Sở Mộ Nhiễm nằm ở trong nhà ba ngày liên tục không ra ngoài, cô không có chút sức lực nằm dài trên sô pha.
Thuốc tránh thai khẩn cấp là cái thứ chết tiệt.
Biết vậy cô đã nghe lời Cố Minh Dạ không uống nó.
Nếu như có thai, cô liền ép hắn phải cưới cô, nói không chừng còn được ăn ngon mặc sướng, sống một cuộc sống thượng lưu cao cấp.
Uống thuốc, bà dì ghé thăm sớm không nói, còn cái quái gì mà tuôn trào như lũ thác, khiến cô choáng váng thê thảm.
Ngay khi đang cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, tiếng chuông cửa vang lên.
Sở Mộ Nhiễm đi tới cửa, nhìn vào mắt nhìn, liền phát hiện là cặp vợ chồng nhà họ Chu.
Cô xoay người không định mở cửa, nhưng tiếng đập cửa vẫn không ngừng.
“Sở Mộ Nhiễm, mở cửa đi, tao biết mày ở bên trong, đừng có giả chết.” - Chu Cường đập cửa như thể không mở ông ta sẽ không bỏ cuộc: “Tao nói mày biết, bà nội mày nhập viện rồi, nếu mày ông muốn bà ta chết thì tốt nhất mở cửa ra.”
Sở Mộ Nhiễm lập tức mở cửa: “Ông nói cái gì.”
Cánh cửa đột ngột mở ra, Chu Cường suýt nữa thì ngã sấp mặt, cũng may là có Tô Phương đứng bên cạnh đỡ lấy.
Ông ta không cam tâm ăn thua thiệt, trợn mắt mắng: “Tiện nhân, mẹ nó mày cố tình ngã chết tao, nhưng năm qua không dạy dỗ mày, mày càng lúc càng lớn gan.”
“Ngã chết thì tốt, kẻ cặn bả như ông không đáng sống.” - Sở Mộ Nhiễm hét lại: “Bà nội nằm viện có phải là do các người chọc tức bà.”
“Bà ta luôn có vấn đề, liên quan gì đến bọn tao.” - Chu Cường nhìn chằm chăm, chỉ tay về phía Sở Mộ Nhiễm: “Tim bà ta không tốt, phải nhập viện để phẫu thuật, mày đưa tiền cho tao ngay lập tức, hoặc là mày chờ nhận xác bà ta đi.”
“Bà nội là mẹ ruột của ông, Chu Cường, ông còn có lương tâm không?”
“Lương tâm đáng bao nhiêu tiền? Mau đưa tiền đây, tao còn phải đi về đóng viện phí.”
Đưa tiền cho ông ta, cô đâu có ngu như vậy.
“Tôi không có tiền.” - Sở Mộ Nhiễm lạnh giọng nói.
Những năm tháng ở Chu gia, chỉ có một mình bà nội Chu là đối xử tốt với cô. Cho dù biết cô không phải con cháu nhà họ Chu, bà vẫn để dành đồ ăn cho cô và yêu thương cô như cháu ruột.
Nhưng mà, cô thật sự không có tiền.
Lần trước đồng ý đính hôn với Mộ Viễn Hoàng chính là do Sở Vân Quốc đồng ý cho cô 500 triệu, nhưng hôn sự đã hủy bỏ, bị Sở gia đuổi đi, tất nhiên sẽ không nhận được đồng nào.
“Mày không có tiền, không có tiền mà còn ở phòng tốt như vậy, mày đùa tao à?”
Chu Cường đột nhiên đẩy Sở Mộ Nhiễm nhảy vào trong nhà.
Sở Mộ Nhiễm không còn cách nào khác nhìn Chu Cường lục lọi căn hộ, lấy những thứ có giá trị bỏ vào túi.
“Chu Cường, ông không cút đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Căn phòng trở nên hỗn loạn, Sở Mộ Nhiễm lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát bị Tô Phương ngăn lại: “Tiểu Nhiễm, con đừng tính toán với ba con, ông ấy tính khí nóng nảy nhưng không phải là người xấu.”
“Bà cầu tôi làm gì, muốn cầu thì cầu chồng bà đó. Ông ta không phải cha của tôi, tôi không có người cha hèn hạ ngay cả heo chó cũng không bằng.”
So với Sở Vân Quốc thì Chu Cường cặn bả hơn rất nhiều.
Không cần nghĩ, cô hất tay Tô Phương ra.
“Tiểu Nhiễm, sao con có thể nói ba con như vậy.” - Tô Phương lại nắm tay cô: “Mặc dù trước kia chúng ta có làm sai, nhưng cũng có công nuôi con mười lăm năm, coi như không có công sinh, cũng là có công dưỡng đúng không? Tiểu Nhiễm, con đừng nhẫn tâm như vậy, ba mẹ không có việc làm, xin con hãy chu cấp phí sinh hoạt cho ba mẹ, nếu không chúng ta không biết phải sống thế nào và bà của con sẽ chết mất.”
“Đủ rồi, bà im đi.”
Toàn thân cô đang không thoải mái, trong lòng cực kỳ tức giận.
“Đừng có nói chuyện công sinh dưỡng với tôi. Hai người là ma quỷ, không xứng nhắc tới những thứ này, các người cút cho tôi, cút ra ngoài.”
“Tiểu Nhiễm, đừng đuổi ba mẹ, ba mẹ không còn cách nào khác.”
Ồn ào náo nhiệt đã có rất nhiều người ghé mắt xem náo nhiệt.
Tô Phương thấy vậy liền quỳ xuống dưới chân Sở Mộ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, ta là mẹ của con, con không thể đối với mẹ như vậy.”
Bà ta gào khóc to hơn.
Bà ta gào lên kể khổ đã nuôi Sở Mộ Nhiễm cực khổ thế nào, bây giờ bà nội nhập viện, gia đình không có tiền, chỉ có Sở Mộ Nhiễm là ở nơi này ăn sung mặc sướng mà không chịu giúp đỡ.
“Không ngờ cô ta lại là người như vậy.”
“Nữ nhân này thật xinh đẹp nhưng lại không có trách nhiệm với gia đình. Lần trước tôi nhìn thấy cô ấy lên một chiếc xe sang trọng, không ngờ gia cảnh cô ta nghèo như vậy, tôi nghĩ cô ta đang được bao nuôi.”
“Này, tôi còn nhìn thấy cô ta đi với một người đàn ông xa lạ, họ còn hôn nhau trước cửa tòa nhà.”
…..
Sở Mộ Nhiễm chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng cô không còn tức giận.
Cô liếc nhìn Tô Phương đang quỳ dưới đất, đôi môi cong lên mỉm cười khinh bỉ.
Người phụ nữ này thật không hề thay đổi, bên ngoài trong có vẻ thiện lương nhưng khi Chu Cường gây tôi ác bà ta đều là đồng phạm trung thành nhất, thậm chí còn giúp đỡ ông ta…
Sau khi nhắm mắt lại, Sở Mộ Nhiễm đẩy lui những ký ức đen tôi đi, mở mắt ra, đôi mắt cô sắc bén như dao.
“Các người không xứng làm cha mẹ tôi.”
Sở Mộ Nhiễm hung hăng đá Tô Phương ra, Sở Mộ Nhiễm lập tức gọi cảnh sát.
Đôi mắt sắc bén liếc nhìn những kẻ nhiều chuyện bên ngoài, mọi người đều rụt cổ và tránh đi.
Cảnh sát luôn chậm trễ, khi họ đến thì Chu Cường và Tô Phương đã cướp nhiều thứ và bỏ trốn.
Nhưng Sở Mộ Nhiễm đã cho cảnh sát địa chỉ của Chu gia.
“Cô có chắc họ đột nhập bất hợp pháp không?” - Cảnh sát cau mày nhìn Sở Mộ Nhiễm khuyên nhủ: “Tôi nghe bên ngoài nói họ là cha mẹ của cô, nếu chỉ là tranh chấp trong gia đình, tôi hy vọng cô nên tự xử lý.”
“Không phải là tranh chấp gia đình, tôi và bọn chúng không có bất cứ mối quan hệ gì cả. Đúng rồi, cặp vợ chồng đó còn phạm tội bắt cóc trẻ sơ sinh, các vị nên điều tra cho kỹ, tốt nhất là tống vào tù.”
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy cảnh sát không chịu giải quyết, dứt khoát gọi cho Du Kỳ Phong.
“Du thiếu, tôi có việc muốn nhờ anh giúp.”
Du Kỳ Phong là con nhà quan, chỉ cần hắn ra mặt, cô tin vợ chồng Chu gia ít nhất bị nhốt nửa tháng..
“Thù lao là gì?” - Du Kỳ Phong không thèm hỏi chuyện gì: “Bảo bối, bổn thiếu gia không có dễ nhờ, nếu không có cái thù lao khiến tôi động tâm, tôi sẽ không giúp đâu.”
Sở Mộ Nhiễm nghĩ nghĩ liền nói: “Không phải anh thích vật lộn sao? Cùng lắm tôi chơi với anh một đêm.”
Cô từ khi biết làm đẹp, cô không bao giờ thức khuya, cho nên cái này chính là quá giới hạn rồi.
“Sao chỉ có một đêm, ít nhất năm đêm.’ - Du Kỳ Phong bất mãn nói.
“Một đêm.”
“Tôi tính rẻ cho em, bốn đêm.”
“Một đêm.”
“Sở Mộ Nhiễm, em đang nghĩ đi chợ mua rau à? Tôi không phải là cây cải trong quầy rau.” - Du Kỳ Phong tức giận rống lên: “Bổn thiếu gia nói cho em biết, ít nhất hai đêm, không phải thì không cần bàn luận.”
“Được, thành giao.” - Sở Mộ Nhiễm lười kì kèo với Du Kỳ Phong, đưa điện thoại cho cảnh sát: “Bên kia điện thoại là chỗ dựa của tôi, anh nói chuyện với anh ấy đi.”
Du Kỳ Phong thật sự là chổ dựa rất tốt, cảnh sát rất nhanh hứa sẽ điều tra sự việc và lập tức bắt giữ vợ chồng họ Chu.
Sở Mộ Nhiễm quay về ghế sô pha nằm lên thở dốc.
Khoảng nửa giờ sau, Du Kỳ Phong gọi điện đến.
“Bảo bối, tôi ở dưới lầu, mau xuống đây.”
Sở Mộ Nhiễm: “Du thiếu, hôm nay không được, hôm nay tôi có dì ghé thăm, toàn thân mệt mỏi.”
“Haha vậy thì tốt, cô mệt mỏi tôi liền nghiền nát cô dễ dàng hơn, mau lếch xuống đây, nếu không tôi sẽ đến tận nhà cô vác cô xuống.” - Du Kỳ Phong đe dọa.
“Du thiếu, hôm nay không đi được không?” - Cô thật sự mệt.
“Không được, rất lâu không có ai chơi vật lộn với tôi.” - Du Kỳ Phong dụ hoặc: “Tôi đã giúp em rồi, sau này em gặp rắc rối gì cứ tìm tôi, tôi sẽ không từ chối em.”
Sở Mộ Nhiễm không từ chối được dụ hoặc: “Được, đợi chút.”
Sở Mộ Nhiễm chán chường đi xuống lầu, bởi vì cô biết vợ chồng họ Chu sẽ tiếp tục đến tìm cô gây sự.
Thấy Sở Mộ Nhiễm bước lên xe, Du Kỳ Phong ngay lập tức khóa xe lại.
“Đêm nay bổn thiếu gia sẽ nghiền nát em, đến lúc đó em đừng có cầu xin tôi tha tội.”
Sở Mộ Nhiễm bĩu môi: “Ha ha, nếu anh không sợ phòng game yêu quý của anh đẫm huyết của dì thì đừng có trách.”
“Phục.” - Du Kỳ Phong xem chút phun ra ngụm máu: “Em có thể dè dặt một chút được không?”
Nữ nhân này thực sự lấy bà dì ra đe dọa hắn.
“Thật ra tôi thật sự rất dè dặt, tôi thật sự có bí mật chưa nói cho anh biết.” - Sở Mộ Nhiễm nhún vai: “Anh có muốn biết không?”
“Cái gì?”
“Tôi có một biệt danh…”
“Gọi là gì?”
“Gái nhà lành.”
“Ha ha ha…” - Du Kỳ Phong cười đến mức muốn ném Sở Mộ Nhiễm ra khỏi xe: “Em thật biết đùa? Nếu em là gái nhà lành thì tôi chính là một xử nam.”
Sở Mộ Nhiễm không đùa nữa, tựa lưng vào ghế thở ra.
Du Kỳ Phong thắt dây an toan cho Sở Mộ Nhiễm xong, chưa kịp nổ máy thì chiếc xe lao về phía trước, suýt tông vào lề đường..
“Mẹ nó, thằng khốn nào dám đâm xe của bổn thiếu gia, xem ta có giết nó không?”
Du Kỳ Phong bước xuống xe xem xét, Sở Mộ Nhiễm nhìn vào kính chiếu hậu, liền phát hiện người đâm xe kia là Cố Minh Dạ.
Tại sao tên ác ma đó lại ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...