Tuy rằng thời tiết nóng bức nhưng bị nước lạnh điên cuồng xả xiết vào người khiến cơ thể cô như bị điện giật, Khả Hoan ho khù khụ, vẫy đạp xung quanh để đứng dậy, miệng không ngừng thét chói tai, cô lập tức bị Tạp Trát Nhân kéo nằm úp xuống. Một cách mạnh mẽ, Tạp Trát Nhân lấy vòi hoa sen xịt loạn lên cơ thể cô, hắn ngồi xổm xuống, vắt người cô ngang người hắn rồi vừa xả nước, vừa mạnh mẽ chà xát bộ ngực cô, hung tợn nói: “Phải tẩy rửa sạch sẽ con mèo bị vấy bẩn này mới được”.
Khả Hoan vừa đau, vừa lạnh co người lại, Tạp Trát Nhân chà sát mạnh quá khiến co đau rát, run rẩy cầu xin: “Xin ông, đừng làm thế, đau quá, không rửa nữa, không rửa nữa..”. Kèm theo đó cô tung chân đá lung tung, dùng sức đẩy mạnh khiến hắn ngã ra sàn, vòi hoa sen cũng theo đó rơi xuống đất. Tạp Trát Nhân giận dữ đứng lên, đạp vào đầu gối rồi ghì cô xuống khiến cô không thể động đậy, sau đó hắn tháo thắt lưng trên bộ quân trang mặc trên người, quất mạnh xuống lưng cô.
Khả Hoan đau đớn khóc nấc lên, trên lưng như lửa thiêu đốt, Tạp Trát Nhân không dừng tay mà tiếp tục giơ lên hạ xuống thẳng lưng cô. Phát roi đầu tiên Tạp Trát Nhân dường như không khống chế được nên ra tay hơi nặng, những phát sau hắn đều có chút nương tay, chỉ để lại vết hồng hồng trên lưng cô chứ không làm trầy da bóc thịt. Chỉ bằng đó thôi thân thể đơn bạc của Khả Hoan sao chịu nổi, cô đau đớn vặn vẹo thân thể không ngừng, sau lưng như bị kim châm lửa đốt, thần kinh cô như tê liệt. Cô hổn hển khóc thành tiếng, tay chân khua loạn hòng đứng dậy chạy nhưng không có cơ hội, hắn đè nghiến cô thật chặt, thắt lưng da vẫn quất liên tục lên lưng cô.
Lúc này tiếng khóc của Khả Hoan đã bị nghẹn trong cổ, cô hoàn toàn khuất phục rên rỉ ngắt quãng: “Tôi rửa…huhu…tôi rửa mà….đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, huhu…..”.
Tạp Trát Nhân lúc này mới dừng lại, hắn thở mạnh ra nhìn quét qua vết thương của Khả Hoan thầm đánh giá, trên lưng cô đầy vết roi nhưng chỉ sưng đỏ, duy chỉ vết roi đầu tiên hơi mạnh tay hằn sâu nốt, còn lại bằng này thương chỉ làm cô đau một buổi là hết. Hắn coi trọng thân thể này như thế, không nỡ ra tay tàn phá hủy diệt, càng không cho phép kẻ khác làm ô uế. Mèo con có thể rất đau, nhưng phải đau thế Mèo con mới nhớ được kỹ bài học này, nhớ kỹ thân thận của mình.
Tạp Trát Nhân buông lỏng Khả Hoan, cô vẫn nửa nằm nửa ngồi như cũ, khóc lóc thảm thiết, đau quá, chưa bao giờ cô bị đau như thế, cơ thể cô có khi bị dập nát hết rồi, đứng dậy không nổi nữa. Tạp Trát Nhân vứt dây lưng xuống đấy, với lấy vòi hoa sen và mở chốt, điều chỉnh đến khi nước ấm dần lên, hắn lại cúi người xịt nước lên lưng Khả Hoan khiến cô cảm thấy sự đau đớn đang quay trở lại. Cô không dám khóc to mà chỉ dám thút thít, sợ chọc giận hắn, Tạp Trát Nhân ngồi hẳn xuống dùng nước ấm rửa sạch vết bẩn sau lưng Khả Hoan, dòng nước chảy đến đâu Khả Hoan lại run rẩy đến đó, trân mình chịu đựng không dám lui người.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vế sưng đỏ, xoa xoa cho bớt đau đớn, kéo thân mình cô lên thì thấy gương mặt cô toàn nước mắt, trước ngực vẫn hằn rõ vết tay và hôn ngân, hắn cảm thấy cơn giận lại bốc lên ngùn ngụt. Lý trí như lại biến mất, hắn mạnh tay chà sát tay, chân, bụng, ngực cô rất mạnh, Khả Hoan chỉ biết im lặng khóc, không hề có ý định phản kháng, hắn lại lớn tiếng: “Dạng chân ra”.
Khả Hoan hít thở sâu, lặng im một lát rồi cũng chậm chậm mở chân ra, Tạp Trát Nhân đem vòi hoa sen sát vào đó cọ rửa, chỗ kín bất ngờ bị tập kích khiến cô có cảm giác đau rát, bất giác khép chân lại. Tưởng hắn buông tha mình, không ngờ Tạp Trát Nhân lại giật mạnh chân cô ra, tiếp tục chà sát hai bên đùi đến khi dỏ ửng rồi nói: “Đứng im, đừng nhúc nhích”. Nói xong hắn lại tách mạnh hai chân cô khiến cô giật mình xoay sở trốn đi nhưng không kịp, Tạp Trát Nhân đút mạnh vòi hoa sen vào cửa mình của cô để tẩy rửa, đau đớn khiến Khả Hoan run run thút thít xin tha thứ: “Đau quá, cầu xin ông, thả tôi đi, đau quá.”
Tạp Trát Nhân nhìn sắc mặt đã trở lên trắng bệch của Khả Hoan, không dừng tay mà tăng độ mạnh của vòi hoa sen tiếp tục tẩy rửa cho tới khi bên trong chảy ra nước trắng bình thường hắn mới dừng lại, cuối cùng thì thân thể của Mèo con đã được tẩy rửa hoàn toàn, cơn tức giận của hắn như áp chế dần xuống, hắn ngừng tay, bế Khả Hoan lúc này đã gần như chết ngất vào phòng trong. Hắn đặt cô lên giường, phủ chăn lên người, nhẹ nhàng lau hêt bọt nước trên thẩn thể cô, rồi mới lấy chiếc khăn mới bọc lại lần nữa, thỏa mãn nhìn cô.
Rất lâu sau Khả Hoan mới tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên giường, trong đầu hiện lên màn tra tấn dã man kia khiến nước mắt cô ủy khất tuôn rơi. Quay đầu nhìn lại mới thấy Tạp Trát Nhân đang đứng cạnh giường, cô lập tức nhắm mắt lại, không muốn nhìn mặt hắn dù chỉ một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...