Không thể làm người yêu

 
Chương 11: Cô xem vì để chọc tức cô, cậu ta chi tiền bất chấp.
 
Thấy Trịnh Bảo Châu muốn đập nát cái đầu chó của Khúc Trực ngay tại đây, Tề Thịnh vội kéo cô lại: “Cái đó tuy là căn hộ hai tầng rất hiếm nhưng không phải chỉ có mỗi căn này, hay chúng ta đi xem thêm những căn khác đi? Nói không chừng còn có căn tốt hơn!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta điên cuồng nháy mắt với người môi giới, nhận ra ám hiệu, người môi giới gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chúng ta đi xem thêm đi ạ.”
 
Tuy nói là vậy nhưng cũng chỉ có nhiêu đó căn hộ hai tầng và một số căn đã được bán rồi, cho nên còn lại rất ít lựa chọn. Trịnh Bảo Châu đi theo người môi giới xem thêm hai căn nữa, không biết có phải là tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy rằng căn trước đó tốt hơn.
 
“Các căn hộ này đều giống nhau thật sao?” Trịnh Bảo Châu hơi nhíu mày hỏi.
 
Người môi giới đáp: “Vâng, những căn nãy giờ cô xem đều là cùng một kiểu với căn kia, chỉ là chúng nằm ở các tòa nhà khác nhau, vì vậy góc nhìn sẽ hơi khác.”
 
Trịnh Bảo Châu nói: “Thảo nào, tôi thấy phong cảnh từ góc độ của tòa nhà vừa nãy là đẹp nhất.”
 
Người môi giới: “…”
 
Tề Thịnh kéo Trịnh Bảo Châu sang bên cạnh khuyên giải: “Cô Châu này, cô không cần phải tức giận với Khúc Trực, cô càng tức giận không phải cậu ta càng vui sao? Hơn nữa cô nghĩ xem, căn hộ hai tầng đắt hàng như vậy, kể cả khi lão Khúc không mua, mỗi phút mỗi giờ đều có người mua. Nếu người khác mua thì là cô thật sự không có duyên với căn nhà này rồi. Nếu lão Khúc mua thì ít nhất cô cũng được đến chơi!”
 
“...” Chuyện gì đang xảy ra đây, sao cô lại cảm thấy anh ta nói có chút đúng đắn vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Còn nữa, lão Khúc vốn dĩ không định mua căn hộ với diện tích lớn vậy đâu, bây giờ cậu ta còn phải trả một đống tín dụng đây nè.” Tề Thịnh nhìn Khúc Trục một cái, nói với Trịnh Bảo Châu: “Cô xem vì để chọc tức cô, cậu ta chi tiền bất chấp luôn.”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”

 
Cho nên cô phải cảm thấy vinh dự ư?
 
Nhưng khi nghĩ đến những khoản tín dụng mà Khúc Trực phải gánh trong mấy năm tới, quả thực cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 
“Tiểu Tề à.” Trịnh Bảo Châu nhìn Tề Thịnh với ánh mắt đồng tình: “Nghe một câu nói của anh, hiện tại tôi thấy vui hơn nhiều rồi.”
 
“Cô vui là được.”
 
Tề Thịnh cùng họ đi xem nhà lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng giải quyết được mâu thuẫn giữa hai người, để có thể đi xem nhà một cách bình thường. Bởi vì Khúc Trực chọn tòa nhà số tám nên anh ta cũng định mua nhà tại tòa đó luôn, sau này cũng tiện tìm anh nói chuyện. Người môi giới dẫn bọn họ quay lại tòa nhà số tám. Kiểu dáng của căn hộ phổ thông thực ra cũng giống căn hộ hai tầng, chỉ là thiếu một tầng. Tề Thịnh không có ý kiến ​​gì về kiểu dáng tòa nhà, chủ yếu chọn xong tầng dưới là quyết định lấy căn hộ đó luôn.
 
Hai người bọn họ còn cần phải làm rất nhiều thủ tục nên Trịnh Bảo Châu cũng không đi theo. Cô lấy xe về thẳng khách sạn. Đi ngang qua sảnh, Tiểu Ngọc ở quầy lễ tân gọi cô lại, nói rằng cô có một gói hàng chuyển phát nhanh.
 
“Cám ơn.” Trịnh Bảo Châu cầm chuyển phát nhanh nhìn qua, hóa ra bên Kim Ngọc Mãn Đường gửi cho cô. Lần trước cô điền thông tin ở đó, đúng là đã để lại địa chỉ và số điện thoại. Cô tò mò mở túi đựng hồ sơ, nhìn thấy bên trong có một bức thư mời rất đẹp.
 
Không phải thư mời mua nhà, mà là thư mời dự tiệc rượu.
 
Thời gian là tối nay tại câu lạc bộ tư nhân của Kim Ngọc Mãn Đường. Người môi giới còn gửi tin nhắn cho cô, chân thành mời cô tham dự. Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, gọi lại cho người môi giới: “Xin chào, cho hỏi tiệc rượu tối nay là tiệc gì?”
 
Bên môi giới có chút ồn ào, có lẽ do hôm nay mới mở cửa, cô ấy vẫn còn đang bận.
 
“Xin chào, đây có phải là cô Trịnh không ạ? Là như thế này, tiệc rượu tối nay chủ yếu mời chủ đầu tư của chúng tôi và những khách hàng đã đăng ký như cô ạ.”
 
“Ồ... là tiệc mừng khai trương sao?”
 

“Cũng không hẳn.” Người môi giới đi đến một nơi yên tĩnh hơn một chút và giải thích cho cô: “Cô cũng biết bản chất của bất động sản chúng tôi, mục tiêu lần này của chúng tôi là các nhân tài và những doanh nghiệp như cô. Buổi tiệc rượu này là để hai bên làm quen với nhau. Suy cho cùng, công nghệ cần phải chuyển hóa thành sản phẩm, cần có hỗ trợ tài chính, những người có tiền cũng có thể tìm các dự án đầu tư tốt trong tiệc rượu này để đầu tư.”
 
Trịnh Bảo Châu hiểu ý của cô ấy: “À… hoá ra là vậy, các cô đang làm rất tốt.”
 
Người môi giới cười nói: “Tiệc rượu này cũng là do chính phủ hỗ trợ, xem như là xây dựng cầu nối giữa hai bên, chúng tôi cũng chỉ là bên phụ trách tổ chức thôi, cô cứ coi như là đến chơi cho vui, làm quen bạn mới cũng tốt.”
 
“Vậy tôi sẽ đến đúng giờ.” Trịnh Bảo Châu đồng ý.
 
Tiệc rượu bắt đầu lúc sáu giờ tối. Trịnh Bảo Châu tìm thấy một chiếc váy trắng trong phòng để đồ của cô, chiếc váy còn đồng bộ với dây chuyền và hoa tai. Sau khi phối đồ xong Trịnh Bảo Châu mới đi nhà hàng ăn trưa.
 
Vào lúc năm giờ ba mươi chiều, Trịnh Bảo Châu sửa soạn xinh đẹp chuẩn bị tham gia tiệc rượu. Người môi giới cũng đưa họ đến tham quan câu lạc bộ tư nhân nơi tổ chức tiệc rượu hôm nay. Nơi đó rất nguy nga lộng lẫy, khá phù hợp với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường.
 
Lúc Trịnh Bảo Châu đến, bên ngoài hội đã có rất nhiều ô tô đậu. Trịnh Bảo Châu tìm thấy một chỗ để xe khá tốt, cô bước trên đôi giày cao gót đỏ bạc đi vào.
 
Hệ thống sưởi bên trong hội trường được bật hết mức, Trịnh Bảo Châu mặc kiểu này cũng không cảm thấy lạnh. Lúc này còn chưa đến sáu giờ nhưng khách khứa đã khá đông đủ, mọi người đang đứng tụm tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm với nhau. Trịnh Bảo Châu liếc mắt đã thấy Khúc Trực mặc vest đứng cách đó không xa. Tuy cô không muốn thừa nhận nhưng khuôn mặt kia của anh quả thật rất hơn người, liếc mắt một cái là có thể tìm ra anh trong đám người đông đúc.
 
Xung quanh Khúc Trực có không ít người đang vây quanh, Trịnh Bảo Châu không biết đó là đồng nghiệp của anh hay là mấy ông giám đốc cảm thấy hứng thú với nghiên cứu của anh nên cô cũng không định tiến lên bắt chuyện mà tự mình đi ra một góc, cầm một món đồ ngọt lên thưởng thức.
 
Cô chỉ đứng đại một chỗ vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Vẻ ngoài của cô vừa không giống người làm nghiên cứu trong khu khoa học công nghệ cao, cũng không giống mấy tổng giám đốc thét ra lửa trên thương trường. Ngược lại cô giống như một ngôi sao trẻ tuổi, chỉ bưng một dĩa đồ ngọt đứng ở đó vẫn mang lại cảm giác như đang đứng trên thảm đỏ.
 
Tề Thịnh nghe thấy có người đang bàn tán về ngôi sao nữ thì quay qua nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Bảo Châu. Lúc ấy Trịnh Bảo Châu đang vừa cười vừa nói chuyện với mấy người đàn ông mặc vest đứng đối diện, Tề Thịnh cầm ly sâm panh đi tới, chào cô một tiếng: “Chào cô Bảo Châu.”
 
Trịnh Bảo Châu quay người lại, nhìn thấy là Tề Thịnh thì mỉm cười, khẽ gật đầu với anh ta. Mấy người đứng phía đối diện thấy bạn cô đến thì không quấy rầy cô nữa, cầm ly rượu đi tìm người khác nói chuyện phiếm. Tề Thịnh nhìn thoáng qua họ rồi đi đến trước mặt Trịnh Bảo Châu hỏi: “Hai người vừa nãy là ai thế? Bạn cô à?”
 
“Không phải.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Là người tôi vừa mới quen ở tiệc rượu, một người là Tổng Giám đốc Lưu, một người là Tổng Giám đốc Trịnh, cả hai còn cùng quê với tôi nữa đó, ha ha.”

 
Cô nhìn nhìn Tề Thịnh cũng đang đi giày da mặc vest, hỏi anh ta: “Anh cũng tới đây tìm nhà tài trợ à? Tôi nghe nói các anh đang làm người máy dẫn đường cho người mù đúng không?”
 
Tề Thịnh đáp: “Người máy dẫn đường cho người mù chủ yếu do Khúc Trực phụ trách, thật ra bây giờ hạng mục đó không thiếu tài chính, bởi vì hợp tác với toà thị chính và cả trạm tàu điện ngầm nên cũng được xem như một nửa hạng mục từ thiện.”
 
Trịnh Bảo Châu không nghĩ tới chuyện này, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ đang chế tạo sản phẩm thay thế chó dẫn đường, phục vụ riêng cho người mù mà thôi: “Các anh muốn đặt người máy dẫn đường cho người mù ở trạm tàu điện ngầm sao?”
 
“Ừ, nếu có thể thành công, sau này người mù đi xe điện ngầm ra ngoài sẽ tiện hơn rất nhiều.”
 
“Oa, chuyện này rất tốt đấy.” Trịnh Bảo Châu hỏi: “Vậy các tại sao các anh còn tới đây tìm nhà tài trợ?”
 
Tề Thịnh nói: “Hầy, công ty chúng tôi cũng phải có mấy cái hạng mục có thể mang lại lợi nhuận mới được chứ. Tôi đang chế tạo một loại người máy đưa cơm, bây giờ thị trường đang có nhu cầu về mặt này nên đến xem thử có ông chủ nào có hứng thú hay không.”
 
Đuôi lông mày Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng lên: “Các anh thật sự có người máy đưa cơm hả?”
 
“Đúng vậy.” Tề Thịnh nhìn cô: “Sao hả, bà chủ Trịnh có hứng thú à? Tôi cảm thấy khách sạn của các cô có thể mua mấy cái đó, buổi tối còn có thể đưa cơm hộp cho khách.”
 
“Nghe cũng không tệ, có điều nhân viên trong khách sạn của tôi rất có thành kiến với người máy đưa cơm.”
 
“Chuyện này cũng đâu mâu thuẫn gì nhau đâu, hơn nữa nhân viên cũng có lúc tan tầm, người máy của chúng tôi chỉ cần có điện thì vĩnh viễn không nghỉ!”
 
“…” Trịnh Bảo Châu im lặng một lát: “Anh biết ăn nói như vậy, chắc hôm nay đã bán được không ít nhỉ?”
 
“Vẫn đang bàn bạc, vì bán người máy mà hôm nay tôi còn phải kéo cả Khúc Trực qua đây đấy.” Khúc Trực không thích những trường hợp như thế này, anh ta đã phải năn nỉ ỉ ôi mới lôi được đối phương đến tiệc rượu hôm nay.
 
Trịnh Bảo Châu nhìn qua Khúc Trực mặt mày lạnh tanh đứng bên kia, chậc một tiếng: “Anh gọi anh ta tới thì được tích sự gì cơ chứ? Với cái miệng kia của anh ta, không chừng mối làm ăn tốt cũng bị anh ta nói cho chạy mất luôn.”
 
“Cô không hiểu đâu.” Tề Thịnh ra vẻ sâu hiểm khó dò: “Cậu ta đẹp trai ngời ngời thế kia, kéo qua đây là có thể thu hút mấy bà chủ như cô đấy.”
 

Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Vì bán người máy mà không tiếc hy sinh sắc đẹp của đồng nghiệp, vừa nhìn đã biết Tề Thịnh chính là người có thể làm nên chuyện lớn.
 
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Trịnh Bảo Châu đặt bánh ngọt trong tay xuống, nói với Tề Thịnh một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh. Bụng cô chợt đau râm ran, thầm tính ngày rụng dâu, rồi lại thầm than đừng vậy chứ! Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên phát hiện “bé dâu” đã đến thăm trước hẹn, còn xui xẻo hơn là váy trắng của cô còn bị dây ra một chút!
 
… Trịnh Bảo Châu sụp đổ ngay tại chỗ.
 
Cô đứng ở trước gương soi đi soi lại, vết đỏ đó rất rõ ràng, đi ra ngoài là có thể bị người khác nhìn thấy ngay lập tức.
 
Cô bị “bé dâu” nhốt ở nhà vệ sinh rồi. Khóc ròng.jpg
 
Trịnh Bảo Châu muốn tìm người mượn một chiếc áo che tạm một chút, thế nhưng trong tiệc rượu này cô chỉ quen mỗi Tề Thịnh và Khúc Trực. Tề Thịnh thì… Tuy lúc nãy nói chuyện với anh ta rất vui vẻ nhưng loại chuyện này, cô ngại nhờ vả người ta, còn Khúc Trực thì…
 
Cứu! Trịnh Bảo Châu chợt nhớ ra, hình như trước đây từng xảy ra chuyện này một lần rồi đúng không? Vào năm cô đang học lớp mười một nhỉ?
 
Lúc ấy cô cũng bị “bé dâu” nhốt ở nhà vệ sinh như vậy, sau đó cũng là Khúc Trực đến đưa quần áo cho cô?
 
… Bình tĩnh, Trịnh Bảo Châu, chuyện này trước lạ sau quen, nếu Khúc Trực đã từng có kinh nghiệm một lần, vậy chắc chắn sẽ biết phải làm gì.
 
Lúc cô lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Khúc Trực thì sực nhớ ra là cô không có số điện thoại hay WeChat của Khúc Trực. 
 
“…” Trịnh Bảo Châu yên lặng mở nhóm chat của lớp, tìm được ảnh đại diện của Khúc Trực từ trong danh sách thành viên lớp, sau đó nhấn vào, gửi lời mời kết bạn.
 
Khúc Trực nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua.
 
Trịnh Bảo Châu gửi yêu cầu kết bạn cho anh.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận