Một tháng trôi qua, bất chấp rào cản từ gia đình, bất chấp định kiến từ xã hội, Đàm Dật Trì vẫn quyết định tổ chức một buổi hôn lễ thế kỉ dành cho tình yêu đích thực của đời mình.
Mặc dù cái thai đã được sáu tháng, bụng của cô cũng to lên rất nhiều, nhưng anh không hề sợ lời dị nghị của người khác, cũng không sợ những ánh mắt kì lạ kia, bởi vì đối với anh, đây chẳng phải một chuyện xấu gì cần phải che giấu cả, mà ngược lại, đây còn là một chuyện đáng vui mừng.
Mà anh, Đàm Dật Trì, phải chia sẻ niềm hạnh phúc lớn lao này cho cả thành phố biết, để mọi người cùng chung vui với anh.
Tối hôm đó, trước ngày cử hành hôn lễ Đàm Dật Trì đã đến siêu thị tìm Âu Dương Chấn, anh bước đến trước mặt anh ấy, gửi anh ấy một tấm thiệp mời đỏ chói.
“Tuy là chúng ta không thân quen nhưng nể tình trước đây cậu đã từng giúp đỡ cô ấy, xem như cũng là bạn của tôi, vậy nên, rất hoang nghênh cậu đến dự hôn lễ của chúng tôi.” Anh nhướng mày nhìn Âu Dương Chấn, có đôi phần đắc ý.
“Gì chứ?” Âu Dương Chấn không hiểu anh đang nói gì, nheo mắt hỏi lại.
“Hôn lễ của tôi và Tĩnh Ngữ, cậu nhớ đến dự.” Anh trịnh trọng nhắc lại một lần nữa, trên môi hé nở nụ cười ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng.
…
Đêm hôm đó, trong lòng Đàm Dật Trì nôn nao không ngủ được, ánh mắt luôn hướng về phía sân khấu lộng lẫy, hoành tráng trái tim ngập tràn hạnh phúc và niềm kiêu hãnh.
Cuối cùng thì… anh cũng đã hiểu được hai chữ “gia đình” có ý nghĩa to lớn như thế nào đối với mỗi con người.
Nó không chỉ là một mối quan hệ ràng buộc mà còn là một mối liên kết chặt chẽ không thể nào cắt đứt.
Chỉ cần cả hai luôn hướng về nhau, ở bên cạnh nhau, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, họ cũng sẽ mãi mãi là một gia đình, cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua.
Vậy nên mới nói, không có gia đình chính là một thiệt thòi, một mất mát, mà anh… sẽ là người bù đắp những mất mát ấy cho cô, để cô có thể yên tâm làm một cô gái nhỏ, không cần phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì.
Chợt, Triệu Vân Trác bước đến, anh ta vỗ nhẹ vào vai anh: “Không ngủ được à?”
“Có chút nóng lòng, không ngủ được.” Anh nói.
“Có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu có từng nghĩ… bản thân có phải đã vội vàng quá rồi không?” Triệu Vân Trác cười cười cố che giấu sự hoài nghi trong ánh mắt, bởi vì anh ta cảm thấy, anh và cô, vốn dĩ không phải cùng một loại người.
Nhưng Đàm Dật Trì lại không hề tức giận, còn điềm đạm hỏi lại Triệu Vân Trác một cậu: “Vậy còn cậu và Thiên Kỳ thì sao?”
“Chuyện đó… không giống nhau, tôi và Thiên Kỳ đều đã là người lớn.”
“Nhưng Tĩnh Ngữ cũng không còn nhỏ, cô ấy có suy nghĩ, có lập trường của mình, không những vậy cô ấy còn là một cô gái rất mạnh mẽ và kiên cường, thậm chí có đôi lúc tôi còn cảm thấy, cô ấy chững chạc hơn tôi rất nhiều.
Vậy nên, giữa chúng tôi, tuổi tác không phải là một khoảng cách, gia cảnh lại càng không quan trọng, chỉ cần chúng tôi thấu hiểu nhau, bao dung nhau, bù trừ lẫn nhau, không có gì là không thể.”
Triệu Vân Trác nhìn thấy được thái độ kiên quyết của anh chỉ biết cười trừ: “Xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi, nếu đã vậy, tôi mong cậu và cô ấy sẽ mãi mãi ở bên nhau, bách niên giai lão.”
Triệu Vân Trác khoát tay, không nói nữa, sau đó bỏ đi: “Tôi phải về ngủ với vợ rồi, cậu cứ ở đây chờ trời sáng đi.”
…
Tổ chức hôn lễ vào mùa đông? Thật ra đây cũng là một ý tưởng không tồi.
Bên ngoài là thời tiết lạnh giá, bên trong hôn lễ với ánh nến lung linh và những ngọn đèn ấm áp, cảm giác như cái lạnh không thể xâm nhập vào bên trong, cũng như tình yêu của hai người, sẽ không dễ dàng bị một chút khó khăn kia đáng bại.
Cánh cửa lễ đường mở rộng, cô dâu với bộ lễ phục xinh đẹp ngút trời bước đi trên tấm thảm đỏ, hướng về phía người đàn ông của đời mình với ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc.
Tĩnh Ngữ chậm rãi bước từng bước, Đàm Dật Trì vừa lo lại vừa nôn nóng, anh không nhịn được nữa mà đi đến bế cô lên, giúp cô vượt qua một đường dài rải đầy hoa.
“Anh làm gì vậy? Mọi người vẫn đang nhìn.”
“Ngốc quá đi! Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Đúng vậy, chỉ cần có anh ở đây, Tĩnh Ngữ không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt kì thị đang nhìn mình, có bao nhiêu lời bàn tán dèm pha.
Bởi vì chính anh là người đã tiếp cho cô sức mạnh, chính anh là người đã cho cô sự tự tin, còn có… tình yêu của anh, nó khiến cô không cảm thấy sợ hãi và rụt rè nữa, thậm chí còn có thể cùng anh đối mặt với những thứ thách phía trước không chút do dự.
Tĩnh Ngữ đưa mắt nhìn xuống kháng đài, ở nơi đó có em gái cô, có ông nội và ba mẹ anh, có Triệu Vân Trác và Thiên Kỳ, có Diệp Hân Đồng và bác sĩ Triệu, còn có Âu Dương Chấn và cả dì Dương, mọi người đều đang chúc phúc cho anh và cô, chỉ như vậy thôi cô cũng đã đủ cảm thấy mãn nguyện rồi, không mong cầu gì thêm.
“Đàm Dật Trì, em có cảm giác như mọi thứ đều không chân thật, có phải em đang nằm mơ không?”
“Nếu đây thật sự là một giấc mơ, vậy anh sẽ mơ cùng em, mơ một giấc dài cả đời, mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...