Không Thể Kiềm Chế Trước Em

“Tỉnh, tỉnh lại.”

Sở Mộ Nhiễm vỗ vỗ lên gương mặt Cố Minh Dạ, nhưng anh ta vẫn đang bất tỉnh.

“Có phải dùng thuốc quá nhiều không? Sao lại có tác dụng mạnh như vậy?” - Cô cau mày nhỏ giọng thì thầm, vừa nhéo vào mặt anh vừa lắc lắc: “Chỉ là anh ta từ nhỏ đã là tiếp nhận huấn luyện, cho thiếu đi một chút sao có thể hạ anh ta được.”

“Tỉnh lại…này, Cố Minh Dạ, mau tỉnh lại.”

“Ừm…”

Lần này, Sở Mộ Nhiễm còn chưa vỗ vào khuôn mặt của anh, đôi mắt phượng sâu thẳm của anh đột nhiên mở ra.

Anh ta… anh ta tỉnh rồi.

Sở Mộ Nhiễm vội rụt tay lại, nhếch môi cười: “Cố thiếu, anh tỉnh rồi à?”

“Ừm.” - Cố Minh Dạ lên tiếng.

Chớp mắt, anh kinh ngạc phát hiện mình vậy mà đã mất tự do.

Cố Minh Dạ đưa mắt nhìn về cô gái đang ngồi xổm trước mặt, trầm giọng hỏi: “Em làm?”

Thanh âm không có cảm xúc vui buồn hay tức giận, ánh mắt bình tĩnh, không thể đoán được tâm trạng của anh.

Sở Mộ Nhiễm rất đắc ý, cười lạnh: “Đúng vậy, là tôi làm.”

“Vì sao?” - Cố Minh Dạ dùng sức, nhưng không thể thoát ra được. Anh nhìn Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng hỏi.

Trong nháy mắt Cố Minh Dạ đã nhận ra từ khi bước vào cửa anh đã bị cô tính kế.

Nhưng mà thật ra cô không cần phải tính kế anh, chỉ cần đồ vật cô đưa, anh sao có thể từ chối.

Cố Minh Dạ trong mắt hiện ra một tia mỉa mai: “Sao vậy, em hận tôi đến mức muốn giết tôi?”

Toàn thân Cố Minh Dạ không có sức lực, tay chân bị trói chặt, muốn tránh ra là không có khả năng.

“Giết anh? Tôi không có bản lĩnh đó, giết người đền mạng, tôi mới không làm.” - Sở Mộ Nhiễm khinh thường lắc đầu.

“Vậy vì sao?” - Cố Minh Dạ nheo mắt lại nguy hiểm: “Sở Mộ Nhiễm, đừng có đùa giỡn với tôi kiểu này, thả tôi ra, có nghe hay không?”

Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ bớt tức giận và trừng phạt cô nhẹ nhàng hơn.

“Ha ha… thả anh?”

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, cho dù bây giờ Cố Minh Dạ phát ra toàn thân hàn ý, ánh măt sắc bén như dao, nhưng dường như không có đáng sợ lắm.

Lòng can đảm của Sở Mộ Nhiễm lớn hơn.

Vỗ vỗ lên gương mặt đẹp trai vừa đen vừa trầm của Cố Minh Dạ, cô cười khúc khích: “Thay vì hỏi tại sao tôi ra tay với anh, tại sao anh không đoán tiếp theo tôi sẽ làm gì anh? Đoán thử xem, đoán đúng chị đây có thưởng.”

“Chị?” - Cố Minh Dạ hơi nheo mắt lại.

“Hừ… chị của anh chính là tôi.”

“Có thưởng?”

“Anh đoán đúng hoặc làm tôi vui vẻ, chị đây liền thưởng.”

Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại: “Sở Mộ Nhiễm, em đủ rồi.”


Cố Minh Dạ không còn dùng sức giãy giụa nữa, đợi đến khi tan thuốc, sức lực hồi phục anh sẽ thoát khỏi dây trói… thứ chết tiệt này, không làm khó được anh.

“Ha ha ha.”

Địch yếu ta mạnh, điều này khiến Sở Mộ Nhiễm hài lòng đến mức cười điên cuồng hai tay chống nạnh.

Cô nhặt một cây kéo để sẵn trên giường, cưỡi lên người Cố Minh Dạ và vẫy nó trước mặt anh: “Anh có biết thứ này không?”

Dưới ánh đèn, cây kéo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cố Minh Dạ: “…”

Không đợi anh trả lời, Sở Mộ Nhiễm kéo áo sơ mi của anh ra khỏi cạp quần rồi dùng kéo cắt phanh nó đi.

“Cởi từng nút quá chậm, không bằng cắt một cái, đúng không?”

Cố Minh Dạ không nói gì, hơi thở trở nên nặng nề.

“Lúc ánh xé quần áo của tôi xé rất vui vẻ phải không? Tôi cũng muốn được nếm thử mùi vị. Đáng tiếc, tôi không có bạo lực như anh, cắt áo của anh bằng kéo cũng không tệ.”

Sau khi rạch một đường, Sở Mộ Nhiễm nắm lấy hai bên đầu, dùng sức xé nát.

“Xoẹt.” một tiếng, đôu mắt Sở Mộ Nhiễm cong lên, tràn ngập ý cười xấu xa.

Lại cắt, lại kéo rách, rồi lại cắt…

Chỉ trong một lúc, Sở Mộ Nhiễm đã xé nát chiếc áo sơ mi màu đen của Cố Minh Dạ. Những mảnh vải còn vương vãi trên giường, phần vải còn lại còn sót lại trên cơ thể anh, không còn che được làn da bánh mật xuất hiện trước mắt Sở Mộ Nhiễm.

Cô đưa tay sờ một cái: “Ồ, dáng người anh không tệ nha.”

Vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi.

Chọc chọc mấy cái, rất cừng rắn.

“Sở Mộ Nhiễm, em dừng tay, đừng đùa với lửa.” - Thanh âm Cố Minh Dạ có chút khàn khàn, ánh mắt nặng nề.

“Ha ha, tôi mới không đùa với lửa, tôi đang chơi anh.”

Đã đi đến mức này, mà anh ta không còn nhìn nhận thực tế sao?

Sở Mộ Nhiễm tức giận trợn mắt, ánh mắt rơi vào trên thắt lưng Cố Minh Dạ.

Cô nhanh chóng kéo thắt lưng của anh ra, ném xuống đất.

Lúc này không có thắt lưng nên sự nhô lên ở nơi nào đó trở nên rõ ràng hơn.

Sở Mộ Nhiễm cười tà ác, dùng kéo chọc chọc vào.

“Cố thiếu, anh cũng quá kích động rồi? Tôi còn chưa cởi quần anh, anh đã cứ như vậy không chờ được? Anh là tiện nhân à? Ngay cả khi bị trói và khi dễ như vậy cũng cứng lên được, anh đang nghĩ tôi thực sự không dám ức hiếp anh đúng không?”

Cố Minh Dạ hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên nhẫn nói: “Sở Mộ Nhiễm, bây giờ em dừng lại còn kịp, nếu…”

“Nếu thế nào?”

“Tôi…”

“Tôi khi dễ anh, anh ngược lại chẳng thể đánh được tôi.”

“Em…”


Sở Mộ Nhiễm nhếch khóe môi: “Sao, anh đang muốn uy hiếp tôi?”

Hôm qua bị Cố Minh Dạ hung hăng đến mức nói không ra lời, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt cô.

Sở Mộ Nhiễm dùng sức kéo mạnh quần của Cố Minh Dạ ra.

Chiếc quần lót còn lại căn bản không che đậy được kích thước cực lớn của anh ta.

Nhìn thấy, Sở Mộ Nhiễm mím môi, có chút xấu hổ.

Hít một hơi thật sâu, Sở Mộ Nhiễm chuẩn bị tinh thần, bò về phía trước, dùng đôi tay nhỏ bé mò mẫm công cụ phạm tội mà cô đã chuẩn bị sẵn dưới gối Cố Minh Dạ đang nằm.

Cố Minh Dạ: “…”

Cái này thật sự là muốn mạng.

Cô ghé cơ thể gần người anh, mặc dù không chạm vào nhưng mùi hương nhẹ nhàng của cô vẫn quấn ở chóp mũi anh.

Rũ mắt xuống, Cố Minh Dạ nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn nà treo trước mắt, anh nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế khát vọng trong lòng, nhưng những ngọn tóc của cô không tha cho anh, rãi trên mặt và trên cổ anh, khiến thân thể đang kìm nén lại không ngừng bóc cháy.

Hơi thở anh dồn dập, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, bàn tay dùng sức siết lại nổi cả gân xanh.

“Được rồi.” - Sở Mộ Nhiễm đã lấy ra được công cụ gây án.

“Em cầm cái gì?” - Cố Minh Dạ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vật trên tay Sở Mộ Nhiễm.

“Lông vũ.” - Sở Mộ Nhiễm che miệng cười nhìn Cố Minh Dạ: “Cho dù thân thể anh sắp bị tôi chơi nát, đầu óc hẳn là chưa hỏng, cái này cũng không biết.”

Cố Minh Dạ: “…”

Anh đương nhiên biết.

Nhưng mà anh đang nghĩ, là cô đang muốn làm gì.

“Anh đang muốn biết tôi muốn làm gì sao?”

“…”

“Có muốn biết không?”

“…ừm.”

“Hahaha… tôi sẽ không nói đâu, để cho anh từ từ cảm nhận rõ ràng.”

Cố Minh Dạ: “…”

Anh có một loại dự cảm rất xấu.

Sau khi lấy được lông vũ, Sở Mộ Nhiễm cũng không xấu hổ nữa, kéo luôn phần còn lại trên người Cố Minh Dạ ra, vật lớn không bị trói buộc nữa, lập tức lao ra, suýt chút thì đập vào khuôn mặt cô.

“A…” - Sở Mộ Nhiễm sợ hết hồn, ngay lập tức buông tay ra.

Chiếc quần ngay lập tức bật lại, bắn lại ngay vật lớn đang hung hăng chuẩn bị chiến đấu, cú đánh chân thật đến mức trán Cố Minh Dạ đổ mồ hôi vì đau.

Nếu anh không cố gắng hết sức để không mất mặt, anh đã phải rên lên thành tiếng.

Sở Mộ Nhiễm sợ hết hồn, xem chút là đụng trúng, cô hôm nay phải cho Cố Minh Dạ sống không bằng chết.


“Sở Mộ Nhiễm.” - Cố Minh Dạ gầm lên, tơ máu nhiễm trong đôi mắt, nhìn có chút dọa người: “Em nghịch đủ chưa? Nếu không muốn chết, ngay lập tức thả ra, ngay lập tức.”

“Thả anh ra, tôi mới chết nhanh hơn.”

Sở Mộ Nhiễm mới không mắc mưu.

Sở Mộ Nhiễm nhếch môi, lần nữa kéo quần lót xuống, lần này chán ghét đến mức không hề chạm vào người anh ta, cô chầm chiếc lông vũ màu trắng trong tay, nhẹ nhàng quét lên nó, ác ý mở miệng: “Cố thiếu, có thích tôi làm anh như vậy không?”

Cố Minh Dạ: “…”

“Không thích sao? Không thích tôi sẽ làm đến lúc anh thích.”

Khóe môi Sở Mộ Nhiễm cong lên một nụ cười tà ác, thản nhiên đứng dậy, cở bỏ quần áo ngoài của mình.

Cô phải cho hắn thêm chút kích thích.

Mái tóc dài xõa qua vai, trên người cô mặc một bộ đồ lót màu đen đơn giản, hai bầu ngực được che đậy, mỗi động tác di chuyển đều rung rung lên, cực kỳ hấp dẫn.

Nhìn ảnh cảnh tượng này, trái tim Cố Minh Dạ hung hăng rung lên.

Anh cảm thấy máu trên cơ thể mình sôi sục gầm thét, đôi mắt như có lửa đốt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Mộ Nhiễm và cơ thể câu người, nơi nào đó đã cứng rắn lại dựng cao hơn.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy chơi chưa đủ.

“Cố thiếu, anh cảm thấy sao rồi?” - Cô bò về phía trước như một con mèo, nhẹ nhàng thở hơi nóng vào tai Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, đừng tưởng chỉ có anh mới có thể dày vò tôi, dì của anh không phải dễ trêu.”

Cố Minh Dạ: “…”

“Gọi tôi là chị, tôi sẽ hôn anh một chút, thế nào?”

Cố Minh Dạ nhắm mắt lại, thà chết chứ không đầu hàng.

“Không gọi sao?” - Sở Mộ Nhiễm nhẹ nhàng cắn vành tai của anh: “Tôi cho anh nếm trước, cắn vành tai của anh có thoải mái không? Nếu anh ngoan ngoãn gọi tôi là chị, nói không chừng… tôi sẽ hôn chỗ đó của anh.”

Hơi thở Cố Minh Dạ tắc nghẽn.

Chỗ đó?

Chỉ cần tưởng tượng thôi, anh đã cảm thấy bản thân giống như một ngọn núi lửa, có thể phun trào bất cứ lúc nào, giống như không thể kiềm chế được. Anh vẫn luôn tự kiêu ngạo về sự kiềm chế của mình, nhưng lúc này nó gần như sụp đổ.

Nhưng mà anh nhất định không thỏa hiệp.

Chuyện nam nữ, anh phải là người chủ động.

Tuyệt đối.

Không thỏa hiệp.

Nhìn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng của Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, khàn giọng nói: “Không bao giờ.”

“Thật sự không gọi?” - Sở Mộ Nhiễm cười duyên dáng, nhún vai: “Nếu anh không gọi tôi là chị, tôi sẽ tiếp tục dùng lông vũ chơi anh, tôi đây thiện lương, anh không nên ép tôi làm việc xấu, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Cố Minh Dạ: “…”

Anh nắm chặt tay, cô gái nhỏ này cố tình đốt lửa thêm cho anh, trái tim giống như bị đặt lên chảo dầu nóng.

Cố Minh Dạ chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn thân sưng lên đến mức muốn nổ tung, mà cô lại muốn đổ thêm dầu vào lửa và không muốn giúp anh nhẹ nhõm.

Anh không thỏa hiệp, anh chỉ có thể chống cự kiên trì chờ đợi cô mất kiên nhẫn và ngừng hành hạ anh.

“Không chơi nữa.” - Sở Mộ Nhiễm chơi xong liền mất hứng.

Chẳng còn thú vị.

Muốn Cố Minh Dạ thần thục cầu xin, hắn ta như tảng đá không gào không nói, thật sự quá nhàm chán.

Đem công cụ gây án ném xuống đất, Sở Mộ Nhiễm lại cho Cố Minh Dạ uống một cốc nước.


Cốc nước cũng pha thuốc ngủ bên trong, cho anh ngủ đến sáng mai, cô cũng đi tắm rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Sở Mộ Nhiễm bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh.

Nhìn thấy là Giang Lâm đang gọi đến, cô nhìn sang Cố Minh Dạ, anh ta đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm không biết đang vui hay giận.

Sở Mộ Nhiễm nhận cuộc gọi.

“Cố tổng, lát nữa ngài có một cuộc họp. Ngài vẫn đang ở cùng Sở tiểu thư à? Nếu hôm nay không tiện, tôi sẽ báo hoãn cuộc họp lại một lúc?” - Giang Lâm nói rất nhanh.

Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ, cô cắn môi, cười ranh mãnh, từ trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh giả tạo: “A Dạ…ưm…đừng….không muốn…không phải ở đó.”

Cố Minh Dạ: “…”

Giang Lâm ở bên kia điện thoại: “…”

Rất nhanh, điện thoại bị ngắt máy.

Sở Mộ Nhiễm đưa tay ngáp một cái, hướng về phía Cố Minh Dạ vẫn đang im lặng: “Được rồi, cho anh thêm một cốc nước, chúng ta liền có thể tiếp tục ngủ.”

“Em vẫn muốn cho tôi uống thuốc?”

“Nếu không cho anh uống thuốc anh thoát được liền đánh tôi thì sao?”

“Tôi không đánh phụ nữ.”

“Ai mà tin anh, chẳng phải anh đã từng bẻ khớp tay tôi đó thôi.” - Sở Mộ Nhiễm cắn mãi chuyện cũ.

Cố Minh Dạ: “…”

Sau đó anh trầm giọng nói: “Tôi sẽ không bao giờ đánh em nữa.”

Sở Mộ Nhiễm bĩu môi: “Lời nói anh không đáng tin. Há miệng.”

Cố Minh Dạ: “…”

Sở Mộ Nhiễm lại tiếp tục cho Cố Minh Dạ một ly nước, sau đó không thèm để ý đến nữa mà nằm một góc giường ngủ tiếp. Cop‎ q𝘶a‎ cop‎ lại,‎ 𝘁𝙧ở‎ lại‎ 𝘁𝙧a𝗻g‎ chí𝗻h‎ ﹟‎ T𝙧𝑼mT𝙧𝘶𝘆ệ‎ 𝗻.v𝗻‎ ﹟

Tác dụng thuốc dần dần phát huy, không thể làm gì hơn, chỉ có thể dần dần nhắm mắt lại.

Anh bây giờ chỉ đợi một ngày nào đó, anh sẽ giết nữ nhân chết tiệt này bằng cách nào.

3h chiều.

Sở Mộ Nhiễm ngủ một giấc dài cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ.

Nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ trên giường, ồ… Cố thiếu, Cố đại tổng tài.

Lúc này, nhìn anh ta… Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên rùng mình.

Sở Mộ Nhiễm sờ cổ mình một cái, cảm thấy phần gáy có chút lạnh.

Chạy, phải chạy.

Sau khi thu dọn xong, Sở Mộ Nhiễm phát tâm tốt bụng mặc quần vào cho Cố Minh Dạ, đem dây trói tay chân nới lỏng ra một chút, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Đi xuống lầu, liền gọi điện cho Du Kỳ Phong.

“Du thiếu, anh ở đâu? Anh còn nhớ gì tôi và anh đã bàn bạc không? Anh hay đến đón tôi trong vòng nửa giờ, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa.”

“Bổn thiếu gia đang ở bãi xe.”

Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Anh đến rồi sao, anh đang đùa tôi à?”

“Tôi đùa, mẹ nó tôi đùa em liền đi dạo một vòng Giang thành rồi. Bổn thiếu gia đã chờ em ba giờ, nhanh lăn xuống đây cho tôi.” - Du Kỳ Phong gầm lên.

Sở Mộ Nhiễm không dám chậm trễ, vội vàng phi xuống hầm xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận