Không Thể Kiềm Chế Trước Em

“Xoẹt.” - Tiếng vải rách vang lên rõ ràng bên tai Sở Mộ Nhiễm, đồng thời còn có tiếng nút áo văng ra va chạm với cửa kính của xe.

Cô sợ hãi đến mức hét lên một tiếng và ngay lập tức che ngực lại.

Điều hòa trong xe lạnh lẽo khiến cơ thể Sở Mộ Nhiễm rung lên.

“Cố Minh Dạ, thả tôi ra, chúng ta đang trên xe.” - Cô vùng vẫy muốn thoát đi nhưng bị anh khống chế.

“Nếu không muốn người ta biết chúng ta đang làm gì thì em hãy ngoan ngoãn một chút đi.” - Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, động tác vẫn không ngừng lại.

Sở Mộ Nhiễm vừa xấu hổ, vừa giận dữ.

Nhưng cô vẫn muốn cố tình náo loạn để anh không dám chạm vào cô.

Phụ nữ cần thể diện, chẳng lẽ đàn ông không cần à?

Cô không muốn không có danh phận gì mà làm cùng anh ta, cũng không muốn bị anh ta hành hạ trong tình huống này.

Sở Mộ Nhiễm ánh mắt phủ sương mù, hét lên với giọng nghèn nghẹn: “Cố Minh Dạ, tôi không muốn làm với anh, không muốn làm với anh một chút nào, anh có nghe thấy không? Anh có phải là đàn ông không, ngoại trừ ép buộc tôi lên giường, anh còn có năng lực gì khác để đối phó tôi sao?”

“Không muốn làm với tôi, vậy em muốn làm với Du Kỳ Phong sao?” - Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi: “Hiện tại hắn ta đang ở quán cafe ngu ngốc chờ em, có muốn tôi gọi hắn xuống, để hắn làm em thỏa mãn không?”

“Cùng anh ấy thì có gì không được? Ít nhất anh ấy so với anh ôn nhu nhẹ nhàng hơn, cũng sẽ không ép buộc tôi như anh.”

“Em còn chưa ngủ với hắn, làm sao biết hắn ôn nhu hơn? Sở Mộ Nhiễm, em đừng có chọc tôi tức giận, ngoan ngoãn đi.”

Giọng nói Cố Minh Dạ lộ ra mấy phần nguy hiểm, nhưng Sở Mộ Nhiễm không hề nhận ra.

“Sao anh biết tôi chưa từng làm qua với anh ta? Ta ở biệt thự hắn một ngày một đêm hôm trước, không biết làm qua bao nhiêu lần, lần nào cũng rất thoải mái. Cảm giác đó chưa bao giờ anh cho tôi có được, anh chẳng lẽ không biết bản thân kém hơn anh ta sao?”


Sở Mộ Nhiệm giận quá mất khôn, nói ra lời không kịp suy nghĩ, vừa nói xong, không khí trong xe bỗng nhiên cực kỳ an tĩnh.

“Em nói em ở biệt thụ của hắn một ngày một đêm.”

Đôi mắt sâu thẩm của Cố Minh Dạ rơi vào mắt Sở Mộ Nhiễm khiến cô hơi rùng mình.

Tuy nhiên cô vẫn mạnh miệng: “Đúng thì sao, tôi có quyền tự do cá nhân của mình, anh không có quyền quản lý tôi.”

“Khi nào?”

Sở Mộ Nhiễm im lặng không đáp.

Ngước mắt nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, cô chợt cảm thấy như có người bóp cổ mình, cô cảm giác anh đã bị cô chọc đến tức giận quá mức.

Anh nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, nỗi buồn và đau đớn không thể che giấu, giống như cô nói thêm một lời tổn thương nào nữa, nó sẽ giống như một nhát dao đâm vào trái tim đầy thương tích của anh.

Nhìn anh như vậy, Sở Mộ Nhiễm lại có chút đau lòng, còn có hối hận vì lời đã nói.

“Xin lỗi, anh thả tôi đi, tôi không muốn điều này…” - Sở Mộ Nhiễm trầm giọng nói.

Xin lỗi?

Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm.

Cô vậy mà lại nói xin lỗi với anh? Không phải vừa mới hung hăng mắng anh sao, bây giờ vì cái gì lại nói xin lỗi? Là vì cảm thấy cùng Du Kỳ Phong lên giường, cho nên thấy có lỗi với anh?

Không gian trở nên trầm mặc.


Im lặng hồi lâu, Cố Minh Dạ cười một tiếng, giễu cợt nói: “Được, tôi sẽ buông em.”

Cũng là buông chính mình.

Kéo cửa ra, Cố Minh Dạ bước xuống xe, kéo Sở Mộ Nhiễm ra khỏi xe, cô loạng choạng ngã xuống đất, anh chỉ nhìn xuống cô với vẻ trịch thượng.

“Sở Mộ Nhiễm, đầu óc của tôi bị hỏng rồi nên mới để trái tim mình bị em giày xéo. Em muốn ở bên Du Kỳ Phong, vậy đi đi, bây giờ liền đi cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản em, hy vọng em sẽ không hối hận.”

“Từ nay về sau, tôi và em không còn bất cứ quan hệ gì.”

Cố Minh Dạ nói xong liền lên xe, toàn thân tỏa ra hàn khí: “Lái xe.”

Giang Lâm hạ tấm màn ngăn xuống, thận trọng nói: “Cố tổng, Sở tiểu thư hẳn là giận quá nên nói nhảm, ngài…”

“Tôi nói, lái xe.”

“Vâng…vâng…”

Xe chạy được một đoạn, Sở Mộ Nhiễm mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hướng mắt nhìn theo chiếc xe mắng: “Cố Minh Dạ, thằng khốn nạn.”

Áo của cô.

Làm sao cô có thể về nhà với chiếc áo này.

Kỷ Tiếu Tiếu mang áo đến cho Sở Mộ Nhiễm, nhìn thấy cô liền mắng: “Mẹ thằng khốn Du Kỳ Phong biến cậu đến cỡ này à… tớ liền biết, hắn đối với cậu có ý đồ xấu.”

Sở Mộ Nhiễm thay áo xong, chán nản kể lại chuyện cho Kỷ Tiếu Tiếu nghe.


Lúc quay về nhà, ngồi trên xe bus, cô nhớ đến gương mặt lạnh lùng và kiên quyết rời đi của Cố Minh Dạ, trong lòng cô cảm thấy khó chịu không giải thích được.

Anh nói về sau đối với cô không còn quan hệ gì.

Điều đó cũng không tệ.

Cô cũng nào có muốn dây dưa quan hệ gì với anh ta đâu. Quay về nhà, Trác Ảnh gửi cho cô thông tin cuộc gọi của Sở Ngọc Diệp. Trước đó Sở Ngọc Diệp không có gọi cho bà nội Chu, nhưng sau chuyện đó xảy ra, bà nội Chu có gọi cho Sở Ngọc Diệp một cuộc. Bà nội Chu vậy mà vẫn liên hệ với Sở Ngọc Diệp, trong lòng Sở Mộ Nhiễm có chút khó chịu. Không có bằng chứng gì về Sở Ngọc Diệp, nhưng cô thật sự rất nghi ngờ là cô ta. Cô sẽ không tin người đó là Du Kỳ Phong, cô và Du Kỳ Phong quen nhau như bạn tốt và cô tin tưởng con người của anh ta. Không cần nói chuyện gì, kể từ khi kết bạn với Du Kỳ Phong, tên Mộ Viễn Hoàng chó chết đã không dám làm phiền cô, nghĩ đến chắc chắn là bị Du Kỳ Phong cảnh cáo hắn. [Này, nhận được rồi thì im lặng, em không quên còn nợ tôi một bữa cơm đó chứ?] Sở Mộ Nhiễm bĩu môi xem thường: “Anh yên tâm đi, chỗ tôi đã chọn rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.” Sau đó, Sở Mộ Nhiễm lại nhắn: “Đã mười năm không gặp, tôi sợ không nhận ra anh, gửi ảnh trước quá nhàm chán, chúng ta dùng ám hiệu đi.” [Ám hiệu gì?] Sở Mộ Nhiễm: “Chúng ta cùng mặc váy thì sao?” [...] Haha…Sở Mộ Nhiễm trêu chọc Trác Ảnh rất vui vẻ, ai bảo trước kia hắn ta luôn tỏ ra bộ mặt nhạt nhẽo. Trong biệt thự trang nhã ở trung tâm Giang thành, một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại, đôi môi nhếch lên, lắc đầu bất đắc dĩ bật cười. Sở Mộ Nhiễm đến điểm hẹn với Trác Ảnh, ngồi trong nhà hàng lẩu bình dân, trước kia cô và Kỷ Tiếu Tiếu thường ghé ăn.

Dáng người cao lớn mảnh khảnh với vẻ ngoài nổi bật, trên khuôn mặt mang theo nét cười, khuôn mặt đẹp như trong tranh vẽ bước ra.

Sở Mộ Nhiễm híp mắt lại, nhìn về phía người đàn ông đi về phía mình.

“Tiểu Nhiễm, đã lâu không gặp, tôi là Trác Ảnh.” - Giọng nói nhẹ nhàng lướt qua bên tai.

Sở Mộ Nhiễm hai mắt cong lên ý cười: “Trác Ảnh, anh dậy thì thành công quá.”

Trác Hồ nhìn nụ cười của Sở Mộ Nhiễm tròn lòng tràn ngập kinh diễm, cho dù trước kia đã nhìn ảnh chụp của cô, nhưng khi cô xuất hiện bằng xương bằng thịt, mới cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.

Hai người ngồi xuống, hỏi thăm về cuộc sống hiện tại và nhắc một chút về chuyện ngày xưa.

Cô và Trác Ảnh quen nhau trong một lần lúc còn bé hắn về thăm bà ngoại bị đám trẻ côn đồ trong khu ổ chuột bắt nạt.

Cô đã kéo Trác Ảnh chạy và núp ở một căn nhà hoang mới tránh được bọn ức hiếp.

Sau đó hai người mất liên lạc.

Cho đến ngày cô quay về Sở gia, vì muốn theo dõi Cố Minh Dạ nên lên mạng tìm hacker, lúc đó Trác Ảnh đã nhắn tin cho cô.

Từ đó, hai người liên hệ lại, Trác Ảnh luôn giúp cô điều tra vị trí của Cố Minh Dạ, còn nói là đây là trả ơn cứu mạng của cô năm đó.

Hai người tâm tình không tệ, sau khi ăn cơm xong trời cũng đã tối hẳn.


Cô muốn quay về nhà thuê, tắm rửa ngủ một giấc, ngày mai sẽ bắt đầu công việc.

Nhưng mà khi bước ra khỏi thang máy, đi về phía cửa nhà liền thấy một bóng đen đang tựa vào cửa đứng trước cửa phòng mình.

“Anh là ai? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi.” - Sở Mộ Nhiễm không đến gần, cảnh giác đứng hỏi.

“Tiểu Nhiễm.”

Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.

“Tiểu Nhiễm, là tôi.”

Sau khi gọi tên cô một lần nữa, bóng đen ngẩng đầu lên kinh ngạc: “Thẩm Vân Chi? Sao anh lại tới đây?”

Còn bị thương nặng như vậy.

“Tôi…khụ…khụ…” - Nói một câu, Thẩm Vân Chi bắt đầu ho kịch liệt, tuy không kêu một tiếng nhưng cơ thể lung lay như cực kỳ đau đớn.

Sở Mộ Nhiễm cũng không muốn đáng thương một cái đã hại mình, nhưng khi nhìn thấy hắn toàn thân đầy vết thương, cô cũng muốn làm người tốt.

Sau khi cô gọi xe cấp cứu, nhìn Thẩm Vân Chi hỏi: “Tôi gọi xe cấp cứu rồi, anh sao lại bị thương nặng vậy?”

Nhưng khi nhìn lại, đã thấy Thẩm Vân Chi đã gục xuống bất tỉnh.

“Này…tỉnh lại đi, Thẩm Vân Chi.”

Thấy Thẩm Vân Chi bất tỉnh, Sở Mộ Nhiễm không biết phải làm sao, cũng không biết cấp cứu khi nào mới đến.

Lại nghĩ đến muốn gọi hỏi Cố Minh Dạ vì sao Thẩm Vân Chi lại xuất hiện ở đây.

Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua Cố Minh Dạ đã nói chia tay cô, hôm nay cô lại gọi cho anh ấy, lại có cảm giác giống như lấy lòng anh ta, ỷ lại anh ta, quấn lấy anh ta.

Nghĩ vậy, Sở Mộ Nhiễm kéo Thẩm Vân Chi đứng lên, quàng tay hắn qua vai mình, kéo Thẩm Vân Chi đang hôn mê đi vào trong phòng mình. “Cố tổng.” Bước vào phòng làm việc, Giang Lâm thận trọng đứng cách bàn làm việc 1 mét. “Tra được chưa?” - Cố Minh Dạ dời mắt từ tài liệu nhìn lên Giang Lâm bằng đôi mắt đen sâu thẳm. “Sở tiểu thư… thật sự đã ngủ lại qua đêm nhà Du thiếu một đêm.” Một tiếng “răng rắc” vang lên, đó là tiếng Cố Minh Dạ bóp nát tập tài liệu, Giang Lâm ngẩng đầu nhìn, trong lòng thầm sợ hãi.. “Vì sao cận vệ không báo tin về.” Hôm qua anh nghĩ Sở Mộ Nhiễm vì tức giận nên mới nói như vậy, không ngờ chuyện này là sự thật. “Vệ sĩ có báo, nhưng có chút mơ hồ.” “Mơ hồ?” “Vâng.” - Giang Lâm gật đầu: “Vệ sĩ không cho rằng Du thiếu là tình địch của ngài, chỉ nghĩ anh ấy là một người bạn của Sở tiểu thư. Cho nên chỉ báo cáo Sở tiểu thư đến nhà bạn chơi một ngày.” “Chơi?” “Biệt thự Du gia tuy có canh gác nghiêm ngặt nhưng vệ sĩ cũng lẻn vào được một lần và phát hiện Sở tiểu thư và Du thiếu ở phòng game chơi cả đêm, hoàn toàn không có gì khác xảy ra.” “Đủ rồi, không cần phải nói những thứ đó.” Giang Lâm thấy Cố Minh Dạ chẳng thèm ngó ngàng gì với tin tức này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ vậy nha. “Du Kỳ Phong căn bản không có tư cách làm tình địch của tôi.” - Cố Minh Dạ đột ngột nói. Giang Lâm: “...” Được rồi, Cố đại tổng tài của hắn lại bắt đầu mạnh miệng. Nếu không quan tâm thì từ hôm qua đến giờ ai là người cau mày, sắc mặt đen tối, như thể mộ tổ tông bị đào lên? Đây rõ ràng là để ý, rất để ý. “Cố thiếu, tôi còn có một việc cần báo cáo.” - Giang Đào lại nói. “Nói.” “Vừa rồi có người gửi một số hình ảnh vào email của tôi, mời ngài xem.” - Giang Lâm đưa điện thoại ra. “Hình ảnh gì?” - Cố Minh Dạ không có ý định nhận lấy. “Là…Sở tiểu thư và người khác…” Trầm mặc một chút, Cố Minh Dạ ngẩng đầu: “Cùng nam nhân khác?” “...vâng.” Ngay sau đó, chiếc điện thoại di động trên tay Giang Lâm bị giật lấy. Cố Minh Dạ xem từng bức ảnh trong điện thoại Giang Lâm, sắc mặt ngày càng u ám. Trong ảnh là hình Sở Mộ Nhiễm cùng Du Kỳ Phong cười cười nói nói đi vào bên trong biệt thự. Còn có Sở Mộ Nhiễm và một người đàn ông xa lạ cùng ăn cơm, đôi mắt cô nhìn người đó cong lên mỉm cười ngọt ngào. Còn có Sở Mộ Nhiễm đỡ lấy Thẩm Vân Chi thương tích đầy người đi vào trong phòng thuê của cô. Tấm ảnh cuối cùng, ghi chú là ngày hôm nay. Cô ấy đối với tất cả đàn ông đều rất tốt, kể cả người hãm hại cô là Thẩm Vân Chi cũng có thể tha thứ được, chỉ trừ anh ra cô đều không tha thứ. Chết tiệt. Trái tim giống như bị ai đó rạch thêm một thương đẫm máu. Bức tường vô tâm lạnh lùng xây dựng trong trái tim được xây dựng một ngày bỗng nhiên sụp đổ. Cái gì buông tay, cái gì lạnh nhạt, cái gì cả đời không gặp lại, tất cả đã rời khỏi tâm trí của Cố Minh Dạ. Chiếc điện thoại bị Cố Minh Dạ hung hăng ném xuống đất, đè nén tức giận, giọng nói âm trầm lạnh lùng: “Lái xe, tôi muốn đi ra ngoài.” “Cố tổng…ngài…ngài muốn đi đâu?” - Nhìn điện thoại bị vỡ nát một cách đau lòng, đầu óc Giang Lâm nhất thời chậm lại… “Cậu nói xem…” “Tôi…” - Giang Lâm phản ứng lại: “Tôi hiểu…” Ai vừa mạnh miệng, ai vừa nói không quan tâm đến chuyện liên quan đến Sở tiểu thư, bây giờ tại sao lại gấp như vậy? Huhu… điện thoại của hắn, còn chưa mua dùng được bao lâu mà… ~~~~~ Sở Mộ Nhiễm giúp cấp cứu đưa Thẩm Vân Chi đi bệnh viện, lau đi vết máu trong phòng, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha. Nghĩ tới lời Thẩm Vân Chi lúc tỉnh lại khi được nâng lên xe cấp cứu, hắn nói, hắn bị ném ra khỏi biệt thự Giang Sơn, vừa tìm đường về đã bị người ta bắt đi, ném ở trước cửa nhà của cô, lợi dụng lòng tốt của cô để chụp hình gửi Cố Minh Dạ để chia rẽ hai người. Sở Mộ Nhiễm liền biết đây lại là một âm mưu, bọn chúng muốn cô giúp đỡ Thẩm Vân Chi và báo lại với Cố Minh Dạ? Nghĩ tới những lời hắn nói hôm qua, nghĩ lại buồn cười, có lẽ nhìn thấy bức ảnh thì Cố Minh Dạ chỉ liếc mắt khinh thường. Ngồi ngẩn ngơ nhìn căn phòng nhỏ, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng cô đơn. Cô đứng lên chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ thì chuông cửa đột nhiên vang lên. “Ai vậy?” - Sở Mộ Nhiễm vừa đi ra cửa vừa hỏi. “Là tôi.” - một giọng nói trầm ấm dễ nghe và có chút quen thuộc vang lên. Sở Mộ Nhiễm khẽ giật mình, không dám tin nói: “Anh là ai?” “Cố Minh Dạ.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Không lẽ thật sự nhìn thấy hình ảnh và muốn tìm cô tính sổ? Cô sợ mình bị ảo giác, ma xui quỷ khiến lại mở cửa ra nhìn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt chửng người khác, cô chợt tỉnh táo ngay lập tức muốn đóng cửa lại, Cố Minh Dạ đã đặt một tay lên thành cửa và ngăn cản cô một cách dễ dàng. “Anh…anh buông ra.” - Sở Mộ Nhiễm có chút khẩn trương: “Hôm qua không phải nói là buông tay tôi sao, sao hôm nay lại tới tìm tôi?” Cố Minh Dạ nhàn nhạt nhìn cô: “Em có biết mình đang nói nhảm cái gì không?” Sở Mộ Nhiễm: “...” Tên vô sỉ này. “Tránh ra.” - Người đàn ông trầm giọng ra lệnh như không cho phép người khác từ chối. Sở Mộ Nhiễm theo bản năng muốn lùi bước, nhưng lại tức giận nâng cằm: “Tôi không tránh.” “Tránh ra.” “Anh hôm nay tới đây là do nhìn thấy ảnh của tôi và Thẩm Vân Chi, cố ý đến đây để bắt gian phải không? Nhưng mà xe cấp cứu vừa đến đưa anh ta đi rồi, anh bây giờ không thể bắt anh ta ở đây.” - Giọng nói Sở Mộ Nhiễm đầy mỉa mai: “Khổ cực Cố thiếu đi một chuyến, thật xin lỗi nha.” Cố Minh Dạ không quan tâm đến lời Sở Mộ Nhiễm nói, cứ thế bước thẳng vào bên trong như trước mặt không có vật cản. “Này, anh làm cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm thấy hai người sắp va vào nhau, Sở Mộ Nhiễm lùi lại một bước. Cố Minh Dạ tự tin đi vào nhà, đóng cửa lại. Sở Mộ Nhiễm: “...” Căn phòng trở nên yên tĩnh, không khí cực kỳ căng thẳng. “Anh đi ra ngoài cho tôi.” “...” “Nếu đã tới thì thay giày ra, tôi không muốn lau sàn thêm lần nữa.” Hai người nhìn nhau, cuối cùng Sở Mộ Nhiễm thỏa hiệp, cúi lưng lấy một đôi dép đi trong nhà của đàn ông ra, ném cho Cố Minh Dạ. Cố Minh Dạ không nhúc nhích. Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó chợt hiểu ra: “Anh yên tâm mang đi, dép mới, chưa có ai đi qua.” “Em mua cho ai? Ở đây còn có người đàn ông khác từng đến?” - Cố Minh Dạ vẫn không nhúc nhích lạnh lùng hỏi. “Anh nghi ngờ tôi?” - Sở Mộ Nhiễm không muốn nhẫn nhịn, đỏ mặt chỉ ra cửa: “Anh mặc kệ tôi mua cho ai, anh muốn mang thì mang, không muốn mang thì cút ra ngoài. Đây là nhà của tôi, không phải biệt thự của anh, tôi mới không thích anh ở đây.” Vì ở nhà một mình chỉ là một cô gái nên cô phải chuẩn bị giày nam, bên ngoài còn có một đôi giày cũ của Kỷ Nhất Phàm do Tiếu Tiếu mang đến, cho người ta nghĩ ở đây có đàn ông ở sẽ có chút an tâm. Cũng may Cố Minh Dạ không nhìn thấy đôi giày ngoài cửa, nếu không anh ta sẽ chất vấn cô đến mức nào. Nhưng khoan đã, giờ họ đã là người xa lạ, anh ta có quyền gì chất vấn cô? Nghĩ đến đây Sở Mộ Nhiễm liền không cho Cố Minh Dạ sắc mặt tốt. Cố Minh Dạ nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm biểu hiện khác thường, càng lúc càng ác liệt với anh. “Sở Mộ Nhiễm, đến cùng em đang muốn gì?” - Cố Minh Dạ lạnh giọng chất vấn. “Tôi muốn gì, tôi còn đang muốn hỏi anh muốn gì? Hôm qua chúng ta đã nói rõ ràng, về sau anh buông tay tôi, tôi cũng buông tay anh, hai chúng ta cả đời này trở thành người xa lạ, anh không phải quên rồi à?” “Không.” - Cố Minh Dạ mím môi thật chặt, ánh mắt tối sầm. “Nếu anh còn nhớ rõ, vậy anh nói cho tôi biết hôm nay anh tới đây tìm tôi có chuyện gì, nói xong liền đi, nếu không có việc gì, làm phiền anh bây giờ liền rời đi.” Sở Mộ Nhiễm cảm thấy cô bị ma nhập, tại sao lại mở cửa cho anh ta. “Em thật sự đã qua đêm tại nhà Du Kỳ Phong?” - Cố Minh Dạ lại hỏi. “Đúng vậy.” “Em đi ăn cơm với người đàn ông kia, là ai?” “Anh quản được à?” “Sở Mộ Nhiễm, tại sao em có thể tha thứ cho Thẩm Vân Chi, lại không thể cho tôi một sắc mặt tốt.” - Cố Minh Dạ bóp lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm, anh bước tới gần cô, một đôi mắt đầy tức giận nhìn cô: “Sở Mộ Nhiễm, em không có trái tim sao?” “Tôi tại sao không có trái tim?” “Nếu em có trái tim, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” “Tôi làm gì anh? Tôi ngăn cản anh thăng quan tiến chức, ngăn cản anh làm giàu hay ngăn cản mỹ nhân trong ngực anh? Tôi không có làm gì anh cả, tôi sẽ không chấp nhận lời buộc tội của anh.” - Sở Mộ Nhiễm bực bội nói. “Cố Minh Dạ, anh đừng có làm phiền tôi nữa. Nếu anh muốn tìm phụ nữ, sao không đi chiều chuộng Sở Ngọc Diệp đi? Nếu anh không thích cô ta, anh cũng có thể đi tìm người khác, đảm bảo có rất nhiều nữ nhân muốn anh sủng ái, anh không thể buông tha tôi sao?” Buông tha cô? Vậy ai sẽ buông tha cho anh. Hơi thở Cố Minh Dạ dồn dập, hai tay siết lại thành nắm đấm. Hôm qua nói với cô “sẽ không gặp lại” nhưng không ai biết trong lòng anh khó chịu đến mức nào. Anh không biết mình đã xử lý không tốt ở chỗ nào, tại sao anh và cô lại kết thúc như thế này. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc, nhưng bây giờ không biết phải làm sao với cô. “Nếu em đã trêu chọc tôi, thì đừng đi trêu chọc thằng khác.” - Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi, uy hiếp nói. “Vì cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Tôi không có chủ động trêu chọc anh, tôi cũng không làm gì có lỗi với anh. Lần đầu của chúng ta là ngoài ý muốn, sau đó đều chính là bị anh ép buộc tôi, anh còn muốn cái gì?” “Tôi muốn cái gì? Tôi còn đang muốn hỏi ngược lại em, Sở Mộ Nhiễm, đến cùng là em muốn thế nào? Sau lưng tôi liền đi tán tỉnh thằng khác, em một ngày không có đàn ông liền không sống nổi, mỗi ngày phải để đàn ông ngủ thì em mới thoải mái sao?” Tại sao không chọn ở bên cạnh anh, tại sao luôn trêu chọc những người đàn ông khác. Ngoài Du Kỳ Phong, còn có Thẩm Vân Chi, thậm chí còn mỉm cười quyến rũ với một tên đàn ông xa lạ mà anh không biết là ai. Trong đôi mắt của cô là ý cười rất dịu dàng, cô cười đẹp đến mức như muốn quyến rũ người đàn ông kia hung hăng làm cô. “Tôi…tôi tán tỉnh đàn ông khi nào?” - Sở Mộ Nhiễm sửng sốt, sau đó tức giận hét lên: “Cố Minh Dạ, anh ngậm máu phun người, tôi có trong sạch hay không chẳng lẽ anh không rõ ràng.” “Em nói em trong sạch, chứng minh đi.” “Tại sao tôi phải chứng minh. Cho dù tôi không trong sạch cũng không cần anh lo lắng.” “Em còn gì để chứng minh? Em đã không còn sạch sẽ nữa.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng hỏi lại. Thân thể Sở Mộ Nhiễm cứng đờ. Cô…không sạch sẽ. “Trước kia em còn có một cái màng, ít nhất có thể chứng minh em không như lời người khác đồn đại. Còn bây giờ, em đã bị tôi làm nhiều lần như vậy, coi như em bị người khác làm, chỉ cần tẩy rửa sạch sẽ liền không ai biết, cho nên em mới lộ bản tính, có phải hay không? Vì vậy cho nên em mới điên cuồng đi câu dẫn nam nhân khác, hận không thể cho người khác làm chết trên giường, có phải không? Em trả lời cho tôi, có phải không?” - Cố Minh Dạ hung tợn đem lời nhẫn tâm chất vấn cô. Đôi mắt phượng dài và híp lại lộ ra sự ảm đạm và lạnh lẽo khiến sắc mặt Sở Mộ Nhiễm đột nhiên trắng bệch. Cô trợn to hai mắt, khó tin há miệng. Cô không ngờ trong lòng anh cô là loại người như vậy, anh ta như vậy mà… Cô tức giận đến toàn thân run rẩy, đôi môi mấp máy không nói được lời nào. Sau một hồi im lặng không thể chịu nổi, Cố Minh Dạ tức giận đến mức đấm vào tường như để tức giận. Sau đó, khi nhìn thấy đôi mắt phủ đầy sương của cô, anh càng cảm thấy khó chịu hơn, sự đau đớn ở tay cũng không còn nữa. Chết tiệt. Anh vừa nói cái quái gì vậy? Anh rõ ràng không muốn nói như vậy. Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm muốn nói cái gì đó, Cố Minh Dạ cực kỳ sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu, anh trực tiếp hôn lên đôi môi của cô, ngăn cản tất cả những gì cô sắp nói ra. Anh không muốn họ cãi nhau nữa. Thật sự khó như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui