Không Thể Đến Với Nhau

Vì từ đoạn này hai nhân vật đều đã lớn nên tui sẽ đổi cách gọi từ "nó - cậu" thành "cô - anh" cho phù hợp hơn nha! Cách xưng hô của các nhân vật cũng sẽ thay đổi tùy tình huống truyện ha.*************************************************************************************************************************************************
Những ngày đầu xa nhau quả thực là khó khăn với cả Như và Phong. Vì mới đến, Phong còn phải chờ làm thủ tục nhập học nên tạm thời chưa phải đến trường. Ở nhà, Phong có nhiều thời gian rảnh, và cứ rảnh là sẽ nhớ đến Như. Cuốn sổ Như tặng, ngày nào Phong cũng lấy ra ngắm nghía không biết chán. Cuối ngày, Phong lại viết vào đó một dòng chữ: "Chị Như, em nhớ chị."
Như ở quê nhà cũng rất nhớ Phong. Cứ chiều chiều ra vườn tưới rau, cô lại nhìn ra đường chờ mong thấy bóng Phong chạy tới. Nhưng dĩ nhiên là không thể. Và Như cắm cúi tưới rau một mình, không ngừng lẩm bẩm: "Phong, em giờ sao rồi? Có nhớ chị không? Chị ở đây rất nhớ em. Phong, em trai của chị..."
Niềm an ủi duy nhất của hai đứa là lá thư gửi cho nhau mỗi tuần. Dù nhà cách xa bưu điện xã nhưng tuần nào Như cũng cố đến sớm nhất có thể để gửi đi bức thư của mình. Thư Phong thì được bưu tá mang đến nhà cho. Mỗi lần nhận thư, Như lại vui mừng hớn hở, bóc thư ra đọc mà tay run lên vì xúc động. Đôi lúc Như cảm thấy mình cứ như cô gái yêu xa chờ tin người yêu vậy. Nhưng làm sao thế được, cô là chị Phong cơ mà.

Dạo này, ông bà Như đều ốm nặng. Một mình Như cứ quay như chong chóng vì công việc. Vừa phải chăm vườn, làm việc nhà, vừa đến cửa hàng may. Chợ phiên cô còn phải đi bán rau, về nhà lại chăm sóc ông bà. Thời gian dành cho Phong ít hơn hẳn, thư cũng phải nhờ gửi giúp, thư Phong thì tối khuya mới đọc được. Cô mệt mỏi vô cùng nhưng lại không nói cho Phong biết, sợ anh buồn. Có đêm ngồi đọc thư, cô khóc. Bức thư ướt nhòe cả chữ vì nước mắt nó rơi. "Phong ơi, chị nhớ em lắm!" Giá mà có Phong ở đây, an ủi cô, chia sẻ công việc với cô thì tốt biết bao.
Chẳng bao lâu sau, ông Như mất. Bà Như gắng gượng được ít lâu cũng theo ông đi. Như buồn bã tới nỗi quên ăn quên ngủ, gầy đi rất nhiều. Ba năm trôi qua, mỗi ngày trở về nhà lại đối diện với nỗi cô đơn trống trải trong căn nhà nhỏ lạnh lẽo tối tăm. Cái tối tăm từ đôi mắt u buồn của Như mà ra, không đèn nến nào xua tan nổi; cái lạnh lẽo từ trong lòng Như, không ngọn lửa nào sưởi ấm lên được. Chưa bao giờ Như cần có Phong đến thế. Suốt quãng thời gian từ ngày chia tay, Phong chỉ về thăm Như có hai lần, còn thì vẫn là những lá thư qua lại mỗi tuần. Tuy biết Phong bận việc học hành, nhưng Như vẫn không thể ngăn mình thổn thức mỗi khi đọc thư: "Sao không về hả Phong? Như cô đơn lắm Phong biết không?"
Phong ở trên thành phố, cuộc sống tốt lên rất nhiều. Bố anh nhờ ba năm phấn đấu đã tự mở được xí nghiệp của riêng mình, làm ăn khá phát đạt. Kinh tế khá giả hơn, việc học của Phong cũng được chú trọng hơn. Ngoài học chính còn học thêm khắp nơi. Học tập với cường độ cao khiến Phong không rảnh ra được mấy tiếng một ngày. Năm nay đã mười tám tuổi, phải ôn thi đại học, Phong càng bận bù đầu bù cổ. Khi nghe Như báo tin ông bà mất, anh chỉ muốn chạy tới bên cô để an ủi mà không được.
Trưởng thành rồi, tuy chưa phải quá chín chắn xong Phong vẫn biết tình cảm mình dành cho Như không còn là tình chị em hay tình bạn bè nữa. Ba năm qua, nó cứ lớn dần lên trong trái tim anh, và từ lúc nào không hay đã trở thành tình yêu da diết, mãnh liệt. Tuy chưa dám nói ra với cô nhưng anh cũng bắt đầu thể hiện rõ ràng hơn. Anh không cho cô gọi anh là em xưng chị nữa, bắt đổi thành "anh - em" song Như không chịu nên quyết định gọi nhau bằng tên. Ừ thì làm gì có người con trai nào muốn bị người con gái mình yêu gọi là em chứ. Cuốn sổ Như tặng, từ trang nào đã đổi thành: "Như ơi! Anh nhớ em." Những lá thư của cô, anh cất kỹ nâng niu như bảo bối. Anh thầm nhủ: "Đợi thi đại học xong anh nhất định về thăm em. Đến lúc đó anh sẽ thổ lộ tình cảm với em. Chờ anh nhé, Như!"
o0o
Một ngày, khi Như đang khóa cửa nhà chuẩn bị đi đến tiệm may làm việc thì thấy có một người phụ nữ trung niên chạy tới, miệng tươi cười không ngừng gọi cô:

- Như! Như ơi! Như!
Tới trước mặt cô, giọng bà đã không kìm nổi xúc động, đôi mắt cũng đỏ hoe:
- Như ơi! Con đó sao? Con lớn quá! Cuối cùng có thể đàng hoàng gặp con rồi. Như ơi!
Như ngạc nhiên, bối rối vô cùng. Đây là ai? Cô nhìn một hồi, thấy rất quen nhưng không sao nhớ ra nổi, mới hỏi:
- Cô là ai? Sao lại biết cháu?

*************************************************************************************************************************************************
Từ sau chương này ngược rồi. Haiz...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui