Chuyện quá đột ngột, Kiều Vãn sửng sốt mất ba giây.
Mới vừa rồi ở trong phòng ngủ của Trì Cố Uyên, cô còn cảm thấy hiện tại hai người họ lên giường thì có quá nhanh không, giờ hay rồi, Trì Cố Uyên trực tiếp cầu hôn cô!?
“Chuyện này thật sự hơi đột ngột.” Kiều Vãn nói, cô dừng lại một chút rồi uyển chuyển nói với Trì Cố Uyên, “Anh có muốn suy nghĩ thêm không?”
Tuy câu trả lời rất uyển chuyển nhưng Kiều Vãn rất vẫn cảm thấy mình quá không nể mặt Trì Cố Uyên.
Một đứa con cưng của trời như anh chắc không ngờ rằng sẽ có ngày lời cầu hôn của mình lại bị từ chối đâu nhỉ.
Nhưng vẻ mặt của Trì Cố Uyên vẫn không hề thay đổi, như thể biết mình sẽ bị từ chối.
Anh nói với cô: “Em mới là người nên suy nghĩ thêm.”
Ánh mắt Kiều Vãn dao động, Trì Cố Uyên lại nói tiếp: “Suy nghĩ của anh sẽ không thay đổi, anh đợi em cân nhắc kỹ càng và chờ em đồng ý.”
Tần suất nhịp tim của Kiều Vãn đã nằm ngoài khống chế của cô, cô hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh trái tim loạn nhịpnhưng không hiệu quả mấy, trước sự lựa chọn kiên định thế này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng khó lòng cưỡng lại.
Nếu Trì Cố Uyên cứ kiên trì thuyết phục, có lẽ cô sẽ mềm lòng đồng ý, may mà anh không nói gì nữa, đúng là một quý ông, không hề có ý dồn ép cô.
Anh đóng hộp nhẫn lại.
Ánh sáng rực rỡ của chiếc nhẫn kim cương biến mất sau chiếc hộp, màn cầu hôn vừa rồi giống như một bộ phim kết mở, kết thúc đột ngột, mà Kiều Vãn là một nhân vật trong bộ phim này.
Cô nhìn Trì Cố Uyên đang quỳ trước mặt mình, cong mắt cười: “Có muốn dậy trước không?”
Tư thế quỳ một gối ít nhiều sẽ có tư thế thấp bé, nhưng Trì Cố Uyên lúc quỳ vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ cao quý và kiêu ngạo của anh, mà trông giống một hiệp sĩ hơn.
Trì Cố Uyên đứng dậy đặt hộp nhẫn trên mặt dương cầm, ngón tay thuận thế ấn lên phím đàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lộn xộn, sau đó, cằm Kiều Vãn bị bàn tay ấy nâng lên, cả hai lại hôn nhau.
–
Màn cầu hôn ấy tựa như một khúc nhạc dạo trong buổi hẹn hò của hai người, kết thúc một cách nhẹ nhàng.
Nhưng chuyện này lại làm trái tim của Kiều Vãn dậy sóng, thậm chí vài ngày sau đó, khi vô thức nhớ tới, trái tim cô vẫn đập dữ dội.
Bước sang tháng 8, Kiều Vãn kết thúc lịch dạy tháng 7.
Sau khi Âu Huệ từ chức, Lữ Văn đã tuyển dụng hai giáo viên mới, không chỉ tiếp nhận các khóa dạy của Âu Huệ mà, lịch dạy của các giáo viên khác cũng được nhẹ nhàng hơn, Kiều Vãn cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Cô dành thời gian ấy một phần để hẹn hò với Trì Cố Uyên, còn một phần dành cho gia đình.
Ngoài Hồ Mân và Kiều Tiểu Kiều, còn có Tô Như Lân chưa trở về Canada.
Sau khi tìm được Kiều Vãn, Tô Như Lân vẫn ở lại nước, sống trong một biệt thự ở phía tây thành phố, đợi Kiều Vãn đến tìm mình.
Về việc Kiều Vãn bị mất trí nhớ, Tô Như Lân cũng không còn lo lắng nữa, thậm chí bà còn rất ít đề cập đến chuyện quá khứ.
Bà nói, chỉ cần cô biết rằng bà là mẹ cô thì nhớ lại hay không có quan trọng gì đâu.
Kiều Vãn cảm thấy mẹ mình nói đúng, nên cũng không mấy để tâm đến vấn đề mất trí nhớ nữa.
Từ khi nhận lại mẹ ruột, cứ rảnh rỗi là Kiều Vãn sẽ đến bầu bạn với Tô Như Lân.
Sau một thời gian chung đụng, tình cảm của hai người cũng dần trở nên sâu sắc.
Mặc dù Kiều Vãn không có trí nhớ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc từ Tô Như Lân.
Có lẽ đây là tình mẹ con, tim liền tim nhỉ.
Buổi chiều không có lớp, Kiều Vãn đến biệt thự phía tây, dì Lê đã mở cửa từ trước chờ đón cô.
“Buổi sáng con nói sẽ đến nên mẹ con đã bận rộn từ trưa, giờ vẫn đang làm bánh mousse mà con thích đó.” Dì Lê nói.
Kiều Vãn nghiện đồ ngọt, cũng thích các loại bánh ngọt, đặc biệt là bánh mousse.
Tô Như Lân ở Trung Quốc không có chuyện gì nên đặc biệt đăng ký một khóa học làm bánh, giờ đã “ra nghề”, mỗi khi Kiều Vãn đến, Tô Như Lân đều làm bánh này bánh nọ cho cô.
“Con phải đi xem mới được.” Kiều Vãn nghe mà mở to mắt ngạc nhiên, cô mỉm cười quen cửa quen nẻo cùng dì Lê đi vào phòng bếp nhỏ.
–
Nhà có hai phòng bếp, một phòng bếp dành cho đầu bếp nấu nướng, phòng còn lại gia đình sử dụng, sau khi Tô Như Lân đăng ký khóa học làm bánh ngọt, phòng bếp nhỏ dần đầy ắp đồ đạc.
Khi Kiều Vãn đi vào, bà vừa mới đánh kem xong, thấy cô thì đặt đồ xuống, vừa gọi ‘bảo bối’ vừa bước đến định ôm cô, nhưng nhớ ra người mình dính bột nên khựng lại, “Mẹ đang làm bánh mousse cho con đây.”
Thấy mẹ thu tay lại, Kiều Vãn bèn tiến lên một bước ôm bà, Tô Như Lân cũng ôm lại cô, cười nói: “Có muốn làm cùng mẹ không?”
“Muốn ạ.” Kiều Vãn vui vẻ đồng ý, cứ như vậy gia nhập vào phòng bếp nhỏ.
Kiều Vãn thích ăn bánh ngọt, cũng thường tìm xem các video dạy làm bánh, ngứa tay đã lâu, có điều vì quá bận bịu và nhà không có dụng cụ nên chưa bao giờ làm thử, hôm nay có cơ hội nên rất hào hứng.
Nhưng dù đã xem nhiều mà không có kinh nghiệm thực tiễn, cho nên những gì cô có thể giúp chỉ là đánh kem hoặc rây đường.
Hai mẹ con vừa làm bánh vừa trò chuyện.
Chủ đề cuộc trò chuyện đương nhiên không thể tách khỏi chuyện tình cảm của Kiều Vãn.
Tô Như Lân đun cách thủy sô cô la, hỏi Kiều Vãn dạo này quan hệ với Trì Cố Uyên thế nào rồi.
Sau khi Kiều Vãn và Trì Cố Uyên quyết định đến với nhau, mẹ cô vô cùng hài lòng, nhưng bày tỏ chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, người lớn không tiện xen vào, đây cũng là lần đầu tiên bà hỏi tới.
Nhắc đến Trì Cố Uyên, khóe miệng Kiều Vãn vô thức cong lên, vẻ ngọt ngào trên nét mặt không thể nào che giấu, đáp: “Tốt lắm ạ.”
Thấy biểu cảm của cô,Tô Như Lân cười nói: “Là ai ban đầu đã không chịu đi xem mắt thế nhỉ?”
Bị mẹ trêu chọc, Kiều Vãn đỏ mặt: “Lúc đó con cũng đâu biết sẽ thế này.” Sau đó lại ngập ngừng nói: “Có điều anh ấy có vẻ nóng vội, mấy ngày trước, anh ấy đã cầu hôn con.”
Động tác tay của Tô Như Lân khựng lại, ngạc nhiên nhìn Kiều Vãn: “Cầu hôn á?”
“Vâng ạ.” Kiều Vãn cười bất lực.
“Vậy con trả lời thế nào?” Tô Như Lân hỏi.
Kiều Vãn không ngẩng đầu lên, lơ đễnh đáp: “Con không đồng ý.
Chúng con mới hẹn hò chưa lâu, anh ấy đã cầu hôn, quá nóng vội rồi phải không mẹ.”
Nói xong, Kiều Vãn nhìn mẹ như thể chờ bà tán thành.
“Con nên đồng ý đi chứ.” Tô Như Lân nói.
“…”
Kiều Vãn sững sờ một giây, nhắc nhở mẹ: “Nhưng chúng con mới chỉ hẹn hò thôi mà.”
Tô Như Lân nhìn cô, dịu dàng nói: “Nhưng cậu ấy rất yêu con.”
Kiều Vãn: “…”
Cô có thật không biết mình có điểm gì thu hút Trì Cố Uyên, nhưng đúng như lời mẹ nói, anh thật sự yêu cô.
Đôi khi, cô cảm thấy rằng mình cũng yêu Trì Cố Uyên rất nhiều, chỉ là so với tình cảm mà Trì Cố Uyên dành cho cô, tình yêu của cô có vẻ quá nhỏ nhoi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng dù cho Trì Cố Uyên yêu cô đến mức nào, cô cũng không thể đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ sau vài ngày hẹn hò được.
Vả lại, không phải bậc cha mẹ thường sẽ rất cẩn trọng trong việc chung thân đại sự của con gái mình, không phải nên quan sát tình cảm của họ, bảo con gái không nên đắm chìm trong tình yêu quá nhanh, phải tỉnh táo cân nhắc kỹ chuyện hôn nhân sao.
Suy cho cùng đây là chuyện kết hôn, không chỉ đơn giản là yêu mà.
Kiều Vãn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng sự trìu mến trong ánh mắt và vẻ mặt của mẹ khiến cô cảm thấy rằng mẹ cô không phải đang ép cô kết hôn, mà bà thật sự tin rằng cuộc hôn nhân này hoàn toàn có lợi với cô.
Kiều Vãn nhìn vào ánh mắt của mẹ, nói ra suy nghĩ của mình: “Con cảm thấy như vậy hơi nhanh.”
Tô Như Lân lại mỉm cười, quay đầu tiếp tục rây đường: “Chuyện hôn nhân không phân biệt thong thả hay cấp bách đâu con.
Cậu Trì yêu con, người ta bối cảnh rõ ràng, gia cảnh cũng tương xứng với con, đối với phụ nữ, đây đã là lựa chọn hôn nhân hoàn mỹ nhất rồi.”
Trì Cố Uyên quả thực là sự lựa chọn tốt nhất, đặc biệt đối với Kiều Vãn, thậm chí có thể nói là trong mắt của bất kỳ ai, ở bên anh đã là phúc của cô rồi.
Trì Cố Uyên là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi của cô, nhưng cô không phải là sự lựa chọn tốt nhất của Trì Cố Uyên.
Anh chọn cô, lẽ ra cô nên coi đó là cơ hội ngàn năm có một mà nắm bắt, chứ không phải là trốn tránh.
Đương nhiên nghĩ như thế cũng là chuyện thường tình, nhưng nó không nên tồn tại trong cảm nhận của mẹ ruột cô.
Mặc dù có cách nhìn khác về chuyện cầu hôn của Trì Cố Uyên, nhưng Kiều Vãn đã từ chối, Tô Như Lân cũng không thảo luận về vấn đề này nữa, chỉ là sau cùng vẫn không kìm lòng được phân tích với cô đôi chút, nói nếu Trì Cố Uyên cầu hôn một lần nữa, cô nên đồng ý.
Kiều Vãn đồng ý với mẹ.
Sau khi uống ăn bánh và trà chiều xong, cô tạm biệt mẹ rồi trở về ngôi nhà cũ của mình.
–
Buổi tối Kiều Vãn mới có lớp nên sau khi bầu bạn với mẹ ruột xong, cô định về với Kiều Tiểu Kiều và Hồ Mân.
3 giờ 30 phút Kiều Vãn trở về nhà, đúng lúc đi ngang qua nhà trẻ đón con trai tan học.
Kiều Tiểu Kiều vừa ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ, cậu bé đã lập tức chạy đến như một chú gà con mở cánh.
“Mẹ!”
Kiều Vãn ‘vèo’ một cái bế Kiều Tiểu Kiều lên hôn lia hôn lịa.
Kiều Tiểu Kiều được mẹ hôn, ôm cổ mẹ hỏi: “Tối nay mình ăn cơm cùng nhau nha mẹ?”
“Tất nhiên rồi.” Kiều Vãn tươi cười đồng ý.
“Vậy mẹ có lộc ăn rồi, hôm nay bà ngoại làm sườn non kho tàu đấy ~”
Kiều Vãn vờ ngạc nhiên: “Wow, vậy thì đi đón bà ngoại thôi nào.”
Từ khi Kiều Vãn bị trung tâm dạy dương cầm cũ sa thải, Hồ Mân liền nhất quyết ra ngoài kiếm tiền, làm việc tại một tiệm bánh Canai.
Vốn dĩ Kiều Vãn không đồng ý, nhưng mẹ bảo mình không ở không được, làm việc cũng có thể thay đổi tâm trạng, nên Kiều Vãn đành chiều ý mẹ.
Có điều cô đã mua lại cửa tiệm này, sau đó thuê lại ông chủ, nhờ ông ấy sắp xếp cho mẹ cô làm việc trong cửa tiệm, như vậy cơ bản mẹ chỉ ở trong mát làm bánh, không cần ra nắng.
Tất nhiên chuyện này phải giấu mẹ cô, để bà biết rằng mình có nhiều tiền như vậy thì chắc chắn bà sẽ nghi ngờ mất.
Gần đây cô đưa nhiều tiền hơn để chi tiêu trong nhà đã khiến mẹ cô hơi hoài nghi rồi.
Đôi khi, Kiều Vãn vẫn cảm thấy Hồ Mân là mẹ ruột của mình.
Cô và Tô Như Lân ở cùng nhau, tuy rằng thân mật và tình cảm, nhưng trong vô thức vẫn hơi khách sáo.
Chẳng hạn chiều nay Tô Như Lân muốn ôm cô, nhưng bà lại do dự vì sợ làm người cô dính bột, nếu là Hồ Mân, bà nhất định sẽ ôm cô ngay, rồi phủi bột cho cô sau.
–
Kiều Vãn cảm thấy kể từ khi mình nhận cha mẹ ruột, đã lâu rồi cô không quây quần bên Kiều Tiểu Kiều và mẹ mình.
Những thay đổi trong cuộc sống sẽ luôn kéo theo những thay đổi trong gia đình.
Đối với những thay đổi này, cả mẹ và Kiều Tiểu Kiều đều có thể cảm nhận được, nhưng họ nghĩ rằng cô cần nhiều thời gian hơn để hẹn họ với Trì Cố Uyên.
Kiều Vãn rất biết ơn họ.
Gia đình ba người trở về nhà, Hồ Mân vui vẻ vào bếp, sau khi Kiều Vãn thay quần áo cho Kiều Tiểu Kiều xong vào bếp phụ giúp, Hồ Mân chỉ bảo cô rửa rau chứ đừng động thịt.
Kiều Vãn thấy tâm trạng của mẹ tốt như thế thì cũng vui lây.
Hai mẹ con bận rộn trong bếp, còn Kiều Tiểu Kiều thì chơi xếp gỗ trong phòng khách, thỉnh thoảng hai người trong bếp lại nhìn ra Kiều Tiểu Kiều trong phòng khách rồi nhìn nhau cười.
Hồ Mân là một bà nội trợ điển hình, thường xuyên nấu ăn giặt giũ nên nấu nướng rất nhanh nhẹn.
Bà vừa chần sườn vừa trò chuyện với Kiều Vãn.
“Gần đây con và cậu Trì có tốt không?”.
Chuyện chung thân đại sự của Kiều Vãn luôn là nút thắt trái tim của Hồ Mân, vì cô còn có Kiều Tiểu Kiều, chuyện tình duyên ắt hẳn gập ghềnh hơn người khác.
Bây giờ cô gặp được một người xuất sắc như Trì Cố Uyên, không quan tâm đến việc Kiều Vãn đã có con, nỗi lo lắng ấy của Hồ Mân cuối cùng cũng giảm bớt.
Ngước nhìn sang, mẹ đang cúi đầu rửa vết máu trên sườn đã chần, tỏ ra chỉ hỏi bâng quơ, Kiều Vãn khẽ mím môi đáp: “Tốt lắm ạ, mấy hôm trước anh ấy đã cầu hôn con nữa ấy.”
Hồ Mân nghe thế thì dừng tay, lập tức nhìn cô, ánh mắt lo lắng ngập ngừng, nghiêm túc nói.
“Vội như vậy sao? Cậu Trì đúng là một người đàn ông rất tốt, nhưng dù tốt thế nào đi nữa thì hai đứa mới xác định quan hệ chưa được bao lâu, con chưa đủ hiểu biết về cậu ấy, nếu kết hôn mới phát hiện vấn đề gì đó thì làm sao.”
Động tác của Kiều Vãn cũng dừng lại.
Hồ Mân thấy cô không nói gì thì lo lắng hỏi: “Không phải con đã đồng ý rồi chứ?”
Kiều Vãn thấy mẹ căng thẳng lo lắng thì nói ngay: “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt.” Hồ Mân thở phào, tiếp tục công việc.
Thấy biểu hiện cùng những lời mẹ nói, không hiểu sao Kiều Vãn lại có cảm giác phản ứng của Hồ Mân mới là phản ứng bình thường của một người mẹ ruột..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...