Chương 54: Người béo lên thì đầu cũng to ra à?
Tích V trên Weibo của Trịnh Bảo Châu nhanh chóng xuất hiện, cô chia sẻ Weibo của mình vào nhóm nhỏ mà lúc trước Mạnh Nhã Hâm thêm cô vào, nhắn một câu: Chị em ơi, Weibo diễn viên của tớ đã làm xong rồi, mọi người vào xem thử đi. [Đầu chó]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Nhã Hâm: Ngay sau khi trang chính thức đăng lên tớ sẽ theo dõi!
Trịnh Bảo Châu: Đáng tin cậy! [Ngón tay cái]
Sầm Đồng Đồng: Nghe cậu gọi Khúc Trực là chị em thì tớ yên tâm rồi.
Trịnh Bảo Châu: …
Khúc Trực: @Trịnh Bảo Châu, chín giờ sáng mai gặp nhau được không?
Sầm Đồng Đồng: Hai người muốn làm gì?
Khúc Trực: Xem trang trí nhà.
Sầm Đồng Đồng: Nhà ai? Nhà nào thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Nhã Hâm: Chắc là nhà tân hôn đó [Đầu chó], Đồng Đồng vẫn còn có thời gian nhắn tin trong đây à, mau mà bán bàn phím đi chứ. [Đầu chó]
Trịnh Bảo Châu: Cậu có thời gian nhắn tin trong đây thì không bằng tìm lớp học đi. [Mỉm cười]
Mạnh Nhã Hâm: Cậu ấy cuống rồi.
Trịnh Bảo Châu: Tạm biệt.
Cô rời khỏi Wechat, tắt điện thoại.
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đi Kim Ngọc Mãn Đường. Có không ít nhà phủ vải đỏ trên ban công biểu thị đang trang trí, Trịnh Bảo Châu lái xe đến cửa chính, hỏi Khúc Trực: “Cậu mua chỗ đỗ xe chưa?”
Khúc Trực gật đầu: “Rồi.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Vậy chúng ta để xe dưới hầm à?”
“Ừm.”
Mấy lần trước khi đến đây Trịnh Bảo Châu chưa để xe ở tầng hầm, hôm nay lái xe đến mới đi thăm thú một lượt. Đèn dưới tầng hầm để xe sáng trưng, sàn nhà đã được sơn phủ nên không có nhiều bụi.
“Cũng được.” Cô dựa theo hướng dẫn tìm chỗ để xe của Khúc Trực rồi đỗ xe vào chỗ. Vì Khúc Trực mua sớm, được chọn chỗ đậu trong tầng hầm nên chỗ để xe rất gần với tòa nhà. Lúc Trịnh Bảo Châu xuống xe còn khẽ nói: “Khi họ mở bán lần hai thì chẳng phải chỗ đỗ xe sẽ không tốt hả?”
Khúc Trực nghe cô nói thế, đóng cửa xe sau đó hỏi cô: “Cậu có ý định mua nhà ở đây à?”
“Đúng thế.” Trịnh Bảo Châu đeo túi xách, khẽ gật đầu: “Tôi thích loại hình căn hộ này, hơn nữa tính ra giá cả rất cao. Cậu đừng thấy bây giờ nó bán không đắt, chờ mấy năm sau phía nam thành phố phát triển thì giá nhà ở khu này chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên.”
Khúc Trực cười khẽ một tiếng: “Ừm, người môi giới bất động sản đều nói như thế.”
Anh vừa nói xong đã nhìn thấy một con vật lông mượt chạy qua trước mặt. Khúc Trực dừng bước, đờ người đứng yên không nhúc nhích. Trịnh Bảo Châu cũng nhìn thấy con vật đó, liên tục trấn an Khúc Trực: “Đừng sợ, là mèo, không phải chó!”
Cô vừa dứt lời, con vật ló đầu ra khỏi cây cột, kêu một tiếng với họ: “Meo.”
Khúc Trực thở phào một hơi, vẻ mặt không còn căng thẳng như vừa rồi: “Chắc là mèo hoang ở gần đây, đi thôi.”
“Ừm.” Trịnh Bảo Châu vừa đi vừa quan sát mặt của anh, lại cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu sợ chó thế, nếu sau này bạn gái cậu nuôi một con chó thì cậu phải làm sao đây?”
Khúc Trực im lặng một lát rồi nói: “Cô ấy không nuôi chó.”
“Hả?” Lần này đến lượt Trịnh Bảo Châu đờ người, Khúc Trực nói thế có ý gì? Cậu ta có bạn gái rồi à?
Trịnh Bảo Châu kinh ngạc: “Cô ấy? Cô nào? Cậu có bạn gái khi nào?”
Khúc Trực không nói gì nữa, dáng vẻ muốn giữ bí mật. Trịnh Bảo Châu thấy anh lại bắt đầu thừa nước đục thả câu thì bắt đầu tự suy đoán.
Dựa theo cách nói của chính Khúc Trực, anh ở nước ngoài không quen bạn gái, vậy chắc chắn là về nước mới quen. Cuộc sống của tiến sĩ Khúc vô cùng đơn giản, khi không làm việc thì là làm việc trên đường. Nếu anh quen bạn gái thì người có khả năng nhất là đồng nghiệp của anh!
“Tôi biết rồi, có phải là đồng nghiệp nữ không?” Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi.
Khúc Trực nhìn cô, phủ nhận: “Không phải.”
“Không phải sao?” Trịnh Bảo Châu khó hiểu nhíu mày, sau đó mở to mắt dùng tay che miệng: “Chẳng lẽ là đồng nghiệp nam?”
“...” Ánh mắt Khúc Trực nhìn cô như đang nhìn kẻ ngốc: “Cậu suy nghĩ thông minh lên chút được không?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Vậy cậu ở công ty cả ngày, làm gì có thời gian quen bạn gái chứ?” Khúc Trực nói: “Tôi không ở công ty cả ngày, tôi cũng về khách sạn nữa.” Lần này Trịnh Bảo Châu còn kinh ngạc hơn khi nãy: “Cậu nhắm vào nhân viên nữ trong khách sạn của tôi sao?”
Khúc Trực: “...”
Đúng lúc này cửa thang máy “Ting” mở ra, Khúc Trực bước ra ngoài: “Ra đây.”
Trịnh Bảo Châu đi ra ngoài, còn muốn hỏi anh thích ai. Khúc Trực thì như ngôi sao bị phóng viên truy hỏi chuyện tình cảm, nhanh chóng dời chủ đề: “Trước lễ đã bắt điện nước, sẽ lắp hệ thống sưởi ấm sàn ngay thôi.”
Phòng này rất khác phòng Trịnh Bảo Châu tới lần trước, Khúc Trực đã sửa lại kết cấu nhà, nhìn qua phòng khách có vẻ lớn hơn. Cô đi dạo một vòng, đến cạnh Khúc Trực nói: “Thợ điện nước này làm được phết.”
Khúc Trực nói: “Người quản lý là bạn của Tề Thịnh, nhà của tôi và Tề Thịnh đều do anh ta phụ trách.”
“Ừm... Rất tốt.” Bạn của Tề Thịnh thì ít nhất sẽ không lừa bọn họ. Hai người nhìn căn nhà một lúc, chụp thêm mấy bức ảnh, lúc rời đi không gặp con mèo hoang vừa rồi.
Trên đường trở về, Khúc Trực “vô tình” hỏi Trịnh Bảo Châu: “Buổi trưa muốn cùng ăn cơm không?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Trưa nay tôi có hẹn.” Khúc Trực nheo mắt, anh hỏi cô: “Cậu hẹn ai?”
“Cao Bác Vân.” Trịnh Bảo Châu đi ở phía trước, quay đầu lại: “Anh ta nói muốn giới thiệu người đại diện cho tôi, trưa nay cả nhóm hẹn nhau ăn cơm ở khách sạn của chúng ta.”
“Khách sạn của chúng ta sao?” Khúc Trực bất giác lặp lại. Trịnh Bảo Châu nhìn anh, trêu ghẹo: “Cậu đúng là chẳng khách sáo tẹo nào, khách sạn lại thành của “chúng ta” luôn rồi.”
“...” Khúc Trực hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ: “Tôi chỉ đơn thuần lặp lại câu nói của cậu thôi.”
“Biết rồi, biết rồi.” Trịnh Bảo Châu vừa lái xe vừa nói: “Lần trước Cao Bác Vân bảo là muốn đến khách sạn chúng ta ăn cơm, cuối cùng hôm anh ta cũng tìm được cơ hội. Tôi đặt phòng rồi, trưa nay sẽ không đi đâu nữa.”
Khúc Trực gật đầu: “Được, vậy chúng ta hẹn lại ngày khác vậy.”
“Ok.” Trịnh Bảo Châu đáp lời, sau đó mới phản ứng kịp hình như có chỗ nào đó sai sai. Sao cô và Khúc Trực lại thành hẹn nhau vậy?
Sau khi lái xe về nông trường Tinh Quang, Khúc Trực tháo dây an toàn, mở cửa xe: “Trưa nay ăn cơm, tốt nhất cậu đừng uống rượu.”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh với vẻ không phục: “Sao hả, tửu lượng của tôi đỉnh lắm đó. Lần trước gặp mấy ông sếp già, là tôi uống giúp các cậu còn gì, tôi chấp cho mấy lão đó gục luôn.”
Khúc Trực im lặng nhìn cô, trong đầu Trịnh Bảo Châu đột nhiên hiện lên mấy cảnh tượng, lần lượt là Khúc Trực mở áo phanh ngực, và hình ảnh hai tay mình đang sờ mó khoang ngực ấy.
“...” Mặt Trịnh Bảo Châu đột nhiên nóng chín hết cả lên.
“Xem ra không cần tôi giúp cậu nhớ lại nữa.” Khúc Trực nói xong lại nhìn cô, sau đó anh xuống xe, đóng cửa lại. Trịnh Bảo Châu nhìn bóng lưng anh qua kính chiếu hậu, nói thầm: “Hừ, rõ ràng trước khi cậu quay lại, tôi uống bao nhiêu rượu vẫn tỉnh như ruồi.”
Quả nhiên, Khúc Trực vẫn là khắc tinh của cô.
Hôm nay, cô chỉ đi gặp người đại diện chứ không phải ngồi bàn rượu, vốn cũng không định uống ly nào. Sau khi về phòng, cô thay đồ rồi xuống tầng đợi Cao Bác Vân.
Bởi vì gần trưa nên liên tục có khách đặt trước đến dùng bữa, Trịnh Bảo Châu vốn đang ngồi ghế sofa ở đại sảnh, chợt nghe loáng thoáng có người bàn tán về mình. Cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một số khách hàng ngồi chờ ở đại sảnh đang dõi mắt nhìn mình.
Ngụy Trân nhanh chân đi qua, đưa khẩu trang cho Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, hình như họ nhận ra cô là Trịnh Bảo Châu, người diễn vai Diệp Linh. Tốt nhất cô đừng nên ngồi đây nữa ạ.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Không ngờ một vai phụ nhỏ như cô mà bây giờ cũng được đối đãi thế này! Phim nổi tiếng thật là tuyệt!
Cô đeo khẩu trang, chuẩn bị vào phòng riêng trước để đợi Cao Bác Vân, mấy vị khách đang nhìn cô ở đằng kia cũng muốn đi theo, thế là họ bị Ngụy Trân ngăn lại: “Các vị, phòng của các vị đã được chuẩn bị xong, có thể đến đó rồi ạ.”
Một nữ sinh thấy bóng lưng Trịnh Bảo Châu đi vội vàng thì hỏi Ngụy Trân: “Chị đẹp vừa rồi là Trịnh Bảo Châu đúng không? Chị diễn viên mới diễn vai Diệp Linh ấy!”
“Đúng, đúng, chúng tôi đều cảm thấy càng nhìn càng giống cô ấy, đẹp thật sự! Cô ấy cũng đến đây ăn cơm sao?”
Ngụy Trân nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng. Hay là các vị vào phòng uống ly trà trước nhé? Trà ở chỗ chúng tôi có tiếng lắm đấy.”
“Được.” Khách hàng được Ngụy Trân khuyên vào phòng, cuối cùng Ngụy Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Bảo Châu ngồi trong phòng riêng đợi chưa được bao lâu, Cao Bác Vân đã xuất hiện. Bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ, tuổi tác không hơn Trịnh Bảo Châu là bao, nhưng ở chị ta toát lên khí chất giỏi giang, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ tin cậy.
Cao Bác Vân tiến vào, tháo khăn quàng cổ. Trước hết, anh ấy giới thiệu người kia với Trịnh Bảo Châu: “Đây là Chu Hiểu Nam, cô có thể gọi là chị Hiểu Nam. Trước đây cô ấy từng làm ở Tinh Diệu, dẫn dắt Thi Đường Nhiên và B.I.G. Tuy họ đều là ca sĩ thần tượng, nhưng năng lực nghiệp vụ của Hiểu Nam không thể chê vào đâu được, dư sức dẫn dắt cô.”
Thi Đường Nhiên và B.I.G đều là thần tượng giới giải trí thuộc Tinh Diệu. Họ từng nổi tiếng một thời gian, Trịnh Bảo Châu có nghe nói đến họ. Tuy nhiên mấy năm gần đây, họ lại tuột dốc không phanh, dần dần mất đi sức ảnh hưởng.
Cô mỉm cười với Chu Hiểu Nam, mời cô ta và Cao Bác Vân ngồi xuống trước: “Hai người ngồi xuống uống ly trà trước nhé, tôi đã sắp xếp đồ ăn xong xuôi rồi, đợi lát nữa vào bữa, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Được.” Chu Hiểu Nam ngồi xuống ghế, sau đó nhìn xung quanh: “Lúc tôi đến đây đã nghe đạo diễn Cao nói, khách sạn này là của cô chủ Trịnh phải không?”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Chị cứ gọi tên tôi là được, đừng gọi cô này cô nọ. Đúng là lúc trước tôi làm kinh doanh, mấy tháng gần đây mới bắt đầu diễn xuất. Hy vọng chị Hiểu Nam đừng chê nhé.”
“Sao lại nói thế chứ.” Chu Hiểu Nam uống hớp trà, nói với Trịnh Bảo Châu: “Chỉ trong thời gian ngắn mà cô đã có thể từ một diễn viên quần chúng nho nhỏ diễn được vai như Diệp Linh, chứng tỏ cô vừa có thực lực, lại vừa may mắn, đã thế ngoại hình của cô còn rất xuất sắc. Nghe nói bây giờ cô đang theo học với thầy Cát đúng không? Tương lai rất rộng mở đấy.”
Cao Bác Vân vừa uống trà vừa nhìn hai người: “Giờ hai người đang ca ngợi lẫn nhau đấy à?” Chu Hiểu Nam mỉm cười nhìn anh ấy: “Tôi nói thật mà, nếu anh không xem trọng cô ấy, liệu anh có quan tâm chuyện của cô ấy không?” Cao Bác Vân nói: “Tôi cũng quan tâm chị mà chị Hiểu Nam, chỉ là tôi thấy một người đúng lúc thiếu người đại diện, còn chị thì đúng lúc lại thiếu nghệ sĩ, đây không phải chuyện vừa khéo sao? Tôi đứng ra giúp hai người kết duyên với nhau, cuối cùng thành hay không phải xem cả hai nghĩ thế nào.”
Trịnh Bảo Châu nhìn Chu Hiểu Nam và hỏi: “Trước đây tôi từng thấy trong nhóm quần chúng có người nói là chị tạm rời công việc ở Tinh Diệu, xem ra chuyện đó là thật nhỉ?”
Chu Hiểu Nam gật đầu, nói với cô: “Ở Tinh Diệu, chị không phải là người đại diện giỏi nhất, nhưng B.I.G cũng xem như do một tay chị dẫn dắt, có điều sau khi họ nổi tiếng, chị nhận ra suy nghĩ của chị và công ty ngày càng khác biệt. Chị nói nếu B.I.G muốn phải triển lâu dài thì phải thay đổi cách thức, bao gồm cả Đường Thi Nhiên sau này được chuyển đến chỗ chị cũng gặp cùng một vấn đề. Công ty chỉ muốn cố gắng vắt kiệt giá trị của ngôi sao lúc họ đang nổi mà không xây dựng kế hoạch lâu dài cho họ. Em cũng biết Tinh Diệu giỏi thu hút tạo dựng ngôi sao nhất, nhóm này không nổi còn có nhóm khác, họ hoàn toàn không lo thiếu người. Chị cũng đã nói với cấp quản lý là cách này có vấn đề, nhưng họ hoàn toàn không để ý, bởi vì cách này ít tốn kém nhất, chỉ cần một người nổi được là họ đã kiếm lời rồi.”
Trịnh Bảo Châu vừa nghe cô ta nói vừa gật đầu, nhiều năm qua Tinh Diệu tạo dựng rất nhiều nhóm, phần lớn đều là phù dung sớm nở tối tàn, đương nhiên cũng có người bộc lộ được tài năng trong nhóm rồi nổi tiếng đến tận bây giờ, đó là “kiếm lời” cho công ty mà Chu Hiểu Nam nói. Nhưng những người khác càng ngày càng mờ nhạt, tài nguyên cũng càng lúc càng kém, dần dà đó đã trở thành một vòng tuần hoàn.
“Công ty như Tinh Diệu đúng là chẳng ra sao, cô đi là đúng.” Cao Bác Vân đứng bên cạnh nói: “Lúc trước Đường Thi Nhiên và Đinh Mông đều xuất phát từ show sống còn, một người đến Tinh Diệu, một người đến Quang Thần, cô nhìn Đinh Mông bây giờ xem, đã là chị đại mới nổi của giới ca hát, có thể so sánh được với Tư Mã Hiểu Hiểu, còn Đường Thi Nhiên thì sao? Sắp không tìm thấy người đâu luôn rồi.”
Chu Hiểu Nam thở dài: “Thực ra thực lực của Đường Thi Nhiên không tệ, chỉ là kế hoạch và quảng bá mà công ty vạch ra cho cô ấy có vấn đề. Cũng vì chuyện này mà tôi xung đột với cấp quản lý, dẫn đến hai năm này càng lúc càng bị Tinh Diệu xa lánh, thế nên tôi từ chức luôn.”
Mọi người đang nói chuyện, món ăn cũng lần lượt được mang lên. Hôm nay Cao Bác Vân đặt chỗ ở đây là để ăn món rau xào nên Trịnh Bảo Châu đặt mấy món đủ hương vị màu sắc, Cao Bác Vân gọi phục vụ bưng món lại, nói với cô: “Mang thêm rượu giúp chúng tôi nhé.”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta: “Anh còn muốn uống rượu à?”
Cao Bác Vân nói: “Không thì ăn cơm chán lắm. Mọi người muốn uống không? Tôi biết tửu lượng của chị Hiểu Nam rất tốt.”
“Thường thôi.” Chu Hiểu Nam xua tay: “Thế gọi chút bia là được, tôi uống với cậu.”
“Được.” Cao Bác Vân gọi bia, Trịnh Bảo Châu vốn không định uống, kết quả sau đó không khí ăn cơm vui quá, mọi người nói chuyện hăng say nên bất giác cũng uống.
Ba người uống hết chỗ bia Cao Bác Vân gọi, nhưng may là không ai say, ít nhất thì trông mặt vẫn ổn. Giờ thì không bàn bạc chuyện hơn tác được nũa nên Trịnh Bảo Châu và Chu Hiểu Nam thêm số liên lạc của nhau, định sẽ nói chuyện sau. Cô tiễn Chu Hiểu Nam và Cao Bác Vân đi, gọi lái xe thuê giúp bọn họ, vừa quay người đã thấy Khúc Trực đứng đằng sau nhìn mình.
“…” Trịnh Bảo Châu dừng lại: “Sao cậu lại ở đây?”
Khúc Trực nói: “Tôi xuống tiện thể đi dạo, đúng lúc nhìn thấy cậu.”
“Tiện thể á? Đúng lúc á?” Trịnh Bảo Châu nhìn anh: “Sao tôi tin được?” Khúc Trực không trả lời cô mà hỏi: “Cậu uống rượu à?” “Không.” Trịnh Bảo Châu trợn mắt nói dối.
Khúc Trực bất đắc dĩ nhìn cô: “Cậu toàn học thói hư. Đi thôi, tôi đưa cậu lên phòng.”
“Không cần.” Trịnh Bảo Châu xua tay với anh: “Tôi không uống say.”
“Ừ.” Khúc Trực đáp lại, cùng lên tầng với cô. Trên đường đi, Trịnh Bảo Châu còn đang kể tiến độ tìm người đại diện của cô với Khúc Trực: “Tôi thấy chị Hiểu Nam cũng không tệ lắm, tôi và chị ấy nói chuyện cũng khá hợp nhau. Tôi nói với chị ấy tôi muốn thành lập phòng làm việc, chị ấy cũng tán thành, sau này hai chúng tôi còn phải bàn bạc phòng làm việc cụ thể phải làm gì, hơn nữa còn phải tuyển không ít người nữa.”
Khúc Trực cười nói: “Cậu là nghệ sĩ nhưng chưa thấy cậu kiếm được mấy đồng mà đã tiêu không ít rồi.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Đó là đầu tư giai đoạn đầu, cậu không hiểu đâu.”
“Ừ.” Cửa thang máy mở ra, Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu cùng ra ngoài. Khúc Trực mở cửa phòng mình, mở ra rồi mới phát hiện ra Trịnh Bảo Châu vẫn đi theo sau mình. Anh quay đầu lại nhìn cô: “Phòng của cậu ở bên kia.”
Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi không thể vào phòng cậu ngồi sao?”
Khúc Trực: “…”
Để anh thử đoán xem hôm nay Trịnh Bảo Châu lại nổi cơn điên gì nào.
Trịnh Bảo Châu không đợi anh trả lời đã tự lách vào phòng của Khúc Trực. Khúc Trực bất đắc dĩ thở dài, đi vào theo đóng cửa lại.
Trịnh Bảo Châu đá văng giày của mình, ngồi xuống sofa của Khúc Trực: “Ban nãy chị Hiểu Nam còn bảo tôi phải ăn uống điều độ, trời ạ, chị ấy nói ngôi sao nữ đều ăn ít, bảo tôi ăn nhiều quá.” Khúc Trực khẽ nhíu mày, bước đến ngồi xuống cạnh cô: “Cậu gầy vậy rồi còn ăn uống điều độ gì nữa?”
“He he.” Trịnh Bảo Châu cười, ghé sát lại bên tai Khúc Trực nói nhỏ: “Lén nói cho cậu biết, thực ra mấy ngày đón tết, tôi có tăng lên một cân đấy.”
Khúc Trực: “…”
Hơi thở của Trịnh Bảo Châu phả vào tai anh, sắp nhuộm cả tai anh sang màu đỏ. Anh đứng bật dậy bước sang bên cạnh: “Tôi đi lấy đồ uống cho cậu.”
Lần trước Trịnh Bảo Châu đến còn phàn nàn chỗ anh chỉ có nước trắng, lần này Khúc Trực đã đặc biệt chuẩn bị thêm đồ uống. Anh lấy một chai nước ra, nghe Trịnh Bảo Châu lầm bầm phía sau: “Khúc Trực, người béo lên thì đầu cũng to ra à? Sao tôi không cởi đồ ra được?”
Khúc Trực: “???”
Anh vội lấy nước quay lại phòng khách thì thấy Trịnh Bảo Châu đang cố hết sức cởi váy trên người mình ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...