Không thể làm người yêu

 
Chương 38: Trịnh Bảo Châu, chúc năm mới có thể quen biết một Bảo Châu tốt hơn.
 
Trịnh Bảo Châu nói xong lời này, Khúc Trực rơi vào trạng thái im lặng còn lâu hơn lúc nãy. Mà Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi giận dỗi ở một bên, cho tới ngày hôm đó cô mới hiểu được Khúc Trực tâm cơ đến cỡ nào!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ thành tích học tập của anh đã rất tốt, người khác luôn có ấn tượng tốt về anh, anh còn thiết lập cho mình tính cách của một nhà khoa học, “tổ quốc” luôn treo bên miệng. Thử hỏi ai sẽ tin rằng một học sinh thông minh, dễ thương và có chí hướng như vậy lại đánh người trong hẻm nhỏ cơ chứ?
 
Nhạc Bất Quần cũng sẽ hổ thẹn khi nhìn thấy anh!
 
Trịnh Bảo Châu tùy ý cầm một chai nước khoáng chưa mở trên bàn lên, xem như đầu của Khúc Trực mà vặn ra, sau đó uống ừng ực hơn một nửa.
 
“…” Khúc Trực yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô uống nước.
 
Trịnh Bảo Châu uống gần đủ rồi mới đặt bình nước trong tay xuống và nhìn Khúc Trực nói: “Nói cách khác, cậu là người tiên phong đấy. Bởi lúc ấy giới giải trí còn chưa có thịnh hành thiết lập tính cách đâu.”
 
“…” Khúc Trực mím môi: “Hình như vừa rồi có người nói, nếu cậu đã nhìn thấy thì vì sao không hỏi trực tiếp? Trong lòng cậu mắng tôi nhiều năm như vậy cũng không thể hỏi trực tiếp một câu sao?”
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Khá lắm, bé nào cũng có phần à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mắc gì tôi phải hỏi cậu hả? Tôi tận mắt nhìn thấy cậu đánh người, mẹ tôi và thầy giáo cũng không tin tôi thì tôi hỏi cậu, cậu sẽ thừa nhận sao?”
 
Khúc Trực hơi mím môi, anh cũng cầm một chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp và ngửa đầu uống một ngụm: “Chuyện này có ẩn tình.”
 
Trịnh Bảo Châu hừ lạnh một cái: “Nói, để tôi nghe xem ẩn tình mà cậu bịa ra có đủ động lòng người hay không.”
 
Khúc Trực: “…”
 
Anh còn nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết không đẹp lắm, bố mẹ anh ở viện nghiên cứu chưa về nên chỉ có một mình anh ở nhà vào cuối tuần. Tuy rằng dì Tô nói rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến nhà họ ăn cơm, nhưng quan hệ giữa anh và Trịnh Bảo Châu không tốt nên anh cũng không muốn lúc nào cũng đi qua làm phiền dì Tô.
 
Khi học tiểu học, bởi vì anh còn quá nhỏ nên chỉ có thể tới nhà dì Tô ăn ké cơm, nhưng đến trung học thì anh đã tự nấu ăn, thỉnh thoảng nếu lười thì sẽ xuống tầng tìm ít đồ lấp bụng.
 
Đường Tân Hòa cách nơi họ ở không xa, ở đó có một quán làm món kho cực kỳ ngon. Khúc Trực nấu cơm trong nồi và nhét một ít tiền vào túi, anh muốn tới đường Tân Hòa mua ít món kho để ăn kèm với cơm.
 
Vừa vào ngõ nhỏ không bao lâu thì anh chợt nghe thấy phía trước có hơi ồn ào. Anh nhìn qua và thấy một học sinh nam đang ồn ào với một dì. Hình như dì ấy không nhìn thấy được nên quỳ dưới đất để mò mẫm tìm thứ gì đó, trông rất chật vật. Học sinh nam cầm trong tay cái bao bóng, không ngừng cười khúc khích bên cạnh.

 
Khúc Trực bước nhanh đến và nhặt giúp dì ấy cây gậy dò đường bị bỏ qua một bên. Học sinh nam kia thấy anh xen vào thì không vui mà chất vấn anh: “Mày làm gì đấy? Ai mượn mày nhặt?”
 
Khúc Trực liếc nhìn cậu ta, cậu ta trông có vẻ trạc tuổi anh nhưng vóc dáng rất khỏe mạnh, chắc cũng phải cân nặng gấp đôi anh.
 
“Tôi muốn nhặt thì nhặt, còn cần cậu cho phép à?”
 
Cậu học sinh nam nghe xong lời này thì hung hăng bước đến, định giật cây gậy dò đường: “Mày thích xen vào chuyện người khác như thế thì mày phải giúp bà ta bồi thường tiền bánh kem cho tao!”
 
Một cái bánh kem nát bấy nằm trên mặt đất cách chỗ họ không xa, bơ trộn lẫn với mặt đất bẩn thỉu, nhìn rất là nhớp nháp, khó chịu.
 
Khúc Trực vì muốn mua món kho mới xuống dưới nên không mang nhiều tiền. Anh lấy hết tiền mình mang trên người ra nhưng đổi lại nghe được một tiếng cười khẩy từ cậu ta: “Chỉ có nhiêu đó à, mày biết bánh kem của tao mắc cỡ nào không? Nghèo kiết xác thì đừng học người khác đi thực thi công lý làm gì cho phí công!”
 
Cậu ta nói và đi tới giật lấy cây gậy dò đường trong tay Khúc Trực, cả hai nhanh chóng đánh lộn với nhau, vì đối phương lớn hơn so với anh rất nhiều nên Khúc Trực cần phải dùng hết sức mình mới có thể chế phục cậu ta trên mặt đất.
 
Chỉ là anh không thể ngờ được cảnh tượng này bị Trịnh Bảo Châu tình cờ đi ngang qua thấy được.
 
“Chuyện là như vậy, dì Tiêu sống ở đường Tân Hòa, ngày tôi gặp dì ấy là lúc dì ấy mới xuất viện được một thời gian ngắn. Dì ấy bị tai nạn xe cộ và bị mù nên chưa thích ứng với chuyện sinh hoạt mà nhìn không thấy được. Lúc dì ấy đi xuống mua đồ thì không cẩn thận va phải cậu học sinh nam kia và làm nát bánh kem của cậu ta.”
 
Trịnh Bảo Châu nhíu mày: “Cho dù như vậy thì cũng đâu đến mức bắt chẹt người ta như thế? Người ta cũng có cố ý đâu, đưa tiền bồi thường cho cậu ta là được rồi còn gì!”
 
Khúc Trực nói: “Cậu ta vốn không cần tiền, chỉ là muốn nắm lấy cơ hội này mà bắt nạt người yếu thế hơn thôi.”
 
Trịnh Bảo Châu trầm tư trong chốc lát, bỗng phản ứng lại: “Không phải, vừa rồi toàn là lời một chiều từ cậu, ai biết có phải thật hay không?”
 
Khúc Trực khẽ hừ một tiếng và nói với cô: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp dì Tiêu, nhân tiện tôi cũng có đồ cần đưa cho dì ấy.”
 
Trịnh Bảo Châu quan sát anh tỉ mỉ: “Tốt nhất cậu đừng có tìm diễn viên quần chúng đến lừa tôi. Giờ tôi chuyên nghiệp rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra đấy.”
 
Khúc Trực nói: “Ngày mai cậu tự mình đi xem đi, không phải sẽ biết à?”
 
“Được thôi, ai không đi người đó làm chó.” Trịnh Bảo Châu đồng ý. Cô liếc qua thấy Khúc Trực đang uống nước, có hơi tò mò hỏi anh: “Cậu quyết định chế tạo robot dẫn đường cho người mù có phải liên quan đến dì Tiêu này không?”
 
Trong câu chuyện của Khúc Trực, dì Tiêu xuất hiện với hình tượng là một người mù, vừa khớp với chuyên ngành của Khúc Trực.
 
Khúc Trực nói: “Cũng không hẳn, chỉ là tôi muốn giúp đỡ hàng triệu người giống như dì Tiêu thôi.”
 

“Ồ…”
 
“Thật ra lúc đó tôi đang phân vân nên lựa chọn phương hướng nghiên cứu nào trong tương lai, sau khi trải qua chuyện đó tôi nhận ra, không nhất định phải giống như bố mẹ tôi, nghiên cứu trăng sao mới là có ý nghĩa. Quan tâm những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống và nhóm người yếu thế, góp chút sức giúp đỡ cho những người đó cũng là một chuyện có ý nghĩa.”
 
“...” Mặc dù lời nói này rất giống lời Khúc Trực sẽ nói, từ nhỏ đến lớn Trịnh Bảo Châu đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không phải, lúc đó cậu mới năm hai trung học* sao? Lúc đó mà cậu đã phân vân phương hướng nghiên cứu của mình trong tương lai rồi á?”
 
* Tương đương lớp 8 ở Việt Nam.
 
Khúc Trực im lặng một lúc, mở miệng nói: “Ừm, quả thật có hơi muộn.”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”
 
Khúc Trực thấy vẻ mặt của cô, chợt bật cười trong vô thức.
 
Trịnh Bảo Châu trừng mắt với anh: “Cười cái gì?”
 
Khúc Trực khẽ nhếch môi, hỏi cô: “Cho nên lúc đó cậu thấy tôi đánh nhau với người ta, cũng không lên nói giúp tôi mà chỉ về nhà mách lẻo thôi hả?”
 
“...” Trịnh Bảo Châu ưỡn thẳng sống lưng: “Cậu dám đánh nhau thì tự mình giải quyết, còn trông chờ một đứa con gái giúp mình ư? Tôi chưa gọi cảnh sát bắt cậu đã là giúp cậu rồi đấy.”
 
“Ồ, vậy tôi nên cảm ơn cậu nhỉ?”
 
“Không cần khách sáo.” Trịnh Bảo Châu lại sử dụng uống một ngụm nước trong chai, có chút ghét bỏ nói với Khúc Trực: “Sao chỗ cậu chỉ có nước khoáng thế? Cậu không đặt mấy loại đồ uống trà sữa các kiểu à?”
 
“Uống mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe.”
 
“Có ai uống mấy cái đó vì sức khỏe đâu?”
 
“...” Khúc Trực nói: “Lần sau tôi sẽ chuẩn bị một ít trong phòng.”
 
Anh nói xong, Trịnh Bảo Châu mới cảm thấy có hơi lúng túng: “Ai muốn có lần sau chứ, nói như là còn ai muốn đến chỗ cậu không bằng.”
 
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa. Trịnh Bảo Châu sững sờ một lát, vội vàng chạy ra ban công ngắm pháo hoa: “Bắn pháo hoa này, sắp qua năm mới rồi!”
 
“Ừm.” Khúc Trực cũng đi tới, hai tay vắt lên lan can ban công, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.

 
“Oa, đẹp quá.” Trịnh Bảo Châu lấy điện thoại ra, bắt đầu quay cảnh bắn pháo hoa. Khúc Trực nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối đưới pháo hoa rực rỡ, nhìn qua có chút không chân thực.
 
Quen biết nhiều năm như vậy, hình như anh chưa từng cẩn thận nhìn nhận cô, hiểu cô.
 
“Trịnh Bảo Châu.” Anh gọi cô một tiếng, Trịnh Bảo Châu đang bận quay pháo hoa, chỉ ừ qua loa một tiếng trả lời anh.
 
Khúc Trực nhìn cô, ánh sáng trong mắt cũng lúc sáng lúc tối: “Chúng ta quen biết nhau sắp hai mươi năm rồi, trừ khoảng thời gian xa nhau chín năm thì cũng đã mười năm. Tôi luôn cho rằng mình rất hiểu cậu, nhưng thật ra không hề, mấy năm đó quả thật là tôi hiểu lầm, có thành kiến với cậu, ngay tại đây tôi nhận lỗi với cậu.”
 
Trịnh Bảo Châu dừng lại động tác, có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Chuyện gì đây, Khúc Trực xin lỗi mình á? Đây là trò đùa năm mới gì đó đúng không?
 
Bên ngoài vang lên âm thanh đếm ngược bước sang năm mới, thời khắc tiếng chuông đón chào năm mới vang lên, Khúc Trực đưa tay về phía Trịnh Bảo Châu: “Chúc mừng năm mới, Trịnh Bảo Châu. Năm mới đến, mong chờ được quen biết một Bảo Châu ngày càng tốt đẹp hơn.”
 
Trịnh Bảo Châu nhìn ngón tay thẳng tắp thon dài của anh, giơ tay ra chạm vào lòng bàn tay anh: “Mọi người đều như nhau cả, coi như là hòa đi.”
 
Sau khi rời khỏi chỗ Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu vẫn còn cảm thấy lòng bàn tay hơi bỏng rát. Cô ngồi ngây ngốc trên ghế sofa một lúc, bỗng nhiên nhớ ra còn phải giải thích với Miêu Tư Vũ, lại lấy điện thoại ra.
 
Sửa sửa xóa xóa mất mấy lần, cuối cùng cô cũng gửi đoạn tin nhắn đã soạn kĩ đi.
 
Trịnh Bảo Châu: Miêu Tư Vũ, xin chào. Tôi là Trịnh Bảo Châu. Hôm nay sau khi trở về từ buổi biểu diễn, tôi đã hỏi Khúc Trực, nghe cậu ta kể chuyện năm đó. Tôi không biết cậu có tin lời giải thích của tôi hay không, nhưng lúc đó tôi thật sự không biết cậu đang ở sau cửa. Hôm đó chúng tôi hoạt động ngoại khóa đúng lúc nói đến phối hợp màu sắc, cho nên mọi người mới nhắc tới chuyện này. Tôi tưởng là họ đang hỏi việc phối hợp màu sắc thật, không ngờ lại nói đến cậu. Nhưng từ đầu đến cuối là tôi làm cậu tổn thương, tôi vẫn phải nói một câu xin lỗi với cậu.
 
Trịnh Bảo Châu: Ngoài ra cậu không cần phải quan tâm người ta nói cái gì, bây giờ cậu xuất sắc, vô cùng sáng chói. ^_^
 
Sau khi gửi xong, Trịnh Bảo Châu đã thấy cái tên Miêu Tư Vũ trên cùng đổi thành “Đang đánh văn bản”. Có thể cô ta cũng đang sửa sửa xóa xóa, qua một lúc lâu, mới gửi tin nhắn cho Trịnh Bảo Châu.
 
Miêu Tư Vũ: Xin chào Trịnh Bảo Châu, thực ra cậu không cần phải xin lỗi tôi, cậu nói đúng, màu xanh dương có độ bão hòa phối với màu đỏ thực sự rất chói mắt, tôi thường thấy cộng đồng mạng bóc mẽ về vấn đề này trong phần bình luận bên dưới các tài khoản Weibo có tích xanh. [Haha.jpg] Thực ra hôm đó có một bạn nam trong lớp tôi cố tình đổi đồng phục của tôi, là khi tôi đến cửa lớp cậu, nghe thấy các cậu nói mới nhận ra mà nhìn lại đồng phục của mình. Khi phát hiện đồng phục của tôi thêu tên trường Trung học Thực nghiệm là tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây vốn dĩ không phải là lỗi của cậu.
 
Miêu Tư Vũ: Hôm nay tôi nói cảm ơn cậu cũng không phải là để chế giễu cậu. Thật ra hồi còn đi học, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu, tôi rất hy vọng rằng mình có thể trở nên xinh đẹp, thời thượng và được người khác yêu thích như cậu. Bây giờ tôi đã làm được điều đó, tuy rằng tôi vẫn không thể phân biệt được màu sắc, nhưng tôi đã mặc lên được những bộ quần áo thời trang nhất, đứng trên sân khấu thời thượng nhất và mọi người sẽ phải chú ý đến tôi. Tôi đã có thể kiên trì suốt chặng đường có lẽ bởi vì tôi luôn muốn trở thành một người như cậu.
 
Trịnh Bảo Châu đọc tin nhắn của cô ta, có chút xúc động: Cậu không cần phải trở thành tôi, bản thân cậu mới là đẹp nhất!
 
Miêu Tư Vũ: Cảm ơn cậu. ^_^
 
Hai người không nói gì thêm mà dường như không cần phải nói thêm nữa. Trịnh Bảo Châu cầm điện thoại lướt mạng xã hội tiếp, giữa các bài chúc mừng năm mới, cô thấy Miêu Tư Vũ vừa cập nhật trạng thái mới.
 
Miêu Tư Vũ: Những gì không giết được tôi, sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn. [Hình ảnh.jpg]
 
Hình ảnh cô ta đăng là hình ảnh cô ta catwalk trên sàn hôm nay, trông rất giống chú bướm đang thoát ra khỏi cái kén của nó.
 
Trịnh Bảo Châu nhấn yêu thích cho cô ta.
 
Một lúc sau, cô thấy Miêu Tư Vũ bình luận bên dưới: “Câu nói này do một người bạn thời trung học đã từng nói với tôi, vẫn luôn luôn cổ vũ tôi đi đến hôm nay. ^_^”
 

Trịnh Bảo Châu hơi nhướng mày, chụp màn hình rồi gửi cho Khúc Trực: Bạn cùng lớp mà cô ấy nói là anh đúng không? Hay là tôi giới thiệu cậu ấy cho cậu nha, nói không chừng hai người có thể tiếp tục mối duyên năm nào.
 
Khúc Trực: ...Không cần, cảm ơn
 
Khúc Trực: Vốn dĩ không có cái gì gọi là duyên cả, cứ như vậy là được rồi.
 
Trịnh Bảo Châu: Ồ, thật là một người đàn ông lạnh lùng. [Cười.jpg]
 
Khúc Trực: ...
 
Trịnh Bảo Châu đang trò chuyện với anh thì Mạnh Nhã Hâm gọi video đến. Trịnh Bảo Châu nhấc máy, nhìn thấy khuôn mặt to của Mạnh Nhã Hâm xuất hiện bên kia. Hiện tại cô ấy vẫn đang bên ngoài đón giao thừa với người khác, khung cảnh nhìn có vẻ vô cùng đông đúc.
 
“Bảo Châu, năm mới vui vẻ, chúng ta lại cùng nhau trải qua một năm rồi!”
 
“Ừ.” Trịnh Bảo Châu nhẹ gật đầu: “Lại là một năm chứng kiến cậu thất tình.” 
 
“... Chắc chắn năm sau tớ sẽ không thất tình nữa đâu!” Mạng Nhã Hâm khịt mũi: “Nói đi cũng phải nói lại, cái người ế như cậu dựa vào đâu mà nói tớ! Tới đón giao thừa mà cậu còn đón một mình, thật là đáng thương quá đi!”
 
“Hơ hơ.” Trịnh Bảo Châu cười khẩy một tiếng: “Ai nói là tớ đón giao thừa một mình chứ? Tớ mới vừa từ bên chỗ Khúc Trực về nhà nè.”
 
“???” Cho dù không có chữ thì Trịnh Bảo Châu cũng nhìn trong đầu Mạnh Nhã Hâm đầy dấu chấm hỏi. 
 
“Hai cậu là tình huống gì đây? Các cậu đã đến mức thành loại bạn bè mà có thể cùng nhau đón năm mới rồi ư?”
 
Trịnh Bảo Châu nghĩ ngợi rồi nói: “Không phải hôm nay tớ gặp Miêu Tư Vũ ở chỗ catwalk sao? Bởi vì tớ khá là để tâm đến những gì mà cậu ấy nói, cho nên tớ đã đến hỏi Khúc Trực.”
 
“Cậu ấy đã nói gì vậy?" Mạnh Nhã Hâm tò mò hỏi cô.
 
Trịnh Bảo Châu nói: “Cũng không có gì, chỉ là sau nói chuyện với cậu ta, tớ nhận ra rằng trước đây bọn tớ đã có rất nhiều hiểu lầm.”
 
“Cái gì? Tới giờ các cậu mới nhận ra là bản thân có hiểu lầm với nhau hả?” Vẻ mặt Mạnh Nhã Hâm rất quá khích: “Lúc trước tớ hỏi cậu, cậu cứ thề non hẹn biển, làm gì có hiểu lầm, Khúc Trực chính là loại người như vậy!”
 
“Ơ…” Trịnh Bảo Châu gãi đầu: “Từ lúc Khúc Trực lỡ miệng nói rằng tớ muốn làm ngôi sao trước mặt mẹ tớ hồi năm lớp ba là tớ đã ghim cậu ta rồi. Sau đó, tớ kiếm chuyện với cậu ta ở mọi nơi. Cái tên Khúc Trực đó nhìn có vẻ rộng lượng nhưng thật ra cậu ta thù dai lắm! Những năm qua, không chừng cậu ta đã ghi lại những việc làm gây thù của tớ vào sổ rồi đợi thời cơ trả thù thôi. Kể từ lúc đó là bọn tớ đã không còn đánh giá nhau một cách khách quan nữa.”
 
Mạnh Nhã Hâm khuyên giải: “Haiz, cũng không phải chuyện gì to tát, vốn dĩ giữa người với người là như vậy mà, không phải người ta vẫn nói chỉ cần quen biết một người đủ lâu thì sẽ hiểu rõ được người đó sao.”
 
Nói đến đây, để tăng thêm sức thuyết phục, cô ấy còn đưa ra ví dụ: “Cậu xem Sầm Đồng Đồng là bạn hồi nhỏ của cậu và Khúc Trực, quen nhau cũng lâu rồi đúng không? Cậu ấy cũng nghĩ rằng cậu ấy rất rõ về các cậu nên mới dám mạnh miệng nói rằng hai người các cậu chắc chắn không thể quen nhau, đợi đến ngày cậu ấy ăn bàn phím thì cậu ấy mới biết được cái gì gọi là giang hồ hiểm ác!”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận