một chữ, khiến cho trái tim Triệu Vân trong một giây ngắn ngủi liên tục nhảy hai lần, nhảy đến chỗ cao nhất rồi rơi vào điểm thấp nhất, thần tốc lên xuống.
Triệu Vân hoàn phản xạ toàn phần tính kéo lại tay Thẩm Gia Nhất, hai tay chạm nhau, đều mang theo mồ hôi lạnh.
Thẩm Gia Nhất quay đầu nhìn về phía Triệu Vân, trong mắt mang theo thái độ không được xía vào, Triệu Vân phản ứng kịp chính mình làm chuyện gì, như là tiếp nhận vận mệnh nhắm chặt mắt, sau đó mới mở ánh mắt lạnh lùng, từ bỏ, lui ra phía sau hai bước, nhẹ giọng nói với Thẩm Gia Nhất: ‘Nơi này không thích hợp ra tay, đến chỗ khác đi.’
Thẩm Gia Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt Triệu Vân, nhưng Triệu Vân vẫn lạnh lùng kiên quyết, không tiết lộmột tia cảm tình. Thẩm Gia Nhất tiếp thu ý kiến, gương mặt như cũ gật gật đầu: ‘Cũng được, vậy em ở đây, tôi dẫn bọn họđi.’
Đoàn người Thẩm Gia Nhất kéo Tần Phong rời khỏi, chỉ để lại Triệu Vân ở phòng thẩm vấn.
Triệu Vân có chút suy sụp ngồi trên ghế dựa, ánh mắt trống rỗng nhìn chỗ Tần Phong vừa mới ngồi. hắn nói cô là người duy nhất của lòng hắn, hắn nói cô không có khả năng thay thế.
Đúng là cô yêu hắn, giờ này khắc này, không có bất kỳ cách gì có thể cứu hắn.
không quá bao lâu, trong phòng thẩm vấn xuất hiện âm thanh liên tục rõ ràng, là vật nặng va chạm, là tiếng thở nặng nề của Tần Phong và tiếng quát đau đớn. Những tiếng động này, có thể ghép lại thành một bức ảnh hoàn chỉnh trước mặt, đầy người Tần Phong là vết thương nằm trên mặt đất, mặc cho người ta quyền đấm cước đá.
Thẩm Gia Nhất kéo Tần Phong vào một nơi kín, bốn phía đều là tường trắng, không có camera, không có kính hai mặt, khôngcó khe thông gió. Trừ một cái ghế, còn lại không có gì cả.
Bị kéo vào phòng, đầu óc Tần Phong vẫn mơ hồ, lúc bị ném vào phòng, cả người không có chút sức lực chống đỡ nào trượt về phía trước một thước, quần áo nháy mắt bị ma sát rách, hợp với vết thương trên vai sáng nay mới vừa xử lý lại chảy máu, máu đỏ sậm thấm ướt lên áo sơ mi trắng.
Tần Phong nửa hé miệng, một tiếng thống khổ rên rỉ phát ra.
Thẩm Gia Nhất thấy vậy không hề phản ứng, kéo cái ghế duy nhất, ngồi ở một bên, lấy mắt kính xuống.
Thẩm Gia Nhất rất ít khi mở kính đen, lúc này mở ra, mới phát hiện chẳng qua đeo kính cũng như đeo mặt nạ, lộ ra ánh mắtkhông có ôn hòa, mà là cao thâm, khó lường.
Tần Phong như vừa bị va chạm mạnh nên tỉnh táo một chút, đỡ một bên tường thong thả đứng lên, nhưng thân thể khônghề ổn định, dựa đầu vào cạnh tường chống đỡ.
Tần Phong cảm giác trên mặt nóng rát, trên vai cũng có cảm giác rách ra đau đớn, tầm một phút trôi qua, mới xoay đầu. Lại lắc đầu, mãi đến lúc thấy rõ ràng người trước mắt, lại nhẹ nhàng một tiếng lên giọng cười.
Thẩm Gia Nhất phất tay để cho cấp dưới trong phòng này lui ra ngoài, đợi bọn họ rời đi hết, Thẩm Gia Nhất đứng lên, đá mạnh ghế sang một bên, đi đến trước mặt Tần Phong, gương mặt có chút hung dữ hỏi: ‘nói, Lộ Dương ở đâu?’
Tần Phong lắc đầu, Thẩm Gia Nhất phút chốc vươn ra một tay nắm chặt vạt áo trước ngực Tần Phong, tay phải vung lên cho Tần Phong một quyền. Trong đầu Tần Phong một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể cân bằng, bị Thẩm Gia Nhất vung tớimột quyền, nằm trên mặt đất, lại một lần nữa choáng váng.
Thẩm Gia Nhất hoàn toàn không cho Tần Phong thời gian để nghỉ ngơi khôi phục, bước đi lên trước, khom lưng nhìn Tần Phong nằm dưới chân hắn, lại một lần nữa nắm vạt áo thấm máu của hắn lên, vung nắm đấm đầy sức lực, lớn tiếng chất vấn: ‘Lộ Dương con mẹ nó ở đâu?’
Trong nháy mắt gương mặt Tần Phong biến đổi, phun ra chất lỏng mang theo tơ máu, như là xương gò má trên mặt đã bị đánh nát vậy. Nhưng lại bị Thẩm Gia Nhất kéo tới, bốn mắt nhìn nhau khi đó, Tần Phong vẫn không đáp, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười quỷ dị.