Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh.
Mới đây mà từ xuân đã vào thu rồi.
Ngày đó biết tin mang thai, mùa xuân vẫn còn xen đến tận từng ngóc ngách.
Thế mà bây giờ sắc vàng của mùa thu đã thế chỗ cho những cánh ho xinh đẹp ngoài kia rồi.
Mà Triệu Chi Lan cũng sắp lâm bồn tới nơi.
Beta thời kì mang thai cực kì khó khăn khổ cực nhưng Nguỵ Lãnh Vân chăm sóc cậu rất tốt cho nên Triệu Chi Lan dễ dàng vượt qua thời kì này.
Nhìn chiếc bụng ngày một to của mình.
Triệu Chi Lan càng thêm vui vẻ.
Nơi đây có một sinh linh nhỏ đang từ từ lớn lên và em bé của cậu sắp sửa được nhìn thấy ánh mắt trời.
Bé con của cậu chắc chắn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, tốt nhất là đừng giống ba của nó.
Triệu Chi Lan sống hơn hai mươi năm trên đời chưa từng có bất cứ vướng bận nào thế mà hôm nay cậu lại có thể ngoan ngoãn nghe lời Nguỵ Lãnh Vân chỉ để con mình có thể bình bình an an.
Chiếc xích trên chân đã không còn nữa.
Bởi Nguỵ Lãnh Vân biết Triệu Chi Lan sẽ không thể trốn chạy được.
Cậu đã bị trói chặt bởi một chiếc xích vô hình, chắc chắn hơn, đau đớn hơn mà cũng hạnh phúc hơn.
Trời thu không khí cũng thật là trong lành dễ chịu.
Triệu Chi Lan rất thích không khí như thế này.
Đủ ấm, trong lành.
Triệu Chi Lan đọc một cuốn sách cho con mình nghe.
Cậu rất thích đọc sách cho đứa bé trong bụng, cảm giác như con mình thích những câu chuyện cổ tích vậy đó.
Mỗi lần tới một câu chuyện hay nào đó, đứa bé trong bụng cậu sẽ đạp nhẹ một cái như thể hưởng ứng câu chuyện của ba nó vậy.
“Con thích nó đúng không? Sau này con sẽ làm hoàng tử và đi tìm kiếm cô bé lọ lem cho mình nhé? Chắc chắn người ấy sẽ yêu con và con cũng sẽ yêu người ấy.”
Là con của Nguỵ Lãnh Vân chắc chắn sẽ là một Alpha xuất chúng, Triệu Chi Lan không mấy lo lắng cho tương lai của con.
Dù sao, Nguỵ Lãnh Vân chắc chắn sẽ không để con trai mình chịu thiệt về mặt vật chất hay tinh thần.
Triệu Chi Lan cũng tính toán cho bản thân mình rồi.
Cậu biết chắc sức chịu đựng của mình tới đâu, có lẽ cậu rất yêu thương con mình nhưng Nguỵ Lãnh Vân đã để lên cậu quá nhiều vết thương không thể chữa lành nữa rồi.
Triệu Chi Lan cũng không biết có thể gồng tới đâu.
Trong cơn mơ màng, cậu thiếp đi với quyển sách đặt trên bụng.
Nguỵ Lãnh Vân đi về nhà lại thấy hình ảnh này rồi.
Cái khung cảnh này quá đỗi quen thuộc và ấm áp.
Có đôi khi, Nguỵ Lãnh Vân chỉ ước thời gian mãi dừng lại tại đây.
Triệu Chi Lan sẽ ngoan ngoãn không trốn chạy nữa.
Bỗng nhiên, Triệu Chi Lan nhíu mày thật sâu, dường như cậu gặp ác mộng, tay chân quẫy đạp thật mạnh.
Nguỵ Lãnh Vân vội lại gần ôm lấy bạn đời của mình, toả pheromones ra để an ủi đứa con đang quậy phá.
Triệu Chi Lan bừng tỉnh từ trong giấc mộng với cơn đau quặn thắt ở bụng cùng với nhịp điệu càng lúc càng mạnh khiến cậu không thể thở nổi.
Cảm giác ươn ướt như có nước chảy dọc theo mép đùi làm cậu hoảng sợ.
“Nguỵ Lãnh Vân, nhanh… nhanh… con muốn ra….”
Giọng nói Triệu Chi Lan hoảng loạn cực kì.
Cậu sợ con mình xảy ra chuyện gì đó.
Cho dù cậu chỉ là một ông bố trẻ không có kinh nghiệm gì nhiều nhưng đây là dấu hiệu đứa trẻ muốn ra đời cậu cũng biết.
Căn biệt thự trở nên rối loạn với báo động đỏ tới mức cao nhất.
Phòng sinh cho Triệu Chi Lan đã được chuẩn bị từ trước.
Bác sĩ y tá từ căn nhà gần đó cũng được triệu tập đến một cách nhanh chóng.
Triệu Chi Lan đau đớn không thể thở, cơn đau dồn dập ở phần bụng dưới quặn thắt từng cơn.
Cậu chỉ kịp nghỉ ngơi chưa được nửa phút thì nó lại đến nữa.
Mồ hôi hột rịn đầy đầu, ướt nhẹp mái tóc đáng thương.
Cậu cong người ôm bụng, bảo vệ cho đứa con của mình.
Nước chảy càng lúc càng nhiều ướt hết quần.
Đứa bé sắp ra rồi.
Nguỵ Lãnh Vân lo lắng đến điên lên, liên tục nắm tay Triệu Chi Lan trấn an cậu.
Nhưng hắn cũng đâu thể chịu đựng nỗi đau ấy thay cậu được.
Nguỵ Lãnh Vân liên tục rải những nụ hôn lên đôi mắt nhắm tịt lại kia.
Hắn bắt đầu thấy hối hận rồi.
Nếu biết được sinh con vất vả thế này, anh đã không để cho cậu mang thai.
Nguỵ Lãnh Vân biết nỗi đau này quá sức chịu đựng của Triệu Chi Lan, dù sao người hắn yêu cũng chịu đau cực kì kém.
Nhìn gương mặt tái nhợt và bờ môi run lẩy bẩy của em ấy là biết.
Lần đầu tiên trong đời, Nguỵ Lãnh Vân có cảm giác không nỡ, không nỡ làm em ấy đau, không nỡ nhìn thấy em ấy khóc.
Có lẽ trước kia hắn từng khiến em ấy tổn thương quá nhiều, nhưng bây giờ thì khác.
Hắn không muốn ai khiến rm phải khóc bất kể là hắn.
“Triệu Chi Lan, mày đánh tao đi, đánh tao mạnh lên.
Hay mày cắn tao cũng được.
Đừng cố chịu đựng như thế.”
“Hay là chúng ta sinh mổ nhé?! Bây giờ kĩ thuật tiên tiến lắm, sẽ không đau đâu.
Được không mày?!”
Triệu Chi Lan lắc đầu.
Cậu nắm chặt bàn tay của Nguỵ Lãnh Vân để giảm bớt đau đớn.
Cậu muốn sinh thường, cậu đọc sách đều nói sinh thường sẽ tốt cho đứa bé và dù là một Beta, khoang sinh sản không được phát triển lắm, cậu vẫn muốn dành điều tốt nhất cho con.
Chỉ là, ông trời thường không chiều lòng người.
Bác sĩ liên tục lắc đầu khi kiểm tra cho Triệu Chi Lan.
Nguỵ Lãnh Vân cắn răng, ra lệnh mổ.
Hắn không muốn nhìn thấy người hắn yêu đau đớn thêm nữa.
Dù cho thằng quỷ nhỏ trong bụng em có là con của hắn đi chăng nữa thì nó cũng không được làm vợ hắn đau.
...****************...
Quá trình mổ lấy con vốn dĩ không lâu lắm.
Nhưng sức khỏe của Beta không tốt lắm cộng thêm tinh thần của Triệu Chi Lan hoàn toàn không chút nào ổn định nên khá khó khăn.
Triệu Chi Lan từng có ý nghĩ bản thân sẽ chết trên bàn mổ.
Khi nhìn thấy đứa con được đưa ra cậu đã nghĩ cuối cùng cũng xong rồi.
Nếu bây giờ cậu có nhắm mắt đi thì tốt biết mấy.
Nhưng Triệu Chi Lan biết thừa bản thân không thể làm thế.
Cậu biết đứa nhỏ này vốn dĩ không có tình yêu thương của Nguỵ Lãnh Vân.
Nếu cậu chết đi rồi, có thể tên bạn thân kia sẽ vứt đứa nhỏ vào một xó xỉnh nào đó không quan tâm khi mà đứa nhỏ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Cho nên cậu không thể ra đi lúc này.
Ít nhất, cậu phải sống được đến lúc Nguỵ Lãnh Vân và bé con nảy sinh tình cảm gia đình.
Đến lúc đó, cho dù cậu có đi con cậu cũng sẽ không bị bỏ rơi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Triệu Chi Lan đã có những suy nghĩ như thế.
Cậu không biết có đúng hay không, nhưng sức chịu đựng của cậu đã đến giới hạn rồi.
...****************...
Triệu Chi Lan đã vượt qua được nguy hiểm.
Hai ba con đều bình an.
Đứa trẻ được giao cho các y tá có kinh nghiệm chăm sóc, Nguỵ Lãnh Vân hoàn toàn không có nhiều lo lắng.
Hắn vẫn ngày ngày chầu chực bên cạnh người yêu của mình, chờ đợi em ấy tỉnh lại.
Cho dù bác sĩ đã nhiều lần khuyên bảo là Triệu Chi Lan sẽ tỉnh dậy sau khi hết thuốc mê, nhưng Nguỵ Lãnh Vân chỉ sợ bỏ lỡ giây phút nào đó.
Hắn không biết suy nghĩ củaTriệu Chi Lan , hắn đã lên một kế hoạch rất chi tiết cho tương lai của cả hai.
Chỉ chờ ngày em khoẻ lại, chờ đứa bé khỏe mạnh cứng cáp, hắn sẽ thực hiện kế hoạch của mình.
Cho em một lễ cưới, cho em một gia đình mà em từng mong chờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...