Trát Phi nhìn thấy em trai mặt mũi hằm hằm đi theo sau Đạt La tiến vào phòng, trên tay Đạt La là đứa bé đang khóc ầm ĩ khiến hắn không nhịn được nhíu mày hỏi: “Chú mang nó đến đây làm gì? Ở đây có ai thừa hơi mà bế bồng nó đâu?”
Hắn và bọn thủ hạ đã chiếm lấy mấy gian nhà của Kì Lạc, còn hạ lệnh dựng thêm mấy căn nữa để ở cho rộng rãi vì Tạp Trát Nhân đề nghị tất cả phải ở lại đây chờ Khả Hoan hồi phục hẳn sau khi sinh mới rời đi, dự định là 2 tháng. Tạp Trát Nhân ngồi xuống bên bàn, hai tay xoa xoa huyệt thái dương nói: “Anh cho bọn họ đi hỏi xem trong thôn có người phụ nữ nào đang cho con bú không, nếu có thì mướn người ta cho đứa trẻ này bú vài ngày, em sẽ gửi tiền người ta”
Trát Phi ngạc nhiên hói: “Chú tức quá hóa hâm sao? Anh có thừa tiền cũng sẽ không phung phí vào tên nghiệt chủng này”
Tạp Trát Nhân lập tức trừng mắt nhìn Trát Phi, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Em cảnh cáo anh, nếu em còn nghe được hai từ Nghiệt chủng, nghiệt chủng nữa thì….”
Sắc mặt Trát Phi cũng xanh lên vì tức giận. Tạp Trát Nhân nhìn thấy thế liền dịu giọng: “Thực ra em vẫn tin rằng đó là con của em”
Trát Phi không khỏi lạnh giọng cười nhạo, làm sao có thể có chuyện đó. Em trai hắn không phải lại bị cô gái kia mê hoặc lần nữa h sao mà lại phát ngôn như thế.
Tạp Trát Nhân biết anh trai đang nghĩ gì, hắn quay đầu bảo Đạt La đi làm theo những lời hắn căn dặn. Còn dặn thêm là người ta đòi bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, nếu vợ chồng họ có thể dọn đến đây ở thì càng tốt, giá cả bao nhiêu không quan trọng. Đạt La nhanh chóng nhận mệnh rời đi.
Trát Phi sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhắc nhở em trai: “Anh cho thủ hạ ngày đêm xây dựng thêm phòng ở là để họ có chỗ nghỉ ngơi cho rộng rãi chứ không phải để cho chú dùng làm phòng ở cho trẻ con”.
Tạp Trát Nhân không vội vàng mở miệng mà chống tay lên đầu suy nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Khả Khả đã từng gửi thư cho em qua Đạt La nói là cô ấy đã mang thai con của em. Cũng vì lí do đó mà em mới cố gắng trị liệu hai chân để có thể nhanh chóng đi Trung Quốc tìm hai mẹ con”
Trát Phi giật mình ngồi hẳn dậy hỏi: “Cô ấy đã viết thư nói cho chú thật à?”
Hắn nhớ lại phản ứng kích động của Tạp Trát Nhân lúc nhận được thư, hóa ra là vì nguyên nhân này. Tạp Trát Nhân gật gật dầu: “Không sai, em đã sớm biết điều đó. Nhưng là trong lòng em vẫn có chút lăn tăn, cô ấy và Kì Lạc ở chung với nhau lâu như vậy em không thể tin họ có thể giữ trong sạch, Khả Khả em có thể tin tưởng được nhưng Kì Lạc thì không thể, tên khốn đó…”.
Tạp Trát Nhân nói rất chậm tựa hồ vừa nói vừa suy nghĩ. Hắn bị những ý nghĩ trái chiều bủa vây mấy ngày hôm nay, hơn nữa vừa rồi lại bị Khả Hoan kháng cự làm cho hắn nổi nóng. Trong cơn không kiềm chế được hắn lại xuống tay với cô, giờ đây nhớ tới gương mặt u buồn thảm thương của Mèo con, hắn có chút ân hận.
“Tốt rồi, vậy đợi đến khi tên khốn Kì Lạc kia tỉnh lại anh sẽ hỏi cung hắn, anh không tin hắn dám lừa gạt chúng ta một chút nào đâu”
Kì Lạc thực ra bị đánh rất đau nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, có điều 3 ngày nay đều bị hôn mê. Nếu không phải vì Tạp Trát Nhân một mực đòi lưu lại mạng sống của hắn thì Trát Phi cũng đã sớm cho hắn tự sinh tự diệt lâu rồi.
Tạp Trát Nhân vẫn có chút trầm mặc: “Thực ra lời nói của Kì Lạc cũng không có nhiều ý nghĩa nữa. Em bắn hắn cũng chỉ là để thử phản ứng của Khả Khả mà thôi. Cô ấy lại quá thương xót cho hắn ta, lại còn bổ nhào vào người hắn mà khóc nữa chứ. Em biết điều đó xuất phát từ nội tâm nhân ái và tấm lòng cảm kích của Khả Khả chứ hoàn toàn không phải tình yêu”
Trát Phi như trút được gánh nặng,thả khí nói ra: “Thế thì không phải là rất tốt sao? Sao chú không nói rõ với anh sớm hơn chút? Anh hẳn sẽ cho người về báo tin cho Ba là chú đã có con, ba sẽ cực kỳ vui vẻ cho mà xem”
Tạp Trát Nhân lộ ra vẻ đau khổ mệt mỏi: “Về mặt lý trí thì em có thể nghĩ được như vậy nhưng sự thật là em vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ hoặc bước vào phòng của Khả Khả em không thể nhịn được việc tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này mấy tháng gần đây? Em lại muốn ép hỏi Khả Khả đứa trẻ có phải là con em không? Rồi dù là Khả Khả trả lời là thật thì em vẫn không thể nào bỏ xuống hoàn toàn hoài nghi. Có phải em thực rất buồn cười không?”
Trát Phi có thể hiểu được sự mâu thuẫn trong tình cảm của em trai, hắn lắc đầu nói: “Điều này là bình thường thôi, là đàn ông ai cũng vậy cả. Nếu đổi lại là anh có khi anh còn kích động hơn ấy chứ” Rồi như nghĩ đến điều gì, Trát Phi lại hỏi: “Đứa trẻ nếu đã xác định là con của chú và Khả Khả thì tại sao không để nó ở bên cạnh mẹ?
Tạp Trát Nhân nhớ lại việc vừa rồi có chút căm tức nói: “Cô gái ngu ngốc đấy còn dằn dỗi em, lại còn nói phải rời khỏi đây. Em muốn dạy dỗ cho cô ấy vài bài học. Với lại cũng chỉ có cách giữ lấy đứa trẻ thì cô ấy mới không vụng trộm bế con rời khỏi đây”
Khả Hoan mệt mỏi đứng ở sau cửa gỗ khóc gọi Tạp Trát Nhân mang con trả mình. Em bé chắc hẳn đói lắm, hai bầu ngực của cô hiện căng lên đầy sữa rất khó chịu. Tạp Trát Nhân thật là đáng giận, vì cái gì không tin em bé là con hắn, hắn sẽ làm khó em bé sao? Sẽ cố ý để em bé bị đói sao? Khả Hoan càng nghĩ càng sợ hãi, cô sợ Tạp Trát Nhân vì nhất thời tức giận mà tự tay giết con mình. Khả Hoan bắt đầu hối hận vì đã không giải thích rõ ràng với hắn.
Cô tiếp tục ngồi bệt xuống cửa gọi Tạp Trát Nhân luôn miệng. Đến khi trời tối, cửa phòng lách cách mở ra, Tạp Trát Nhân đã đứng đằng sau một người hầu đang bê đồ ăn và đèn dầu tiến vào.
Tạp Trát Nhân nhìn thấy Khả Hoan đang quỳ trên mặt đất không nhịn được xót xa, chẳng lẽ Mèo con ngồi đây cả buổi chiều sao? Khả Hoan nheo mắt một hồi để quen với ánh sáng, vừa nhìn thấy Tạp Trát Nhân cô lập tức ôm lấy chân hắn vừa khóc vừa nói: “Con đâu, con tôi đâu rồi? Anh làm gì với con rồi? Đó là cũng là con của anh, đúng là con của anh mà…”
Tạp Trát Nhân đỡ Khả Hoan vào trong bàn ăn, cô tập tễnh đi vào ánh mắt vẫn nhìn về phía mặt hắn: “Con đâu, con cần bú sữa mẹ, anh mang con trả cho em đi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà”
Tạp Trát Nhân nhìn gương mặt sũng nước mắt của Khả Hoan thản nhiên nói: “Ngồi cạnh tôi nhanh lên”
Khả Hoan lập tức sán lại gần Tạp Trát Nhân, hắn tiện tay ôm cô vào lòng rồi cầm lấy đũa bón cơm cho cô ăn. Khả Hoan thân mình cứng đờ há miệng đón lấy thức ăn rồi thút thít nhai nuốt. Tạp Trát Nhân buông đũa nâng cằm cô lên hỏi: “Đứa bé đúng là con của tôi sao?”
Khả Hoan không ngừng gật đầu: “Đúng, là con của chúng ta”
Tạp Trát Nhân nói: “Được rồi, đã là con trai của tôi đương nhiên thì tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc con thật tốt. Em ăn hết chỗ cơm này rồi đi nghỉ ngơi đi”. Nói xong buông Khả Hoan ra và quay lưng chuẩn bị rời đi.
Khả Hoan cuống quýt túm lấy vạt áo của hắn nước mắt ngắn dài nói: “Con đâu? Anh mang con trả lại cho em đi, con rất cần mẹ. Đó cũng là con của anh mà, làm sao anh có thể để con chịu đói chứ? Con còn nhỏ vậy làm sao có thể xa rời mẹ được?’
Tạp Trát Nhân lạnh lùng nói: “Em không tin tôi? Tôi đã nói là sẽ chăm sóc nó rất tốt, vẫn không tin?”
Khả Hoan ngây người một lúc không hiểu Tạp Trát Nhân nói thế là ý gì, cô mờ mịt nói: “Nhưng mà con của chúng ta cần mẹ, em cũng không muốn rời khỏi con”
Tạp Trát Nhân từ chối cho ý kiến, hắn thản nhiên trả lời: “Nếu là con của tôi đương nhiên sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi không thể để cho một người đàn bà miệng luôn nói là muốn rời khỏi tôi nuôi con của tôi được”
Khả Hoan nhất thời không biết nói gì.
Vài ngày sau, Tạp Trát Nhân không xuất hiện, chỉ có người hầu ngày mang ba bữa cơm cho cô. Khả Hoan dù có cố gọi cũng không có ai trả lời. Sữa non tích tụ nhiều ngày không được xuất ra khiến hai vú cương cứng đau nhức, đến hôm nay đã chuyển sang màu thâm tím. Khả Hoan cuối cùng cũng phát sốt, cả người nóng bỏng mê man. Đến buổi chiều người hầu đưa cơm mới phát hiện ra cô không có phản ứng liền chạy đi cấp báo Tạp Trát Nhân.
Tạp Trát Nhân nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Khả Hoan lâm vào hôn mê hắn cực kỳ hoảng loạn. Hắn ôm lấy Khả Hoan cố sức lay cô tỉnh, một lúc sau Khả Hoan mới hơi lờ mờ mở mắt, miệng thì thào: “Con đâu? Bảo bối của em đâu. Em đau, đau quá”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...