Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Cô nói, anh đi ra ngoài, tôi không muốn gặp lại anh.

Khuôn mặt tươi cười của Tần Phong cứng đờ, lông mày nhíu lại như có như
không. Cho tới bây giờ hắn đều nói sao làm vậy, cho tới bây giờ chưa
từng nịnh nọt người khác, vĩnh viễn vô cùng bá đạo cao cao tại thượng,
thậm chí mở miệng nói chuyện cũng khinh thường.

Chỉ riêng với Triệu Vân lại kiên nhẫn như vậy.

Thế nhưng sau khi cô tỉnh lại, cô chỉ nói, anh đi ra ngoài, tôi không muốn gặp lại anh.

Nhưng hắn vô cùng yêu cô, sau khi cứng ngắc trong chớp mắt, hắn vẫn mỉm
cười với cô. Hắn định vươn tay xoa lên mặt cô, do dự một chút, không dám đưa tay ra.

Tần Phong chăm chú nhìn cô, nhu tình như nước, nhẹ nói: “Bây giờ, em nghe anh giải thích có được không?”

Hắn không phản bác mà chỉ như một đứa bé cố chấp nói lại những lời này.

Hắn nhìn không thấu trong lòng Triệu Vân đang nghĩ gì, nhưng ít ra cô
không lặp lại câu nói kia một lần nữa đuổi hắn ra ngoài, chỉ chậm rãi
nhắm mắt lại.

Như ngầm đồng ý, tối thiểu không còn lãnh đạm nữa.

Tần Phong nhớ tới đứa con bị hắn giết, nhớ tới dáng vẻ cô nằm trong vũng máu khi hắn rời đi, lúc mở miệng lần nữa, thanh âm đã bất ổn, mang theo hối hận cùng cực: “Tiểu Vân, anh không biết, anh không biết khi đó em
đang mang thai. Nếu anh biết em mang thai, bất kể thế nào đi nữa, anh
cũng sẽ không đi, không đối xử với em như vậy...”

“Tiểu Vân, cho anh cơ hội một lần nữa có được không? Sau này chúng ta sẽ lại có con, anh sẽ dành tất cả tình yêu cho nó. Tiểu Vân, em tha thứ
cho anh có được không? Em? Cho anh cơ hội một lần nữa được không?”

Giọng Tần Phong đã nghẹn ngào, vô cùng hối hận, tiếc là hắn lại cảm thấy mình chính là một tên khốn kiếp, rõ ràng hắn đã tự tay giết chết con
mình. Mà sau khi hắn bỏ đi, cô làm sao để đối mặt với nỗi đau ấy? Thậm
chí hắn còn không tin cô, cho rằng cô đã hại những anh em của anh, người thì chết, người thì ngồi tù. Hắn còn hận cô suốt sáu năm.

Nghĩ tiếp, Tần Phong sợ chính mình sẽ không khống chế nổi tự cho mình
một dao, hắn chỉ không ngừng lặp lại, không ngừng cầu xin: “Tiểu Vân,
anh sai rồi, anh thật sự sai rồi... Em có thể một lần nữa cho anh cơ hội được chứ?”

Triệu Vân không nói lời nào cũng không mở mắt, hắn nôn nóng muốn tự cô nói ra cô đã nghe được những gì.


Bỗng nhiên hắn có chút hoảng sợ, mặt Tần Phong thoáng cái liền trắng
nhợt, hắn quá hiểu Triệu Vân, hiểu cô hiểu rõ lòng người, cũng hiểu sự
tàn nhẫn của cô.

Hắn đã hạ giọng cầu xin sự tha thứ của cô, cô từ đầu đến cuối không có
phản ứng, giống như bất kể thế nào cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Tần Phong vươn tay nắm lấy tay Triệu Vân thật mạnh, không ngừng lay cô,
giọng nói nôn nóng mà run rẩy: “Tiểu Vân, em không thể cứ thế phán anh
tử hình như vậy được! Em không thể tàn nhẫn như vậy!”

Tay Triệu Vân thấy đau, mở mắt ra mới nhìn thấy nét bối rối chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Tần Phong, có chút run sợ, mặc kệ hắn không ngừng
lay cô.

Thế nhưng, trái tim đã chết, còn cái gì có thể vãn hồi nữa hay sao? Đã chết, cớ sao phải miễn cưỡng?

Giọng nói Triệu Vân lạnh lùng như từ U Minh truyền tới, khiến cả người Tần Phong đều đóng băng.

Cô nói: “Tần Phong, nếu bây giờ anh không muốn tôi chết trước mặt anh thì đi ngay ra ngoài.”

Tim Tần Phong đập mạnh và loạn nhịp, buông lỏng tay, chán nản ủ rũ, hắn
nhìn trên mặt Triệu Vân không mang theo một chút tình cảm nào, dáng vẻ
lạnh như băng có thể hủy diệt hắn, đôi mắt hắn ươn ướt.

Triệu Vân không để ý tới Tần Phong, thu tay lại, đắp kín chăn, nhắm mắt lại lần nữa.

Tần Phong đưa tay trùm lên mắt mình, cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, hắn ngửa đầu cười khổ.

Hắn biết rõ khả năng cô tha thứ cho hắn là rất thấp, nhưng cô lãnh đạm
như vậy giống như dao cứa vào trái tim hắn, cảm thấy bên trong như rỉ
máu, đau đớn. Đứa con đã chết kia, không phải cũng là con của hắn sao?

“Tiểu Vân, em nghe anh giải thích một lần cuối cùng đi. Jacob không phải con của anh, cho nên, anh không lừa dối em. Nó là con của Monica.”

Nói xong câu đó, Tần Phong đã hoàn toàn không còn tín nghĩa, hắn đã từng hứa sẽ không để cho người thứ năm biết chuyện này.

Thế nhưng, vì Triệu Vân, hắn nguyện ý. Cho dù bị cả thế giới này ruồng bỏ, hắn cũng nguyện ý.

Monica năm nay 24 tuổi, đứa bé đó năm nay 5 tuổi. Ở nước ngoài, 19 tuổi
sinh con cũng không phải chuyện gì đặc biệt, nhưng đứa bé đó không phải

kết tinh từ tình yêu, trong mắt Monica, đó là kết quả một cuộc giao
dịch.

Ba của đứa bé là hộ vệ của cô, cũng là người anh em đã dốc sức khi Tần Phong về nước.

Monica tính tình cực đoan, là cô gái điên cuồng nhưng cũng là một người
con gái có khát vọng được yêu. Cô có thể dễ dàng tha thứ cho sự phong
lưu của Arthur, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho sự không quan tâm
của Arthur với cô.

Chờ đợi quan tâm, chờ đến lúc chết tâm.

Cho nên, cô cực đoan, sinh con, khiến Arthur vĩnh viễn không thể chấp
nhận được. Hai chữ phản bội, không thể chịu nổi, cũng không thay đổi
được.

Một mình sinh hạ Jacob.

Ba Jacob vì sóng gió do Triệu Vân mà chết.

Chuyện này, chỉ có bốn người biết, Tần Phong, Monica, Arthur và ba Tần - Mike.

Không thể nói với bên ngoài nguyên nhân chưa kết hôn mà đã có con,
Monica sẽ khiến gia tộc Gambia hổ thẹn. Cho nên trong cơn giận dữ, Mike
đã bắt họ phải cam đoan, thân thế của đứa bé này phải là bí mật, không
thể để bất cứ ai biết.

Nhưng dù ba Tần có muốn bóp chết Monica và đứa con, đứa bé đó mang trong mình dòng máu gia tộc Gambia là không thể chối cãi, ba Tần không thể
nào nhẫn tâm đưa đứa bé đi, cuối cùng quyết định đặt đứa bé trên danh
nghĩa con của Tần Phong và Emily. Trong gia tộc biết Tần Phong và Emily
có một đứa con, bên ngoài, không ai biết sự tồn tại của nó.

Ngày đó, Tần Phong trở lại Rome vì Jacob viêm phổi nhập viện, hắn vội
vàng rời đi. Nhưng đến bệnh viện hắn mới biết, là ba hắn khuếch đại sự
việc lên, Jacob đúng là bị viêm phổi, nhưng cơ bản đã hồi phục.

Hắn nghĩ, đến thăm Jacob rồi thì ở lại với nó thêm một chút. Lúc Jacob
nhìn thấy hắn rất vui sướng, hắn tinh tường nhìn thấy trong mắt nó.


Nhưng mọi chuyện luôn khiến người ta trở tay không kịp. Hắn đã chuẩn bị
tốt ý định nói với lão gia để Monica tiếp nhận, không ngờ lại bị lão gia đâm sau lưng. Lão gia quyết tâm bắt hắn tiếp quản gia tộc Gambia, không tiếc lừa gạt Triệu Vân.

Triệu Vân cứ như vậy không hề báo trước xông vào tầm mắt hắn, hắn đã
thấy cô nói “Tôi hận anh”, hắn đã thấy cô tuyệt tình xoay người rời
khỏi.

Hắn nghĩ, sáu năm trước hắn là người bỏ đi, sáu năm sau để cô bỏ đi một
lần, sau đó quản lý tốt mọi chuyện rồi lại đến theo đuổi cô.

Thế nhưng cô lại nói, sáu năm trước cô không lừa gạt hắn, sáu năm trước, hắn đã giết con của họ.

Hắn như phát điên xử lý mọi chuyện của gia tộc Gambia rất nhanh, từ báo
cáo tài vụ đến thiết kế dự án cần phải bỏ ra nhiều thời gian công sức
cũng tự thân đi làm, sau đó điều tra đối tác và những người trong gia
tộc Gambia từ trên xuống dưới, không ngừng thị sát phân tích xử lý thị
trường để đảm bảo khi giao vào tay Monica phải thật hoàn mỹ, vì có thể
về nước tìm cô sớm hơn một chút, vội vàng như ngựa không thể dừng vó.
Thậm chí hắn còn phải đào rỗng thực quyền của lão gia, phòng ngừa ông âm thầm ra tay với Triệu Vân.

Nhưng hắn chưa từng để ý, phụ nữ buông tay sẽ thật sự buông tay, nói hận sẽ hận thật sự, không có bất kỳ khoan nhượng nào.

Rốt cuộc sau khi hắn nói ra toàn bộ mọi chuyện, Triệu Vân thật lâu vẫn
không trả lời, lại để trái tim hắn nguội lạnh thêm lần nữa, cuối cùng
nản lòng thoái chí.

Hắn ngẩn ngơ đứng lên, nói với cô: “Anh đi ra ngoài đây, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô vẫn không đáp lại bất kể câu nào, hắn vấp phải cái ghế ngã lảo đảo
xuống đất, lúc đứng lên, trên mặt đất xuất hiện vết máu, lúc đó hắn mới
phát hiện trên bàn tay đã bị chảy máu.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Triệu Vân, cô vẫn bình tĩnh nằm trên
giường, lông mày cũng không nhăn một chút, Tần Phong chán nản rời khỏi
phòng.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, Thẩm Gia Nhất đứng bên cạnh, thấy dáng vẻ chật vật của hắn, cười an ủi sau đó đẩy cửa tiến vào. Một lần nữa ngăn cách
hắn với cô.

**

Lúc Monica thông qua Lục Ngạn liên lạc được với Tần Phong, Tần Phong đã
thay quần áo, bỏ đi đôi mắt không còn tiêu điểm, chí khí đàn ông lộ ra,
trở lại thành đại thiếu gia mafia.

Tần Phong đứng phía trước cửa sổ phòng bệnh, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp thuốc lá, tuấn lãng mang theo u buồn, để những y tá đi qua phải dừng chân nhìn từ xa.


Monica nói: “Simon, em đã nghe nói chuyện của Triệu Vân, vậy thì lần này chừng nào anh mới về?”

Tần Phong thẳng thừng hít một hơi thuốc, giống như bị sặc, lại không thể khống chế ho khan vài tiếng.

Monica không ngớt lời hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tần Phong đau đầu ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, nhìn điểm sáng màu đỏ dần dần bị dập tắt, phất tay để khói tản ra, mới nói: “Thực xin lỗi
Monica, ba ngày anh hứa với em sợ không được rồi, anh không định trở
về.”

Monica nhất thời kêu thất thanh, ngay sau đó còn như đập vỡ thứ gì đó,
âm thanh bén nhọn vang lên cùng lúc truyền đến: “Không quay lại? Anh
muốn ở đó với cô ta? Gia tộc lớn như vậy anh nói buông tay là buông
tay?”

“Chuyện anh quyết định sẽ không thay đổi được, anh chính là muốn buông
tay. Monica, anh sẽ giải phóng năng lực của em, cho dù anh không giao
toàn bộ gia tộc Gambia vào tay em, em cũng có thể quản lý nó thật tốt.
Có nhiều thời gian thì khai thông ba một chút, nhiều năm như vậy, chuyện ông ấy bỏ mặc quá nhiều rồi, nhưng trong lòng ông ấy cũng biết, ông ấy
sẽ giúp em diệt trừ cỏ dại.”

Monica vẫn lải nhải: “Không được, em không quản lý được! Anh mà nói anh
còn trở về thì em con nhúng tay vào quản, nếu anh không trở lại em sẽ
dứt khoát bỏ đi, sản nghiệp lớn như vậy em không quản được!”

Giọng Tần Phong trầm xuống: “Đừng quên em còn có Jacob.”

Monica hoàn toàn im lặng, Tần Phong cũng yên tĩnh chờ câu trả lời của cô.

Cô không còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.

Monica hít thật sâu một hơi, đưa tay lên cắn vào mu bàn tay một cái,
trên mu bàn tay xuất hiện dấu răng và vết máu, mới tỉnh táo trở lại:
“Được, Simon, anh điên rồi. Như vậy đi, em cho anh biết, vài ngày nữa,
em sẽ để Emily mang theo Jacob đến Trung Quốc.”

Không đợi Tần Phong trả lời, cô quyết đoán tắt điện thoại.

Điện thoại truyền đến tiếng tắt máy, Tần Phong thở dài đắng chát. Monica cũng điên theo rồi.

Lúc Tần Phong lần nữa trở về phòng bệnh của Triệu Vân, vừa mở cửa liền
thấy Thẩm Gia Nhất đang ngồi trước giường bệnh, hắn ta nắm tay cô.

Đôi mắt màu lam của Tần Phong nheo lại, một màn chướng mắt này khiến hắn nảy sinh cảm giác ác độc muốn động thủ đánh người.

Sau đó, hắn nghe thấy Triệu Vân nói: “Gia Nhất, em xin anh hãy đuổi anh ta đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui