Chương 41: Không phải lần trước cậu đã kiểm chứng tay nghề của tôi rồi sao?
Tin nhắn của Trịnh Bảo Châu vừa được gửi đi, Mạnh Nhã Hâm đã xuất hiện trong nhóm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Nhã Hâm: Lâm Tử Khâm tốt lắm luôn ấy!
Mạnh Nhã Hâm: Nhưng cậu chụp máy sưởi làm gì, đáng nhẽ phải chụp Lâm Tử Khâm chứ!
Trịnh Bảo Châu hơi cạn lời, chọn mấy tấm ảnh chụp không tệ lắm từ album mấy hôm nay của mình rồi gửi vào nhóm.
Mạnh Nhã Hâm: A a a a Lâm Tử Khâm đẹp trai quá đi! Đôi chân dài này, vòng eo thon này! Thứ cho tớ nói thẳng, tớ muốn ngủ Lâm Tử Khâm!
Trịnh Bảo Châu: “…”
Trịnh Bảo Châu: Cậu kiềm chế chút đi, Khúc Trực vẫn còn trong nhóm.
Mạnh Nhã Hâm: Khúc Trực cũng đâu quan tâm chuyện tớ muốn ngủ Lâm Tử Khâm đâu.
Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu gửi luôn ảnh chụp của cậu đi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Mạnh Nhã Hâm: Cậu mặc đồ đôi với Lâm Tử Khâm hả?
Mạnh Nhã Hâm: Hu hu hu, đẹp quá đi mất, trong đoàn làm phim nhiều người đẹp thật sự. Tớ có thể đến đó được không? Tớ cũng muốn sưởi máy sưởi của Lâm Tử Khâm. [Đáng thương]
Sầm Đồng Đồng: Bảo Châu, cậu đang ở cùng một khách sạn với Lâm Tử Khâm sao? Lâm Tử Khâm thật sự rất đẹp trai, hay là cậu cố gắng thử một chút đi!
Mạnh Nhã Hâm: Tớ phát hiện ra rồi nha, Đồng Đồng vì không muốn gặm bàn phím nên mới liều mạng tác hợp Bảo Châu với người đàn ông khác đây mà.
Mạnh Nhã Hâm: Khuc Truc is watching you. (Khúc Trực đang quan sát cậu đấy.)
Sầm Đồng Đồng: Tớ không hề! Tớ chỉ đề nghị một cách chân thành thôi.
Trịnh Bảo Châu: … Đạo diễn bảo tớ là chỉ được gửi mấy tấm ảnh này cho nhóm mình xem, không được truyền ra ngoài.
Trịnh Bảo Châu gửi tin nhắn này xong thì buông điện thoại rồi đi thực hiện kiếp sống làm công ăn lương của mình.
Ngày đầu tiên trong đoàn làm phim cũng xem như thuận lợi, bảy giờ đoàn làm phim đã kết thúc công việc sớm. Trịnh Bảo Châu nghe những diễn viên khác nói rằng chỉ cần không quay phim vào ban đêm, thì thường đoàn làm phim sẽ kết thúc công việc vào khoảng sáu, bảy giờ.
Trịnh Bảo Châu chỉ có thể nói rằng mình vô cùng yêu thương đoàn phim này, đoàn phim của đạo diễn Cao đúng là tuyệt thật!
Vì vali của cô đang nằm trong xe Cao Bác Vân nên khi kết thúc công việc cũng đi về cùng anh ta. Cao Bác Vân luôn dành cho Trịnh Bảo Châu sự chăm sóc đặc biệt, ai cũng nhìn ra điều đó nhưng không ai dám nói gì trước mặt người khác, mà chỉ dám lén lút bàn tán với nhau. Trên đường về khách sạn, ngay cả người đại diện của Lâm Tử Khâm cũng không kìm được mà buông lời thắc mắc.
“Cậu biết giữa Cao Bác Vân và Trịnh Bảo Châu có chuyện gì không?” Lâm Tử Khâm có chút quan hệ cá nhân với Cao Bác Vân nên chị ta đoán rằng Lâm Tử Khâm biết chút gì đó.
Lâm Tử Khâm nửa nằm trên ghế lướt điện thoại, nghe chị ta nói thế mới đáp lại một câu: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Cậu không cảm thấy Cao Bác Vân đối xử quá tốt với cô ấy sao?”
“À, chị nói chuyện này hả…” Lâm Tử Khâm ngước mắt nhìn chị ta một cái: “Chắc là Bác Vân muốn bồi dưỡng cô ấy, anh ta rất vừa ý cô gái này. Với lại cô ấy không có người đại diện cũng không có trợ lý nên chắc là muốn chăm sóc nhiều hơn.”
Anh ta nói đến đây, người đại diện mới sực nhớ hôm nay lúc chị ta đến đoàn làm phim, thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của Lâm Tử Khâm, còn sưởi máy sưởi của anh ta. Chị ta nghe trợ lý bảo là Lâm Tử Khâm chủ động bảo cô qua đó.
Người đại diện lập tức cảnh giác: “Thế tại sao cậu cũng đặc biệt chăm sóc cô ấy vậy?”
Động tác của Lâm Tử Khâm hơi khựng lại, nghe ra ý trong lời nói của chị ta: “Chị Đình, chị không chỉ cảm thấy Bác Vân có gì đó với cô ấy, mà bây giờ còn cảm thấy em và cô ấy cũng có gì đó với nhau luôn à?”
“...” Người đại diện khẽ ho một tiếng: “Suy cho cùng là do cô ấy quá xinh đẹp, đừng nói đàn ông mà cả tôi nhìn thấy cũng sẽ có ý nghĩ đấy.”
“...” Lâm Tử Khâm ngẩng đầu nhìn chị ta: “Chị Đình, chị ăn nói mạnh bạo thật đấy.”
Người đại diện nói: “Bớt nghĩ bậy đi, ý của tôi là muốn làm người đại diện cho cô ấy.”
“Ồ…” Lâm Tử Khâm lại nằm về chỗ cũ: “Có điều dường như cô ấy không định ký hợp đồng với công ty, trước đó Bác Vân muốn ký với cô ấy nhưng bị chối từ.”
“Ồ, từ chối đạo diễn Cao của chúng ta sao?” Người đại diện cười một tiếng: “Cô gái này thú vị đấy.”
Lúc này Trịnh Bảo Châu đang ngồi trong xe của Cao Bác Vân, gửi tin mình đã kết thúc công việc vào trong nhóm. Khúc Trực im lặng cả ngày bất chợt ngoi lên, nhưng chỉ nhắn tin riêng với Trịnh Bảo Châu.
Khúc Trực: “Cậu không có máy sưởi mini à? Gửi địa chỉ khách sạn cho tôi, tôi đưa một cái qua cho cậu.”
Trịnh Bảo Châu: “Không cần đâu, tôi không đưa máy sưởi mini theo chủ yếu là do tôi lười cầm. [Ôm mặt] Người ta có hàng tá trợ lý, mang nhiều đồ một chút cũng không sao. Còn tôi chỉ có một mình, xách cái ghế diễn viên với đeo thêm chiếc túi đã nặng lắm rồi. [Ôm mặt]
Khúc Trực: Ồ… Vậy cậu muốn tuyển trợ lý không?
Trịnh Bảo Châu: Tôi cũng có ý đó, có điều tôi chỉ ở đoàn làm phim hai mươi ngày, chẳng lẽ sau hai mươi ngày lại đi sa thải người ta à? _(:з” ∠)_
Khúc Trực: “…”
Hình như cũng có lý.
Khúc Trực: Thế thì lái xe đến đi.
Trịnh Bảo Châu: Tôi cũng có ý đó, có điều xe của tôi quá phô trương, lái nó đến đoàn làm phim chắc chắn sẽ bị mọi người bàn tái. Ây da, ghen tị với mấy người có xe bình thường để lái quá đi.
Khúc Trực: …Cảm ơn cậu vì đã nhắc tới. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Nhưng mà đạo diễn Cao nói tôi có thể quá giang xe anh ta mỗi ngày, tôi cũng được mang thêm nhiều đồ hơn.
Khúc Trực: Cậu được hoan nghênh ở đoàn làm phim quá nhỉ? [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Giờ cậu mới biết à? Ngay từ nhỏ tôi đã rất được hoan nghênh rồi.
Khúc Trực: Ồ [mỉm cười], tôi ăn cơm xong rồi, tăng ca tiếp đây. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Tại sao cậu luôn gửi cho tôi cái [Mỉm cười] này vậy?
Trịnh Bảo Châu: [Mỉm cười] [Mỉm cười]
Khúc Trực: [Mỉm cười] [Mỉm cười] [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: “...”
Cứu! Sao họ lại trẻ con thế này?
“Đang nhắn tin cho bạn trai à?” Cao Bác Vân ngồi bên cạnh cô đột nhiên hỏi một câu. Trịnh Bảo Châu chột dạ khoá màn hình điện thoại. Cô cũng cảm thấy lạ, không biết vì sao bản thân lại có phản ứng này!
“Đâu có, một bạn học cũ của tôi thôi.” Trịnh Bảo Châu cất điện thoại đi, mỉm cười với Cao Bác Vân.
Cao Bác Vân nhướng mày: “Bạn học nam à?”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ấy: “Chuyện này quan trọng sao?”
“Không quan trọng thì cô căng thẳng làm cái gì?”
“…” Cô căng thẳng ư? Làm gì có, ha ha!
Sau khi tới khách sạn, Trịnh Bảo Châu mới phát hiện căn phòng mà Cao Bác Vân đặt cho cô ở cùng tầng với Lâm Tử Khâm. Với cái vai phụ nhỏ bé này của cô, đoàn phim không thể bỏ ra nhiều tiền để đặt cho cô một phòng tốt như vậy được. Lúc trước cô đã nghĩ kỹ, nếu phòng quá tệ cô sẽ tự bỏ tiền của mình ra để đặt phòng tốt hơn.
Không ngờ rằng Cao Bác Vân đã đặt phòng giúp cô luôn rồi.
Trịnh Bảo Châu hơi sợ hãi: “Đạo diễn Cao, đoàn phim đặt cho tôi phòng tốt như vậy ư?”
Cao Bác Vân gật đầu, cư xử hết sức bình thường: “Không phải là do sợ cô Trịnh không quen ở phòng bình thường sao? Nếu cô lo lắng kinh phí của đoàn phim không đủ thì cô có thể đầu tư cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”
“… Vậy không được.” Trịnh Bảo Châu kéo vali hành lý, vô cùng chính trực nói: “Tôi không thể mang vốn vào đoàn được. Chuyện này truyền ra sẽ không tốt cho thanh danh của đạo diễn Cao đâu. Tôi không thể làm chuyện gây hại tới danh dự của anh!”
“… À, cảm ơn cô quá cơ.”
“Không cần không cần, tôi đến nơi rồi, hẹn gặp lại đạo diễn Cao.” Trịnh Bảo Châu dùng thẻ phòng quẹt mở khóa cửa, kéo hành lý đi vào. Tuy công việc ở đoàn phim kết thúc sớm nhưng buổi sáng bắt đầu quay cũng sớm, hơn bốn giờ Trịnh Bảo Châu đã phải rời giường để vệ sinh cá nhân, sau đó đi trang điểm và tạo hình.
Để tránh việc buổi sáng ngủ quên không dậy nổi, hơn chín giờ Trịnh Bảo Châu đã nằm trên giường chuẩn bị tiến vào giấc ngủ rồi.
Giờ này đến học sinh tiểu học cũng còn đang chơi game leo rank.
Trịnh Bảo Châu lướt điện thoại một lúc đã buồn ngủ, cô kiểm tra kỹ đồng hồ báo thức của mình thêm một lần nữa rồi vừa ngáp vừa khóa màn hình điện thoại.
Ngày hôm sau Trịnh Bảo Châu thức dậy đúng giờ, trang điểm xong xuôi rồi đi theo Cao Bác Vân đến khu danh lam thắng cảnh. Hôm nay cô phải quay một cảnh đánh nhau, cả đường đi luôn cảm thấy rất phấn khích. Đoàn phim có chuyên viên chỉ đạo võ thuật phụ trách chỉ dạy động tác cho Trịnh Bảo Châu. Hôm nay Trịnh Bảo Châu không còn nhàn rỗi giống như hôm qua nữa mà cô phải luyện chiêu thức với giáo viên chỉ đạo. Bởi cô đã có nhiều năm kinh nghiệm về múa nên độ dẻo dai của cơ thể lẫn khả năng kiểm soát đều rất tốt, việc học tập cũng không gặp khó khăn.
Những động tác này đều là do giáo viên chỉ đạo thiết kế riêng, tuy dùng cho thực chiến thì chắc chắn không đánh được người khác nhưng dùng để đóng phim lại vô cùng đẹp mắt. Trịnh Bảo Châu vừa cố định dây cáp trên người đã rất nóng lòng muốn thử.
“A, hồi hộp ghê, đây là lần đầu tiên tôi được treo trên dây cáp!”
Cao Bác Vân đang bàn về động tác với chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh nghe cô nói như thế thì liếc nhìn cô một cái: “Tôi thấy cô có vẻ rất phấn khích nhỉ?”
“Một chút thôi, ha ha ha ha!” Ai mà chẳng có giấc mơ võ hiệp trong lòng cơ chứ? Mấy chuyện như vượt nóc, băng tường như thế này đã khắc sâu vào DNA của mọi người dân Trung Quốc rồi!
Sau khi xác nhận động tác cuối cùng, Cao Bác Vân hô bắt đầu quay lần thứ nhất. Cảnh quay hôm nay là sau khi Diệp Linh cứu nam chính, bị kẻ thù của nam chính tìm tới. Vị nam chính này lại mất trí nhớ triệt để, thậm chí quên cả việc bản thân có võ công, may mà Diệp Linh cũng là người biết võ công, đánh đuổi hết đám người xấu.
Lúc Trịnh Bảo Châu được dây cáp kéo bay lên, vui vẻ đến mức đang ở trên không trung cũng phải cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi được bay rồi! Tôi bay lên rồi!”
Cao Bác Vân: “…”
Mong rằng lúc sau cô vẫn có thể vui vẻ như vậy.
Trịnh Bảo Châu bay hai lần trên không đã nắm giữ được kỹ thuật cơ bản. Lúc này cô chỉ cảm thấy rất đã, cô chính là một cao thủ tuyệt thế!
Sau khi bị dây cáp treo cả một buổi sáng, Trịnh Bảo Châu không cười nổi nữa.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, cả người cũng mệt mỏi không chịu được. Trong một ngày mùa đông thế này mà khắp người cô toàn là mồ hôi.
Nhóm chuyên viên trang điểm tranh thủ thời gian tới chỉnh trang lại cho cô. Trịnh Bảo Châu uống mấy ngụm nước lớn, cảm thấy bản thân không thể dậy nổi: “Đạo diễn Cao, tôi không ổn nữa rồi, bay nhiều lần như thế vẫn chưa được sao?”
Cao Bác Văn vẫn ngồi trước màn hình xem hiệu ứng hình ảnh, đầu cũng không thèm ngẩng mà đáp: “Không phải vừa rồi cô rất phấn khích sao? Giữ vững sự phấn khích đó đi.”
“…” Vừa rồi là do cô tuổi trẻ chưa trải sự đời! Treo trên dây cáp tuy rằng rất kích thích nhưng mà cũng đau lắm!
“Được rồi, ăn cơm trước đi. Cảnh này ổn rồi, buổi chiều tiếp tục.”
“…”
Cảnh quay buổi chiều còn khổ hơn cả buổi sáng. Buổi sáng chỉ là bay tới bay lui rồi lộn nhào, buổi chiều có rất nhiều động tác cần phải định hình trên không trung. Đã thế thầy chỉ đạo võ thuật biết cô có kỹ năng vũ đạo nên đã thiết kế cho cô vài động tác có yêu cầu cao, vô cùng đẹp mắt nhưng cũng vô cùng đau đớn…
Đã đau thì thôi, còn phải kiểm soát biểu cảm, đọc lời thoại, chủ yếu là muốn khiến cho mọi người thấy được thân thể cô nhẹ nhàng như chim én!
Giờ phút này Trịnh Bảo Châu rất muốn xin lỗi tất cả những diễn viên cô từng mắng!
Cô sai rồi!
Sau một ngày quay xong, Trịnh Bảo Châu cảm thấy cơ thể mình đã sắp đến ngày tàn.
Cô nằm liệt trên xe về khách sạn, xem đám Mạnh Nhã Hâm gửi tin nhắn liên tục trong nhóm.
Ảnh chụp hôm nay đâu rồi? Sao buổi sáng cậu hứng thú bừng bừng gửi video treo trên dây cáp xong thì lại biến mất tăm vậy?
Trịnh Bảo Châu: …Tớ thực sự sắp biến mất rồi. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Bây giờ tớ đang tự hỏi, vì sao mà lúc trước tớ lại muốn đi theo con đường làm diễn viên này. [Mỉm cười]
Mạnh Nhã Hâm: …Này, rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì thế?
Trịnh Bảo Châu: Tớ bị dây cáp treo cả một ngày, hiện tại cả người đều đau. Giờ tớ chỉ muốn đi mát xa toàn thân thôi. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Cuối cùng tớ cũng biết vì sao diễn viên cổ trang lại gầy như vậy, bởi vì nếu nhẹ thì sẽ bớt đau một chút. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: Trước khi tớ treo dây cáp, Lâm Tử Khâm còn thân thiết tới truyền thụ kinh nghiệm, dạy tớ lót thêm cái gì đó thì sẽ đỡ đau… Kết quả là vẫn đau lắm, trên người tớ chắc chắn toàn vết bầm thôi. [Khóc lớn]
Sầm Đồng Đồng: Trời ạ, tội nghiệp quá cơ [Cười mếu], ôm ôm, tối nay cậu về khách sạn bôi thuốc đi, cậu có thuốc không?
Trịnh Bảo Châu: Lâm Tử Khâm có đưa mình một ít, anh ấy đúng là người tốt. [Khóc to]
Mạnh Nhã Hâm: Nhắc đến Lâm Tử Khâm quá nhiều rồi.
Sầm Đồng Đồng: Cậu nhìn tên nhóm đi.
Mạnh Nhã Hâm câm nín…
Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao bảo tớ quay nhiều lần mới quen được. [Ôm mặt] Tớ sắp bị mấy cái dây cáp hành chết mất rồi. [Ôm mặt]
Trịnh Bảo Châu gửi xong tin này, Khúc Trực lại nhắn tin riêng cho cô.
Khúc Trực: Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?
Trịnh Bảo Châu: Hóa ra nãy giờ cậu vẫn xem mà không trả lời hả?
Khúc Trực: ...
Trịnh Bảo Châu: Tối nay tớ bôi thuốc rồi đi ngủ một giấc là được, hôm nay mệt quá rồi.
Khúc Trực: Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, cậu gửi địa chỉ khách sạn cho tôi để tôi mang vài thứ sang cho cậu.
Trịnh Bảo Châu gửi địa chỉ cho anh, sau đó lại nằm im không động đậy. Bây giờ cô cảm thấy chỉ cử động ngón tay thôi cũng là một việc quá sức.
Về đến khách sạn, Trịnh Bảo Châu kiểm tra cơ thể mình một lượt, quả nhiên có vài chỗ đã bị bầm rồi, còn có chỗ bị xước da. Lần trước cô phải chịu khổ thế này, đó là lúc cô luyện múa. Cũng may ngày trước đã từng trải qua nên bây giờ không đến nỗi không chịu nổi.
Cô đi tắm rửa rồi bôi thuốc lên những chỗ bị xước. Sau đó cô xoa bóp cho mình một lát rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Hôm sau cô có cảnh quay nhưng không cần quay cảnh treo dây cáp thời gian dài nữa, hầu hết đều là những cảnh trên mặt đất. Vào giờ nghỉ cô ngồi cạnh máy sưởi mini của Lâm Tử Khâm, còn Lâm Tử Khâm thì đang bị treo dây cáp ở chỗ khác.
Quả nhiên, xem người khác nhào lộn trên không vẫn thích hơn là mình tự làm.
Trịnh Bảo Châu quay một đoạn video, sau đó gửi vào nhóm: Lâm Tử Khâm quay cảnh trên không đẹp trai phết, động tác rất dứt khoát.
Mạnh Nhã Hâm: Đẹp trai quá! Hôm nay cậu thấy thế nào rồi?
Trịnh Bảo Châu: Đỡ hơn rồi, ở lâu trong cái khổ Mị quen khổ rồi. [Giơ ngón cái]
Mạnh Nhã Hâm: …
Buổi tối, Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi ké xe của Cao Bác Vân về khách sạn. Cô để luôn ghế và cặp của mình ở xe của Cao Bác Vân, lúc xuống xe chỉ cầm một cái túi nhỏ.
Lúc xuống xe cô đội mũ và đeo khẩu trang, Cao Bác Vân còn mỉa mai cô, nói còn chưa nổi tiếng mà đã có gánh nặng thần tượng rồi.
Nói xong, anh ấy cũng tự đeo khẩu trang.
Vừa bước vào sảnh khách sạn, quản lý sảnh đã nhận ra cô, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Cô Trịnh, bên này có một vị muốn tìm cô.”
Trịnh Bảo Châu ngây người, nhìn theo hướng quản lý chỉ. Có một người đàn ông mặc áo khoác len màu đen đang ngồi trên sofa ở khu sảnh chờ. Người ấy tùy ý vắt chéo đôi chân thon dài, trên đầu gối có một cuốn tạp chí. Anh hơi cúi đầu, đọc cuốn tạp chí trong tay.
Trịnh Bảo Châu ngây người một lát, bởi vì người kia là Khúc Trực.
Sao anh lại đến đây?
Trịnh Bảo Châu nói với quản lý sảnh một tiếng, sau đó đi đến chỗ Khúc Trực: “Khúc Trực, sao cậu lại đến đây?”
Khúc Trực nghe thấy giọng cô, nghiêng đầu nhìn sang. Anh gấp quyển tạp chí lại, đứng dậy: “Tối qua nói là mang đồ đến cho cậu mà.”
“?” Đầu Trịnh Bảo Châu toàn dấu hỏi chấm: “Cái gì cơ, cậu có nói là cậu tự mang đồ đến hả?”
“Tất nhiên.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Không nhưng mà, tại sao cậu lại có thể đáp lời một cách chính trực vậy hả?
Cao Bác vân đi từ phía sau đến, rất tò mò nhìn Khúc Trực: “Vị này là ai vậy?”
Trịnh Bảo Châu nói: “À, đây là bạn học cũ của tôi.”
Khúc Trực nhìn Cao Bác Vân, cất tiếng chào hỏi: “Đây chắc là đạo diễn Cao phải không? Rất vui được gặp mặt.”
“Rất vui được gặp mặt.” Cao Bác Vân gật đầu với anh, lại nói với Trịnh Bảo Châu bằng giọng điệu châm chọc: “Bạn học cũ của cô đẹp trai thật đấy.”
“Haha, vậy sao?” Trịnh Bảo Châu kéo cánh tay Khúc Trực, đi về phía thang máy: “Chúng tôi đi trước đây.”
Cô nói xong, không đợi Cao Bác Vân nói gì đã kéo Khúc Trực đi mất.
Sau khi rẽ vào chỗ thang máy, cô mới bỏ tay Khúc Trực ra, quan sát anh từ đầu đến chân một lượt: “Không phải cậu nói là gửi đồ sao, đồ đâu?”
Khúc Trực đang mở miệng chuẩn bị nói, Trịnh Bảo Châu lại kinh ngạc nói trước: “Đừng nói đồ cậu đưa đến chính là cậu đấy nhé?”
“...” Khúc Trực im lặng một hồi lâu, gật đầu nói: “Cách này của cậu được phết, lần sau có thể dùng thử.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
“Còn lần này phải để cậu thất vọng rồi, tôi đã để đồ trong phòng rồi.”
Trịnh Bảo Châu ngây người: “Cậu còn đặt cả phòng sao?”
“Nếu không thì sao?” Khúc Trực liếc cô: “Đừng nói là cậu muốn mời tôi vào phòng của cậu đấy nhé?”
“...” Trịnh Bảo Châu nghẹn lời: “Cậu không tăng ca sao?”
“Mai là cuối tuần, được nghỉ.”
“Ồ.”
Thang máy mở ra, Khúc Trực đi theo Trịnh Bảo Châu vào trong, ấn số tầng: “Trước tiên đến phòng tôi lấy đồ đã.”
“Ờ.” Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu mang đồ gì đến vậy?”
“Có đồ ăn và cao dán.” Khúc Trực nói, sau đó rũ mắt nhìn cô: “Không phải cậu nói cậu muốn xoa bóp sao?”
“?” Trịnh Bảo Châu không hiểu: “Thì sao? Cậu đừng nói với tôi là cậu còn có tay nghề này nữa nhé?”
Khúc Trực nói: “Không phải lần trước cậu đã được trải nghiệm tay nghề của tôi rồi sao?”
Anh vừa dứt lời, thang máy “ting” một tiếng mở ra, hai người trẻ tuổi đứng ở cửa thang máy nhìn họ với ánh mắt mờ ám.
“...” Trịnh Bảo Châu lấy khẩu trang trong túi ra, đưa cho Khúc Trực: “Cậu đeo vào đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...