đợi cô.
Lê Niệm cảm thấy rất yên tâm, bởi vì cô từng có bóng ma tâm lý trong quá khứ, cô sợ anh lại không nói tiếng nào đã rời đi, ngay cả lời tạm biệt cũng không có.
Dường như anh nghe thấy tiếng bước chân, Yến Tây Minh quay đầu lại, anh đã tháo khẩu trang xuống, vẻ đẹp cực kỳ chói mắt kia cứ như vậy đập thẳng mắt Lê Niệm.
Bảy năm trôi qua, khuôn mặt anh đã mất đi vẻ non nớt, càng trưởng thành hơn, mắt kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao thẳng, ánh đèn dừng lại trên làn da trắng sáng, kéo dài tới đôi môi mỏng duyên dáng của anh, để lộ xương quai hàm tuyệt đẹp.
Yến Tây Minh nâng mắt lên, đuôi mắt hẹp dài, dường như trong đáy mặt lạnh lẽo đã hiện lên chút độ ấm, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, khiến cho Lê Niệm cảm thấy bản thân giống như bị ánh mắt thâm tình ấy giữ chặt lấy.
…Không hổ là người đẹp trai nhất trường năm đó, sau khi mặc trang phục nữ còn đoạt luôn cả chức hoa khôi năm đó.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng anh vẫn đẹp trai rạng ngời như cũ, dáng vẻ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn về phía mình, cũng có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo, hại chết muôn loài.
Bất giác tim của Lê Niệm đập nhanh hơn, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Sau khi vào giới giải trí, cô đã gặp qua không ít trai đẹp, khi nhìn thấy tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay cô cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng vẫn không khiến cô có ấn tượng sâu sắc như Yến Tây Minh, nếu anh bước vào giới giải trí, nhất định sẽ rất nổi tiếng.
Tuy rằng cô không thể nào tưởng tượng được cảnh anh sẽ vừa khóc vừa cười lúc đóng phim hay nhảy nhót trên sân khấu.
Yến Tây Minh thấy cô nhìn chằm chằm vào mình nhưng không nói lời nào, hơi nhướng mày nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lê Niệm nói: “Cũng may nhan sắc của anh không bị phai tàn.”
“…”
“Anh rất thích hợp làm bác sĩ.” Lê Niệm thật lòng nói: “Có thể danh chính ngôn thuận đeo khẩu trang cả ngày, cũng không sợ bị người khác làm phiền.”
Lời nói của cô khiến cho Yến Tây Minh nhớ tới cuộc sống hồi cấp 3 của mình, cười nhẹ: “Không liên quan gì tới ngành giải trí, tất cả đều là người trưởng thành, sẽ không còn trẻ con như vậy.”
Lê Niệm thấy lời ca ngợi của mình bị cười nhạo, có chút khó chịu: “Anh thì thông minh rồi, còn biết không từ mà biệt, chắc là anh không biết Mã Quốc Phú muốn bóp chết anh tới mức nào nhỉ.”
“…”
“Đúng rồi, số điện thoại của anh là gì?” Lê Niệm lấy điện thoại ra: “Vậy mà có ai đó trẻ con tới mức ném cả điện thoại di động.”
Yến Tây Minh nhìn cô một chút, mở miệng đọc ra một dãy số.
Sau khi Lê Niệm lưu số xong, còn thuận tiện thêm WeChat của anh, thúc giục nói: “Mau đồng ý đi.”
“…”
Yến Tây Minh cũng im lặng lấy điện thoại ra.
Anh không hiểu, vì sao hai người mới gặp nhau ngày đầu tiên, mà cô vẫn có thể giống như trước đây, thản nhiên ra lệnh cho anh, còn ra lệnh thuận tay đến như vậy.
Da mặt đúng là vẫn dày như ngày nào mà.
Một chút cũng không thay đổi.
Sau khi thành công có được Wechat của anh, Lê Niệm hài lòng, cười hỏi anh: “Anh vẫn luôn đi làm ở đây sao? Làm bao lâu rồi?”
Yến Tây Minh lắc đầu, lãnh đạm nói: “Chỉ trên danh nghĩa mà thôi.”
Có ý gì? Vẫn chưa được làm chính thức sao?
Trong lòng Lê Niệm nghĩ như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, bất luận đàn ông có lòng tự trọng hay không thì cũng đều kiêng kị cái này, dù sao chẳng có ai lại đi nói bản thân đi làm chưa có ký hợp đồng, huống chi Yến Tây Minh còn là loại người coi trọng mặt mũi hơn cả mạng sống.
Cô cẩn thận cổ vũ nói: “Anh thông minh như vậy, nhất định có thể một lần thông qua, tôi sẽ cổ vũ cho anh.”
Yến Tây Minh biết cô đã hiểu lầm, nhưng cũng lười giải thích, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Lúc nói chuyện,cả hai đã rời khỏi bệnh viện.
Lê Niệm há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời lại nhưng mới đảo mắt một cái, cô thấy chị Hồng đang đen mặt đứng bên đường cách đó không xa, im lặng trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
Lê Niệm: “…”
Vì sao cô lại có cảm giác mình bị bắt gian vậy nè?
Cuối cùng bữa cơm này của bọn họ vẫn không thành, chị Hồng xách Lê Niệm lên xe giống như gà con, mà trong toàn bộ quá trình Yến Tây Minh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, còn không hề có lương tâm vẫy tay, vẻ mặt kêu cô tự cầu phúc cho bản thân đi.
Lê Niệm đi rồi, khi Yến Tây Minh chuẩn bị rời đi, trùng hợp gặp viện trưởng mới đi tản bộ về.
Đối phương nhìn anh cười cảm kích nói: “Tiểu Yến à, cảm ơn cháu hôm nay có trăm công ngàn việc nhưng vẫn bớt chút thời giờ tới đây một chuyến, ca phẫu thuật này thật sự bên khoa ngoại chúng ta không ai có thể thực hiện được.”
“Ngài nói quá lời rồi.” Yến Tây Minh gật đầu: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
“Đi đi.”
—
Bên trong xe, chị Hồng đang lái xe, lạnh giọng hỏi: “Anh ta là ai?”
Lúc này Lê Niệm cũng không dám chọc chị ấy, ngoan ngoãn trả lời: “Bạn học cũ.”
“Em biết chị không hỏi điều này mà.”
“Éc, bạn học cũ có chút quan hệ mập mờ ạ?”
Thật ra Lê Niệm cũng tính trả lời với chị ấy là không có quan hệ với Yến Tây Minh, dù sao cả hai cũng chưa từng thật sự ở bên nhau, nhưng thời niên thiếu từng động tâm cũng là thật.
“Cho nên em vì anh ta, mà có thể lấy cớ Trương Đóa Đóa để không đi sự kiện à?” Chị Hồng tức giận nói: “Bệnh viện là nơi công cộng, sao em có thể kích động tới mức không chú ý tới hành động của mình, em có biết hôm nay ảnh của em và anh ta đã bị đăng lên mạng, còn đứng hạng hai hot search không?”
Lê Niệm thật sự không biết, cô theo bản năng lấy điện thoại ra mở Weibo, còn có tâm trạng nói giỡn: “Dù sao cũng chưa lên hạng nhất hot search…”
Nói xong cô bị vả mặt ngay.
Bởi vì hạng nhất hot search cũng là cô.
#Lê Niệm chơi lớn#
#Tình yêu của Lê Niệm#
Cả sau hai tiêu đề đều có chữ “HOT”, ai không biết còn tưởng rằng cô rất nổi tiếng đấy.
Lê Niệm câm nín, cô cũng không hiểu, cô cùng lắm chỉ vắng một lễ trao giải, hơn nữa chỉ mới được đề cử mà thôi, làm gì tới mức gọi là chơi lớn chứ? Cũng chẳng có quy định bắt buộc phải tham gia mà.
“Thấy chưa?”
Giọng nói của chị Hồng giống như súng liên thanh, bắn bằng bằng bằng về phía cô: “Chị đã nói lễ trao giải lần này rất quan trọng, em còn không để bụng như vậy, ở trước mặt đạo diễn Mã chị đã nói không ít lời hay cho em, người ta mới miễn cưỡng đồng ý sau khi kết thúc sự kiện sẽ đi ăn với em, ông ta chính là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, tổng doanh thu phòng vé đã hơn 40 tỷ đấy, ông ta đang kiếm nữ chính cho bộ phim sắp quay, nếu em được chọn thì tiền đồ vô hạn, em thì hay rồi, không thích là không tới, để cho người ta phàn nàn về em rất nhiều, còn để Tả Vân có cơ hội thừa nước đục thả câu, cô ta cũng đã sớm để mắt tới đạo diễn Mã, lúc này việc cô ta lấy được vai nữ chính là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.”
Khi chị Hồng nói chuyện, Lê Niệm ấn mở xem hot search, phát hiện vốn dĩ có người đồn thổi cô chơi lớn, chính là nhờ đạo diễn Mã đăng một bài viết ẩn ý, nói hiện tại người trẻ tuổi có tính tình nóng nảy thì không nói, tính khí đã lớn, ngay cả giải đề cử cũng không hiếm lạ, không hợp ý là không tới, trâu bò rồi.
Kết hợp với buổi đi thảm đỏ vừa kết thúc, mới một chút đã có người đoán được người ông ta nói chính là Lê Niệm, hơn nữa còn đang mắng cô.
Lê Niệm bị những lời bình luận đó làm bẩn mắt, lần lượt tố cáo từng cái: “Đợi nửa ngày, vậy mà người đưa em lên hot search lại chính là đạo diễn Mã này, đạo diễn lớn mà bụng dạ hẹp hòi như vậy em cũng không có thèm diễn đâu, hơn nữa tuyển diễn viên không cần phải thử kính sao? Ăn một bữa cơm là có thể điều động nội bộ, vậy bộ phim điện ảnh này của ông ta nhất định nát rồi.”
“Em còn dám nhắc nữa?” Chị Hồng trừng mắt: “Em có biết tại sao chị phải làm như vậy không, hiện tại tài nguyên trong tay em chỉ có mỗi bộ phim vườn trường nát bét mà thôi!”
“Phim vườn trường sao, em rất thích.”
Lê Niệm cực kỳ tin tưởng kỹ thuật diễn của mình, nếu cô diễn web drama hay phim truyền hình cũng tạm ổn, nhưng nếu đặt lên màn ảnh lớn thì bao nhiêu điểm xấu đều lộ ra hết, dù sao cô diễn vai gì mẹ cô đều xem cả, còn về chuyện có tài nguyên hay không, đóng phim gì, hoàn toàn không nằm trong phạm vi xem xét của cô.
“Loại kịch bản tệ hại như vậy sao có thể so với phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng chứ!” Chị Hồng hận không thể rèn sắt thành thép: “Ngoại trừ cái này, đoàn phim [Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ lòng em] cũng gọi điện thoại cho chị hỏi chuyện, hỏi em mọi chuyện như thế nào, ngày hôm qua còn đang ở buổi quảng bá xào CP, hôm nay lại có scandal, như vậy không phải là đánh vào mặt bọn họ sao? Nghiêm trọng nhất chính là tiền vi phạm hợp đồng! Nếu cứ như vậy, về sau có đoàn phim nào dám nhận em chứ, có đại ngôn nào tìm em đây?”
Chị ấy đang nổi giận, Lê Niệm cũng không dám nói gì, chuyên tâm lướt Weibo, sau đó “A” một tiếng, nói: “Hot search của em bị gỡ rồi, tốc độ của phòng quan hệ công chúng nhanh thật đấy, em biết chị là miệng dao găm tâm đậu hũ mà, vẫn luôn yêu em.”
“?”
Chị Hồng: “Không phải đâu, chị đã làm gì đâu, cho dù chuyện đó có quan trọng, nhưng chắc chắn phải quay về bàn bạc chiến lược, sau đó em còn phải đăng Weibo, tiếp theo là…”
Chị ấy có chút không tin, khi đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chị ấy dừng xe bên đường, lập tức cầm điện thoại lên xem.
Thật sự không có…
Tất cả những hot search về Lê Niệm đều không có, những lời mắng chửi cô đều biến mất không còn dấu vết, ngay cả siêu thoại cũng không tha, hiện tại ở khu bình luận của Lê Niệm chỉ còn lại những lời cổ vũ.
[Hãy chú ý nhiều hơn tới bộ phim mới của chị gái nhỏ, chị ơi cố lên!]
[Tương lai của chị sắp tươi sáng rồi!]
[Em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chị!]
…
Lê Niệm cảm thán nói: “Chị xem đi, là do chị tự lo mà thôi, vẫn có rất nhiều người bênh em nè.”
Ngay cả cô cũng cảm nhận được tình cảm của bọn họ đấy.
Chị Hồng nhướng mày vừa tính dạy dỗ cô không được đắc ý, lúc này có người gọi điện tới, là cuộc gọi nội bộ của Hằng Thái.
Đối phương tỏ vẻ muốn gia hạn tiếp hợp đồng, hy vọng có thể nhanh chóng nhận được phản hồi.
Chị Hồng thụ sủng nhược kinh, liên tục đồng ý.
Đối phương cười một tiếng, không hề hỏi tới scandal của Lê Niệm trên hot search, chỉ nói một câu hợp tác vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, chị Hồng cảm thấy mặt có chút đau, vừa nãy chị ấy mới dạy dỗ Lê Niệm nhưng không ngờ bản thân bị vả mặt nhanh như vậy.
Nói sau lưng Lê Niệm không có ai, có đánh chết chị ấy cũng không tin.
Lê Niệm cũng nghe được đối thoại trong điện thoại, phản ứng đầu tiên là: Quả nhiên kim chủ ba ba đứng về phía cô.
“Chị xem đi, không cần phải lo lắng nữa, chẳng phải bọn họ cũng không lo lắng sao.” Cô cực kỳ thoải mái.
Sau khi Lê Niệm bước vào giới giải trí tuy rằng không tạo tiếng vang lớn, nhưng cũng xem như thuận buồm xuôi gió, bất luận cô có gây ra chuyện gì, vận mệnh đã định sẽ có một thế lực thần bí đứng ra giúp cô.
Dần về sau, cô càng lúc càng phế hơn, không còn hạn chế hành động của bản thân nữa, vẫn sống thoải mái cực kỳ tự do.
Dù sao cô cũng có người chống lưng phía sau.
Chị Hồng im lặng một lúc, tâm trạng phức tạp hỏi: “Em có biết là ai đang giúp em không?”
Lê Niệm lắc đầu: “Không biết.”
Chị Hồng lại không tin, nhưng nghe thấy cô nói tiếp: “Em có quá nhiều, nên đoán không ra.”
“…”
Chị Hồng chẳng biết phải nói gì với cô nữa, đành phải nói lại lịch trình đã xếp xong cho cô nghe, sau khi xác nhận bộ phim vườn trường đó, nên sẽ dành chút thời gian cho cô đi thử kính.
Lê Niệm gật đầu.
Chị Hồng hỏi cô: “Còn có thắc mắc gì không?”
Lê Niệm nghĩ rồi nói: “Đoàn phim này có cho nghỉ hai ngày liên tiếp không?”
“…”
Lê Niệm lùi một bước: “Nếu không được thì nghỉ một ngày cũng được.”
Chị Hồng thật sự chẳng muốn quan tâm tới cô nữa.
—
Cùng lúc đó, tại một nhà hàng xa hoa, đêm nay tất cả các phòng bao đều có người đặt trước, người tới đều là những người có địa vị lớn trong giới giải trí.
Trong đó có cả đạo diễn Mã mà chị Hồng nhắc tới liên tục, cùng với Tả Vân.
Ăn uống linh đình, nâng ly chúc mừng, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Sau bữa ăn, Tả Vân dỗ dành đạo diễn Mã tới mức mặt ông ta cực kỳ hớn hở, bàn tay lặng lẽ ôm lấy vòng eo nhỏ: “Vẫn là Vân Vân hiểu chuyện, so với Lê Niệm kia thì nghe lời hơn nhiều, xứng đáng nổi tiếng hơn.”
Tả Vân rót đầy rượu cho ông ta, nụ cười có chút không tự nhiên: “Đạo diễn Mã cứ nói đùa hoài.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, người đại diện lái xe chở Tả Vân quay về khách sạn.
Tả Vân đã uống rất nhiều rượu, có chút men say, nhưng khi nghe thấy người đại diện nói đạo diễn Mã đã xác định cô ta là nữ chính 80%, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Vất vả rồi.”
“Sao có thể chứ.” Người đại diện tươi cười nói: “Em không nhìn hot search trên Weibo sao? Lê Niệm đúng là tự mình tìm đường chết, ngay cả đạo diễn Mã cũng dám thả bồ câu, còn ngay lúc mấu chốt này xảy ra scandals, xem ra người này không muốn bước vào giới điện ảnh rồi.”
Tả Vân bận từ nãy giờ, đây là lần đầu tiên nghe chị ta nói như vậy, cầm điện thoại mở Weibo lên: “Trên hot search không có mà.”
“Không thể nào, bị xóa rồi sao? Tốc độ này cũng quá nhanh rồi đó!” Người đại diện kinh ngạc: “Nhìn không ra công ty quản lý đó rất coi trọng người này đấy, em thử search tên xem sao.”
Tả Vân làm theo, nhìn thấy bức ảnh chụp tai tiếng của Lê Niệm nhưng không thể nhìn thấy rõ nam chính trong đó, ngón tay hơi dừng lại, híp mắt nhìn.
—
Nói đúng ra Hằng Thái là một công ty dược đa quốc gia, có trụ sở chính ở Luân Đôn nước Anh, đã ký thỏa thuận với chính quyền của thành phố B, mua lại một nhà xưởng chế tạo thuốc đang trên bờ vực phá sản ở phía Tây, cũng thành lập lại tập đoàn Hằng Thái tại cơ sở này, chỉ tập trung nghiên cứu sản xuất thuốc cho các loại bệnh hiếm gặp.
Chỉ hai năm ngắn ngủn, quy mô phát triển càng lúc càng lớn, không biết đã mở bao nhiêu chi nhánh trên cả nước, năm ngoái tổng doanh thu toàn cầu đã đạt mức 10 tỷ đô la, trong đó tỷ trọng nội địa chiếm hơn 60%, ổn định ngồi vị trí hạng nhất, cũng dần mở rộng nhiều ngành kinh doanh khác nhau.
Ở ngoại ô phía Tây, trụ sở chính của tập đoàn Hằng Thái, vào 10 giờ tối cả tòa nhà đều đã tắt đèn từ lâu, chỉ có duy nhất bộ phận quan hệ công chúng ở tầng 3 đang tăng ca, xử lý cục diện rối rắm của người đại diện duy nhất cho công ty bọn họ.
Từ Lị làm ở bộ phận quan hệ công chúng đã lâu, công việc mỗi ngày cô ta phải giải quyết khiến cô ta nghi ngờ bản thân không phải đang làm cho công ty dược mà là công ty giải trí mới đúng, cô ta không nhịn được oán giận với đồng nghiệp: “Cô nói xem vì sao boss lại chọn Lê Niệm làm người đại diện chứ, còn chỉ chọn một mình cô ấy, không làm gì được thì không nói đi, lại thường xuyên gây chuyện khiến chúng ta phải dọn dẹp dùm.”
“Suỵt, nói nhỏ chút.” Đồng nghiệp cảnh giác nhìn xung quanh: “Mấy lời này nếu bị ông chủ nghe thấy là tiêu đấy, trong công ty có ai không biết ngài ấy thích nữ minh tinh này chứ, mới ra mắt chưa được bao lâu đã đập rất nhiều tiền cho cô ấy.”
Từ Lị: “Thích thì tại sao không trực tiếp theo đuổi đi? Với giá trị hiện tại của ngài ấy, toàn bộ nữ minh tinh trong giới giải trí còn được đấy, còn có khuôn mặt đó…có người phụ nữ nào mà không động lòng chứ.”
“Tính cách của ông chủ hướng nội, có thể là đang lạt mềm buộc chặt nhỉ.”
“Nhưng lạt mềm buộc chặt cũng đã hai năm rồi, tiền đã bỏ ra tới mấy trăm triệu, nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.”
“Cô nói mấy lời này không sợ bị ông chủ nghe thấy sao.”
“Sao ngài ấy tới đây được chứ, nghe nói ngài ấy còn đang làm bác sĩ ở bệnh viện số 1, rất bận đấy.”
Khi các cô đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí có chút yên tĩnh, đột nhiên trưởng phòng Diêu Định ngồi đối diện đứng dậy, cung kính nhìn sau lưng bọn họ: “Boss, ngài tới rồi.”
Hai nữ nhân viên cứng đờ, không thể nào không thể nào, có ông chủ nhà nào tối rồi mà còn tới kiểm tra chứ?
Các cô run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thần linh của boss đứng ngay sau lưng.
Bất luận là nhìn mấy lần cũng thấy cảnh đẹp ý vui, tiếc nuối nhất chính là hiện tại không có biểu cảm gì cả, Yến Tây Minh từ trên cao nhìn xuống các cô, ánh mắt lạnh như băng, môi hơi nhếch lên: “Làm xong việc chưa?”
Hai người xấu hổ nói: “Chưa, chưa xong.”
Yến Tây Minh dù bận nhưng vẫn ung dung gật đầu nói: “Chưa xong thì còn không mau làm việc đi.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...