Cố Minh Dạ thật sự rất bận, Sở Mộ Nhiễm mang thai tháng thứ bảy chỉ có thể ở nhà dưỡng thai, chơi với Tiểu Bình An đang bập bẽ tập đi.
Bảo bối trong bụng tới quá bất ngờ, nhưng Cố Minh Dạ và Sở Mộ Nhiễm đều rất hy vọng, từ khi bắt đầu thai kỳ, Cố Minh Dạ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Sở Mộ Nhiễm từng chút một.
Giống như là bù đắp đoạn thời gian khi mang thai Tiểu Bình An mà anh vắng mặt.
Mọi thứ trong sáu tháng qua im hơi lặng tiếng đến khó tin.
Du phu nhân sau khi biết tin, khóc hết nước mắt, Du Kỳ Phong cũng chán nản không kém, tạm thời bị đình chỉ chức vụ, chỉ có thể ở nhà nằm dài.
Buổi trưa, nhận được tin nhắn không về ăn cơm của Cố Minh Dạ, đoán anh có việc bận, cô cũng không nghĩ nhiều.
Nằm ở nhà có chút chán nản, Sở Mộ Nhiễm lại nghĩ dạo này tâm trạng Du Kỳ Phong không tốt, hay là qua rủ anh ta chơi game.
Đi đến biệt thự của Du Kỳ Phong gần bên, cô biết mật mã đi vào nhưng vẫn là chọn nhấn chuông.
Nhấn đến ba lần, mới nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt của Du Kỳ Phong khác với sự lười biếng thường ngày mà thoáng lên một tia hoảng sợ.
“Sao em lại tới đây?”
“Sao tôi không thể đến? Không tiện sao?” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày nhìn Du Kỳ Phong, thấp giọng nói: “Sao hôm nay tôi cảm thấy anh không chào đón tôi? Có phải là ảo giác của tôi không?”
Cô nhớ mỗi lần cô sang chơi, hắn ta đều nhe răng cười vui vẻ như một kẻ ngốc.
“Không phải là tôi không chào đón, chỉ là không tiện.” - Du Kỳ Phong nhanh chóng giải thích.
Sở Mộ Nhiễm càng ở lâu, lông mày hắn càng nhíu chặt, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự lo lắng.
Hắn vô thức nhìn về phía sau, vẻ mặt càng căng thẳng hơn.
“Trong nhà chỉ có một mình anh, có cái gì không tiện?” - Sở Mộ Nhiễm tò mò: “Du Kỳ Phong, anh không phải chơi trò kim ốc tàng kiều? Haha, đi vào, để đại tỷ nhìn xem anh có cái gì không tiện…”
Sở Mộ Nhiễm cười xấu xa.
Cô tò mò cố gắng nhìn về phía sau lưng Du Kỳ Phong, nhưng không nhìn thấy ai.
Hay là nhiệm vụ đặc vụ ngầm mà Cố Minh Dạ giao cho cô đã bị bại lộ, cho nên hắn muốn cùng cô tuyệt giao?
“Thật sự không thể cho tôi vào sao?” - Sở Mộ Nhiễm cảnh giác.
Dù cô cũng không lấy được thông tin gì từ Du Kỳ Phong, nhưng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh.
“Xin lỗi, hôm nay tâm tình tôi không tốt, không thể tiếp em. Nếu có chuyện gì thì hôm sau chúng ta nói nhé.”
“À…” - Sở Mộ Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu.
Được, đi thì đi.
Sở Mộ Nhiễm quay người rời đi, trong lòng có chút không thoải mái, hình như cô chưa từng bị Du Kỳ Phòng từ chối.
Nhưng cô chỉ vừa quay người đi, chưa kịp bước một bước tay cô đã bị Du Kỳ Phong tóm lấy.
“Khoan đã, em vào đi.” - Giọng nói Du Kỳ Phong có chút lo lắng.
“Anh bị gì vậy? Anh tới tháng à?” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.
“Nói bậy bạ cái gì?” - Du Kỳ Phong có chút nóng nảy: “Tôi nói em đi vào thì liền vào đi.”
Sở Mộ Nhiễm hất tay hắn ra bất mãn: “Anh không chào đón tôi thì thôi, tôi không có ép anh, tôi đi về.”
“Vừa rồi tôi nói em đi đi, em không đi, bây giờ thì muộn rồi.”
Sở Mộ Nhiễm lớn giọng, Du Kỳ Phong lại càng hét lớn hơn.
Không một lời giải thích, anh nắm tay cô, kéo cô vào một căn phòng ở tầng một.
Đẩy Sở Mộ Nhiễm vào cửa, Du Kỳ Phong trừng mắt nhìn cô: “Em ở yên trong này, nghe thấy gì cũng không được ra ngoài, có nghe thấy không?”
“…được.” - Sở Mộ Nhiễm nhận ra không ổn, sắc mặt tái đi vì sợ: “Tôi sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Cô không bao giờ nghĩ tới chỉ qua nhà hàng xóm chơi mà cũng xui xẻo như vậy.
“Ừ, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Nhìn Sở Mộ Nhiễm thật sâu, Du Kỳ Phong quay người rời đi, đi được hai bước thì quay lại đưa súng cho cô.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Đây là súng, tình huống gì mà anh ta đưa súng cho cô?
Sở Mộ Nhiễm ngồi yên trên ghế, cô đi ra ngoài không mang theo túi xách, cũng không mang theo điện thoại, làm sao bây giờ.
……
Du Kỳ Phong đóng cửa lại, đứng ở cửa một lúc lâu, phiền não lấy tay nắm tóc, cảm xúc tức giận như núi lửa sắp phun trào, không chế không nổi.
Anh lao lên lầu ba, nặng nề kéo của thư phòng, có năm sáu người đang trốn trong phòng làm việc hoàn toàn im lặng.
Một người đàn ông trung niên đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha đọc báo, khi nhìn thấy Du Kỳ Phong bước vào, ông ta ngẩng đầu lên với đôi mắt xuyên thấu.
Những người khác ở phía sau ông ta, tay đều cầm súng, bảo vệ lấy ông ta.
Những kẻ này là những kẻ ngoài ánh sáng, còn có rất nhiều kẻ ẩn nấu trong bóng tối khắp biệt thự như những con dơi.
Giống như một mãnh thú mất kiểm soát, Du Kỳ Phong lao đến người đàn ông quyền quý kia và hét lên: “Du Thanh Lâm, ông vừa nhắm súng vào cô ấy, ông dám ở trước mặt tôi nhắm súng về cô ấy?”
Đó là súng bắn tỉa.
Có trời mới biết, khi Sở Mộ Nhiễm xoay người, nhìn thấy trên đầu cô có vết đỏ do súng bắn tỉa đánh dâu, máu trong cơ thể anh như muốn ngừng chảy.
Du Thanh Lâm nhàn nhạt đặt tờ báo xuống bàn: “Nếu không làm vậy, con sẽ giữ cô ta lại sao?”
Đôi mắt Du Kỳ Phong nặng nề, hơi thở gấp gáp, trừng mắt nhìn ông ta.
Đương nhiên không thể, hắn làm sao để cho cô liên lụy vào.
Du Kỳ Phong không đáp như câu trả lời.
Du Thanh Lâm khit mũi: “Chuyện ba nói với con, con nghĩ thế nào? Con sẽ cùng ba đi đến nước M hoặc giúp ba lật ngược bản án, ba để con lựa chọn.”
“Buồn cười, ông để cho tôi chọn?” - Du Kỳ Phong lạnh lùng hỏi: “Ông có tư cách lựa chọn sao? Đừng quên bây giờ ông chỉ là một đào phạm.”
“Vậy con sẽ không hợp tác với ba sao?” - Du Thanh Lâm không vui nói.
“Ông ép tôi, ông có nghĩ đến mẹ tôi không? Tôi với ông thông đồng làm bậy, lỡ như cả hai đều không sống nổi, bà ấy phải làm sao?”
“Nghịch tử.” - Hơi thở Du Thanh Lâm trở nên rối loạn: “Chỉ cần con giúp ba, làm sao chúng ta có thể đi đến đường cùng.”
“Tôi không giúp ông, tôi cũng không đi tới đường cùng.”
“Đúng, con sống, nhưng chỉ sống như một kẻ vô dụng, ngay cả ba cũng đấu không lại. Một khi bị ba uy hiếp, không phải con liền ngoan ngoãn đem nữ nhân yêu mến nhốt ở dưới lầu? Một mực ở tại nơi này chờ chết, trong trạng thái bối rối. Đây là kế hoạch của con sao?”
“Ông không cần lo cho kế hoạch của tôi.”
Hai cha con rất lâu không gặp mặt, lần đầu tiếp xúc giống như sao chổi đụng phải địa cầu.
Du Kỳ Phong đau đớn, khó chịu, giày vò trong vô vọng.
Anh từng có một gia đình ấm áp, nhưng bây giờ nó được định sẵn sẽ tan vỡ.
Tình thế không chắc chắn, thời gian không thể trì hoãn quá lâu, sắc mặt Du Thanh Lâm tái xanh phá vỡ sự im lặng.
“Kỳ Phong, con không hy vọng một nhà chúng ta tốt đẹp như trước sao?” - Ông ta chơi bài tình cảm: “Nếu con muốn thì hãy giúp ba. Con cũng không muốn làm mẹ con buồn, đúng không? Ba có tội, nhưng mẹ con vô tội, chúng ta đừng để bà ấy đau buồn. Con cũng biết, trước kia vì muốn thay thận cho mẹ con, vì muốn mẹ con bảo toàn mạng sống, ba mới phải tham gia vào tổ chức đó, ba làm tất cả là vì gia đình chúng ta.”
Du Kỳ Phong bối rối trong giây lát và cảm thấy khao khát.
Nhưng những tội lỗi của Du Thanh Lâm gây ra đến bản thân anh cũng cảm thấy ghê tởm.
“Xin lỗi, tôi không làm được…” - Du Kỳ Phong cúi đầu, giọng nói run lên vì căng thẳng tột độ.
“Chỉ cần con giúp ba thoát tội, gia đình chúng ta lại trở về như trước kia, con có cái gì mà không làm được?” - Du Thanh Lâm ánh mắt đầy khiển trách: “Du Kỳ Phong, có phải con muốn ba quỳ xuống cầu xin con? Ba là ba của con, tuổi ba đã cao, ta muốn an hưởng tuổi già mà không phải là đi tù hay là chết.”
“Huyết thống không thể xóa nhòa, nhưng lựa chọn của tôi sẽ không đổi.”.
Du Kỳ Phong mỉm cười chế nhạo và cố nén những giọt nước mắt trong mắt.
Anh ngước lên nhìn kim đồng hồ, bình tĩnh nói: “Ba, đầu thú đi. Nếu như ba thật sự quan tâm đến gia đình này, hãy dừng lại và đừng phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa.”
Vừa dứt lời, Du Kỳ Phong sải bước đi về phía cửa, không quan tâm đến phản ứng của Du Thanh Lâm phía sau.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Du Kỳ Phong như không sợ bất cứ thứ gì, khiến vẻ mặt của mọi người trong phòng biến sắc.
Khi Du Thanh Lâm và mọi người chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy một vài bóng người quen thuộc nằm trên mặt đất, không biết sống chết, khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Tất cả đều là tâm phúc của Du Thanh Lâm.
“Mày âm mưu chống lại tao?” - Du Thanh Lâm không thể tin được nhìn con trai mình.
Rất tốt.
Quả nhiên con trai ông so với ông còn tốt hơn, đáng tiếc cũng là tàn nhẫn hơn ông ta, tàn nhẫn đến mức ngay cả cha mình cũng âm mưu hãm hại.
Chỉ cần Du Kỳ Phong tự tay bắt được kẻ vượt ngục, đương nhiên sẽ xóa tan sự nghi ngờ và chuộc tội.
“Đi nhanh.” - Không thể ở lâu, Du Thanh Lâm hét lên.
Tuy nhiên, sau khi Du Kỳ Phong ra lệnh, các thành viên của Huyết Lang ngụy trang khắp bốn phía nhảy vào, chĩa súng và nhóm người Du Thanh Lâm.
Tất cả là một kế hoạch đau khổ của Du Kỳ Phong, dẫn dụ cha mình đến đây, bắt trọn ổ.
Hai cha con cuối cùng cũng rút súng hướng về nhau.
Trong cuộc đối đầu căng thẳng, Du Kỳ Phong đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt buồn bã hướng về Du Thanh Lâm khấu đầu: “Ba, đi đầu thú với con. Con có rất nhiều chiến công, có thể sẽ giảm hình phạt…chỉ cần không phải án tử, tất cả đều có hy vọng. Con và mẹ sẽ chờ bà, nhất định sẽ tha thứ cho ba.”
“Không có khả năng, mày nên từ bỏ đi. Tao cảm thấy mày không phải là muốn cứu tao, mày đang muốn dùng mạng sống của tao để lập chiến công, vì chính bản thân của mày.” - Hung hăng nhìn Du Kỳ Phong, Du Thanh Lâm lạnh giọng ra lệnh cho thân tín bên cạnh gầm lên: “Động thủ.”
Huyết Lang cũng không hề nao núng bắn trả.
Hai bên đối đầu, căn biệt thự chỉ còn nghe tiếng súng nổ.
Sở Mộ Nhiễm sợ hãi ngồi trong phòng nghe tiếng súng bên ngoài, cô muốn ra ngoài xem tình hình nhưng không dám mạo hiểm.
Áp tai vào cửa, lờ mơ nghe được tiếng ai đó hét lên: “Động thủ, lao ra.”
Sở Mộ Nhiễm nhớ đến lời dặn dò của Du Kỳ Phong nên chỉ lo lắng ở bên trong chờ đợi cho đến khi cửa phòng mở ra.
“Ai?”
“Tôi đây.”
Giọng quen thuộc khiến Sở Mộ Nhiễm vui mừng.
Du Kỳ Phong bước vào, băng giá trong mắt vẫn chưa tan, dường như sợ dọa cô sợ, muốn cười một chút nhưng khóe môi lại có vị đắng.
Trong rất cô đơn và đáng thương.
“Anh có sao không?” - Sở Mộ Nhiễm lo lắng hỏi.
“Không sao, còn sống.”
“Chuyện này… kết thúc chưa?” - Sở Mộ Nhiễm thăm dò: “Mọi việc đã xử lý ổn chưa?”
“Ừm.” - Du Kỳ Phong gật đầu: “Tôi đưa em ra ngoài.”
Sở Mộ Nhiễm theo Du Kỳ Phong ra khỏi cửa, để cô đi theo sát.
Anh dẫn cô đi đến cửa nói: “Em tự đi về đi, bên ngoài sẽ không có nguy hiểm. Về đến nhà hãy nói với Cố Minh Dạ và gọi hắn đến đây.”
“Có chuyện gì sao?”
“Dẫn người đi.”
Dẫn người, dẫn ai?
Sở Mộ Nhiễm nhìn Du Kỳ Phong muốn hỏi anh ta đến dẫn người là ai?
Nhưng nhìn về phía Du Kỳ Phong toàn thân cô cứng ngắt, thân thể khẽ run lên.
Đứng cách đó 2m, Du Thanh Lâm đang đưa súng về phía Du Kỳ Phong, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thú hoang mắc lưới và vùng vẫy trong vô vọng.
“Du Kỳ Phong, nguy hiểm.” - Sở Mộ Nhiễm trợn mắt gào lên.
Cùng lúc đó.
Du Thanh Lâm cũng dường như bị kích động, bóp cò súng trong tay.
Sở Mộ Nhiễm theo bản năng đẩy Du Kỳ Phong sang một bên, nghiêng người ngăn trước người anh, đúng lúc này “đoàng” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Dường như viên đạn đã ghim vào cơ thể.
Cơn đau dữ dội trong cơ thể bùng nổ, toàn thân cô run rẩy, toàn thân cô bị đập vào vòng tay của Du Kỳ Phong, đôi tay anh run rẩy ôm lấy cô.
Trong giây phút viên đạn bắn ra, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy sợ hãi mất đi một người thật lòng yêu thương cô, cô không thể nghĩ được gì nhiều hơn.
Nhưng bây giờ cô sợ hãi, cô sợ đến mức nước mắt trào ra và ướt đẫm đôi mắt.
Cô có chút hối hận.
“Cứu tôi…” - Sở Mộ Nhiễm nắm lấy tay áo của Du Kỳ Phong, giữ chặt: “Cứu tôi, con của tôi…”
“Tiểu Nhiễm, tôi sẽ cứu em.”
Du Kỳ Phong ôm lấy Sở Mộ Nhiễm liều mạng chạy ra ngoài, không quan tâm Du Thanh Lâm phía sau có bắn hay không.
Chiếc xe tràn ngập mùi máu tươi, viên đạn bắn trúng lưng, không những đau lưng, bụng càng đau đớn hơn.
Sở Mộ Nhiễm sợ hãi sờ lên bụng mình, đứa bé bảy tháng tuổi thường xuyên cử động lại yên tĩnh.
Cô đau đớn cầu nguyện, nếu có chuyện gì cô thật sự sẽ hận chết bản thân mình.
……
Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu với tình trạng nguy kịch.
Hàng loạt tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, Cố Minh Dạ vội vàng chạy tới.
Đôi mắt lạnh lùng và đôi môi mím chặt, như thể một con sư tử đang rống giận.
Nhìn thấy Du Kỳ Phong ở cửa phòng mổ, anh lao tới nắm lấy cổ áo Du Kỳ Phong, trừng lên đôi mắt hung ác.
“Du Kỳ Phong, chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy sao rồi, có gặp nguy hiểm không? Cô ấy làm sao?”
Một loạt câu hỏi, Cố Minh Dạ như muốn ăn thịt người.
Buổi sáng trước khi rời đi, Sở Mộ Nhiễm vẫn nằm lười êm đẹp trên giường, thậm chí khi anh nhắn tin không về ăn cơm, cô vẫn trả lời tối sẽ nấu cơm đợi anh về… tại sao cô ấy lại đến nhà Du Kỳ Phong và bị bắn?
Nghĩ đến báo cáo buổi trưa nay khiến anh không quay về được, trực giác mách bảo chuyện này liên quan đến Du Thanh Lâm.
Du Kỳ Phong không hề né tránh khi bị Cố Minh Dạ nắm lấy cổ áo, chết lặng mở miệng: “Là ba tôi nổ súng, Tiểu Nhiễm…đang ở phòng mổ, tình huống không tốt lắm…xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Du Kỳ Phong cúi đầu, hai mắt cụp xuống, tuyệt vọng như kẻ xin ăn sắp chết đói bên đường, không có chút tia hy vọng nào.
Xin lỗi?
Hắn ta có tư cách gì nói lời xin lỗi.
Lời xin lỗi của Du Kỳ Phong chỉ khiến Cố Minh Dạ tức giận hơn, anh siết chặt cổ áo và chỉ muốn đấm vào mặt hắn.
Hai người còn chưa nói xong, cửa phòng mổ mở ra, một bác sĩ đeo mặt nạ bước ra.
“Ai là người thân của bệnh nhân?” - Bác sĩ liếc mắt nhìn xem hai người như muốn đánh nhau, không khỏi tức giận: “Bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy hiểm, bên ngoài các người còn có tâm tư đánh nhau.”
“Tình trạng thế nào?” - Cố Minh Dạ trầm giọng hỏi.
Khí tức trên thân anh tràn ngập cuồng nộ đến mức đáng sợ.
Bác sĩ có chút sợ, nhanh chóng nói: “Tình trạng của bệnh nhân bây giờ rất tệ, viên đạn đã làm tổn thương thận và chảy máu liên tục không ngừng. Bệnh nhân bị sốc hai lần, truyền máu cũng không nhanh như vậy, bây giờ tình hình rất nguy kịch. 80% khả năng có thể chỉ cứu được mẹ hoặc con, người nhà chọn lựa, muốn cứu ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...