Màn đêm buông xuống, Quý Vân Khai không hề có ý muốn đi, Giang Phỉ cũng không phải là người cố chấp, hồi còn ở “Trại huấn luyện sức chịu đựng” chỉ có cô là nữ, không ngờ vẫn sống sót bước ra. Quý Vân Khai không phải những người đồng đội ấy, cô không cần phải coi bản thân không phải là nữ, chỉ cần coi anh như không khí là được.
Nhưng khi cô mở tủ lấy quần áo thay thì có hơi bất ngờ. Ngăn kéo trong phòng ngủ của cô có năm sáu bộ đồ lót, mà Quý Vân Khai mang đến cho cô chính là hai bộ khêu gợi nhất được cô giấu ở nơi sâu nhất: Áo lót ren và quần chữ T - thật muốn cám ơn Đào Nhiên đã vô tình bán đứng cô rồi! Cô chậm rãi quay đầu lại, Quý Vân Khai ho nhẹ một tiếng dời ánh mắt, làm bộ không thấy được ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của cô.
Giang Phỉ cười lạnh, cầm đồ lót vào nhà vệ sinh tắm rửa - đồ ngủ cũng là chiếc váy hai dây bằng tơ, làn váy chỉ miễn cưỡng che được phần mông.
Quý Vân Khai, anh rất giỏi đấy!
Nay cô đang bệnh nên không thể tính toán với anh, đợi khi cô khỏe rồi mới tính sổ cho ra lẽ!
Quý Vân Khai đứng ngoài nhà vệ sinh vò đầu bứt tai, anh chợt ý thức rằng anh phải ở đây hai đêm, mà hai bộ đồ Giang Phỉ mặc buổi tối tuyệt đối khiến cho anh sục sôi huyết mạch! Vừa nghĩ tới việc anh tìm thấy đồ lót gợi cảm trong tủ quần áo của cô, anh đã biết mình tự tạo nghiệt, không thể sống!
Đang còn suy nghĩ thì Giang Phỉ đã tắm xong đi ra.
Mái tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ nước, từng giọt chảy từ cổ xuống xương quai xanh xinh đẹp, cảnh tượng chúng tiếp tục uốn lượn xuống dưới... bên trong chiếc váy càng làm người ta mơ tưởng, dưới làn váy như ẩn như hiện, hai bắp đfui chắc khỏe với làn da trắng như tuyết, Quý Vân Khai không cầm lòng có chút quyến luyến với phần dưới xương quai xanh và trên bắp đùi.
Phụ nữ tựa như thị trường cổ phiếu, cái lộ ra bên ngoài không quan trọng, trí mạng là cái được che kín.
“Đẹp không?” Giang Phỉ hạ thấp giọng hỏi.
Quý Vân Khai nuốt nước miếng, không sợ chết trả lời: “Đẹp lắm.”
Giang Phỉ nhấc chân đạp, Quý Vân Khai kêu thảm thiết lùi về phía sau hai bước. Giang Phỉ thu chân lại, lạnh lùng nói: “Cho anh hai lựa chọn: Tôi ở lại, anh đi; Anh ở lại, tôi đi.”
Quý Vân Khai vỗ ngực mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà chân cô bé này còn lưu tình! Bảo anh chung đụng một phòng với cô thật đúng là một thách thức, đã bao lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ? Huống hồ lại còn là một... Mắt anh lại chìm vào quang cảnh trắng nõn dưới cổ cô. Ai nói rằng xương quai xanh và ngực không thể cùng tồn tại? Người phụ nữ này chẳng những có xương quai xanh xinh đẹp mà cũng có cả bộ ngực đầy đặn.
Quá thử thách anh!
Mấu chốt là... anh không đánh lại cô!
Mềm không được, cứng hả, càng không được!
Quý Vân Khai thở dài, nói: “Cô yên tâm đi, tôi vốn định chờ cô tắm xong sẽ đi. Dù sao cô nam quả nữ, đối với thanh danh của cô không tốt.” Anh càng nói càng thấy mình là một chính nhân quân tử, cười cười: “Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây! Cả tầng chỉ có một phòng này thôi, tất cả bác sĩ y tá trực ban đều phục vụ cô. Nếu có gì cần giúp đỡ, nhớ bấm chuông gọi.”
Giang Phỉ hoài nghi nhìn anh, anh tự giác đi ra cửa, vẫn không quên dặn dò: “Cô mới hạ sốt, đừng chạy lung tung, sáng mai tôi quay lại sẽ mang cho cô chút đồ ăn sáng.” Anh mỉm cười nhìn cô, mở cửa rồi ra ngoài.
Giang Phỉ sửng sốt, chẳng lẽ mình thật sự có lòng tiểu nhân?
Quý Vân Khai đứng dựa tường bên ngoài thở dài, sau đó lấy điện thoại, nên tìm chỗ nào đó hạ hỏa.
Một giờ sau, Giang Phỉ đang nằm trên giường xem ti vi, Quý Vân Khai thì xuất hiện tại một quán bar nổi tiếng trên phố.
Đẩy cánh cửa một căn phòng, bên trong thật hỗn độn, quản đốc đứng run rẩy trong góc phòng, mấy người đàn ông ngồi trên sô pha thì cũng có người ngọc trong lòng. Chỉ duy nhất một người đàn ông đứng trên mặt đất, tướng mạo anh tuấn mà mặt mày dữ tợn, anh ta hung dữ trừng mắt với người phụ nữ quỳ gối thu dọn tàn cuộc bên chân.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Vân Khai vừa nhìn đã biết, cô gái này đã chọc vào người không nên chọc.
Một người ngồi trên sô pha vẫy tay với anh, chỉ chỉ người đàn ông nói: “Lão Đường lại nổi bão!”
Người đàn ông được gọi là lão Đường cúi xuống, kẹp chặt cằm người phụ nữ ép cô ta ngẩng lên, cười gằn: “Mạt Mạt? Cô cũng xứng với cái tên này? Cút ra ngoài, đừng để tôi gặp lại cô!”
Quý Vân Khai tiến lên hoà giải: “Không gọi Mạt Mạt thì không gọi! Đổi sang Lily được rồi.” Anh gọi quản đốc: “Đưa cô ta ra ngoài, gọi hai em biết điều khác vào đây.” Quản đốc như được đại xá, đỡ Lily gần như xụi lơ ra ngoài.
Đường Cạnh Nghiêu không thể không cho em họ mặt mũi, ngồi xuống ghế, châm thuốc: “Mấy ngày không gặp cậu, đi đâu thế?”
Quý Vân Khai ngồi bên cạnh anh ta, cũng lấy thuốc lá ra, cười nói: “Có thể đi đâu được, trúng ý một cô gái, đang theo đuổi!”
Đường Cạnh Nghiêu từ chối cho ý kiến: “Mặt này mà cậu cũng để tâm.”
Quý Vân Khai cười hỉ hả, nói: “Ban nãy sao vậy? Vô duyên vô cớ lấy tên người ta giận cá chém thớt là sao?”
Ánh mắt Đường Cạnh Nghiêu đảo qua mấy người đang ngồi, lạnh lùng nói: “Mấy hôm trước, cô ta không có cái tên này, có người đặc biệt muốn tự tìm chết!”
Quý Vân Khai bất đắc dĩ, rất khó hiểu hỏi: “Anh vẫn không quên được cô ta à? Lúc trước chính cô ta đã cho anh đội nón xanh... Được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả!” Ánh mắt Lão Đường thật làm người ta khiếp hãi, hệt như người đó! Nhớ tới Giang Phỉ, anh lại hỏi: “Tôi hỏi này, có phải một người từng bị người nào đó tổn thương sẽ ghi lòng tạc dạ người đó không?”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Đường Cạnh Nghiêu dừng lại, cả người như bị sự cô đơn và đau đớn vây quanh. Hoàn toàn chính xác, vết thương sâu như thế, tất nhiên sẽ mất nhiều thời gian để khép lại. Nhưng trong quá trình khép miệng, sẽ không nhịn được chạm vào nó, vì vậy, vết thương lại vỡ ra... Lần tiếp theo, dù là cố ý hay vô ý, dù là tự chủ hay bị động rồi cũng sẽ chạm vào nó, thậm chí bị người ta xát muối, theo một vòng tròn, nứt, khép kín, đóng vảy. Cuối cùng, hoặc là vĩnh viễn quên đi vết thương đó, hoặc là miệng vết thương sẽ lở loét sâu vào bên trong, cả thân thể cả trái tim đều bị nó nuốt chửng.
Anh ta muốn quên nhưng càng ngày càng ghi lòng tạc dạ.
Quản đốc lại dẫn theo hai cô gái bước vào, Quý Vân Khai nhìn xoi mói mấy lần: Gương mặt không xinh đẹp như Giang Phỉ, vóc dáng cũng không nóng bỏng như Giang Phỉ, Pass!
Ngay cả Đường Cạnh Nghiêu cũng cảm thấy không bình thường, nhíu mày nói: “Cậu làm gì thế? Chẳng lẽ còn mong đợi có tiên nữ xuống trần! Không quá kém là được rồi!”
Quý Vân Khai ngẫm lại cũng đúng, tiện tay chỉ một người, cũng không nhìn rõ mặt mũi: “Thế thì chọn cô.”
Quản đốc vội đẩy cô gái đó đến, cô gái đó cũng là người hiểu chuyện, biết điều ngồi xuống cạnh Quý Vân Khai cười cười với anh, Quý Vân Khai cầm lấy ly, cô gái liền giót rượu cho anh.
“Em tên gì?”
“Em tên là Phỉ Phỉ.”
Quý Vân Khai giật mình, lúc này mới cẩn thận quan sát cô gái ấy, vừa nhìn liền thất vọng, mặc dù có trang điểm tinh tế cỡ nào cũng không che dấu được vẻ phong trần trong ánh mắt.
Thảo nào lão Đường lại tức giận, Quý Vân Khai bật cười, bỗng nhiên lại bừng tỉnh - lão Đường tức giận vì tình cảm ghi lòng tạc dạ trước kia! Còn anh thì là gì?
Mặc dù như vậy, anh vẫn không nhịn được nói thầm: “Từ nay đừng gọi là Phỉ Phỉ nữa, nghe như là muốn bay! Đổi sang thành Đình Đình đi!” Dù sao ra ngoài lăn lộn cũng đều là tên giả, nhưng anh vẫn không vui khi nghe được cái tên đó ở nơi này.
Cô gái cũng nhanh nhẹn, lập tức cười nói: “Cám ơn Quý thiếu đã đổi tên.”
Qua vài ly, Quý Vân Khai vẫn vướng mắc chuyện này! Anh đứng lên, tuyên bố: “Từ nay về sau, trên con phố này đừng ai để tôi nghe được có cô gái nào tên là "Phỉ Phỉ"!” Anh cúi xuống nhìn lão Đường, có lòng tốt bổ sung thêm: “Kể cả Mạt Mạt cũng không được!”
Đường Cạnh Nghiêu cầm ly rượu ném tới: “Cậu bị ngu à!”
Lúc này tất cả mọi người có mặt đều biết, Quý Vân Khai thích một cô gái tên là “Phỉ Phỉ”, lập tức ồn ào cười lớn.
Quý Vân Khai lại ôm đầu ngồi xuống, lẩm bẩm: “Tôi cũng cảm thấy, tôi rất ngu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...