Tháng tư, mùa đông chỉ vừa mới qua mà Vị Thành đã có chút oi bức, độ nóng trong không khí chỉ tăng chứ không giảm, mở đầu cho một mùa hè nắng chói chang sắp tới.
8 giờ tối, đèn triển lãm tại Thủy Tinh Loan sáng rực rỡ, đèn flash không ngừng nhấp nháy về phía khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Lê Niệm.
Cô mặc bộ váy corset màu đen, vòng eo thon nhỏ, đường cong lả lướt mê người, mái tóc đen dài ngang vai, để lộ ra nửa bờ vai gầy trắng nõn, thuần khiết nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ.
Phóng viên cầm microphone đưa về phía cô, đặt câu hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô vào vai nữ chính, hơn nữa còn đóng chung với ảnh đế Ngô Tư Nguyên, cô có cảm thấy áp lực không?”
Lê Niệm đưa tay lên vén một bên tóc ra sau tai, mỉm cười nói: “Sao có thể chứ, mọi người đều rất chăm sóc tôi, nhất là tiền bối Ngô, tôi đã học được rất nhiều điều từ anh ấy.”
Lúc này ở đây là nơi quảng bá bộ phim truyền hình [Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ lòng em], Lê Niệm và các thành viên chủ yếu của đoàn phim cùng nhau tới Vị Thành để quảng bá.
Người đứng bên cạnh cô là nam chính Ngô Tư Nguyên, tuổi vẫn còn trẻ mà đã có thể lấy được Giải Bách Hoa, đồng thời còn là đỉnh lưu tiểu thịt tươi nổi tiếng, sức chiến đấu của fans bạn gái cực kỳ kinh khủng, sau khi vào vai nữ chính của bộ phim này, Lê Niệm cũng không biết bản thân đã bị mấy người đó xé xác bao nhiêu lần.
“Kỹ thuật diễn của tiểu Niệm rất tốt, tôi rất hân hạnh được làm việc chung với em ấy.” Ngô Tư Nguyên cũng cười trả lời, vừa dịu dàng vừa khiêm tốn, trông cực kỳ xứng đôi khi đứng cạnh Lê Niệm.
Quả nhiên bên dưới bắt đầu nhốn nháo, tất cả máy quay đều nhắm về phía hai người, đèn flash nhấp nháy liên tục.
“Anh Ngô luôn xưng hô với cô Lê như vậy sao?”
“Bộ phim có cảnh hôn không ạ?”
“Không biết cô Lê Niệm nghĩ về anh Ngô như thế nào?”
…
Phóng viên đặt ra mười câu hỏi liên tiếp.
Đây chính là hậu quả mà đoàn phim muốn, bất kỳ buổi quảng bá nào mà không có hiệu ứng CP chứ.
Lê Niệm giấu đi vẻ không kiên nhẫn trong đáy mắt, cười tới mức khuôn mặt muốn cứng đờ, trả lời những câu quản lý của cô đã soạn sẵn từ trước, lúc này có một nữ phóng viên hỏi cô: “Xin hỏi cô có cảm thấy bản thân giống với nữ chính ở điểm nào không?”
Đây là câu hỏi ngoài ý muốn, Lê Niệm nhìn cô ấy, hơi mỉm cười nói: “Có.”
[Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ lòng em] là một bộ phim công sở ngược luyến tình thâm, mở đầu bộ phim, nam chính có một ánh trăng sáng chính là bạn gái đã qua đời của hắn, bởi vì không quên được tình cũ, hắn đã tìm một người rất giống với ánh trăng sáng chính là em gái của cô ta…Cũng chính là nữ chính, nói thẳng ra chính là muốn nữ chính làm thế thân.
Nữ chính không biết còn vui vẻ ở bên cạnh nam chính, nhưng không ngờ ánh trăng sáng lại không chết, hơn nữa còn quay trở về, sau khi nữ chính biết sự thật thì cực kỳ đau lòng, kiên quyết rời đi, lúc này nam chính mới phát hiện bản thân đã vô tình yêu nữ chính…
Là câu chuyện tình yêu máu chó, sau khi trải qua yêu hận đan xen, cuối cùng nam nữ chính cũng hạnh phúc quay về với nhau.
Ngoại trừ kết cục, Lê Niệm cực kỳ đồng cảm với nữ chính, nên nhập vai rất nhanh: “Khi tôi đi học từng thích một nam sinh, cậu ta lớn lên rất đẹp trai, vừa khéo ánh trăng sáng của cậu ta cũng là chị họ của tôi, cậu ta đối xử tốt với tôi cũng là vì tôi lớn lên rất giống chị họ.”
Cô vừa nói xong mọi người đều ồ lên.
Nữ phóng viên hỏi tiếp: “Vậy về sau hai người thế nào?”
“Không còn liên lạc nữa.”
“Vậy cô còn cảm giác với người đó không?”
Vì để quảng bá cho bộ phim, lúc này cô nên trả lời là “Có” mới đúng, vì như vậy mới phù hợp với kịch bản nữ chính của Lê Niệm, nhưng lời vừa ra tới miệng, không biết vì sao Lê Niệm lại lật kèo: “Không có.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Lê Niệm nghiêm túc nói: “Về sau tôi gặp một người còn đẹp trai hơn cậu ta.”
“…”
Cuối cùng vẫn là Ngô Tư Nguyên hoà giải giúp cô, anh ta cười nói: “Tiểu Niệm thật hài hước mà.”
Lê Niệm nhìn anh ta một chút rồi cũng không nói gì nữa.
Bên dưới lại điên cuồng chụp ảnh.
Cô có linh cảm, sau khi buổi quảng bá này đăng lên, Weibo của cô lại bị tàn phá sạch sẽ nữa rồi.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lê Niệm đi theo hai vệ sĩ rời khỏi hội trường, gặp người đại diện của cô là chị Hồng, đối phương tức giận tới mức không thể kiểm soát được biểu cảm của mình: “Lúc phỏng vấn em nói cái gì đấy, về sau tôi gặp người đẹp trai hơn, em ngại hiện tại mình chưa đủ scandals sao?”
Lê Niệm rất bình tĩnh nói: “Dù có scandals nhưng vẫn nổi tiếng, em biết cho dù em có nói gì thì vẫn bị chị mắng, nên cứ nói đại thôi.”
Chị Hồng: “Em nói thì nghe rất nhẹ nhàng, kết quả còn không phải đều là chị lên tiếng giải thích cho em à!”
Lê Niệm cười không có chút chân thành nào: “Vất vả cho chị rồi, sau khi làm xong em sẽ kêu sếp tăng lương cho chị nhé.”
“…”
Chị Hồng chẳng biết phải nói gì nữa, bởi vì Lê Niệm thật sự nói được làm được.
Chị ấy từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, Lê Niệm không tính là người nổi tiếng nhất, nhưng chắc chắn là người có bối cảnh lớn nhất, đến giờ chị ấy vẫn không biết được bối cảnh của cô, chỉ biết cô có quan hệ rất tốt với sếp mình, nhưng không phải là mối quan hệ bao nuôi, bởi vì thái độ của sếp cực kỳ tôn trọng cô.
Cũng may tính cách của Lê Niệm khá điềm đạm, không tranh không cướp, xem mọi người xung quanh giống như bạn bè, ngoại trừ thích làm trái ý chị ấy ra, thì dường như không hề có tật xấu nào cả.
Ở bên ngoài lối đi an toàn, fans đang la hét ầm ĩ chói tai.
Tiếng hét của bọn họ truyền tới, hoạt động quảng bá phim ngày hôm nay, ngoại trừ đoàn phim [Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ lòng em], còn có tiểu hoa đán nổi tiếng Tả Vân tới quảng bá phim điện ảnh của cô ta.
Cô ta được đám người mặc đồ đen vây quanh, khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp, khác hoàn toàn với Lê Niệm chỉ mới được đóng một vai chính, thì cô ta đã có vài bộ phim được phát sóng, ngoại trừ sự nghiệp đang đi lên, còn có rất nhiều fans vây quanh muốn xin chữ ký của cô ta.
Ngược lại, bên phía Lê Niệm có chút vắng vẻ.
Lê Niệm cảm thấy rất bình thường, cô đeo khẩu trang chuẩn bị rời đi, hình như Tả Vân bên kia phát hiện ra cô, nhìn về phía cô gật đầu, ngay lập tức có rất nhiều người phát hiện ra Lê Niệm, giọng nói bàn tán vang lên bốn phía.
“Là Lê Niệm à, người thật so với trên TV còn đẹp hơn.”
“Sao có thể chứ, người này kém xa Vân Vân của chúng ta!”
“Nghe nói cô ấy bị bao nuôi, chậc chậc, sao có cửa so với Tả Vân chứ.”
…
Càng lúc càng có nhiều người, chị Hồng lập tức dẫn Lê Niệm rời khỏi chỗ đó, nhỏ giọng nói: “Em gây chuyện với Tả Vân à? Sao cô ta cứ nhắm vào em mãi thế.”
Từ lâu rồi, mỗi lần Tả Vân mua hot search đều thích kéo theo Lê Niệm, lúc đó Lê Niệm vẫn chưa nổi, còn bị Tả Vân suốt ngày đăng bài so sánh các kiểu, dần về sau, Lê Niệm tàng hình càng ngày càng được nhiều người chú ý hơn, chậm rãi đi lên con đường toàn scandals này.
Tài nguyên tăng lên không ít, cũng kéo theo nhiều lời mắng mỏ hơn.
Lê Niệm thờ ơ lắc đầu: “Em không quen cũng không biết.”
Hai người lên xe bảo mẫu, chị Hồng nhắc nhở sau này cô phải chú ý nhiều hơn, nhân vật công chúng như cô rất dễ bị người ta nói này nói nọ.
Lê Niệm dựa lưng vào ghế mơ màng sắp ngủ, cũng không biết là có nghe được lời nào không.
Chị Hồng chở Lê Niệm tới khách sạn đã đặt trước, dặn dò cô: “8 giờ sáng mai có lịch trình, em nhớ đi ngủ sớm một chút, ngày mai Đóa Đóa sẽ tới đón em.”
Lê Niệm lười biếng gật đầu: “Dạ.”
Sau khi quay về phòng, cô vừa mới tắm xong thì Lý Như gọi điện tới, giọng nói kích động: “Tớ nhìn thấy trên mạng bộ phim truyền hình cậu đóng vai chính sẽ được phát sóng vào ngày 12 tháng 5, a a a a, cục cưng ơi cậu trâu bò quá đi, tớ nhất định sẽ theo dõi thật kỹ, nói cho tớ biết cuối phim cậu sẽ yêu ai thế, nam chính hay là nam phụ vậy? Có thể spoil một chút không?”
Lê Niệm bật loa rồi ném điện thoại lên giường, mở máy sấy, vừa sấy tóc vừa cười hỏi: “Cậu nói xem?”
“Tớ hy vọng nam phụ sẽ thượng vị.” Lý Như thở dài nói: “Nhưng nhìn vào địa vị của Ngô Tư Nguyên, tớ nghĩ là không được rồi.”
“Cậu biết rõ rồi còn hỏi.”
…
Các cô lại tiếp tục tám chuyện về mấy chuyện gần đây, cách đây không lâu Lý Như bị công ty cho nghỉ việc vì giảm biên chế, hiện tại cô ấy về quê chuẩn bị thi nhân viên công chức, cả ngày đều bị cha mẹ ghét bỏ.
Lý Như than thở xong, lại cảm thán nói: “Trước kia cậu cực kỳ sợ đám đông, trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường còn cực kỳ lo lắng ngượng ngùng, tớ thật sự không nghĩ tới cậu sẽ vào giới giải trí đó.”
Tóc Lê Niệm đã khô, cô tắt máy sấy: “Tớ cũng không nghĩ tới, còn không phải là do mẹ tớ ép à.”
Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn làm minh tinh gì đó, thật sự cô bị Chu Mai ép kết hôn tới mức sợ hãi, cô chỉ mới 25 mà trong miệng bà lại giống như 45 tuổi, nếu không kết hôn không sinh con thì chính là tội phạm vậy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lê Niệm đi từng bước một tự đi tìm việc làm, cô học chuyên ngành quản lý, ở công ty bình thường rèn luyện hai năm, dựa vào năng lực của bản thân sau khi leo lên chức vụ quản lý, thì bị Lê Quảng Minh triệu hồi về nhà.
Vì vậy cô đành phải từ chức, trở thành giám đốc điều hành cho công ty nhà cô, kinh nghiệm cô có đủ, năng lực cao, nâng cao hiệu suất của công ty lên hàng đầu, nếu không có việc gì thì lại tới công ty chi nhánh của nhà họ Triệu do Triệu Nhân phụ trách ngáng chân chơi, tăng tiền lương cho nhân viên, cướp khách hàng của cô ta, đập tiền cùng cô ta đấu thầu đất…
Nói chung Triệu Nhân muốn cái gì, Lê Niệm đều tìm mọi cách ngáng chân cô ta, còn một lần vạch trần sản phẩm bán hàng của cô ta chưa kiểm định mà đã bày bán.
Năm đó, cổ phiếu của nhà họ Triệu bốc hơi 30%.
Ngay lúc Lê Niệm đang tận hưởng cuộc sống, sau ngày sinh nhật 23 tuổi của cô một ngày, cuộc sống hạnh phúc này kết thúc.
Chu Mai vẫn luôn không vừa mắt tình trạng độc thân của cô, hiện tại cuối cùng đã bùng nổ, cả ngày cứ trách mắng Lê Niệm, không có bạn trai thì thôi đi, ngay cả một đối tượng mập mờ ở bên cạnh cũng không có, cứ như vậy thì làm sao lấy được chồng?
Bà bắt đầu sắp xếp đối tượng xem mắt cho Lê Niệm, dường như cứ hai ngày là một người, nếu cô không đi thì mỗi ngày đều gọi điện thoại quấy rầy.
Lê Niệm cảm thấy rất đau đầu, nhiều lần cố ý giảng đạo lý cho mẹ mình nghe: “Con chỉ mới 23 tuổi, tại sao phải gấp gáp chứ? Con đang bận cho sự nghiệp, làm gì có thời gian để yêu đương.”
Chu Mai không hề nghe vào: “18 tuổi mẹ đã quen cha con, 23 tuổi đã có con rồi, con nhìn con đi, ngay cả yêu đương cũng không có, lúc học đại học cũng không quen ai, con nói mẹ có thể không lo sao? Mẹ mặc kệ, trong vòng năm nay con phải kết hôn cho mẹ, kết hôn xong rồi lo cho sự nghiệp cũng không muộn.”
Lê Niệm khuyên mãi vẫn không thể lay động bà, Chu Mai sinh ra ở nông thôn, các chuyện khác đều rất cởi mở, chỉ có duy nhất chuyện này là không đồng ý, cảm thấy phụ nữ không kết hôn chính là không được bình thường, có con thì cuộc sống mới hoàn hảo, nếu không sẽ bị người khác nói xấu, còn nói tất cả đều là vì tốt cho Lê Niệm, không muốn cô về già rồi mới hối hận.
Lê Niệm cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô nói một câu: “Các nữ minh tinh trong giới giải trí đã ba bốn mươi tuổi nhưng cũng chưa kết hôn mà, còn có người cả đời cũng không lấy chồng, không phải người ta vẫn sống rất tốt đó sao?”
Chu Mai nói: “Mấy người đó là minh tinh, là nhân vật công chúng, con có thể so sánh với người ta à?”
Lê Niệm nghe xong tức giận nói: “Sao có thể không so được ạ? Vậy con cũng đi làm minh tinh cho mẹ xem!”
Mấy năm qua, khi cô đi làm đã quen biết rất nhiều người, vừa khéo bạn cô có một người mở công ty giải trí, mối quan hệ của cả hai cũng không tệ lắm, nên cô đành mặt dày chạy tới tự mình để cử, bạn của cô cũng thoải mái đồng ý.
Sau đó cô luyện tập kỹ năng diễn xuất một năm rồi bắt đầu ra mắt.
Lúc đầu, tài nguyên không tốt, cô nhận ít bộ phim web drama kinh phí thấp vào vai nữ phụ ác độc, tới bây giờ cũng đã gần một năm, mức độ nổi tiếng khá ổn, nhưng lại có rất nhiều anti fans.
Ngoại trừ bởi vì vai diễn nữ phụ độc ác trước đó của cô, còn có rất nhiều fans của nữ minh tinh khác ghét cô, trong đó có cả fans only của Ngô Tư Nguyên, cộng thêm fans của Tả Vân cứ châm ngòi thổi gió, nên cô thật sự nổi lên nhờ scandals.
Đối với quyết định bước vào giới giải trí của cô, Chu Mai rất tức giận, nên không hề trợ giúp hay cung cấp gì cho cô cả, nhưng Lê Quảng Minh lại rất thông tình đạt lý, không đồng ý cũng không phản đối, nói cô nhân cơ hội còn trẻ ra ngoài chơi thêm cho biết, sau đó về nhà thừa kế tài sản là được.
Chính vì vậy, Lê Niệm thật sự mang tâm trạng chơi cho vui, không có động lực để làm việc, quay được cái gì đều cho Chu Mai xem, vì để chứng minh cô cũng là nhân vật công chúng, cho nên đừng có mỗi ngày đều ép cô đi xem mắt, công ty không cho phép cô yêu đương, xin cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại của Lý Như, Lê Niệm nằm trên giường lướt điện thoại một chút, trong group tin nhắn của đoàn phim cực kỳ náo nhiệt, mọi người đã đóng phim với nhau hơn một tháng, nên sắp tới thời gian chia tay, Ngô Tư Nguyên lịch sự nói muốn mời mọi người ăn cơm một bữa.
Dư Nhẫn đóng vai nam phụ lập tức nhắn: [Được đấy, chị Niệm Niệm đi chung chứ?]
Sao có thể đi chung được? Vốn dĩ fans CP đã náo nhiệt như vậy rồi, cô bị điên mới đi chung với Ngô Tư Nguyên.
Lê Niệm đã không muốn trả lời mấy lời khách sáo này của Ngô Tư Nguyên rồi, nhưng thiên sứ nhỏ Dư Nhẫn đã hỏi cô, cô chỉ có thể trả lời: “Ừ, nếu có cơ hội sẽ tới.”
Thật ra trong bộ phim, cô thích Dư Nhẫn vào vai nam phụ hơn, đẹp trai rạng ngời, lạnh nhạt thâm tình, khiến cô không nhịn được nhớ tới chuyện cũ.
Nhưng sau khi đóng phim, Dư Nhẫn ở ngoài đời lại chính là một thằng nhóc có nụ cười như ánh mặt trời, mới vừa tốt nghiệp chưa lâu nên tính cách cũng rất đáng yêu.
Cô quay trở lại hiện tại.
Trong trí nhớ của cô, người đó chưa từng cười tươi như vậy, trên người luôn có khí chất lãnh đạm, mỗi khi nhớ tới, dường như chỉ có đôi mắt lạnh nhạt đó mà thôi.
Còn xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô.
—
Ngày hôm sau, em gái trợ lý Trương Đóa Đóa đúng giờ xuất hiện trước phòng Lê Niệm, kéo cô khỏi ổ chăn ấm áp, lái xe chở cô tới chỗ tổ chức sự kiện.
“Là liên hoan phim, bộ phim em quay năm ngoái được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất, Tả Vân cũng có mặt ở đó.”
Sáng sớm, giọng nói của chị Hồng đã vang dội qua điện thoại, kêu Lê Niệm chuẩn bị tốt để chiến đấu: “Nghe này, hoạt động này rất quan trọng với em, đạo diễn Mã Ngọc sẽ tham gia với tư cách là khách mời trao giải, em phải để cho ông ấy có ấn tượng thật tốt, đây là cơ hội tốt để em bước vào màn ảnh lớn, chị đi trước đây, em mau tới thành phố B đó.”
“Em biết rồi.”
Lê Niệm nghe nói địa điểm là thành phố B, trong lòng có chút khó chịu, cứ cảm thấy bồn chồn, vội tới mức chân không chạm đất, vì đã rất lâu rồi cô không về nhà, không nghĩ tới lần này quay về là nhờ công việc.
Trương Đóa Đóa vừa lái xe vừa đọc lịch trình tháng tiếp theo cho Lê Niệm.
“Ngày 13 tháng 4, chị phải chụp ảnh cho [Tuần lễ thời trang].”
“Ngày 14 tháng 4, chị phải quay gameshow [Bóc phốt minh tinh].”
“Ngày 16 tháng 4, cùng huấn luyện viên tập thể hình.”
“Sau đó…”
Tháng tiếp theo lịch trình được sắp xếp kín mít.
Lê Niệm nghe tới mức sởn cả gai ốc: “…Tại sao lại nhiều việc như vậy?”
Khi cô làm giám đốc điều hành công ty, mỗi tháng cũng có ít nhất bốn ngày nghỉ.
Sao làm minh tinh còn mệt mỏi hơn vậy?
Chẳng phải nói minh tinh chỉ cần nằm thẳng cũng kiếm được tiền sao? Chẳng phải nói công việc nhẹ nhàng một tháng 1.000.000 tệ sao?
Mẹ nó, đúng là lừa đảo mà.
Cô đã làm việc liên tục một tháng qua, thật sự ngay cả thời gian hít thở cũng không có mà.
Trương Đóa Đóa nói: “Đúng rồi, hợp đồng đại diện của chị với Hằng Thái cũng sắp hết hạn, em nghe nói bọn họ muốn gia hạn tiếp hợp đồng, tháng sau chị còn phải tới Hằng Thái quay đó.”
Lê Niệm nhướng mày: “Bọn họ thật sự để mắt tới chị à.”
Hằng Thái là một công ty dược niêm yết, cô có thể ra mắt thuận lợi như vậy, nguyên nhân lớn vẫn là nhờ vị lãnh đạo mắt mù nào đó…chỉ định cô.
Ai mà có thể nghĩ tới, cô ra mắt chưa được bao lâu, lại có thể nhận được hợp đồng đại diện giá trăm triệu chứ.
Hằng Thái cũng tham gia vào lĩnh vực đầu tư phim, trên hợp đồng cũng ghi rất rõ ràng, nếu cô tham gia đóng phim thì bọn họ mới tài trợ, trực tiếp cho cô một đống tài nguyên lớn.
Lê Niệm luôn cảm thấy, đây mới chính là nguyên nhân khiến cho cô có nhiều scandals như vậy.
Lúc đó có rất nhiều người cho rằng Lê Niệm có kim chủ ở Hằng Thái, trên mạng đồn cô bị bao nuôi, nói rất nhiều thứ khác nhau, nếu không phải Lê Niệm ngay cả mặt kim chủ cũng không nhìn thấy, suýt chút nữa là cô đã tin rồi.
Ngay cả cô có một khoảng thời gian, cô luôn cảm thấy sếp của Hằng Thái thích mình, đáng tiếc người ta quá bí ẩn, không chịu lộ diện, cũng không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý gì, nên cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ chỉ có cha cô không yên tâm về cô, nên đã lừa mẹ cô chạy tới chăm sóc cô.
Đúng là người cha tốt nhất Trung Quốc.
Sau năm tiếng lái xe, Lê Niệm nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa số, biết bọn họ đã tới thành phố B rồi.
Dọc trên đường đi, giọng nói của Trương Đóa Đóa càng lúc càng nhỏ, cho đến lúc im bặt, Lê Niệm vô tình nhìn qua kính chiếu hậu, bị khuôn mặt tái nhợt của Trương Đóa Đóa làm cho hoảng sợ.
“Em không thoải mái sao?”
Trán Trương Đóa Đóa đổ mồ hôi, cắn chặt môi, giống như đang chịu đựng cơn đau.
“…Không có.” Trương Đóa Đóa nhỏ giọng nói.
“Chỗ nào không thoải mái à?” Lê Niệm nhíu mày, hỏi lại một lần nữa.
Trương Đóa Đóa cũng không dám giấu nữa, cô ấy cúi đầu xấu hổ nói: “Dạ, chắc là bệnh trĩ tái phát.”
Lê Niệm không hiểu cô nhóc này đang xấu hổ cái gì: “Đi tới bệnh viện.”
“Chỉ là…”
“Không sao đâu, chị sẽ nói với chị Hồng.” Lê Niệm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Em dừng xe bên đường đi, chị sẽ lái xe chở em đi, tình trạng này của em không nên lái xe.”
Trương Đóa Đóa đành phải làm theo.
Lê Niệm đã có bằng lái từ sớm, lập tức lái xe chở cô ấy tới bệnh viện Nhân Dân 1.
Trương Đóa Đóa càng lúc càng nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ trắng tới mức không còn chút máu, trên đường cực kỳ chật vật, sau khi xuống xe, cô ấy ôm bụng hai chân run rẩy.
Lê Niệm đỡ cô ấy đi làm thủ tục, sau khi lấy được số thứ tự thì đi tới phòng khám chờ, phía trước có năm sáu người đang xếp hàng.
Trương Đóa Đóa muốn đi toilet, nên Lê Niệm ở lại giữ chỗ giúp cô ấy.
Bên ngoài phòng khám, có rất nhiều người tới khám bệnh, đa số đều là người lớn tuổi, Lê Niệm đeo khẩu trang đen, ngồi chờ ở ghế nên cũng không có ai nhận ra cô.
Tới bệnh viện đa số đều lo khám bệnh, có ai rảnh mà chú ý tới minh tinh chứ.
Nên Lê Niệm cảm thấy rất thoải mái, cô tính gọi điện thoại cho chị Hồng để báo tin Đóa Đóa đã xảy ra chuyện, có khả năng sẽ không tới được, vừa khéo thuận lý thành chương không phải đi sự kiện.
Thành thật mà nói, cô cũng chẳng muốn tới chỗ trao giải kia chút nào, theo kinh nghiệm của cô, hơn tám chín phần là chạy đi làm nền, còn phải so này so nọ với Tả Vân, đến lúc đó trên mạng lại có thêm vài trận chiến tranh đẫm máu.
Cô thấy bản thân bị mắng tới mức chán nản, nhìn fans giúp cô chửi lại cũng cảm thấy mệt thay.
Cho nên cô chẳng muốn xảy ra tranh chấp.
Ngay khi cô tính lấy điện thoại ra, nghe thấy giọng nói của y tá và những người khác cách đó không xa.
“Bác sĩ Yến, bác sĩ Lý đang tìm anh.”
“Có chuyện gì?”
“Ông ấy nói anh mượn quyển [Các triệu chứng của bệnh cảm lạnh] của ông ấy, đến giờ vẫn chưa trả lại.”
“…”
Lê Niệm nghe thấy giọng nói của bác sĩ nam, hơi dừng lại một chút, cô cảm thấy có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.
Lê Niệm ngẩng đầu, ngay lập tức cô không thể tin được mở to mắt, tay phải run rẩy, đôi mắt dán chặt vào người đàn ông đối diện, suýt chút nữa là không cầm chắc điện thoại.
Cô há hốc miệng, theo bản năng gọi tên của anh: “Yến Tây Minh…”
Dường như Yến Tây Minh nghe thấy nên quay đầu lại, cũng nhìn thấy cô, bước chân của anh dừng lại.
Anh mặc áo blouse trắng sạch sẽ, cúc áo cài cẩn thận, dáng người cao thẳng, vừa lạnh lùng vừa cấm dục, anh đeo mắt kính gọng vàng, đôi mắt đen hẹp dài, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm nhạt nhẽo như xưa.
Tuy rằng anh đeo khẩu trang, nhưng Lê Niệm vừa liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Bảy năm không gặp, năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, khí chất vẫn lạnh nhạt như tuyết, nếu có chỗ nào khác, thì chính là đôi mắt kính kia, khiến anh có thêm vài phần dịu dàng.
Vào lúc anh nhìn qua, Lê Niệm có chút giật mình, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.
Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp.
Hai người nhìn nhau.
Cổ họng Lê Niệm khô khốc, vậy mà một câu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Yến Tây Minh lên tiếng trước, không hề giả vờ như không quen hay tránh xa cô, mà lại chậm rãi đi tới trước mặt cô.
“Đã lâu không gặp.”
Anh bình tĩnh nhìn cô nói, giọng nói giống như dòng nước ấm êm đềm, là phản ứng bình thường đối với bạn cũ nhiều năm không gặp.
Sau đó, anh nhìn thoáng qua phòng khám Lê Niệm đang xếp hàng.
Lê Niệm cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt của anh.
[Khoa hậu môn trực tràng]
Bên dưới còn cẩn thận ghi chú một hàng nhỏ ——
[Táo bón, nứt hậu môn, lòi trĩ]
“…”
Vào lúc đó, đột nhiên Lê Niệm cảm thấy cực kỳ đồng cảm với cảm giác xấu hổ của Trương Đóa Đóa, giống như chính bản thân mình cũng bị vậy.
Thậm chí hiện tại cô có thể lấy gạch của bệnh viện đập đầu chết tại chỗ ngay lập tức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...