Trước khi trở về phòng Tạp Trát Nhân sang phòng bảo mẫu bế em bé về. Hắn một tay bế cục cưng rồi ngồi xuống bên cạnh Khả Hoan, một tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài trơn mượt của Mèo con. Khả Hoan mở to mắt ngước lên nhìn Tạp Trát Nhân khẽ mỉm cười. Nụ cười này phải rất lâu rồi Tạp Trát Nhân mới nhìn thấy, nó tuy đạm mạc nhưng rạng ngời ánh lên sự thỏa mãn khiến hắn không tránh khỏi một phen đau lòng. Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Khả Hoan sau đó không kìm được lòng lấy tay vuốt ve khuôn mặt vốn rất thanh tú nhưng thời gian gần đây hiển lộ rõ nét u buồn và mệt mỏi.
Khả Hoan để mặc hắn vuốt ve hai má mình, sau đó cô thay đổi ánh nhìn, hướng về phía em bé đang ngủ say, nụ cười dần nhạt đi. Cô giơ tay ôm lấy em bé vào lòng.
Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, Mèo con. Vì anh mà em đã phải chịu nhiều khổ cực. Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để em phải khổ nữa, anh sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con, sẽ mang lại hạnh phúc cho em”
Ánh mắt Khả Hoan đã trở lên đỏ hoe, nước mắt không kìm chế được rơi xuống. Cô vội cúi đầu áp mặt vào trán em bé, cố tình che giấu những giọt nước mắt xúc động đang tuôn trào. Tạp Trát Nhân làm sao mà không nhìn thấy, hắn dịch lại gần hai mẹ con, ôm cả hai người vào trong lòng khe khẽ thở dài, sau đó dùng giọng đều đều nói: “Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không để cho em phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, tin ở anh, Mèo con”
Cuộc đời này còn rất dài, hắn biết thời gian sẽ chứng minh được lời của hắn và Khả Khả nhất định sẽ tin tưởng hắn. Nước mắt của Khả Hoan vẫn tiếp tục tuôn rơi như mưa, cô không phải không tin những lời Tạp Trát Nhân nói mà nhất thời cô cảm thấy bất an, và một phần cũng là vì cô vẫn đang rất mệt mỏi, không đủ khí lực để nghĩ tới ngày mai mữa.
Từ ngày hôm đó, Kì Lạc gần như biến mất khỏi thế giới này, kể cả là vài chục năm sau người của gia tộc Cáp Lặc vẫn không có ai gặp lại hắn. Trát Phi mới đầu nghe nói em trai vì Khả Khả mà thả tên khốn đó đi hắn không khỏi trách cứ em trai quá mềm lòng nhưng sau đó cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Những ngày tiếp theo Khả Hoantoàn tâm toàn ý chăm chút cho con trai, còn Tạp Trát Nhân thì toàn tâm toàn ý chăm sóc cả hai mẹ con. Đối với việc Mèo con vẫn thờ ơ trước sự nhiệt tình của hắn, hắn tuyệt không để ý, để sửa chữa sai lầm hắn phải hết sức kiên nhẫn. Trước mắt, mỗi đêm hắn chỉ có thể ôm lấy Mèo con cùng đi vào giấc ngủ mà không hề mảy may có ý cầu hoan hay ép buộc gì Mèo con cả. Nhoáng một cái em bé đã tròn hai tháng, trộm vía em bé rất cứng cáp, ăn ngon ngủ ngoan. Sức khỏe của Khả Hoan cũng khôi phục gần như người bình thường.
Thấy mọi việc có vẻ thuận lợi, Trát Phi và Tạp Trát Nhân quyết định theo kế hoạch cũ mà làm, dự kiến trong ngày tới sẽ rời khỏi đây để đi đến biên giới hội hợp với cha hắn.
Mọi người trong thôn xóm thấy cả đoàn rời đi đều kéo đến tiễn đưa. Tạp Trát Nhân sớm chuẩn bị một bộ áo choàng và khăn bịt mặt cho Khả Hoan khiến trông cô chẳng khác gì so với đàn bà con gái nơi này. Hắn vẫn gắt gao nắm chặt tay Khả Hoan và kéo sát cô lại bên người, hơn nữa còn tự mình bế con, hắn cố tình lấy hành động đó để chứng minh việc hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám tỏ thái độ hay có hành động nào thất kính với Mèo con. Mọi người trong thôn xóm lâu nay cũng rất có hảo cảm với Trát Phi và thủ hạ của hắn, lại nhìn thấy Tạp Trát Nhân một mực bảo hộ thê tử nên cũng không có ý khó xử Khả Hoan, thậm chí họ cũng thầm nghĩ chắc chắn là bên trong còn có hiểu lầm gì đó, chỉ có điều họ không rõ nội tình mà thôi.
Trát Phi hào phóng khuyên tặng lại căn phòng mới được thủ hạ xây dựng trong lúc tá túc ở đây cho dân làng dùng làm nơi sinh hoạt chung. Đối với vợ chồng bảo mẫu đã giúp Khả Hoan chăm sóc em bé trong thời gian qua, bọn họ cũng không quên hậu tạ hậu hĩnh.
Mọi việc xong xuôi cả đoàn theo hướng biên giới thẳng tiến. Dù sao cũng đã hai tháng trôi qua, cư dân bên đường có vẻ đông đúc hơn trước. Như vậy càng tiện cho việc bọn họ trà trộn vào dân để di chuyển. Bọn họ vẫn như lần trước, cả ngày miệt mài di chuyển, buổi tối mới nghỉ ngơi. Cho đến khi đến gần biên giới, bọn họ nhận thấy nơi đây rất nhiều binh lính chính phủ không ngừng tuần tra, vì thế Trát Phi lệnh cho mọi người chỉ di chuyển vào ban đêm còn ban ngày nghỉ ngơi lấy sức.
Trát Phi thực lòng rất thích cậu cháu trai mới sinh của Tạp Trát Nhân, từ lúc hành quân tới giờ luôn lệnh cho mọi người hết lòng bảo hộ một nhà ba người họ. Cứ mỗi lần dừng chân nghỉ ngơi, hắn lại cùng em trai nói chuyện phiếm rằng ba hẳn sẽ rất vui khi gặp được cậu bé, có khi còn vui đến mức không ngủ được nữa. Tạp Trát Nhân nghe xong lần nào cũng mỉm cười thỏa mãn, từ khi bắt đầu biết mình được làm cha hắn không ngần ngại ngày đêm chăm sóc con, và cũng nhờ đó hắn mới hiểu được tình yêu của ba luôn dành cho hắn. Nghĩ vậy hắn cũng mong muốn sớm được gặp lại cha.
Cuối cùng , sau mười ngày liên tục di chuyển, bọn họ cũng tới vùng dân tị nạn sát biên giới. Dân tị nạn nơi này vơi đi so với trước gần một phần ba, bởi vì có người lựa chọn trở về nhà, có người lại may mắn trốn được sang bên kia biên cảnh. Số dân còn lại mắc tại đây đều trong trạng thái lừng chừng chưa biết chọn lựa nên đi hay ở.
Cả đoàn trà trộn vào khu dân tị nạn, mượn tạm vài chiếc lều rách nát để ngủ đêm nay, đến sáng đội thủ hạ được cử đi do thám về mật báo rất rõ ràng. Biên giới bây giờ so với hai tháng trước canh phòng ít nghiêm ngặt hơn rất nhiều, ban đêm có thể dễ dàng chạy qua.
Trát Phi và Tạp Trát Nhân thương lượng một hồi rồi quyết định đêm nay sẽ vượt biên. Nhưng có một điều cả hai đều lo lắng đó là Khả Khả và em bé làm thế nào đi qua một cách thuận lợi nhất. Tạp Trát Nhân trở lại lều, do dự một lát rồi hắn cũng kể lại cho Khả Hoan toàn bộ tình hình hiện tại. Khả Hoan cũng rất lo lắng, bản thân cô thì không sao nhưng em bé thì làm thế nào bây giờ? Vạn nhất trong lúc đang đi em bé khóc nháo thì mọi người đều sẽ bị bại lộ.
Tạp Trát Nhân nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng không đành lòng nhưng hắn vẫn thử thương lượng với Mèo con: “Hay là ban ngày mình cố chơi với con liên tục để con không ngủ ngày, đêm đến sẽ ngủ say hơn”
Khả Hoan cũng không biết phải làm gì tốt hơn nữa nên gật đầu đồng ý . Kết quả là cả ngày hôm sau cứ lúc nào em bé định ngủ thì Tạp Trát Nhân lại lay bé tỉnh lại khiến em bé vì thiếu ngủ mà khóc nháo ầm ĩ đến nỗi cổ họng bị ách lại. Khả Hoan rất không đành lòng, mấy lần định tiến tới ôm con ngủ nhưng cứ nghĩ tới việc vượt biên tối nay lại cố nhẫn nhịn xuống.
Cuối cùng trời cũng tối dần, Khả Hoan cho em bé bú lần cuối rồi ru ru bé ngủ, quả nhiên chỉ một lát sau em bé khì khì ngủ. 11 giờ đêm, khi tất cả dân tị nạn đang say giấc nồng thì từ một căn lều rách nát hơn 10 bóng đen âm thầm lò dò hướng về phía trạm gác nơi biên cảnh đi tới.
Tạp Trát Nhân và Khả Hoan đi giữa sự bảo vệ của đoàn người, em bé được dùng tã lót buộc chặt trên lưng Tạp Trát Nhân, chiếc đầu nhỏ mềm mại của bé được đặt ngay gần gáy của cha. Trái tim Khả Hoan đập thình thịch, mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan, cô gần như dùng hết khí lực để lê từng bước. Tạp Trát Nhân lúc nào cũng đi sát cô, cứ bước một bước hắn lại ngoảnh mặt liếc cô một cái, bàn tay trái nắm chặt tay cô như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Khả Hoan cũng nắm chặt lấy tay hắn, cô hết nhìn đến hắn lại nhìn đến em bé đang nằm yên vị trên lưng cha. Vào thời khắc này trong đầu cô hiện lên một ý niệm mãnh liệt trong đầu, hắn là cha của con cô, là chồngcô, bọn họ tuy ba nhưng mà là một, ai trong số ba người đều không thể gặp chuyện không may. Cô rất lo lắng cho hai cha con, cực kỳ lo lắng, thậm chí còn lo lắng hơn cho bản thân rất nhiều, có lẽ đây cũng chính là một loại yêu hay sao?
Chỉ có mười phút thôi nhưng đối với Khả Hoan mà nói tựa hồ dài như một thế kỉ, đến lúc Tạp Trát Nhân kéo cô vào lòng cô mới hoàn hồn và tin rằng giờ đây họ đã thực sự an toàn. Trấn tĩnh một lúc cô mới phát hiện ra hai răng mình vừa cắt chặt thế nào, cả người mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng. Tạp Trát Nhân dắt cô đi thêm khoảng một trăm mét nữa rồi mới cởi bỏ tã trên lưng đỡ con xuống. Khả Hoan cẩn thận trợ giúp Tạp Trát Nhân bế em bé xuống, dưới ánh trăng vàng vọt cô thấy rõ em bé đang ngủ rất say sưa. Lúc này đây hai người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Gia tộc Cáp lặc bởi vì hai thiếu gia và các dũng sĩ trở về an toàn mà vui mừng đến nỗi cả đêm không hề ngủ. Đức Lí Tư nhìn thấy cháu trai xong liền không hề để ý gì đến hai người con trai mà chỉ bám riết lấy cậu bé. Sau đó thỏa mãn ha ha cười luôn miệng. Nhìn cháu trai ông không khỏi ngẩn người vì bộ dáng của cậu bé giống Tạp Trát Nhân lúc nhỏ như đúc.
Tạp Trát Nhân vì lo cho sức khỏe Khả Hoan nên vừa ăn uống xong hắn đã mang cô trở lại căn phòng mà cha hắn đã an bài cho hắn từ trước, cũng bởi vì Đức Lí Tư kiên quyết không chịu buông em bé ra nên Tạp Trát Nhân đành phải hứa với Khả Hoan là khi nào hắn trở về hắn sẽ bế con về cho cô, không quên dặn cô yên tâm mà đi ngủ trước.
Sau đó ba cha con dành trọn đêm để tâm tình. Đức Lí Tư nghe hai anh em kể lại chuyện của mẹ con Khả Khả không nhịn được thở dài: “Không thể tưởng tượng được Kì Lạc lại là người như vậy, ba thật là nhìn lầm hắn rồi” Sau đó còn nói: “Tạp, mặc kệ sự thật là thế nào đi nữa, Khả Khả và hắn cũng đã ở chung với nhau một thời gian, nếu chuyện này truyền ra ngoài ba sợ mọi người trong tộc sẽ đàm tiếu. Theo ba, trước mắt cứ để em bé lại nơi đây để ba nuôi dưỡng, sau đó xem phản ứng của mọi người thế nào rồi ba sẽ cho Khả Khả một cái danh phận chính thức..”
Ông chưa nói hết câu Tạp Trát Nhân đã không nhịn được phản pháo: “Không được đâu ba, em bé không thể rời khỏi mẹ và Khả Khả cũng không muốn rời khỏi em bé dù chỉ là một phút. Con mặc kệ mọi người trong tộc có nói gì đi chăng nữa, đây là con trai của con, Khả Khả là mẹ của con trai con, đương nhiên sẽ là thê tử của con. Lát nữa con sẽ bế con con về phòng”
Đức Lí Tư lắc đầu: “Ba biết đây là con trai con nên đứa bé này đương nhiên phải lưu lại đây. Nhưng vì hành vi của Khả Khả không hợp với tộc quy, ba là tộc trưởng cũng phải làm gương cho những người khác, nếu không còn gì là thể diện gia tộc nữa….”
Tạp Trát Nhân nóng nảy: “Hành vi của Khả Khả không có gì sai trái cả, Kì Lạc đã chính mồm thừa nhận, anh Trát Phi cũng có thể làm chứng. Nếu ba không nhận Khả Khả, con lập tức sẽ mang hai mẹ con cô ấy rời đi. Tóm lại là em bé không thể tách ra với mẹ, năm đó ông nội cố tình chia rẽ ba và mẹ, làm cho con từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh. Con đã lớn lên như thế nào chẳng lẽ ba đã quên sao? Chẳng lẽ ba không hề có chút gì áy náy với những gì đã xảy ra với mẹ con sao? Chẳng lẽ ba muốn cho con trai con giống như con, trưởng thành trong thống khổ vì không có mẹ sao? “
Trát Phi vội vàng kéo Tạp Trát Nhân về phía sau. Đức Lí Tư ngẩn người một lúc, miệng há hốc, ông đã sớm quên mình đang định nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...