Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Năm người được quản lý đưa đến một phòng SVIP trên lầu năm.

Đúng như Sở Ngọc Diệp nói, nơi này trang trí hoàn toàn khác biệt, có một dàn đầu bếp riêng biệt, không cách vô cùng sang trọng.

Đồ ăn trên bàn cũng rất đặc sắc, hết món này đến món khác được mang lên.

Đang ăn món ăn trên bàn, Bạch Mộng Hề suy nghĩ cái gì đó liền ghé tai Sở Mộ Nhiễm nói: “Tiểu Nhiễm, tớ đi vệ sinh một chút.”

“Có muốn tớ đi cùng không?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại.

“Không cần.” - Bạch Mộng Hề vội lắc đầu: “Tớ tự đi một mình được.”

Nói xong, Bạch Mộng Hề liền đứng lên, rời khỏi phòng bao lớn.

Sở Mộ Nhiễm và Kỷ Tiếu Tiếu nhìn thấy đồ ăn ngon, đều là cắm mặt ăn không nói một lời.

Dù sao Sở Mộ Nhiễm rất thích đồ ăn ngon, gần đây kinh tế quá eo hẹp lại không có việc làm nên cô đều phải ăn mì gói hoặc đồ ăn nhanh.

Hôm nay vì sao phải khách khí, dù sao Cố Minh Dạ cũng rất giàu có, đã vậy cô còn gọi một chai rượu vang khá đắt để thưởng thức haha.

“Tiểu Nhiễm, gần đây em đang tìm việc làm à?” - Sở Ngọc Diệp lên tiếng.

“Ừ.”

“Ha… nếu em muốn đi làm thì nói với chị một tiếng, chị giúp em cầu xin ba mẹ cho em đến Sở thị làm việc. Dù sao làm ở công ty nhà cũng sẽ thoải mái hơn đi làm bên ngoài, ít nhất…” - Sở Ngọc Diệp dừng một chút, lại nói: “em cũng sẽ không bị đồn đại là câu dẫn ông chủ.”

Trong mắt cô ta đầy đắc ý và kiêu ngạo.

Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.

Tin đồn, chẳng phải tin đồn từ trong cái miệng cẩu của cô ta mà ra.


“Tuần trước có phải em đi làm ở công ty bất động sản phải không? Ông chủ ở đó đã nói rằng ngày đầu tiên đi làm em đã câu dẫn ông ấy, gài bẫy để đổ cho ông ấy dụ dỗ em, sau đó còn đánh ông ta…. Tiểu Nhiễm, là vì thiếu tiền sống nên em làm vậy sao, nếu thiếu tiền hãy nói với chị, đừng làm như vậy, ba mẹ sẽ thất vọng.”

Đầu óc Sở Mộ Nhiễm vì uống rượu có chút choáng váng, nhưng cô vẫn còn sức chiến đấu.

“Nếu tôi thiếu đàn ông, tôi nói cho cô biết, cô có thể sảng khoái mang anh rể cho tôi mượn dùng được không?” - Sở Mộ Nhiễm châm chọc cười: “Chị gái của tôi thật nhân từ, muốn quản thật rộng.”

Hừ, ai mà không nhận ra cô ta lại muốn bôi nhọ cô trước mặt Cố Minh Dạ.

Thật là đáng ghê tởm.

Sắc mặt Sở Ngọc Diệp đổi màu, móng tay cắm chặt trong lòng tay, miễn cưỡng giữ lại vẻ đoan trang, cười khô khốc: “Haha… Tiểu Nhiễm, em đang đùa sao? Em phải biết lễ nghĩa liêm sỉ, loại chuyện này không nên đùa giỡn.”

Sau câu nói của Sở Mộ Nhiễm, cả Cố Minh Dạ và Kỷ Tiếu Tiếu đều chấn kinh.

Ánh mắt Cố Minh Dạ tối đen nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó.

Anh nhớ đến bóng lưng của Sở Mộ Nhiễm ngồi xổm dưới bồn hoa lặng lẽ khóc… xem ra đó chính là ngày cô bị bắt nạt ở nơi làm việc, cho nên cô mới có dáng vẻ yếu đuối mỏng manh đó.

Chỉ là anh còn chưa kịp đồng cảm với cô, thì câu nói cho mượn dùng anh rể khiến trong lòng anh nhất thời cảm xúc lẫn lộn.

“Tiếu Tiếu, tớ ra ngoài tìm Hề Hề.” - Sở Mộ Nhiễm nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

Bạch Mộng Hề đã đi ra ngoài nữa giờ, cô cũng không muốn ở đây nhìn bộ mặt giả tạo của Sở Ngọc Diệp.

Đi vào nhà vệ sinh, Sở Mộ Nhiễm gọi tên Bạch Mộng Hề mấy lần, nhưng bên trong đều không có người.

Cô ấy đi đâu rồi?

Sở Mộ Nhiễm cau mày bước ra ngoài, định đi nơi khác tìm Bạch Mộng Hề thì đột nhiên một bóng dáng cao lớn từ phía sau túm lấy cổ tay cô, lưng cô bị áp vào tường lạnh, sau khi trời đất quay cuồng, đôi mắt kinh hoàng của cô đối diện với đôi mắt lạnh băng của người đối diện.


Cố Minh Dạ?

“Anh muốn làm gì?” - Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm lúc này đã đỏ ửng lên vì rượu, trong lòng không khỏi tức giận: “Mau buông tôi ra, nếu không hãy để xem tôi trừng phạt anh ra sao.”

“Muốn trừng phạt tôi?” - Cố Minh Dạ cau môi, bàn tay nắm chặt cằm cô: “Là tôi sẽ trừng phạt cô.”

Hôm nay cô quyến rũ anh thế nào, anh vẫn còn nhớ rõ.

Chưa từng có kẻ nào dám khiến anh phải chịu đựng như vậy.

“Hả?” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu muốn thoát đi.

Cô cảm thấy tràn ngập nguy hiểm.

Cô có chút hối hận, vì sao lại uống rượu, nếu không cô sẽ không yếu ớt như vậy, nếu không có rượu, cô muốn đánh chết tên chết tiệt này.

“Cô đang nghĩ gì?”

Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng vang bên tai, Sở Mộ Nhiễm giống như bị mê hoặc, thành thật đáp: “Muốn đánh anh.”

Cố Minh Dạ bật cười ra tiếng, giống như đang xem cô đánh giá quá cao bản thân.

Còn chưa kịp trấn tỉnh bởi nụ cười kia, đôi môi mỏng đỏ của người đàn ông đã chặn lấy đôi môi cô, cô muốn mở miệng gào lên, thuận tiện cho anh ta chiếm đất.

“Không phải muốn mượn tôi dùng sao? Nó đây.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Dù cô ra sức giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh.


Anh ôm lấy gáy cô, khóa chặt vòng eo thon gọn của cô, kéo cô sát nép vào lòng ngực anh… cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông và nụ hôn thật sâu, nó khiến cô không thể thở nổi.

Sao có thể như vậy được?

Thẹn quá hóa giận, Sở Mộ Nhiệm cắn thật mạnh, một vị tanh đột ngột lan ra ở môi và lưỡi.

“Hừ…” - Cố Minh Dạ buông cô ra.

Người phụ nữ này… thật hoang dã.

Mê người như vậy, không thể cho phép cô trốn thoát.

Đôi mắt phượng sâu thẳm và đen tối của Cố Minh Dạ cực kỳ nguy hiểm, anh cúi đầu tiếp tục hôn xuống, môi lưỡi quấn lấy nhau, trong miệng tràn ngập mùi tanh và ngọt ngào.

Khi nụ hôn kết thúc, Sở Mộ Nhiễm thở hổn hển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, kinh hãi không nói nên lời.

Nhưng Cố Minh Dạ lại nói: “Đây là thù lao của bữa ăn hôm nay, cũng là trừng phạt vì cô dám câu dẫn tôi.”

Nhìn gương mặt đỏ ửng, vành mắt ngập nước của cô lúc này, khiến Cố Minh Dạ nhớ đến đêm hôm đó.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, khuôn mặt cũng đỏ bừng kèm theo nước mắt trong suốt, cô cầu xin anh hết lần này đến lần khác bằng giọng nói vô cùng êm tai.

Cô như một loại độc dược, không ai biết được từ ngày đó anh đã phải tự khắc chế bản thân đến nhường nào cho đến hôm nay mới buông thả bản thân một chút.

Bên ngoài lúc này vang lên tiếng hét đau đớn: “Tôi không có lẻn vào, tôi có bạn ở đây…thả tôi ra.”

Tiếng thét kia cũng cắt đứt không khí mập mờ của hai người bên trong.

“Buông tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm dùng tay đẩy mạnh thân hình cao lớn của người đàn ông kia ra, quay người chạy đi.

Thanh âm kia là của Bạch Mộng Hề, dù sao cũng là bạn thân từ bé, cô không muốn có gì đó không tốt xảy ra.

Nơi này đều tập trung giới hào môn ở Giang thành, Bạch Mộng Hề không thể chọc vào ai.

Khi đi đến gần, Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy Bạch Mộng Hề đang nằm trên sàn nhà, một tay chóng xuống đất, ngẩng đầu nhìn đán đàn ông trước mặt vô cùng sợ hãi.


Đám người kia, nhìn cô ấy như một món đồ chơi mà cười cợt.

Người đàn ông có một khuôn mặt đẹp đẽ tà mị, có chút nữ tính, đang nắm lấy tóc Bạch Mộng Hề, giơ đôi giày bị ướt rượu trước mặt cô ấy: “Loại nữ nhân thấp hèn như cô muốn tiếp cận tôi, tôi thấy rất nhiều. Hôm nay tâm trạng của bổn thiếu gia tốt, chỉ cần cô liếm sạch giày cho tôi, hôm nay chuyện cô đắc tội sẽ được xóa bỏ, còn không, ông đây cho cô chết khó coi.”

“Không, tôi không cố ý, tôi là khách của Cố thiếu gia, các người không thể đối với tôi như vậy.” - Bạch Mộng Hề lắc đầu giãy dụa.

Cô ta chỉ muốn tạo ra một tình huống gặp gỡ lãng mạn bất ngờ, không ngờ lại gặp phải đám người hung ác như vậy.

“Loại đê tiện như cô, cũng muốn đu lên người Cố Minh Dạ? Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt.” - Hắn ta giơ tay tát mạnh Bạch Mộng Hề, kéo tóc cô ta lại giày mình, điên cuồng nói: “Liếm cho ta, không liếm sạch đêm nay ta mang cô ra cho ăn mày ngoài đường chơi, bọn chúng có lẽ rất thích thú cái thân thể đê tiện của cô.”

“Dừng tay.” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng chạy tới.

Nhưng càng đi nhanh càng cảm thấy không đứng vững, cũng may liền bám vào tường mới có thể đứng thẳng.

“Tiểu Nhiễm.” - Bạch Mông Hề nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm liền giãy dụa mừng rỡ: “Tiểu Nhiễm cứu tớ với, giúp tớ giải thích, tớ không cố ý tiến vào phòng bọn họ.”

“Ồ, đây không phải nhị tiểu thư Sở gia, là hôn thê của Viễn Hoàng sao?” - Một giọng nói đùa cợt vang lên.

Sở Mộ Nhiễm cau mày nhìn năm người đàn ông quyền quý, đều là những người thừa kế các gia tộc có tiếng ở Giang thành.

Người đang nắm tóc Bạch Mông Hề chính là kẻ cầm đầu, một gia tộc quân sự, Du Kỳ Phong.

“Sở Mộ Nhiễm, cô làm sao lại ở đây?” - Mộ Viễn Hoàng cau mày nói.

“Tất nhiên có người mời đến, anh cũng biết tôi bị đuổi khỏi Sở gia, tất nhiên tự mình không thể đến đây. Hừ… lắm kẻ biết rõ còn bày đặt cố hỏi.”

“Viễn Hoàng, hôn thê của cậu cũng không tệ nha, khá là can đảm.” - Du Kỳ Phong châm một điếu thuốc, ánh mắt thích thú nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Nghe nói cô ấy chê cậu mau ra à? Không mạnh mẽ bằng Cố Minh Dạ?”

“Làm gì có.” - Mộ Viễn Hoàng tức giận cãi lại: “Cô ta nói bậy, tôi chưa từng chạm vào cô ta.”

Sở Mộ Nhiễm khinh thường liếc Mộ Viễn Hoàng nói: “Dù anh muốn chạm, tôi cũng chướng mắt anh. Hừ ngắn, nhỏ còn mềm nhũng.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận